Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Hoa Thố Ti

Chương 7



Edit & beta: Tịch Hạ

Thanh xuân tươi đẹp, lớp lớp học sinh.

Nhất Trung là trường cao trung trọng điểm của thành phố S. Trong đó ngoại trừ một ít 'người sa đoạ' ra thì hoặc là thành tích tốt hoặc là gia cảnh tốt.

Tô Khê Nghiêu thân là một cái ngụy - thiếu nữ bất lương, đương nhiên được phân đến bên 'người sa đoạ'. Lúc đi học thì thất thần, trừ bỏ một vài giáo viên hận bọn họ không biết tranh đua muốn cứu giúp một chút, hầu như mọi người đều coi như không thấy gì cả.

Diễn kịch phải diễn nguyên bộ.

Cả buổi trưa hôm nay, Tô Khê Nghiêu thường dùng ánh mắt thù hận, hoặc chán ghét, hoặc xem thường liếc nhìn Đường Ninh Tề. Khi đối phương nhìn lại, cô liền hung hăn trợn mắt, sau đó quay đầu làm như không thèm để ý.

Đường Ninh Tề thân là nam chủ, tự nhiên là nhân vật phong vân trong trường học, điểm chú ý không thấp.

Tô Khê Nghiêu dựa vào bạo lực và giá trị nhan sắc mà giết ra, được mọi người trong lớp thân thiết gọi là ‘Tiểu thư ngoại trừ nhan sắc ra thì hai bàn tay trắng’, tự nhiên điểm chú ý cũng không thấp.

Nháy mắt hai người ngồi ở dưới cùng hít ngược một hơi khí lạnh.

“Sao Đường Thần lại đắc tội cậu ấy rồi? Lỡ như đánh nhau, chúng ta có nên đi giúp đỡ không?”

“Ơ! Đi lên tặng đầu người hả?”

“Vậy làm sao bây giờ? Chạy thì quá không trượng nghĩa đi.”

“Chết đạo hữu không chết bần đạo.”

“Cũng đúng.”

Hai người lén lút nói chuyện, hớn hở đạt được nhận thức chung. Đường Ninh Tề và Hạ Diệc Ca nghe xong cuộc nói chuyện: "..." Hai đứa bây dám nói chuyện lớn hơn chút nữa không?

Hạ Diệc Ca quay đầu, vô cùng đau đớn nói: “Thường ngày Đường Ninh Tề giúp các cậu đánh dấu trọng điểm, giảng đề còn dẫn các cậu đi đánh bóng rổ, sao các cậu có thể bán đứng cậu ấy như thế chứ? Chẳng lẽ tình nghĩa bạn bè giữa chúng ta lại không bằng bị đánh một trận sao?"

Hai người bàn sau trộm nhìn nhau, ngượng ngùng cười cười, trong lòng áy náy không thôi. Đang muốn nói vài câu biểu đạt lòng trong thành đã nghe Hạ Diệc Ca quay lại nói: "Quả thật thua xa mà!"

Hai người: "..."

Đường Ninh Tề nghiêng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cậu ta.

“Đường đại lão, ngài đừng nhìn tui như vậy.” Hạ Diệc Ca cười hi hi ha ha làm mặt quỷ nói: “Lúc cần thiết cậu có thể hy sinh sắc đẹp, đi ôm đùi Tô Khê Nghiêu, tự tiến chẩm tịch (1).”

“Cậu im miệng.”

Đường Ninh Tề xoa xoa thái dương, lần thứ n muốn đánh chết mấy con hàng ngu ngốc này.

“Không thể trách tụi tui không giúp cậu, dẫu sao với sức lực của Tô Khê Nghiêu mà đánh xuống một đấm là tui có thể sẽ chết đó.” Hạ Diệc Ca sờ sờ cái mũi, lý không thẳng khí thế cũng mạnh: “Cùng lắm thì đến lúc đó tui cũng kéo cậu chạy cùng là tốt lắm rồi."

Đường Ninh Tề: “…… Yên tâm, chuyện các cậu lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”

“Tại sao?” Hạ Diệc Ca nói, theo bản năng nhìn về phía Tô Khê Nghiêu, không chút bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với cô, sát khí dày đặc trong đó khiến cậu ta chợt rùng mình một cái, không khỏi mỉm cười lấy lòng.

Đường Ninh Tề do dự một chút, vẫy tay, ý bảo Hạ Diệc Ca khom lưng. Anh đè thấp tiếng nói, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói: “Bởi vì cậu ấy thích tớ.”

“……” Hạ Diệc Ca: “…… Đại lão cậu tỉnh lại đi, trời còn chưa tối.” Bớt mơ mộng hão huyền.

Đường Ninh Tề hết cách, đơn giản nhanh chóng nói rõ tình huống một chút, cuối cùng tổng kết lại: “Chậc! Lúc sáng tớ còn cảm thấy cậu phân tích không đáng tin, bây giờ nhìn lại, thật chính xác mà.”

“Ha hả.” Hạ Diệc Ca nuốt ngụm nước miếng, thật cẩn thận nói: “Nếu không ngài lại hoài nghi chút nữa đi?”

“……”

“Coi lời tui như đánh rắm là được rồi.”

Đường Ninh Tề: “…… Cút.”

Hạ Diệc Ca ủy khuất ba ba co lại thành một cục, thầm nghĩ làm sao tui biết cậu nói đến lại là tên hung thần này. Ánh mắt đó, thái độ đó, cậu còn không biết xấu hổ nói thích? E là mắt mù rồi quá, quên đi, chết đạo hữu không chết bần đạo, tùy cậu ấy đi.

Tô Khê Nghiêu rất buồn rầu, giữa trưa cô đi làm khó dễ như vậy, sao Đường Ninh Tề còn chưa nhằm vào cô?

Chẳng lẽ... dùng lực chưa đủ?

Bởi vì trong giờ học đi vào cõi thần tiên phiên ngoại, lúc chủ nhiệm lớp kêu cô đứng dậy trả lời câu hỏi, vẻ mặt cô lờ mờ, ngay cả câu hỏi là gì cũng không biết, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.

Chủ nhiệm ban một họ Lưu, là người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mang kính gọng vàng, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, làm người rất có tinh thần trách nhiệm, cho dù đối mặt với học sinh kém thái độ vẫn ôn hoà như thường.

“Bạn học Tô Khê Nghiêu, trong giờ học phải tập trung nghe giáo viên giảng bài, không được thất thần nữa.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, ngồi xuống đi.” Dứt lời, cô nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Còn lại mười phút, lớp trưởng phát bài thi tháng lần trước ra, lần thi này, phần lớn các em làm không tồi, chứng tỏ nghỉ hè các em cũng không lơi lỏng, rất đáng khen; có một vài bạn học thi không tốt lắm nhưng chỉ cần các em có lòng cầu tiến, còn hai năm nữa là thi vào đại học, cố gắng lên mọi thứ vẫn còn kịp.”

“Thi đại học là chuyện lớn của đời người, dù sao cũng không thể hời hợt.”

Mọi người trong lớp ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, cho dù có khinh thường, cũng sẽ không có ánh mắt mà biểu đạt ra ngoài trong lúc này.

Tô Khê Nghiêu liếc nhìn bài thi của mình, bị điểm số không đạt trên đó dọa sợ ngây người. Đời trước dù gì cô cũng là nhân vật cấp học bá, trên 985 điểm, vẫn luôn đứng đầu chuyên ngành, là tồn tại cấp bậc nữ thần có cả bề ngoài lẫn tài hoa.

Bây giờ…… Được rồi.

Hình tượng một học tra bị bệnh thần kinh xuất hiện sinh động trước mặt.

Từ nữ thần đến nữ thần kinh, chỉ thiếu một cái hệ thống ở giữa.

Mười phút trôi qua rất nhanh, chủ nhiệm lớp không dấu vết nhìn lướt qua lớp học, âm thầm thở dài trong lòng rồi nói: “Tô Khê Nghiêu và Tô Khê An, hai em lên văn phòng với cô có chút việc."

"Dạ thưa cô."

Phòng học và văn phòng ở cùng tòa lầu bên phải, ngoại trừ chủ nhiệm lớp bên trong còn có mấy giáo viên khác đang chấm bài, thấy hai cô đi vào còn ôn hoà cười một cái.

Tô Khê Nghiêu ngoài mặt trầm ổn như thường, trong lòng đã sớm hỏi thăm cả nhà của hệ thống.

Sinh thời, cô vậy mà vì điểm thi không đạt tiêu chuẩn mà bị gọi lên văn phòng, ha hả! Quả nhiên sống lâu rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô mới hai mươi mốt tuổi, tại sao phải trải qua những thứ đau khổ này.

Trái lại Tô Khê An rất bình tĩnh. Cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn biểu hiện học sinh giỏi mà các giáo viên yêu thích, thi tháng lần trước phát huy ổn định, thành tích ổn định xếp hạng hàng đầu.

Chủ nhiệm lớp buông sách trong tay xuống, đẩy mắt kính trên sống mũi, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Hai em đừng khẩn trương, lần này gọi hai em đến cũng không phải chuyện lớn gì, chủ yếu là suy xét đến hai em là chị em, bình thường cũng dễ trao đổi với nhau hơn.”

Là nha! Chị em tưởng hố chết đối phương hihi.

Hai người không dấu vết nhìn nhau một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tô Khê An, mặc dù em là em gái nhưng thành tích của em tốt hơn chị em, cô muốn nhờ em lúc rãnh rỗi thì kèm cho chị em.” Dứt lời, cô quay lại nói với người còn lại: “Còn Tô Khê Nghiêu, lúc em vừa vào học, mặc dù thành tích vẫn vậy, nhưng em chăm chỉ học, cô không biết có chuyện gì khiến em tự sa ngã như thế.”

“Bây giờ em còn nhỏ, không biết tầm quan trọng của thi vào đại học, em nên biết, bất kể lúc nào, học thêm một ít vẫn tốt hơn.”

“Nói trước cho em một tin quan trọng, gần đây trường học có chính sách mới, muốn đưa tám mươi người điểm kém nhất khối tạo thành một lớp học độc lập." Nói tới đây, cô chần chờ một chút, hình như có chút buồn rầu: "Cô không tán thành phương án này nhưng chuyện này cũng không phải cô nói là được. Cho dù vì không muốn cùng em gái tích ra, em cũng nên học tập cho giỏi, đúng không?"

Thậm chí câu nói cuối cùng đã mang theo chút hương vị dụ dỗ.

Không thể nghi ngờ, đây chỉ là một giáo viên tốt biết suy nghĩ vì học sinh.

Đối mặt với ác ý của người khác, Tô Khê Nghiêu giống như dũng sĩ mặc áo giáp, có thể cao cao tại thượng, vân đạm phong khinh đè đối phương xuống, tuyệt đối không chịu chút thua thiệt nào. Nhưng khi đối phương phát ra thiện ý, cô hoàn toàn không có sức chống cự.

Môi mỏng màu hồng nhạt của cô gái khẽ nhấp, đang muốn nói gì đó, người bên cạnh đã đợi không kịp mà mở miệng.

“Cô, cô nói rất có lý, đương nhiên em rất tình nguyện giúp chị học thêm, dù sao chúng em cũng là chị em với nhau, em cũng hy vọng chỉ ấy có thành tích học tập tốt hơn.” Tô Khê An thấp thỏm túm vạt áo, lo lắng nói: “Nhưng chính em học tập đã là cố gắng hết sức, nếu cả hai bên đều tới, em sợ mình không giúp được.”

Nếu không có chuyện chia lớp, tự nhiên cô sẽ đồng ý, sau đó mượn cớ này hung hăng giễu cợt một phen.

Nhưng so với sung sướng nhất thời, Tô Khê An càng muốn đạp cô ra xa, tránh chướng mắt mình.

Chủ nhiệm lớp ngẩn người, sau khi phản ứng lại, không khỏi cười khổ lên: “Xin lỗi, do cô suy xét không chu toàn, vậy hai em đi xuống trước đi, cô nhìn xem có thể tìm người khác hay không.”

Cô rất vui lòng tự mình dạy kèm nhưng ngày thường phải đi làm, về nhà còn phải dạy cho trai đang học tiểu học.

Học sinh quan trọng, gia đình của mình cũng rất quan trọng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút nặng nè.

“Bằng không để cho em đến dạy kèm bạn ấy đi.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, thiếu niên mặc áo dài tay quần jean đơn giản chần chờ một chút đi vào tầm mắt của ba người, nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Dù sao em cũng kèm cho Hạ Diệc Ca, thêm mình bạn ấy nữa cũng không sao ạ."

Vốn dĩ Đường Ninh Tề không nên ở đây.

Nhưng anh thấy giáo viên kêu hai người Tô Khê Nghiêu đi, sợ cô lại bị em gái nhà mình hố, ngẫm lại dù sao vị này cũng là ân nhân cứu mạng, sau khi do dự một lát, mượn danh lớp trưởng Toán học đi theo vào văn phòng.

m thanh anh đi vào rất nhỏ, không khiến người chú ý.

"Cái này..."

Cô giáo có chút phân vân.

"Cô yên tâm đi ạ, bình thường chúng em học thêm ở ngay trong thư viện, hay cô đổi chỗ ngồi, để ba chúng em ngồi chung một chỗ, ở ngay trong phòng học cũng được." Đường Ninh Tề nói: "Em sẽ nhìn Hà Diệc Ca, không để cho cậu ấy làm chuyện xấu đâu ạ."

Chủ nhiệm lớp cạn lời nhìn sang: "..."

Rõ ràng là cô sợ các em yêu sớm mà!

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Ninh Tề: Cô, cô cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không yêu sớm đâu ạ.

Sau lại ——

Thơm quá.

Chủ nhiệm lớp:……