Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 27: Thiện lương đại sư tỷ



"Vậy ta không làm phiền sư đệ nghỉ ngơi nữa."

Bùi Tịch khẽ giữ lại tay nàng.

"Sao vậy sư đệ?" Nếu không phải tại ngươi là nam chính, lớn lên lại xinh đẹp, ta đã dùng tay hỏi thăm gương mặt ngươi rồi!

"Không có gì," cũng may không còn bị thương chỗ nào, Bùi Tịch buông tay "Đệ định hỏi sư tỷ có muốn đến chỗ sư phụ với ta không."

"A, cũng được."

* * *

"Sư phụ, ngươi đừng khóc.." Tô Mộng Mộng khóe miệng run rẩy, nhìn người đang đấm ngực dậm chân..

"Cao xanh ơi! Tại sao lại để đồ nhi bảo bối của ta chịu khổ như vậy! Tại sao không để cho ta chịu thay nàng.."

"Sư, phó!" Tô Mộng Mộng gằn từng chữ một mở miệng đem người kêu đình, nhoẻn miệng cười, "Ta cảm thấy ngươi trước lấy điểm linh dược cho ta ăn tương đối hảo."

Rống lên cũng vô dụng, rống phá yết hầu cũng vô dụng!

"Cái này chạy nhanh ăn xong!" Trần Thiên Khiếu lúc này mới dừng lại khóc kêu, đem dược đưa qua đi.

"Ngươi như thế nào.."

"Sư phó, ta đột nhiên có chút khó chịu lên, ta về trước phòng nghỉ ngơi." Tô Mộng Mộng đỡ chính mình đầu, thần sắc lộ ra mỏi mệt, chạy nhanh cáo biệt rời đi.

Đồ nhi, ngươi bị thương chính là bả vai, không phải đầu..

Trần Thiên Khiếu có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người nhìn về hướng Bùi Tịch "Bùi Tịch, con kể một chút về tình huống lúc đó xem."

"Vâng, sư phụ." Bùi Tịch gật đầu sau đó bắt đầu một năm một mười chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra..

"Phanh!"

"Thế giới rốt cuộc thanh tịnh!" Tô Mộng Mộng ngồi lên giường, lấy ra linh dược, uống vào rồi bắt đầu đả tọa luyện hóa;

Cũng không biết sư phụ của nàng làm sao ngồi được vào vị trí chưởng môn này, cả ngày cứ điên điên khùng khùng, gặp có một chút chuyện liền kêu trời trách đất.

Cũng may trước mặt người ngoài vẫn còn chút phong phạm, nếu không đã sớm bị đá khỏi vị trí đó rồi!

Luyện hóa linh dược được một vòng, Tô Mộng Mộng liền cảm thấy thoải mái, quả nhiên linh dược của sư phụ là hàng tốt!

Năm ngày sau, Tô Mộng Mộng mới ra khỏi cửa, sắc mặt cũng đã tốt hơn.

"Sư tỷ." Cúi đầu vấn an.

"Sư tỷ.."

"Sư tỷ.."

Tô Mộng Mộng đều nhấp miệng gật đầu mỉm cười đáp lại.

Tà áo lay động theo mỗi bước chân, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc. Đôi môi đỏ mọng, cười lên để lộ hai lúm đồng tiền, nhất tiếu động tâm.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn bế quan, trừ bỏ gặp Diệp Dung, để hắn đem chuyện nàng liều mình cứu sư đệ lan truyền ra ngoài.

Đem sự tình đắp nặn đến cảm động nhân tâm!

Không qua hai ngày, Diệp Dung thông báo hiệu quả hết sức tốt đẹp, hiện tại hình tượng của nàng chính là Đại sư tỷ ôn nhu thiện lương!

Vì cứu sư đệ không màng tánh mạng, cuối cùng cũng hoàn toàn tẩy trắng!

Bây giờ Tô Mộng Mộng trong mắt các sư huynh đệ trong tông môn là một người mỹ lệ lại còn hào phóng. Suốt dọc đường đi không ít người dừng lại vấn an nàng.

Thời gian qua nàng đã thành công làm quen được với pháp lực, cộng thêm hiệu quả của linh dược, vết thương cũng đã lành.

"Sư tỷ," Diệp Dung thấy nàng liền vẫy vẫy tay, "Nơi này!"

Tô Mộng Mộng lộ ra một nụ cười xán lạn, đi về phía Diệp Dung..

Người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ;

"Ai, ngươi có cảm thấy Đại sư tỷ hiện tại so với trước kia đẹp hơn rất nhiều không?"

Người kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhanh chóng cúi đầu, "Đúng vậy."

Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.