Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Hoa Thố Ti

Chương 2



Edit & beta: Tịch Hạ

Do thao tác lẳng lơ của Tô Khê Nghiêu, giờ học buổi chiều cả phòng học im lặng dị thường.

Trình Tuyết ủy khuất ba ba dẫn bạn học nhỏ đến phòng học cũ bỏ hoang kéo một cái bàn mới về, còn cái bàn bị hỏng kia, mọi người trong lớp nói hàm hàm hồ hồ là nó tự vỡ, mặc dù chủ nhiệm lớp thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao cũng không ai nghĩ tới bị vỗ hư, nhể??

Đời trước Tô Khê Nghiêu học khoa văn, lên là học viện ngoại ngữ, học ngôn ngữ thứ hai chính là tiếng Pháp. Cô là người thông minh, có thiên phú tốt, bất kể là tiếng Anh hay tiếng Pháp đều nói rất lưu loát. Lúc này giáo viên tiếng Anh đang giảng ngữ pháp ở phía trên, cô một tay chống đầu suy nghĩ viển vông.

Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, Tô Khê Nghiêu chậm rãi thu dọn đồ đạc, bức thư tình màu hồng cất trong túi, cô liếc mắt nhìn nam chính cách đó không xa, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, đúng chuẩn một tiểu thịt tươi.

Nếu đã là nam chính, sao lại không có một cái thân thế mấp mô?

Vị đại lão này có IQ 200, vốn là con độc nhất của nhà họ Đường, con nhà giàu, giá trị con người mười tỷ, đáng tiếc vừa sinh ra lại bị tráo đổi thân phận, vứt ở cô nhi viện, lúc còn nhỏ trải qua cuộc sống khó khăn, sau khi lớn lên dựa vào đầu óc thông minh đi làm kiếm tiền khắp nơi.

Lúc thi đại học đạt được quán quân cấp tỉnh, sau khi được người nhà họ Đường phát hiện, bắt đầu hoài nghi thân phận của anh.

Không sai, dáng dấp của đại lão vô cùng giống ba của đại lão.

Mà bây giờ, nam chính là một cậu bé thiếu tiền thiếu tình thương khiến mọi người thương xót, nếu không Tô Khê An sẽ không dễ bắt người như vậy. Tô Khê Nghiêu giơ nắm đấm, cô muốn đối nghịch với anh, khi dễ anh, đùa bỡn anh, khiến anh hận thấu xương.

Khóe môi cô gái nhỏ nở nụ cười chúm chím, nụ cười rực rỡ dị thường.

Đường Ninh Tề đang bị nhìn chăm chú, nhìn lá thư màu hồng trong túi xách, cau mày lại, chẳng lẽ cô đã thích anh đến mức không thể kiềm chế, đợi một hồi ở trong rừng cây nhỏ, muốn dùng giá trị vũ lực ép anh đi vào khuôn khổ?

Vậy... anh có nên đáp ứng không nhỉ?

***

Tỷ lệ lên lớp của Nhất Trung cao, diện tích rộng, đương nhiên diện tích xanh hóa cũng rất tốt.

Phía sau tòa lầu dạy học có một rừng cây nhỏ, được gọi là thánh địa hẹn hò, thường ngày có rất nhiều đôi tình nhân nhỏ lén lén lút lút dắt tay ở đây. Nơi Tô Khê Nghiêu hẹn rất hẻo lánh, lại đi một đoạn đường là có thể thấy cửa sau của trường học.

Hai người đến đúng giờ, Đường Ninh Tề ngước mắt, mở miệng trước: "Chào cậu."

"Ừ."

Tô Khê Nghiêu như có như không gật đầu một cái, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sau lưng, quả nhiên thấy nữ chính và bạn của cô ta đang lén lén núp sau lưng một cây đại thụ cao to, đoán chừng là chờ sau khi cô tỏ tình thì tố giác?

Ha hả!

Nhưng mà vị này làm sao biết cô muốn nói gì?

Chậc! Con chuột dưới cống lén lút mở thư tình người khác ra xem, biết rõ nguyên chủ định mượn thân phận 'chị gái của ân nhân cứu mạng' nhưng lại cố ý vặn vẹo sự thật, nói thành thay thế thân phận của cô ta.

Một người là cô gái ngoan ngoãn có thành tích học tập tốt, một người khác là thiếu nữ bất lương kém cỏi, còn có lời đồn cướp bạn trai của khuê mật, đương nhiên bạn học sẽ tin tưởng người trước.

Rõ ràng là chị em sinh đôi cùng một mẹ, nhưng ác ý của Tô Khê An với nguyên chủ quá lớn.

Còn nguyên nhân, thì phải theo đến lúc hai người vừa mới sinh ra đời.

Hai người các cô là sinh đôi, ra đời cùng một ngày, trước sau chỉ kém năm phút. Hết lần này tới lần khác, thân thể Tô Khê Nghiêu khỏe mạnh, hoạt bát lanh lợi, giống như một mặt trời nhỏ vậy, làm người thích không thôi; Tô Khê An lại là ma ốm, ba ngày thì hai ngày phải chạy vào bệnh viện, mỗi ngày chích thuốc uống thuốc, giống như một bé pha lê, không cẩn thận là rớt bể ngay.

Trẻ em bị bệnh muốn dỗ.

Mẹ Tô là người phụ nữ bình thường, tầm mắt nhỏ hẹp, chăm sóc đứa trẻ chỉ giới hạn trong khiến các cô ăn uống no đủ, còn về phương diện tinh thần... Đó là thứ đồ chơi gì?

Tương tự như sau khi trẻ con ngã xuống đất, ông bà nội sẽ làm bộ đánh đất, nói đều tại nó, ông/bà đánh nó cho con; phương pháp cô ta dỗ Tô Khê An cũng như vậy, chẳng qua là từ mặt đất thay thành Tô Khê Nghiêu mà thôi.

Người phụ nữ ôm con gái, vỗ lưng của cô bé, nhỏ nhẹ dịu dàng dụ dỗ: "Đều tại chị không tốt, trong bụng cướp dinh dưỡng của An An nhà chúng ta, làm hại An An bị bệnh, mẹ đánh nó cho con."

Một lần, hai lần, ba lần,...

Nói dối nhiều đến mình cũng tin rồi.

Sau đó, mỗi lần Tô Khê An bị bệnh thì sẽ khóc nháo nói chị sai, cô bé khóc khàn cả giọng, từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, khiến người thương tiếc, làm lòng ba Tô mẹ Tô muốn vỡ nát, vội vàng qua dỗ người.

Tô Khê Nghiêu lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, súc người lại thành một đoàn, cảm thấy mình là tội nhân.

Cô ấy hâm mộ ước nếu như người bị bệnh là mình thì tốt rồi.

Đứa nhỏ biết khóc thì có đường ăn, quá mức hiểu chuyện, đôi lúc trái lại sẽ khiến người nhà bỏ qua.

Lần đầu hai người gây gổ, bùng nổ ở ngày sinh nhật mười tuổi. Cả nhà họ vui mừng mua bánh kem, đặt bữa ăn xong, chị em sinh đôi mặc váy màu hồng giống nhau, ăn diện thật xinh đẹp, giống như hai thiên sứ nhỏ.

Hết lần này đến lần khác, trên đường đến nhà hàng, Tô Khê An bắt đầu sốt nhẹ, vì thân thể nhỏ yếu, bệnh nhỏ cũng có thể kéo thành bệnh nặng, ba Tô mẹ Tô không dám trì hoãn, vội vàng dẫn người đi bệnh viện.

Tô Khê Nghiêu trơ mắt nhìn ba mẹ ôm em gái, bước chân vội vàng đi qua hành lang dài, cô bé chạy chậm theo phía sau, nhiều lần mở miệng kêu chậm một chút, lại hoàn hoàn toàn toàn bị bỏ qua.

Họ đi càng lúc càng xa, chưa từng dừng lại.

Không biết từ lúc nào, cô bé từ từ dừng bước lại, máy điều hòa trong bệnh viện mở vừa đủ, cô bé khoanh tay ngồi xổm người xuống, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng không muốn khóc, nhưng không khống chế được mà chảy nước mắt.

Váy xinh đẹp dính đầy bụi bặm, như sinh nhật lần này, chứa đầy u sầu.

Đợi sắc trời tối xuống, đèn bên đường sáng lên, ba Tô mẹ Tô mới phản ứng lại, không thấy con gái lớn đâu, họ ôm Tô Khê An sốt ruột đi tìm, cuối cùng tìm được người bên cạnh thang máy.

Nhìn hốc mắt con gái đỏ bừng, hai người áy náy không thôi.

"Cục cưng, hôm nay là ngày tốt lại xảy ra bất trắc, con là chị, phải lo cho em gái, ngày sinh nhật khác mẹ sẽ bù cho con, được không?"

"Đừng khóc nha! Ba mua cho con con thỏ nhỏ, mắt to hồng hồng, giống như con vậy."

"Hức hức hức..." Cô bé khóc thút thít vươn tay ra: "Con cũng muốn ôm một cái."

"Được được được! Ba ôm một cái."

"Không được, ba là của con, con muốn ba ôm." Tô Khê An chui ra khỏi ngực của mẹ, gương mặt tái nhợt, gân giọng cậy mạnh nòi: "Ba mẹ đều của con, không cho ôm nó, nó là cái trứng xấu, cướp đồ của con."

Mẹ Tô nhướng mày một cái: "An An, đó là chị con."

"Đều tại nó, con mới phải đi bệnh viện, ghét nó, không cho phép ôm."

"Không được tùy hứng."

"Hu hu hu... Mẹ mẹ hung dữ với con hu hu... Con ghét mẹ... không cho ôm nó hu hu..." Tô Khê An nói khóc là khóc, nước mắt rơi xoạch xoạch xuống, còn kèm theo tiếng ho khan tê tâm liệt phế, thật giống như giây tiếp theo sẽ ho luôn phổi ra ngoài.

Ba mẹ nhà họ Tô sợ hết hồn, vội vàng đi an ủi người.

"Không ôm nó, chỉ ôm mình con, đừng khóc đừng khóc."

Tô Khê An: "Chỉ thích mình con?"

"Đúng đúng đúng, chỉ một mình con." Ba Tô mẹ Tô tùy tùy tiện tiện dỗ người, vừa nói lời không chịu trách nhiệm, hoàn toàn không để ý còn đứa nhỏ khác ở bên cạnh, nghe họ nói một lời lại nói một lời. Cô bé mở to hai mắt, cũng không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng lại khóc.

"Em mới là đồ tồi, con muốn ba mẹ, chị ghét em, con không muốn em gái hu hu hu..."

Mẹ Tô: "Cục cưng ngoan, em gái con còn đang bị bệnh."

"Con mặc kệ, con mặc kệ, con ghét nó."

Tiếng khóc của hai đứa bé tựa như một trăm con vịt kêu cạc cạc cạc bên tai, mẹ Tô phiền não xoa xoa trán, kéo con gái lớn qua, lạnh mặt, không nhịn được nói: "Con là chị, phải nhường em gái."

Họ cũng không phải cố ý thiên vị, chẳng qua cảm thấy đứa nhỏ yếu cần được thương nhiều hơn một chút, lớn mấy phút cũng là lớn, tiếng chị đặt lên đầu, phải biết nhường em gái.

Tích lũy từ năm này qua tháng nọ, trong lúc vô tình đã lệch rồi.

Ngày này, đối với cô bé Tô Khê Nghiêu mà nói là ngày long trời lở đất.

Trẻ con có thể không phân biệt được ba mẹ nói thật hay nói dối, khóc hu hu được dắt đi về, lại hâm mộ lại ghen tị với Tô Khê An. Vì được ba mẹ chú ý, cô bé trở nên phản nghịch lại tùy hứng, khắp nơi đối nghịch với Tô Khê An.

Vừa bắt đầu ba mẹ còn hỏi nhiều mấy câu tại sao? Sau đó số lần quá nhiều, lười hỏi lại, trực tiếp mắng chửi, bảo cô ấy học hỏi em gái, ngoan một chút.

Tô Khê Nghiêu ủy khuất vô cùng, bướng bỉnh không mở miệng, chẳng qua là càng phản nghịch hơn.

Cuối cùng tạo thành một tuần hoàn ác tính.

Cùng so sánh với, Tô Khê An được cưng chiều từ nhỏ thông minh hơn nhiều, sẽ nũng nịu, sẽ giả vờ ngoan, sẽ nhượng bộ, trông điệu bộ là một học sinh giỏi ngoan ngoãn, làm sai chuyện gì cũng quăng nồi cho Tô Khê Nghiêu, lúc mới bắt đầu có lẽ sẽ thấp thỏm, nhưng nhiều lần, người đã chết lặng.

Tô Khê Nghiêu ghét Tô Khê An, cảm thấy cô ta là một kỹ nữ trà xanh bạch liên hoa, cũng ghét ba mẹ thiên vị, mắt mù; Tô Khê An thì vì tư lợi cảm thấy Tô Khê Nghiêu tồn tại quá cản đường, mặt giống nhau đến làm người phiền.

Rõ ràng nhà họ Tô chỉ cần một đứa con gái là cô ta thì tốt rồi.

Mâu thuẫn nhỏ giữa hai người càng ngày càng lớn, thẳng đến hôm nay đã không thể hòa giải nữa rồi.

Mà bây giờ...

Tô Khê Nghiêu chậm rãi móc thư tình trong túi ra, vì túi quần quá nhỏ, trên thư tình có vết nhăn rõ ràng, nhìn qua rách rưới, một chút cũng không thành tâm. Mặt cô không cảm xúc đưa thư tình cho Đường Ninh Tề.

Tô Khê An ở phía sau yên lặng quan sát khẩn trương, nắm chặt tay thành quả đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Gần.

Càng gần.

Chỉ cần lần này thành, cô ta có thể triệt triệt để để đè đối phương xuống... Nụ cười trên mặt Tô Khê An càng ngày càng lớn, thân thể do quá hưng phấn mà khẽ run, hô hấp dồn dập, ngay một giây khi cô ta bước ra một bước.

Đột nhiên thiếu nữ trước mặt thu tay về, lập tứ xé bỏ thư.

Tô Khê An: "???"

"Đường Ninh Tề, cậu cho là tôi sẽ bày tỏ với cậu sao? Ha! Quá ngây thơ rồi, trên thế giới này, chỉ có học tập mới có thể khiến tôi vui vẻ." Tô Khê Nghiêu ngẩng cao đầu, nghĩa chính ngôn từ nói. Dứt lời, cô còn vô cùng khinh thường mà vứt giấy vụn vào mặt Đường Ninh Tề.

Nhất thời, mọi người núp trong bóng tối vây xem hít một hơi khí lạnh.

Mịa nó! Con nhỏ này mắc bệnh thần kinh à?