Xuyên Thành Chị Gái Của Nữ Chính Hoa Thố Ti

Chương 9



Edit & beta: Tịch Hạ

Hai người lăn lộn cả buổi chiều, lúc đi ra bệnh viện đã là năm giờ tối.

Trường học tan học lúc năm giờ hai mươi lăm, bây giờ đi qua cũng vô ích, Đường Ninh Tề chặn một chiếc taxi, nói đưa Tô Khê Nghiêu về nhà trước.

Tô Khê Nghiêu mãnh liệt cho rằng đầu óc nam chính có hố: "... Cậu là thánh mẫu à?"

"Hửm?"

"Lấy ơn báo oán."

Đường Ninh Tề dở khóc dở cười theo lời cô nói, anh phải bảo vệ lòng tự ái của cô gái nhỏ cho thật tốt, không thể chọc thủng, nếu không để cho cô biết anh biết cô thích anh, phỏng chừng sẽ xù lông ngay.

Vì đụng trúng giờ cao điểm, trên đường hơi kẹt xe.

Hai người ngồi ở đằng sau, Tô Khê Nghiêu muốn dỗi người, dùng sức xoát âm độ hảo cảm. Nhưng kỳ lạ là cho dù cô nói cái gì, nam chính đều có bộ dáng bao dung "Được được được, cậu nói gì cũng đúng".

Luôn có một loại... Dự cảm xấu.

Không không không!

Sẽ không, nhất định là ảo giác.

Hôm nay là thứ năm, còn ba ngày nữa là cô có thể kiểm tra độ hảo cảm rồi, hai ngày này thành thật an phận chút, chờ thứ hai xem độ hảo cảm rồi định chế sách lược. Quyết định xong, Tô Khê Nghiêu dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Đường Ninh Tề chỉ cho là cô mệt mỏi, còn dặn dò tài xế lái chậm một chút.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng đã tới dưới tiểu khu Tô Khê Nghiêu ở, thiếu niên do dự một chút, cách áo sơ mi mỏng manh đẩy cánh tay cô một cái: "Dậy đi, đến nhà cậu rồi. Tôi không tiện đi lên với cậu, cậu cẩn thận một chút, đừng để đụng phải."

Anh đi thì có khác gì đi gặp người lớn đâu chứ??

Ánh mắt Đường Ninh Tề lóe lên suy nghĩ.

"Biết."

Thiếu nữ dụi dụi mắt, tiện tay cầm thuốc rượu bên cạnh, liếc nhìn nam chính rồi lên lầu.

Hôm nay cô về nhà tương đối sớm, lúc về đến nhà không có ai cả, trở về phòng, thản nhiên lướt web nội bộ của trường, đọc tin tức trên đó. Do lúc chiều cô đi chung một chỗ với Đường NInh Tề nên bên trong cũng có không ít bài đăng phàn nàn cô.

Nữ sinh bày tỏ hâm mộ ghen tị.

Nam sinh thì cảm thấy Đường Ninh Tề có mắt không tròng, vừa ý một đứa con gái bạo lực, cuộc sống sau này sẽ xong đời.

Tô Khê Nghiêu: “……”

Vừa ý cái con khỉ ấy! Muốn đánh người.

Không biết qua bao lâu, ba người còn lại mới trở về, căn nhà vốn yên tĩnh đã tràn đầy tiếng cười nói, Tô Khê Nghiêu tựa như một người trong suốt, hoàn toàn bị xem nhẹ, không ai hỏi tại sao cô lại không có ở đây?

Tốt vô cùng.

Cô hy vọng.

Đối phương không tới tìm tra, bọn họ cứ yên lặng mà qua, chờ cô rời đi, nguyên chủ trở lại, muốn làm thế nào thì làm thế đấy.

Có lẽ do ngày hôm qua bị vả mặt liên tục, rốt cuộc hôm nay Tô Khê An cũng đã có kinh nghiệm, không nhắc tới Tô Khê Nghiêu nữa. Lúc ăn cơm nũng nịu, không ngừng khoe tài, hống đến mặt mày ba Tô mẹ Tô hớn hở, ngay cả trên người con gái lớn có mùi thuốc rượu nồng nặc cũng không phát hiện.

Một nhà ba người tốt đẹp dường nào.

Chậc!

***

Ngày kế, thứ sáu.

Gần sát giờ Tô Khê Nghiêu rời giường, sát giờ vào phòng học, lúc mới vừa ngồi xuống chỗ của nguyên chủ, lớp trường đã tới nói với cô đổi chỗ ngồi, cô được chủ nhiệm lớp chuyển đến ngồi trước mặt Đường Ninh Tề. Ngay cả bàn và sách đều có người chuyển cho cô trước rồi.

Có thể ở khoảng cách gần xoát âm độ hảo cảm đương nhiên cô tình nguyện, thoải mái đi tới, nhìn vị trí cũng được đổi, cô ngồi cùng bàn với Tô Khê An...

Tô Khê Nghiêu: "Đúng là... m hồn không tan."

Tô Khê An nâng cầm, mỉm cười thuần khiết thiện lương, nhân thiết tiểu tiên nữ không bị vỡ: "Chị."

"Ha hả."

Tô Khê Nghiêu lạnh lùng liếc cô ta một cái, không cho chút mặt mũi nào ngồi vào chỗ, dáng vẻ hoàn toàn không thấy, nam sinh trong lớp chú ý chỗ này thấy nữ thần của mình bị đối đãi như vậy, nhất thời phát ra trận trận xôn xao.

Đáng tiếc tiếng chuông vào học vang lên, họ có lời cũng phải nín.

Vì hôm qua mới bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, trong suốt giờ học hôm nay Tô Khê Nghiêu cũng không có thất thần, lấy sách giáo khoa ra, thành thành thật thật học bài. Cô là người thông minh, hơn nửa đời trước đã học qua một lần, cho dù đã quên phần lớn nhưng chỉ cần nhìn sách giáo khoa, ít nhiều cũng nhớ lại chút chút.

Tô Khê An ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được giễu cợt trong lòng.

Đến lúc này mới nhớ đến học tập, muộn rồi.

Ở trong mắt cô ta. tương lai Tô Khê Nghiêu có thể thi đại học chính quy đã không tồi, không thể so sánh với cô ta. Cho dù bây giờ nhân sinh của hai người các cô ở trên một đường, tương lai cũng sẽ càng đi càng xa, cô ta mới là tồn tại được mọi người hâm mộ.

Một buổi học rất nhanh đã kết thúc.

Trong giờ nghỉ giải lao, Hạ Diệc Ca bu lại, lấy bút đâm đâm sau lưng Tô Khê Nghiêu, đợi đối phương nghi hoặc xoay người lại anh ta mới nhỏ giọng nói: "Tô Khê Nghiêu, kỳ thi tháng lần này cậu được bao nhiêu điểm thế?"

Thiếu nữ nhớ đến chữ không đạt tiêu chuẩn trên ô điểm, không muốn nói lời nào.

"Sau này hai người chúng ta phải học bù cùng một chỗ, môn nào của cậu tương đối kém dị?" Hạ Diệc Ca thở dài một hơi: "Tui trừ tiếng Anh ra, môn nào cũng không được." Từ nhỏ anh ta đã thường xuyên theo ba mẹ xuất ngoại, thậm chí luyện ngôn ngữ rất tốt.

Tô Khê Nghiêu uyển chuyển nói: "Tôi không cần học bù."

Cô có thể làm tất cả một mình!

Hạ Diệc Ca không hiểu được cô đang nói bóng gió, 'xì' một tiếng bật cười: "Là tất cả đều không được, muốn từ bỏ trị liệu à? Ha ha ha ha ha ha."

Tô Khê Nghiêu: "..."

Muốn đánh người.

"Im miệng." Đường Ninh Tề cẩm quyển sách, nặng nề gõ lên đầu bạn cùng bàn: "Cái thành tích miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn kia của cậu thì có gì đáng tự hào hả?" Lòng tự ái của cô gái nhỏ rất lớn, người này không có chút nhãn lực nào cả, chậc!

Hạ Diệc Ca xoa xoa đầu: "Học thần sẽ không hiểu được nỗi thống khổ của học tra chúng ta đâu."

Tô Khê Nghiêu: "Không phải chúng ta mà là cậu."

"Chẳng lẽ cậu muốn làm học bá??" Hạ Diệc Ca giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lại không nhịn được cười lớn: "Lần thi tháng sau nếu cậu có thể đạt tiêu chuẩn tui liền gọi cậu là ba."

"Ơi! Con trai."

Hạ Diệc Ca: “……”

Đường Ninh Tề nén cười: “Ngoan, con trai.”

“Mịa! Đám khốn kiếp này, các cậu chỉ biết chiếm tiện nghi của tui." Hạ Diệc Ca sâu kín nhìn bạn cùng bàn, lưu lại giọt nước mắt bất mãn cho tình anh em plastic này: "Thấy sắc quên bạn, có bạn khác giới vô nhân tính."

Tô Khê An bị bỏ qua lần nữa: "..."

Cảm giác tồn tại của cô ta thấp tới như vậy à??

Hít sâu một hơi, cô ta cứng nhắc chen lời: "Vậy trưa hôm nay chúng ta cùng đi thư viện học nhóm hả?" Rõ ràng lúc đầu đã xác định là ba người nhưng cô ta tự nhiên đưa mình chen vào.

Hạ Diệc Ca: “Được á.”

Đường Ninh Tề: “Là ba người chúng tôi, không bao gồm cậu."

Hai người đồng thời lên tiếng.

"Ơ kìa! Đừng cứng nhắc như vậy chứ, thêm một người cũng không thành vấn đề mà." Hạ Diệc Ca cười cười với Tô Khê An trước, sau khi nhận được ánh mắt cảm kích của đối phương, lạ đè thấp giọng nói: "Cô ấy là hoa khôi trường học đó, cùng nhau học rất có mặt mũi nha!"

Đường Ninh Tề khinh bỉ nhìn anh ta: "Vậy mình cậu với cô ấy là được rồi."

Hạ Diệc Ca muốn cứu vớt một chút: "... Không cần máu lạnh như vậy chứ."

"Ha."

"..." Trái tim pha lê của thiếu niên răng rắc vỡ nát, rưng rưng bỏ qua người đẹp: "Tui biết rồi."

Mười phút nghỉ trưa chớp mắt một cái đã qua, Tô Khê An cho là chuyện mình gia nhập tiểu tổ học tập mười phần chắc chín. Nhưng đến thời gian hẹn, Đường Ninh Tề trực tiếp bài xích cô ta ra ngoài, mặc cho cô ta có ám chỉ như thế nào cũng không có chút động tĩnh gì cả.

Hết lần này tới lần khác Tô Khê Nghiêu ở bên cạnh còn chọn này chọn nọ, dùng mọi cách chê không muốn đi.

Thiếu niên đối với cô ta vô cùng lạnh lùng thế nhưng lúc này lại không có chút tính tình nào mà dỗ cô.

Chênh lệch mãnh liệt như vật khiến Tô Khê An có cảm giác lo lắng dữ dội, ngay cả mặt nạ nhu hoà ngày thường cũng sắp không duy trì nổi nữa, bước nhanh rời khỏi phòng học. Còn đợi tiếp nữa, cô ta sợ mình sẽ không nhịn được đi xé rách mặt cô.

Rõ ràng nó chỉ cần giống như trước vậy, yên lặng ở xó xỉnh thì tốt hơn.

Tại sao?

Đột nhiên lại muốn ló đầu ra chứ?

Tô Khê An ở nhà ăn tìm được chị em tốt, bưng đồ ăn sang ngồi, mới vừa cầm đũa lên, còn chưa kịp ăn miếng nào, họ đã ríu rít hỏi, cực kỳ hưng phấn.

"Có phải trưa nay cậu đi học nhóm với Đường Ninh Tề không? Hâm mộ quá đi."

"Còn có Hạ Diệc Ca, dáng dấp của cậu ta cũng rất tuấn tú, đáng tiếc trong đó lại xen lẫn thêm Tô Khê Nghiêu, không có nhỏ đó thì tốt rồi."

"An An, Tô Khê Nghiêu có bắt nạt cậu không? Nhỏ đó là một đứa bạo lực, quá doạ người rồi, có chuyện gì thì cậu cũng đừng chịu đựng, nói ra, mấy người chúng tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu."

"Mình không sao." Con ngươi thiếu nữ đảo quanh, ngoài miệng an ủi các cô, trên mặt lại làm ra bộ dáng miễn cưỡng, vẻ mặt sa sút: "Thành tích của tớ cũng không tệ lắm, không cần đi theo góp vui, tránh để chị mất hứng."

"Mịa! Dựa vào đâu?"

"An An cậu quá hiền lành rồi, nếu tớ là cậu đã sớm giết cái con nhỏ đê tiện đó rồi."

Các cô tôi một câu cậu một lời mắng, Tô Khê An nghe mà lòng thầm thoải mái, sau khi cảm giác không sai biệt lắm mới giả vờ nói: "Đừng nói như vậy, dù thế nào đi nữa, chị ấy cũng là chị tớ, chúng tớ là người một nhà."

"An An, cậu... Haizz."

Tốc độ truyền bá của lời đồn luôn nhanh nhất, không tới một giở, tin tức Tô Khê Nghiêu bắt nạt em gái, ép đối phương rời khỏi nhóm học tập đã truyền khắp nói. Vốn Tô Khê Nghiêu đã đè tin đồn tiểu tam xuống lại bị người ta moi ra chửi tiếp.

Học sinh giỏi lấy Tô Khê An cầm đầu và đám thiếu nữ bất lương lấy Trình Tuyết cầm đầu đều không thích Tô Khê Nghiêu.

Hiễm khi hai bên không ồn ào, đồng tâm hiệp lực với nhau nói xấu cô. Một khuyết điểm nhỏ cũng bị nói thành tội không thể tha. Ai cũng có tâm lý đám đông, vốn bị giá trị vũ lực của Tô Khê Nghiêu uy hiếp, thấy nhiều người quá lá gan cũng lớn lên.

Bên kia--

Tô Khê Nghiêu đang học bù, lúc này vẻ mặt Hạ Diệc Ca ngồi đối diện cô đã chết lặng, cảm giác mình đã bị cả thế giới này lừa gạt.

"Sao cậu có thể học nhanh như vậy được chứ?" Anh ta ôm đầu, đau khổ gào thét: "Đã nói cùng nhau làm học tra thế mà cậu lại lén lút trở thành học bà."

Tô Khê Nghiêu mãi mê giải đề không dứt ra được, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ai nói với cậu?"

Hạ Diệc Ca đáng thương nhìn bạn cùng bàn: "..."

"Đừng nhìn tớ, vô dụng, lo mà học tốt đi."

Hạ Diệc Ca: "..."

Đời người mà! Chính là như vậy, lên lên xuống xuống xuống, thăng trầm như thế đó....

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Diệc Ca: Đã chịu mười ngàn tấn tổn thương, khóc chít chít.