Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 39: Lần đầu làm bà chủ



Mộc Tâm mĩm cười nhìn Trịnh Sâm: "Có muốn lấy lại những thứ thuộc về mình không?"

Trịnh Sâm khó tin nhìn cô: "Có thể sao? Tôi đã đi vào con đường cạn kiệt linh cảm rồi."

"Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng*. Linh cảm cạn có thể đổ đầy. Tín ngưỡng sụp đổ một khi xây lại sẽ càng kiên cố hơn. Chỉ là cậu có muốn hay không thôi."

(*Mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng sẽ êm xuôi.)

Trịnh Sâm xúc động nắm chặt bàn tay: "Tôi muốn."

Mộc Tâm cười đưa tay về phía cậu: "Vậy thì... Hợp tác vui vẻ nhà thiết kế Trịnh."

Trịnh Sâm đưa đôi tay vẫn còn hơi run rẫy bắt tay với cô, nhiệt độ ấm áp và lực đạo mạnh mẽ của cô truyền lòng bàn ta khiến cậu cảm thấy có lòng tin hơn, cậu cười nói: "Hợp tác vui vẻ.", nhớ tới việc mình chưa biết cô là ai, cậu vỗ đầu một cái hỏi: "Thật ngại quá, tôi quên hỏi cô tên gì?"

"Mộc Tiểu Tâm.", nói rồi cô gọi phục vụ tính tiền. Cô vừa đi ra ngoài vừa nói với Trịnh Sâm: "Anh đi theo tôi, gọi thêm nữ nhân viên kia nữa, cửa hàng đóng cửa đi."

Trịnh Sâm gật đầu, đi theo cô vào thang máy, cậu nghiêm túc hỏi: "Vậy khi nào chúng ta nói đến chuyện hợp đồng ạ?"

"Cậu chuẩn bị đi, ngày mai giao hợp đồng cho tôi xem."

"Dạ."

Đi ra khỏi thang máy, cậu đi gọi nữ nhân viên kia, ba người bắt taxi đi đến một salon tạo hình.

Vừa đi vào, có một nhân viên nam trẻ tuổi ra tiếp đón, cậu ấy dùng giọng tiếng Pháp quy chuẩn, hỏi: "Xin hỏi các vị cần làm gì ạ?"

Mộc Tâm chỉ về phía Trịnh Sâm và nữ nhân viên Jolie, nói: "Tạo hình lại cho hai người này đi."

Cậu nhân viên liền nhiệt tình dẫn hai người họ vào trong để thợ tạo hình làm cho họ. Mộc Tâm ngồi ở phòng tiếp khách vừa lật tạp chí xem vừa đợi họ.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, cậu trai trẻ lúc nảy dẫn hai người họ đi ra, Mộc Tâm nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn. Trịnh Sâm vốn chỉ mới 25 tuổi, người rất cao, chỉ là quá gầy nên nhìn có hơi ốm yếu, cậu ta đổi kiểu tóc dài lãng tử có phần già dặn sang kiểu tóc ngắn gọn gàng, phần mái đươc vuốt ra sau, râu cũng được cạo sạch khiến khuôn mặt sáng sủa hẳn ra, cậu ta là con lai nên sở hữu một mái tóc nâu tự nhiên, da lại trắng mịn. Nhìn cậu ta, Mộc Tâm thầm cảm thán, chặc chặc! Với nhan sắc này có thể đứng ngang tầm với mấy tiểu lưu lượng* thời nay nha~.

(*Minh tinh nhỏ đang hot)

Trịnh Sâm thấy cô nhìn mình thì ngại ngùng hỏi: "Bà chủ! Cô thấy ổn không?"

Mộc Tâm nghe cậu ta gọi mình là bà chủ thì sướng rơn, ahihi! Cảm giác được làm chủ thật là thích a~ tên tiểu gia hỏa kia ngày nào cũng được nghe một tiếng sếp, hai tiếng boss, ba tiếng ông chủ chắc vui vui vẻ vẻ lắm nhỉ? À mà khoan! Sao tự nhiên lại nghĩ tới tên lưu manh đó chứ!

Dẹp suy nghĩ qua một bên, cô đưa ngón cái lên: "Quá ổn đó chứ! Cậu bước ra đường, tôi dám đảm bảo tỉ lệ ngoái đầu là một trăm phần trăm a~"

Jolie nghe cô khen Trịnh Sâm thì hoạt bát hỏi: "Bà chủ! Vậy tôi thì sao?"

Mộc Tâm nhìn Jolie, cô bé là người Quécbec vừa mới ra trường, thân hình nhỏ nhắn, da trắng tóc vàng, tóc được cắt ngắn ngang vai, uốn cong phần đuôi vào trong một chút, nhìn cô bé chẳng khác gì một tiểu lolita, Mộc Tâm cười, đưa tay bắn tim một cái rồi nói: "Kawaii!"

...

Sau khi trả tiền xong, Mộc Tâm dẫn họ đi vào một cửa hàng thời trang gần đó, cô lựa cho mỗi người một bộ đồ bảo họ thay vào.

Lúc đi quanh cửa hàng để đợi hai người họ, Mộc Tâm thấy trong tủ kính trưng bày một bộ vest kiểu Anh màu xanh sapphia. Trong đầu cô liên tưởng đến bộ dáng Lâm Đình Phong mặt bộ vest này, chắc sẽ đẹp trai lắm nhỉ? Hay mình mua một bộ cho anh ta, dù gì anh ta cũng chăm sóc mình nhiều như vậy, coi như cảm ơn đi!

Nghĩ là làm cô gọi nhân viên lại lấy bộ vest đó đóng gói, thanh toán xong, Mộc Tâm nhìn đồng hồ đã 6 giờ chiều, cô ngoắc một chiếc taxi, ba người ngồi xe đến phía Bắc Paris. Trên xe, Jolie tò mò hỏi: "Bà chủ, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Chợ đổ thạch. Sắp tới sẽ cần nguồn nguyên liệu để chế tác trang sức mà, vừa hay đúng dịp, thử chút vận may."

Hai mắt Jolie lắp lánh: "Oa! Trước giờ tôi chưa từng xem đổ thạch lần nào, chắc thú vị lắm!"

Trịnh Sâm ngồi ở ghế phụ mĩm cười khi nghe Jolie nói, anh biết hôm nay có mở chợ đổ thạch, anh cũng từng đi đến đó tìm nguồn hàng nhưng khi cắt ra lại không có bao nhiêu ngọc, kết quả lỗ vốn ra về. Nghĩ rồi anh nhìn Mộc Tâm qua kính chiếu hậu, trong lòng anh không hiểu sao lại rất có lòng tin là cô sẽ đổ thắng*.

(*Đổ ra được ngọc có giá trị cao)

...

Khoảng 7 giờ kém mười phút, ba người đã đến được chợ đổ thạch, gởi đồ ở quầy dịch vụ xong thì họ đi vào trong chợ.

Khu chợ rất đông đúc và náo nhiệt, có rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ bày bán đổ thạch. Đi qua một vòng, Mộc Tâm thấy có hai của hàng lớn là Bande Vert* và Feu Rose*. Ở hai nơi này nguồn hàng rất phong phú, chủ yếu có ba loại đổ thạch. Loại thứ nhất là đổ thạch thô, giá cả thấp nhất và cả hòn đá còn rất nguyên vẹn, rất khó biết được bên trong có ngọc hay không, người chơi đổ thạch rất thích mua loại này. Loại thứ hai là đổ thạch bán thô, giá đắc hơn đổ thạch thô, một nửa hòn đá đã bị nứt ra và có thể nhìn thấy một nửa phần ngọc bên trong, nhưng một nửa còn lại thì không biết có ngọc nhiều hay ít hoặc chẳng có tí ngọc nào. Loại thứ ba là loại đắc nhất, bởi vì cả hòn đá đã được cắt ra và có thể thấy toàn bộ số ngọc bên trong, giá trị của nó cũng đã được định giá.

(*Lục Vĩ và *Lô Vĩ)

Hôm nay, Mộc Tâm vốn định mua đổ thạch thô, với số tiền cô có chỉ đủ mua khoảng mười mấy viên đá cùng với trả phí gia công cắt đổ thạch.

Cô đi vào cửa hàng Bande Vert, một người nhân viên ra chào hỏi và đưa cho mỗi người một tờ giấy và một cây bút. Trên mỗi hòn đổ thạch đều có đánh số, nếu muốn mua hòn nào thì ghi số của hòn đó ra giấy và đưa cho nhân viên lấy hàng rồi thanh toán.

Mộc Tâm đi qua mấy vòng để quan sát, cô đã chọn ra được 15 viên đá, đúng lúc định đi vào đưa cho nhân viên thì cô thấy một hòn đá xù xì nằm ở trong góc. Cô tiến lên quan sát, lúc đưa tay chạm vào, không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy một luồng điện tích chạy qua đầu ngón tay khiến lông tơ cô dựng đứng lên. Mộc Tâm cảm thấy viên đổ thạch này chắc chắn rất có giá trị. Vì thế cô liền ghi số của viên đá đó vào rồi đi lại đưa cho người nhân viên.

Cậu nhân viên nhìn qua dãy số rồi đưa mắt xác định vị trí từng viên đá, lúc nhìn thấy viên đá xấu xí trong góc, cậu ta tốt bụng nhắc nhở Mộc Tâm: "Cô gái trẻ, cô chắc chắn chọn viên đá đó chứ? Nhìn vào hết bảy phần là không ra ngọc gì quý rồi."

Mộc Tâm vẫn điềm nhiên, cười nói: "Không sao, dù gì tôi cũng chỉ đến thử chút vận may thôi."

Cậu nhân viên thấy cô đã nói vậy thì không khuyên nữa mà nhanh nhảu đi lấy đá rồi thanh toán. Mộc Tâm nhận đá, kiểm tra qua một lượt rồi hỏi cậu nhân viên: "Cho tôi hỏi ở cửa hàng có thợ cắt đổ thạch không?"

Cậu nhân viên nhiệt tình nói: "Có ạ, cô mua trên 15 viên đá sẽ được miễn phí cắt đổ thạch. Nhưng chổ chúng tôi quy định quá trình cắt đổ thạch phải công khai với mọi người. Không biết cô có ngại không?"

Mộc Tâm thấy miễn được một khoảng chi phí thì liền vui vẻ đồng ý. Lúc đó Trịnh Sâm và Jolie cũng chọn xong đá, ba người cùng đem đá vào trong đưa cho thợ cắt đổ thạch.