Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 37: Thế giới 2: Vị công chúa mê muội (4)



Vị công tử đáp: “Hiện tại trong nhà chưa có thê thiếp”

Vi Nhã nhướn người về phía hắn, nhìn hắn chằm chằm. Vị công tử thấy vậy, tay không tự chủ nắm chặt vào nhau.

Hắn nhìn cũng phải 18, 20 tuổi. Vậy mà chưa có thê thiếp gì? Không phải hắn... không được đấy chứ?

“Vậy trong nhà có hôn phối chưa?” Vi Nhã vẫn tiếp tục

“Chưa có”

“Vậy có người trong lòng chưa?”

“Cũng chưa có”

Tên thuộc hạ không nhịn được nữa.

“Cô nương, sao cô cứ quan tâm đến chuyện thê thiếp của công tử thế?”

Vi Nhã không hề che giấu: “Ta rất thích công tử nhà các ngươi, muốn đưa hắn về làm phu quân, không được sao?”

Phỉ Thúy đang uống nước trà phụt một cái.

Công chúa à? Hôn ước giữa người và Tần tướng quân còn chưa thu lại đâu đấy.

Vi Nhã rướn người qua chỗ vị công tử:“Vậy công tử thì sao?”

“Cô nương, chuyện này không đem ra đùa được đâu!”

“Ta không đùa!”

“Chúng ta mới gặp nhau được có mấy giờ, cô nói xem cô thích ta ở điểm nào”

“Chỗ nào cũng thích”

Vị công tử cạn lời.

“Nhưng ta không thích cô” Hắn đáp, mặc dù lời này của hắn có thể làm cô buồn

“Không thích cũng phải thích” Vi Nhã kiên quyết nói. Hiện giờ cô đang đóng vai công chúa kiêu ngạo, được sủng lên trời mà.

Phỉ Thúy ngồi bên cạnh che mặt.

Thật muốn kiếm cái lỗ chui xuống.

Con gái là phải có giá.

Thảo nào Tần tướng quân nhìn thấy người là chạy xa hàng cây số.

“Cô nương đừng ép người quá đáng”

“Ta là ép huynh đó.”

Phỉ Thúy nhỏ giọng: “Công chúa, Tần tướng quân”

Tần tướng quân thì làm sao?

Vi Nhã quay lại nhìn, theo ánh mắt của Phỉ Thúy quay qua.

Một đôi nam nữ cùng tiến vào Tiên Thực Lâu, nam nhân mắt sáng mày kiếm, oai phong hùng dũng, bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp, tay chân nhấc lên hạ xuống đều mang vẻ thanh tao. Theo trí nhớ của nguyên chủ, đây chắc chắn là nam nữ chủ, Tần Kiệt và Vương Lạc Tiên.

Vi Nhã liền kéo theo Phỉ Thúy trốn ra đằng sau bếp.

Hai người còn lại nhanh chóng theo sau.

“Cô nương sao vậy?” Hắn không khỏi tò mò.

“À, ta thấy món ăn ở đây rất ngon, muốn vào bếp học hỏi một chút”

Hiển nhiên hắn không tin chút nào.

Vi Nhã tiện đang ở trong bếp liền đi qua xem một chút.

“Các vị khách quan sao lại vào đây vậy?” Tên tiểu nhị hỏi.

“À, chúng ta thấy đồ ăn ngon nên muốn nhìn học hỏi một chút. Chúng ta ra ngay đây”

Vi Nhã định ra ngoài nhưng Tần Kiệt và Vương Lạc Tiên vẫn đang ăn cơm ở đây.

“Cô nương quen biết họ sao?” Vị công tử hỏi

Vi Nhã xua tay: “Không quen biết”

“Vậy sao cô nương phải trốn?”

“Ta mới không trốn!”

Nhưng bây giờ cô mà đi qua đó kiểu gì thân phận công chúa cũng bị phát hiện.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Vi Nhã lấy ra một cái vòng.

“Huynh nhớ nhé, ta chắc chắn sẽ cưới huynh làm phu quân. Giờ ta phải đi đây” Vi Nhã nhanh chóng dẫn Phỉ Thúy nhảy qua cửa sổ nhà bếp ra ngoài.

Vị công tử nhìn cái vòng, thở dài ra ngoài quầy trả tiền.

Vi Nhã lại tiếp tục đi mua quà.

- ------------------------------------------------------------------------------------

Hôm sau, cô mang quà sang Tần phủ.

“Ai vậy?” Một lão quản gia già đi mở cửa

“Hòa An công chúa” Phỉ Thúy kiêu ngạo nói

Lão quản gia sửng sốt một phen, vội dập đầu hành lễ rồi đưa Vi Nhã vào.

Cô đi tới rồi trực tiếp ngồi ở ghế chủ, Phỉ Thúy đứng bên cạnh.

“Tần tướng quân nhà các ngươi đâu rồi?” Vi Nhã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Bẩm công chúa, Tần tướng quân đang luyện võ ở sân sau, lão nô sẽ đi mời ngay” Lão quản gia nhìn thấy khí thế của Phỉ Thúy, lại thêm vẻ mặt kiêu ngạo mà hờ hững của Vi Nhã, không khỏi chảy mồ hôi.

Một lúc sau, một thanh niên cao lớn, mắt sáng mày kiếm, so với người yêu cô ở thế giới này, khí chất tỏa ra thực sự khác nhau.

Hắn hành lễ: “Tham kiến công chúa”

“Đứng dậy đi” Cô đánh mắt sang Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy nhanh nhẹn đưa quà sang, là một cây dao găm sáng bóng, dưới chuôi dao có nạm hồng ngọc.

“Công chúa, mạt tướng đã tâu với hoàng thượng, không thể thành thân với người, mong người đừng ép thần nữa”

Vi Nhã chống tay nghiêng đầu nhìn hắn, mắt nhìn hắn một cách hờ hững, cười nhẹ: “Chỉ là chút quà gặp mặt hàng xóm mới thôi, ngươi nhận thì nhận, không nhận thì vứt đi”

Lúc này hắn mới nhớ đến, ở đối diện Tần phủ là phủ công chúa. Có lẽ cô vừa mới chuyển tới.

Cô cứ như âm hồn không tan, cứ bám theo hắn, trong cung không bám được, giờ lại ra ngoài cung.

Vi Nhã tiếp tục: “Thực ra ngoài việc thăm hàng xóm mới, bổn cung còn một chuyện nữa. Phụ hoàng muốn ngươi tấn công Khương quốc, sao ngươi không đồng ý?”