Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 27: Bảo vệ



Thiệu Tây tính cách mạnh mẽ, sĩ diện cao, bình thường bị đánh sẽ không khóc, Mục Kinh Trập tưởng rằng cậu rất đau, càng thêm lo lắng nói: "Đừng khóc, Thiệu Tây, đừng khóc, chúng ta sẽ quay về và lấy thuốc ngay bây giờ."

"Tôi có nói là có thể rời đi sao?" Trương Phi bị phớt lờ, sắc mặt khó coi, "Hôm nay viết không xong không cho phép rời đi."

"Tay của thằng bé như thế này, sao có thể cầm bút viết?" Mục Kinh Trập sắc mặt cũng khó coi.

"Không có đánh đến gãy, tại sao không viết được?"

"Không gãy thì có thể viết sao? Tay cũng đánh ra nông nỗi này!" Mục Kinh Trập đột nhiên nổi giận, "Làm giáo viên, nói như vậy có thích hợp sao?"

"Tôi là giáo viên, nên mới nghiêm khắc với bọn chúng!"

Trương Phi cũng tức giận, "Mục Kinh Trập, hôm nay cô có ý gì? Tôi làm tròn trách nhiệm của tôi cũng là sai?"

Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, đây không phải là thời hiện đại, giáo viên không thể trừng phạt học sinh về mặt thể chất, trong thời đại này, giáo viên có thể trừng phạt thể xác học sinh, ngay cả cha mẹ cũng ủng hộ, họ luôn đánh và mắng nếu chúng không nghe lời để các học sinh học tốt.

Cô ấy không nói đến đúng sai nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

" Thầy Trương, không phải là không có trách nhiệm, trừng phạt một chút cũng không sao, nhưng chỉ một mực đánh thằng bé thì không được, tôi muốn hỏi Thiệu Tây đã làm sai cái gì? Tôi sẽ phụ trách giáo huấn thằng bé. "

Đã đánh đến mức này, nhất định phải ngăn cản lại.

"Cô dạy nó? Cô là giáo viên à?" Trương Phi khinh thường rất rõ ràng.

Loại thái độ này khiến Mục Kinh Trập mở rộng tầm mắt, "Tôi không phải là giáo viên, nhưng tôi là phụ huynh. Tôi ở đây, nói chuyện giữa giáo viên và phụ huynh để cùng chịu trách nhiệm không phải tốt hơn sao?"

"Được rồi, tôi nói cho cô biết." Trương Phi khịt mũi, "Bài văn của nó câu từ lộn xộn, bố cục cũng không theo, vì vậy tôi đã yêu cầu nó viết lại, nhưng mà nó có thái độ không tốt, một mực vẫn không muốn viết lại."

Mục Kinh Trập lần này thực sự bị sốc, "Viết văn? Thầy nói Thiệu Tây không thể viết tốt?"

Đùa nhau sao, cái khác có thể nói cho qua chuyện, anh nói rằng đại văn hòa nổi tiếng trong tương lai mà lại không thể viết được văn lớp hai?

Mục Kinh Trập giống như vừa nghe thấy một điều cực kì khó tin, điều này khiến Trương Phi càng khó chịu hơn.

"Như thế nào? Cô còn không tin? Chẳng lẽ là tôi vu khống nó?"

Mục Kinh Trập: "... cho tôi xem bài văn của thằng bé."

Trương Phi thở dài một tiếng, "Cô còn không tin sao? Được, tôi cho cô tin!"

Giây tiếp theo, anh dừng lại.

Anh ta đã xé bài văn của Thiệu Tây.

Mục Kinh Trập nhìn theo hướng nhìn của anh ta chỉ thấy một đống mảnh giấy được thả ở cửa.

Mục Kinh Trập sắc mặt lạnh lùng: "Chẳng lẽ thầy xé bố cục của Thiệu Tây?"

Trương Phi nhịn không được, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, tôi xé đó, xé rồi thì sao? Chỉ là rác rưởi mà thôi."

Thiệu Tây lạnh lùng nhìn Trương Phi, trong mắt tràn đầy hận ý.

Mục Kinh Trập cũng nghiêm nghị nhìn anh ta một cái, sau đó đi tới nhặt những mảnh giấy lên, cẩn thận trải ra đọc.

Thiệu Tây sững sờ một lúc, khi Mục Kinh Trập bắt đầu đọc, cậu do dự không nói, vẻ mặt trở nên khó xử.

Bài viết lớp hai rất ngắn, Mục Kinh Trập đã đọc xong nó một cách nhanh chóng.

Vừa đọc xong, cô nhìn Trương Phi.

"Không phải là thầy nghĩ rằng thằng bé không viết tốt?"

Trương Phi vừa muốn nói chuyện, liền thấy Mục Kinh Trập so với anh ta còn hưng phấn hơn, "Thằng bé có chỗ nào viết không được chứ, viết rất tốt là đằng khác!"

Thiệu Tây sững sờ.

Trương Phi sắc mặt cũng vặn vẹo.

Cả hai đều muốn nhìn thấy dấu vết lừa gạt nằm trên mặt Mục Kinh Trập, nhưng không, Mục Kinh Trập rất nghiêm túc.

Trương Phi thở dài một tiếng, "Cô nói nó viết rất tốt? Tôi phân chủ đề là người nhà, nhìn xem nó viết cái gì!"

"Thầy cũng biết hoàn cảnh của thằng bé mà. Bố mẹ đã mất nên thằng bé đã đổi mới cách viết. Thật là một ý tưởng tuyệt vời!"

Sáng tác của lớp hai viết về cha mẹ và gia đình, Thiệu Tây không có, vì vậy cậu viết rằng cậu uống nước thần, lớn lên trong một đêm và trở thành cha, rồi tự làm cha trong một ngày.

Không có nhiều từ, nhưng tường thuật rõ ràng, nội dung cũng rất sáng tạo.

Thế giới của trẻ em luôn không bị gò bó, thật bất ngờ khi Thiệu Tây đã thể hiện tài năng của mình ở độ tuổi trẻ như vậy.

Dù sao, Mục Kinh Trập thực sự ngạc nhiên và bị thuyết phục.

Thiên tài chính là tài giỏi như vậy.

Mục Kinh Trập không có biểu hiện giả dối gì, Trương Phi rất tức giận, "Mục Kinh Trập... cô cố ý nói như vậy, cô cố ý muốn chọc giận tôi đúng không."

"Tôi không có, thầy đừng nói nhảm, tôi thật sự cảm thấy rất tốt, thầy xem có phải hay không? Đây là một ý tưởng cực kì sáng tạo đó, thầy Trương!"

Mục Kinh Trập ước có thể nhấc đầu Trương Phi lên để xem anh ta đang nghĩ gì.

Cô cẩn thận vuốt tờ giấy trong tay, "Thầy Trương, thầy đừng xé bài tập của Tiểu Tây nhà chúng tôi nữa. Những gì thằng bé viết rất quý giá, thầy không thích nhưng có người khác thích."

Mặc dù Mục Kinh Trập không nói rõ ràng rằng anh ta có mắt như để trưng, nhưng Trương Phi cũng không mù đương nhiên sẽ nhận ra.

Mục Kinh Trập nhìn anh ta, như thể anh ta đã làm phải tội ác tày trời.

Trương Phi tức giận đến suýt chút nữa hụt hơi, anh ta nhìn Mục Kinh Trập, sau đó là Thiệu Tây, chỉ vào hai người và hung hăng nói, "Được, rất tốt, Mục Kinh Trập, cô được lắm!"

Nói xong quay người rời đi, anh ta cho rằng Mục Kinh Trập cố ý.

Vô lễ với giáo viên như vậy, anh ta sẽ không bỏ qua đâu!

Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của anh ta, vô cùng tức giận, "Thái độ gì vậy? Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, cũng không biết thưởng thức, còn mạnh miệng như vậy?"

Mục Kinh Trập đau lòng, nếu có nhiều giáo viên như thế này, bao nhiêu học sinh tài năng cũng sẽ bị chôn vùi.

Thiệu Tây: "..."

Cậu hít một hơi thật sâu và nói: "Đừng diễn nữa, giáo viên đã rời đi"

"Ta không có diễn, ta là nói thật." Mục Kinh Trập quay đầu lại, thầm nghĩ Thiệu Tây còn nhỏ, nhưng bị thầy giáo một mực phủ nhận, đại khái là mất tự tin.

Cô nghiêm túc nhấn mạnh: "Thiệu Tây, con viết rất hay. Con còn cuốn nào bị xé không? Con không thể làm mất chúng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận."

Sáng tác của đại văn hào năm lớp 2 cũng là một kho tàng quý hiếm của thời đại nên dù thế nào cũng phải sưu tầm.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Kinh Trập, Thiệu Tây nhất thời không thể phân biệt thật giả.

"Mấy lần trước không có xé, chỉ có lần này mới xé, những bài khác đều ở trong sách bài tập."

Bài tập về nhà của Thiệu Tây bị bỏ lại một mình trên bục giảng.

Mục Kinh Trập vội vàng nhận lấy, cẩn thận giũ sạch bụi phấn trên đó: "Đừng xé nó."

Thiệu Tây nhìn cô, "Dì thật sự cảm thấy tôi viết tốt?"

"Đương nhiên, nếu không ta có thể lừa con sao?"

Mục Kinh Trập thực sự muốn xem nó ngay lập tức, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị thu hút bởi bàn tay của Thiệu Tây, hướng qua thổi thổi vào tay cậu một chút.

"Chúng ta đi xử lý tay trước đi."

Thiệu Tây sắc mặt cực kỳ cứng ngắc, cái người này cư nhiên lại thổi tay cho cậu?

Cô nghĩ cô thực sự là mẹ cậu?

Nói là xử lí nhưng thực ra không có thuốc, chỉ nhai mấy lá ngải cứu ven đường rồi quấn vào lòng bàn tay là khỏi.

Tay cậu bị băng lại, ăn không tiện, Mục Kinh Trập muốn đút cho cậu nhưng Thiệu Tây nhất quyết không chịu, muốn tự mình ăn.

Sau khi ăn xong, Mục Kinh Trập không thể chờ đợi hỏi: "Thiệu Tây, ta có thể đọc những bài văn khác của con không?"

Thiệu Tây muốn từ chối nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Cậu chỉ muốn xem cô có thể diễn xuất tốt đến mức nào.

Không nghĩ đến Mục Kinh Trập lại rất thán phục nó.

"Oa, Thiệu Tây, con thật lợi hại, cái đầu nhỏ của con quá sáng tạo đi, làm sao lại có thể có những ý tưởng hay đến vậy."

Thiệu Tây: "???"