Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 7: Hệ thống là mèo?!



"Sư tỷ yên tâm." Bùi Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh đánh gãy lời nói của nàng, đôi mắt hẹp dài cũng hạ xuống, lệ chí ở cuối mắt nhìn qua cũng ảm đạm, giọng nói mang theo âm lãnh "Việc phi châm này, ta sẽ không nói cho bất cứ ai, ngươi không cần như thế, cáo từ."

"......" Tô Mộng Mộng nhìn theo bóng dáng của hắn khóc không ra nước mắt, nàng vốn dĩ chính là nghĩ ra tay giúp hắn, lần này run tay sớm không run muộn không run, cố tình liền run ngay lúc đó......

Cuối cùng mình vẫn đắc tội với nam chính?! Mộng tưởng của nàng, vàng bạc châu báu của nàng, vô số mỹ nam của nàng tựa hồ theo bước chân hắn đã đi xa......

"Chủ nhân, nàng hình như là thật sự biết sai rồi......"

"Yên lặng" Bùi Tịch ra tiếng đánh gãy thanh âm trong đầu, "Vô luận nàng nghĩ như thế nào, đều không liên quan đến ta."

Liền tính nàng không giúp hắn chữa thương, hắn cũng sẽ không tìm ai nói việc này, không có người sẽ quan tâm hắn, từ trước đến nay điều không thiếu duy nhất là những người tìm hắn gây sự...

"Ngươi nói xem ngươi làm chuyện tốt gì, giá trị hắc hóa lại tiếp tục tăng 5 điểm!" Thật là tức chết bổn miêu!

"Oa ô!"

Bên cạnh Tô Mộng Mộng đột nhiên hiện lên một trận chói mắt, nàng lập tức dùng tay che lại hai mắt của mình, sau đó có gì đó rơi vào trong ngực nàng......

"Mèo?" Tô Mộng Mộng có chút khó tin sờ sờ con mèo trắng trắng tròn tròn trong lòng ngực, còn sủng vật trên trời rơi xuống sao??!

"Sư tỷ, chưởng môn có việc tìm tỷ." bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên.

"Hóa ra là Diệp sư đệ, đệ dẫn đường đi." Tô Mộng Mộng trong ngực ôm một con mèo trắng, sắc mặt trong suốt, da trắng như tuyết, trên mặt mang theo lúm đồng tiền, lộ ra nụ cười.

Tựa hồ tâm tình không tồi, ngâm nga giai điệu không biết tên...

Trên người mặc bạch sắc váy dài, khoác bên ngoài lụa trắng, trâm cài trên đầu lay động theo bước chân, gió nhẹ làm vạt áo bay bay, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, không ngừng vuốt ve mèo trong ngực nhìn hoạt bát lại tự nhiên hào phóng...

Nếu nhìn kỹ nụ cười còn có chút miễn cưỡng...

Tô Mộng Mộng trong lòng một vạn con thảo nê mã ở lao nhanh không thôi, không sai, con mèo trong ngực chính là hệ thống hố cha của nàng!

Nhìn nhuyễn manh nhưng lại rất độc miệng!!

Nó còn đặc biệt thích người khác vuốt lông, từ tối hôm qua nàng đã phải vuốt lông cho đến khi nó ngủ, buổi sáng cũng vẫn luôn vuốt nó, bằng không nó liền bắt đầu độc miệng, tay đã tê lắm rồi, còn phải làm ra vẻ vân đạm phong khinh...

"Sư tỷ, đây là sủng vật mới của tỷ sao?" Diệp Dung nhìn con mèo chưa thấy bao giờ này, nhịn không được mở miệng hỏi.

Tô Mộng Mộng khóe miệng co quắp một chút, "Đúng vậy, có phải thực đáng yêu hay không?"

Diệp Dung liên tục gật đầu, trắng trắng tròn tròn, đáng yêu cực kỳ.

"Đáng yêu giống như đệ vậy đó, có cơ hội cho đệ mượn chơi, tỷ đi vào trước." Tô Mộng Mộng vừa bước vào chủ điện liền có một tấm Truyền Âm Phù bay tới, ngón tay hướng về phía trước chạm nhẹ, hóa ra là truyền âm của sư phụ......

"Phanh."

Tô Mộng Mộng trên tay liền nhẹ mất, MN, hệ thống đâu?

"Đừng tìm, nam chính ở gần đây ta không thể hiện thân."

Nam chính ở chỗ sư phụ nàng làm gì?

"Sư phụ, con tới rồi." Tô Mộng Mộng đi vào rừng cây, nhìn người trên đầu cắm một cây trâm gỗ, mặc áo bào xám, rất có phong phạm cao nhân.

Tô Mộng Mộng cẩn thận nhìn nhìn, sao chỉ có mình sư phụ, nam chính Bùi Tịch đâu rồi?

"Đồ nhi ngoan con tới rồi!" Trần Thiên Khiếu quay đầu, cười đến phá lệ hòa ái dễ gần;

Kế tiếp chính là ân cần, chăm sóc, các loại câu hỏi lung tung làm nàng có chút sởn tóc gáy......