Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 6: Quần áo mới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có cái nào rẻ hơn không?"

Mục Kinh Trập hỏi chủ quầy hàng, hơi cau mày.

"Không còn đâu cô gái ơi, không có bộ quần áo nào rẻ hơn bộ này đâu, nhìn chất lượng và kiểu dáng đã là giá rẻ nhất rồi."

Ông chủ ra hiệu cho Mục Kinh Trập về ưu điểm của bộ quần áo.

Cô không thể hiện ra ngoài, thực trong lòng anh muốn nói rằng chất lượng và kiểu dáng này trông rất tầm thường.

Nhưng ngay cả bộ này, cô cũng không đủ khả năng mua.

Lúc này Mục Kinh Trập đang đi chợ trong thị trấn, lần này cô đến với nhiệm vụ mua quần áo cho bọn trẻ và đồ dùng đi học.

Ngày đó Mục Kinh Trập là nói cho Triệu Lan nghe, cuối cùng lại bị Thiệu Kỳ Dương để vào tai, mặc dù lo lắng nhưng chỉ trách bản thân quá bận, chỉ có thể nhờ Mục Kinh Trập mua giúp.

Kế hoạch đưa Mục Kinh Trập đuổi về nhà chỉ có thể bị hoãn lại một lần nữa.

Anh đưa cho Mục Kinh Trập tất cả số tiền còn lại trên người, nhưng số tiền đó vẫn không đủ cho mấy đứa trẻ mua quần áo mới.

Thấy ông chủ không có ý định giảm bớt, lại nhìn chất lượng và kiểu dáng, Mục Kinh Trập dứt khoát từ bỏ.

Đây là ngày thứ năm cô đến thế giới này.

Hai ngày qua rất tốt, rất yên bình, Thiệu Kỳ Dương đi sớm về trễ, thậm chí còn đi vào nửa đêm trước bình minh, trong nhà liền còn lại cô và năm đứa trẻ.

Bởi vì có cô chăm nom cuộc sống, nấu ăn và giặt quần áo của bọn trẻ, còn tìm cách trồng một số loại rau, cho nên mấy ngày nay sống đương đối tốt.

Mục Kinh Trập một bên quan sát, sau đó đi theo mảnh giấy mà Thiệu Đông đưa để mua tập chữ nhỏ, sách toán, bút chì, thước kẻ cao su và những thứ cần thiết khác.

Cô hỏi Thiệu Đông khai giảng cần mua gì, Thiệu Đông vẫn không nói lời nào, chỉ đưa cho cô tờ giấy này, trong đó liệt kê rõ ràng những thứ và số lượng cần mua.

Mặc dù mới học lớp hai nhưng chữ viết của Thiệu Đông rất đẹp, sau khi đọc xong, ông chủ nói nếu để cậu luyện chữ thêm nữa thì sẽ đẹp hơn.

Có thể....nhưng không có tiền.

Bút lông và mực tiền cũng không có để mua.

"Phải mau chóng tìm biện pháp kiếm tiền càng sớm càng tốt."

Sau khi dạo quanh chợ, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng bước vào cửa hàng vải.

Vải tương đối rẻ so với quần áo may sẵn.

Không phải ai cũng có thể may quần áo, nhưng cô thì có thể, tình cờ là cô có một chiếc máy may trong của hồi môn.

Sau khi trở về từ ngày hôm nay, Mục Kinh Trập đóng cửa bận rộn.

Rất nhanh đã đến ngày khai giảng, Thiệu Đông dậy sớm, đang định lấy quần áo đã giặt sạch ra mặc vào thì có tiếng gõ cửa.

Thiệu Đông mở cửa liền thấy Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập cầm trong tay một xấp quần áo, "Tiểu Đông, đây là quần áo may cho bọn con, trên túi có thêu tên của từng người, con mặc vào xem có vừa không, còn có một chiếc cặp sách may đơn giản, con tạm mang đi trước."

Mục Kinh Trập không mù, cũng nhìn được cặp sách của bọn trẻ có bao nhiêu sờn cũ.

Thiệu Đông nhìn bộ quần áo mới trong tay Mục Kinh Trập, thoáng sửng sốt.

Cậu bé đã quen với việc bị người khác đối xử tệ bạc, từ lúc có kí ức đến nay đã như thế, bỗng nhiên được đối xử tốt, cậu bé nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Cậu không nhúc nhích, Mục Kinh Trập chỉ có thể giải thích nói: "Đều là mới."

Thiệu Đông sực tỉnh, vội vàng tiến lên nhận quần áo: "...Cám ơn."

Quần áo mới, đã lâu không mặc.

Những năm đầu cha về thăm người thân, có thể vài hôm mặc những bộ quần áo mới rộng thùng thình, cha đi rồi liền không phải của mình, ngày nào bọn chúng cũng mong cha về, như vậy có thể mặc những bộ đồ mới và ăn no bụng.

Thế nhưng cha về mỗi năm một lần.

Chờ mãi cuống cùng cha cũng về, ông cũng mua quần áo mới cho bọn trẻ, nhưng ông quá bận rộn để chăm sóc chúng, sau khi ông đi, những bộ quần áo mới đó đã bị lũ trẻ cách vách giật lấy.

Không ngờ hôm nay lại có.

Ngày này khai trường, bốn đứa trẻ nhà họ Thiệu thường xuyên mặc quần áo vá, năm xưa đáng thương nhất, nay lại làm một đợt náo loạn.

Bởi vì cả bốn người đều mặc quần áo mới, không theo phong cách trong làng.

Thiệu Đông và Thiệu Tây mặc dù gầy, nhưng chúng đã bảy tuổi,cũng được coi là đã lớn, vì vậy quần áo Mục Kinh Trập làm cho chúng là áo sơ mi dài tay và áo vest.

Áo vest hai lớp có thể giữ ấm, thích hợp mặc vào mùa xuân, khi thời tiết trở nên nóng hơn, có thể cởi áo vest ra và mặc trực tiếp vào áo sơ mi.

Áo sơ mi và áo vest là phong cách bình thường nhưng đẹp và tinh tế không thể tả, hoàn toàn lộ ra diện mạo thật của chúng.

Ngũ quan hai người rất giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu như Thiệu Đông là một chàng trai lạnh lùng thì Thiệu Tây lại trắng trẻo đến mức không giống một đứa trẻ nhà quê nào, lại giống như hoàng tử bé trong truyện cổ tích.

Thiệu Nam và Thiệu Bắc mặc phong cách kẻ sọc*, Thiệu Nam mặc áo khoác nhỏ, đơn giản nhưng không giản đơn.

(格子风: nhìn ảnh nha chớ mình cũng không biết mô tả như nào hết trơn)



Cũng với chất liệu vải đó, Thiệu Bắc hóa thành búp bê trong chiếc áo chui đầu phong cách Hàn Quốc với kiểu dáng đơn giản, thanh lịch.

Phối hợp bím tóc xinh xắn trên đầu, có thể nói cô là cô bé bắt mắt nhất trường.

Bốn nhóc tỳ dạo chơi trong khuôn viên đơn sơ, thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi vừa xuất hiện.

Chúng bất giác thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Hôm nay là ngày vui nhất của Thiệu Bắc, mọi người vây quanh cô bé, nhìn quần áo, cặp sách, bím tóc, các bạn học đều ghen tị với cô bé, như thể cô là công chúa nhỏ.

Trước đó cũng là cô bé hâm mộ người khác.

Tuy mới năm tuổi nhưng cũng rất yêu cái đẹp, đương nhiên thích được mọi người khen nên không ngừng cười.

Buổi trưa trên đường đi học về, Thiệu Bắc không nhịn được vừa đi vừa nhảy, nói luyên thuyên mọi người khen ngợi cô, thỉnh thoảng khen Mục Kinh Trập hai câu.

Thiệu Tây nghe lúc đầu còn cười, sau đó dần dần ngừng cười.

"Chỉ cần một bộ quần áo và một chiếc lược chải tóc thôi mà em lại thích dì ấy như vậy?"

Thiệu Bắc không chú ý tới sự khác thường của anh hai, "Em... Em không thích dì lắm, nhưng dì thắt bím tóc của em rất đẹp."

Trước đây Thiệu Tây cũng cột tóc cho Thiệu Bắc, bất quá cậu bé chỉ có thể buộc nó lên, điều này không nhất quán lắm, mặc cho cậu đã cố gắng hết sức cẩn thận, mỗi lần đều làm đau Thiệu Bắc.

Nhưng mà sáng nay Mục Kinh Trập giúp cô bé chải đầu lại không hề đau đầu, còn tết cho cô ấy một bím tóc mà cô ấy chưa từng thấy bao giờ, còn có một bông hoa cài tóc tuyệt đẹp.

"Anh hai không cần chải đầu cho em nữa, để dì làm cho em."

Thấy sắp đến nhà, Thiệu Bắc tăng tốc chạy về.

"Chúng con đã trở về."

"Đã trở lại, nhanh rửa tay ăn cơm."

Bốn đứa trẻ đã được Mục Kinh Trập từ từ sửa được thói quen rửa tay trước khi ăn cơm hoặc trước khi ăn gì đó.

Thiệu Trung chậm một bước, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ rửa tay.

Cậu bé cũng mặc quần áo mới.

Giống như hai anh trai của mình, cậu cũng mặc một chiếc áo vest nhỏ, nhưng trên áo vest có một chiếc mũ, trông đáng yêu hơn một chút.

Vốn dĩ, khi anh chị đi học, cậu sẽ theo họ đến trường, hàng ngày chơi ở cổng trường, đợi anh chị tan học.

Lần này cậu không đi, bởi vì mặc quần áo mới, sợ bẩn.

Quá cao hứng, Thiệu Bắc không nhịn được ở trên bàn ăn hỏi Mục Kinh Trập: "Dì, dì có thể thắt bím tóc khác không?"

"Có Thể." Mục Kinh Trập Biết rất nhiều kiểu, "Ngày mai lại thắt cho con cái khác."

Trên bàn ăn cũng có tiếng cười nói, cuối cùng trong nhà giống như có năm đứa con, bầu không khí vừa vặn, Thiệu Tây nhân cơ hội hỏi.

"Người là tự làm quần áo sao? Làm sao lại nghĩ tới làm quần áo cho chúng ta?"

Thiệu Tây thanh âm tràn đầy hiếu kỳ, nhưng ánh mắt lại là vượt qua tuổi tác bình tĩnh.

Thiệu Tây, tương lai là một nhà văn lớn, ông trùm truyền thông kiểm soát dư luận.

Đã gặp qua mặt tồi tệ nhất của người đối diện, cậu ta không tin rằng Mục Kinh Trập đối xử tốt với chúng mà không có lý do.

Mục Kinh Trập trầm mặc phút chốc, đưa ra câu trả lời thành thật nhất: "Là ta làm. Vốn dĩ ta muốn mua quần áo may sẵn, nhưng chúng rất đắt."

Đắt là chính, không đủ tiền mua đâu em ơi.