Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 10



Động tác nhai trong miệng dần trở nên máy móc.

Lách tách một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống.

Lâm Bối Bối hít hít mũi, đè nén cổ họng nghẹn ngào.

Trong đầu dường như có hình ảnh gì đó đang hiện lên.

Đó là lúc bọn họ vừa đến thành phố này, khi đó cô mới bốn tuổi, lúc được người kia ôm đi tìm nhà thuê đã ngửi thấy một mùi thơm rất thơm, cô nói là mùi thịt cô muốn ăn.

"Bối Bối muốn ăn thịt à, được rồi cha dẫn con đi ăn nhé".

Tìm đến một nhà hàng, gọi một phần cơm và phần thịt kho tàu, ông cứ như vậy cho cô ăn cơm, cười tủm tỉm hỏi: - "Bối Bối, thịt ăn ngon không?"

"Ngon quá". - Tiểu Bối Bối ăn đến phồng hai má, đôi mắt xinh đẹp cũng lấp lánh, cô bé chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy, hoặc là nói cô bé rất ít có thể ăn được thịt, không phải người kia không muốn cho cô ăn mà là vì quá nghèo, căn bản không mua nổi bao nhiêu thịt.

Lâm Dũng vui vẻ: - "Ngon à, vậy thì Bối Bối của chúng ta ăn nhiều một chút".

Tiểu Bối Bối được cho ăn một miếng thịt kho tàu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn hỏi: - "Cha ơi sau này Bối Bối có thể ăn được thịt ngon như này không?"

Lâm Dũng trầm mặt một chút nhưng rất nhanh đã trả lời: - "Cò thể, cha sẽ đi mua thịt, sẽ cố gắng đi học cách làm thịt kho tàu này, đến lúc đó chỉ cần Bối Bối của chúng ta muốn ăn cha sẽ lập tức làm cho Bối Bối".

Tiểu Bối Bối cực kỳ vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ, trong ánh mắt giống như có đầy sao sáng: - "Thật tốt quá, cám ơn cha, Bối Bối rất vui".

Nhìn thấy Tiểu Bối Bối cười, người đàn ông cũng nở nụ cười.

Khi họ chưa thuê được nhà, ông đã chi tiền để mua cho cô một phần thịt kho đầu tiên của cuộc sống.

Hương vị của phần thịt kho tàu kia hiện tại cô không còn nhớ lắm nhưng từ khi đó một khi mua thịt cha sẽ làm thịt kho tàu.

Tay nghề nấu ăn của ông chỉ bình thường, lúc đầu làm thịt kho tàu cũng không ngon mà dần dần cũng tốt hơn, đến cuối cùng ông nấu những món ăn khác thì bình thường nhưng món ăn thịt kho tàu con gái thích nhất ông lại làm tốt nhất.

Lâm Bối Bối không nhớ rõ thịt kho tàu ở nhà hàng bên ngoài có mùi vị gì nhưng trong trí nhớ của cô thịt kho là do cha tự tay làm, là thứ quen thuộc nhất cũng là món ngon nhất.

Hình ảnh lưu chuyển, người đàn ông đứng trong bếp nhỏ, mùi thịt kho tàu không ngừng truyền ra từ bên trong, trong phòng khách nho nhỏ một bé con đang làm bài tập thỉnh thoảng len lén nhìn phòng bếp.

Trong phòng bếp, bóng dáng người kia rất quen thuộc nhưng tựa hồ lại có chút mơ hồ.

Người kia xoay người lại, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy ý cười, nói: - "Bối Bối chờ một chút, thịt kho tàu sắp xong rồi".

Vô số hình ảnh hiện lên, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng.

Người đàn ông cầm thịt trong tay cùng con gái lớn bị đụng phải trên đường cái, không biết vì sao hai người lại xảy ra tranh chấp, cảm xúc của Lâm Bối Bối kích động, trong cơn tức giận đã chạy ra đường lớn.

Xe tải lao nhanh đến, Lâm Bối Bối sợ tới mức sững sờ tại chỗ, sau đó cô bị người đẩy ra.

Chiếc xe tải đâm vào khiến người đàn ông người bê bết máu.

Trong màu máu tanh tưởi da thịt trên tay người đàn ông không biết từ bao giờ đã rơi xuống, cũng không biết từ lúc nào đã dính vào vũng máu kia...

"Hít hít, hít hít..."

Lâm Bối Bối cầm chén, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô đè nén cổ họng nghẹn ngào nhưng mà vào giờ khắc này làm thế nào cũng không đè nén được, trực tiếp khóc thảm thiết.

Bát đũa không biết từ lúc nào đã bị cô buông xuống, hai tay cô che mặt mình, nước mắt không ngừng xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống, trong phòng thuê nho nhỏ quanh quẩn đều là tiếng khóc của Lâm Bối Bối, vào thời khắc này dường như cô đã đem những áy náy cùng bi thương của hai đời đều phát tiết ra.