Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 24: Tớ vẫn luôn, chỉ có cậu mà thôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Lệ Ngọc cầm ly rượu đỏ lười biếng dựa vào ghế sô pha, đợi con gái thắng lợi trở về.

Bà ta nghe thấy tiếng xe ô tô trước cửa biệt thự, một phút sau, quản gia Vương mở cửa cho Bùi Giai.

Tô Lệ Ngọc nháy mắt ra hiệu bác Vương đi xuống, cả phòng khách rộng lớn trong nhà họ Bùi chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ.

Bà ta cong đôi môi đỏ tươi lên: “Nói cho mẹ nghe, hôm nay thế nào?”

Bùi Giai đứng ở cửa không tiến đến gần, vâng vâng dạ dạ: “Tạm, tạm ổn ạ.”

“Tạm ổn?” Tô Lệ Ngọc nhướng mày, “Cái gì gọi là tạm ổn? Con đừng nói với mẹ rằng các con không có tiến triển gì nha?”

“Dạ….” Bùi Giai do dự, nói không nên lời.

Tô Lệ Ngọc không còn kiên nhẫn đợi nữa, đi đến trước mặt Bùi Giai, nắm lấy cánh tay của con gái, nhìn chằm chằm cô ta: “Giai Giai, có phải con chuyện gì muốn giấu mẹ đúng không, cả buổi tối hôm nay không hề phát sinh ra chuyện gì sao?”

Bùi Giai bị bóp đến phát đau, ánh mắt trốn tránh nói: “Mẹ, con chạm mặt Bùi Chân.”

“Bùi Chân?”

“Cô ta dường như cố ý biết con muốn đi nơi nào vậy, còn ăn mặc rất xinh đẹp, đến đó câu dẫn Đổng Tân.” Bùi Giai thuần thục bịa ra lý do mà trên đường về nhà đã suy nghĩ qua, mang vẻ mặt đáng thương, nước mắt nơi hốc mắt lập tức muốn rơi xuống.

“Lại là Bùi Chân, cái con ngu ngốc đó bây giờ còn biết câu dẫn đàn ông à?!” Tô Lệ Ngọc tức đến phát run, véo cánh tay của con gái một phen, “Con thật là vô dụng mà, cô ta biết câu dẫn, con không biết sao? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải bắt lấy đứa con trai nhà họ Đổng. Tại sao con không đặt điều đó trong lòng!”

Bùi Giai khóc ròng nói: “Mẹ, xin lỗi…”

“Thôi quên đi.” Tô Lệ Ngọc cảm thấy mình có chút thất thố, kéo Bùi Giai ngồi lên ghế sô pha, cố hết sức nhẫn nhịn, “Mẹ đã dạy con rồi, đàn ông đấy mà, mặc kệ tuổi tác lớn hay nhỏ, đều là muốn dỗ dành muốn nghe những lời nói gạt người. Con có thời gian rảnh hãy rủ thằng nhóc nhà họ Đổng ra ngoài chơi, nói những lời tốt đẹp để dỗ dành cậu ta. Nhất định không thể để con ngu ngốc Bùi Chân kia chiếm tiện nghi!”

Bùi Giai lau những giọt nước mắt, “Vâng thưa mẹ.”

“Ừ, lên lầu tắm rửa đi ngủ đi.”

Sau khi Bùi Giai rời đi, Tô Lệ Ngọc một hơi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ, rồi lại rót thêm cho mình một ly đầy.

Men rượu lên đầu, nỗi phẫn hậu trong lòng bà ta càng thêm rõ ràng.

Bùi Chân, lại là Bùi Chân.

Bà ta vì lần hẹn hò này của con gái đã chuẩn bị lâu như vậy, tất cả đều bị cô phá hủy!

Đã nhiều năm như thế, những vị phu nhân giàu có ở thành phố H rõ ràng bề ngoài không nói gì, nhưng vẫn ngầm coi thường bà ta vì chuyện lúc trước tiểu tam thượng vị đuổi vợ lớn của Bùi Hồng Đạt đi. Cho nên bất luận là những buổi tiệc tư hay hoạt động công khai, bọn họ đều không thích dẫn bà ta theo.

Hừ, có cái gì không thể. Tô Lệ Ngọc nuốt ngụm rượu trong cổ họng xuống, khinh miệt mỉm cười.

Đợi con gái của bà ta thành công đính hôn với Đổng Tân, không phải bọn họ sẽ đến nịnh bợ mình sao?

Nhưng mà —

Bà ta phải nghĩ biện pháp, sớm loại bỏ tất cả những đối thủ tiềm tàng để con gái thuận lợi đáp lên núi vàng nhà họ Đổng.

*

Mấy ngày qua Triệu Cẩn thực sự rất khó chịu.

Sau chuyện ngày hôm đó, ba mẹ của cô ta chạy đến trường học, sau khi bọn họ nghe xong câu chuyện hung hăng tán cho cô ta ba bạt tay trước mặt giáo viên, tát đến mặt mũi cô ta sưng lên, bây giờ vẫn còn hơi đau.

Mặc kệ Triệu Cẩn khóc lóc kể lể như thế nào, ba mẹ cũng quyết định để cô ta thu dọn đồ đạc trở về nhà cảnh tỉnh một khoảng thời gian.

Thực ra tạm nghỉ học cũng tốt, ít nhất cô ta không cần phải đối mặt với ánh mắt quái dị của tất cả mọi người. Nhưng mà —

Khi cô ta ở phòng học thu dọn đồ đạc, Bùi Giai từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ, đứng ở phía xa trò chuyện nhiệt tình với mấy nữ sinh trong lớp. Cô ta vừa thu dọn sách vở vừa loáng thoáng nghe thấy bọn họ thì thầm nghị luận:

[Cuối cùng Triệu Cẩn cũng rớt đài rồi, hả lòng hả dạ ghê.]

[Tại sao cô ta lại có thể nghĩ ra cách này để vu khống Lê Khí chứ? Phàm là có chút đầu óc….]

[Bùi Giai tớ cảm thấy cô ta không xứng làm bạn với cậu, sau này cậu vẫn nên tránh xa người đó một chút.]

[…]

Bùi Giai đứng ở đó, vẻ mặt dịu dàng nói: “Thực ra con người Triệu Cẩn không tệ, chỉ là tính tình quá bốc đồng mà thôi. Chuyện ngày hôm nay tớ cũng có phần không đúng, lẽ ra tớ nên chú ý khuyên nhủ cậu ấy sớm hơn.”

Ba nữ sinh kia lại nói một vòng tâng bốc khác, nói cái gì mà Bùi Giai tính cách tốt, khéo hiểu lòng người, còn nguyện lòng giúp Triệu Cẩn đội cái nồi này.

Triệu Cẩn nghe thấy, hận đến mức cắn môi dưới sắp chảy máu. Lúc đó cô ta bị vẻ mặt giả tạo của Bùi Giai lừa gạt, cảm thấy Bùi Giai là kiểu thiên kim nhà giàu nói chuyện dịu dàng rất dễ sống chung, nhưng không ngờ đến dưới vẻ bề ngoài nhu nhược lại chứa đầy lưỡi dao sắc bén giết người.

Bây giờ bản thân mình đã trở thành một con chuột băng qua đường bị mọi người đuổi đánh, nhưng người chủ mưu lại mỗi ngày đăng những tấm ảnh tự sướng xinh đẹp, đi đâu chơi với ai, đã ăn món ngon nào.

Cô ta về nhà nghỉ ngơi vài hôm, Bùi Giai thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn Wechat nào cho cô ta, hoàn toàn lãng quên cô ta không còn một mảnh.

Dựa vào cái gì mình phạm lỗi chịu phạt, mà Bùi Giai lại có thể bỏ trốn mất dạng?!

Triệu Cẩn lạnh lùng mỉm cười: Bùi Giai, bây giờ xem như tôi đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô rồi. Cuộc sống của tôi không tốt cô đừng nghĩ đến việc được yên bình, cô có bao nhiêu nhược điểm nằm trong tay tôi đấy.

Cô ta nghe nói trước đó Bùi Giai đang tiếp xúc với một nam sinh lớp 12 họ Đổng, trong nhà vô cùng có tiền, ngày hôm qua Bùi Giai còn đăng một tấm ảnh hai người đi chơi vào đêm giáng sinh.

Làm sao chuyện tốt trên đời này đều bị một mình Bùi Giai chiếm hết như vậy?

Triệu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, được rồi, tuần sau quay về trường học, cô ta nhất định phải tìm cơ hội báo thù Bùi Giai!

Bùi Giai để ý nhất chính là cái gì, cô ta sẽ cướp đi cái đó. Bùi Giai muốn thứ gì, cô ta sẽ giành lấy trước.

*

Trong lớp học, thiếu nữ đang cúi đầu xuống bàn tập trung làm bài tập, một vài sợi tóc mềm từ bên tóc mái rơi xuống, ngoan ngoãn điềm đạm nho nhã. Bạn tốt Diêu Băng đột nhiên tiến đến, cho cô xem một tin tức trên Weibo, là tin tức truyền thông của thành phố H. Trên Weibo có đăng một tấm ảnh chụp quán cà phê vào đêm giáng sinh, còn giới thiệu: “Quán cà phê này ở thành phố của chúng ta, bởi vì điểm đặc sắc của nó đã trở thành một quán cà phê nổi tiếng trên mạng, ngày hôm qua số lượng khách hàng đạt đến mức kỷ lục. Dựa theo tin tức đáng tin cậy, quản lý trưởng của cái quá này là một nam sinh cấp 3 chưa đến hai mươi tuổi, học tại trường An Sơn, ở trường đạt thành tích xuất sắc, còn là chủ tịch hội học sinh….”

Diêu Băng thấp  giọng hỏi: “Đây là nói Lê Khí sao?”

Bùi Chân cầm điện thoại cẩn thận xem vài lần, hai lúm đồng tiền lộ ra: “Là cậu ấy.”

Thiếu niên có thiên phú kinh doanh, cuối cùng được mọi người nhìn thấy và công nhận.

“Bà mợ nó Lê Khí trâu bò vậy à? Chẳng những thành tích tốt, còn có thể kiếm tiền.”

“Đúng vậy.” Cậu chính là lợi hại như thế.

Vốn dĩ nam phụ phản diện trong truyện được định sẵn phải đi con đường của một thiên tài.

Tuy đối với nhân vật nữ chính mà nói, cậu trước sau luôn không bằng trai đẹp ngốc nghếch Cố Tinh Hải kia. Cũng không biết phẩm vị của nữ chính này như thế nào nữa.

Diêu Băng cất điện thoại, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô: “Chân Chân, sắp nghỉ Tết Nguyên Đán rồi, cậu tính toán làm gì vào ngày nghỉ?”

Bùi Chân lắc đầu. Cô vẫn chưa tìm được công việc bán thời gian thích hợp, số tiền mà mẹ nguyên thân gửi đã dùng hết bảy tám phần. Cô cũng ngại khi vẫn luôn sử dụng tiền của người khác, cho nên vào kỳ nghỉ có khả năng cao chính là muốn bản thân mình đi làm thêm kiếm tiền.

Nhưng Diêu Băng lại thể hiện vẻ mặt khát vọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài chơi vài ngày được không? Nếu như ngày Tết ở nhà ba mẹ của tớ nhất định mỗi ngày sẽ thúc giục tớ ôn tập làm bài.”

“Đi ra ngoài chơi? Ý cậu là, đi du lịch sao?” Đôi mắt Bùi Chân hơi sáng lên. Cô chưa bao giờ đi du lịch xa với bạn bè. Chỉ cần là chuyện chưa từng thử qua, cô thậm chí muốn thử nó một lần.

“Được đấy, chúng ta hẹn thêm một vài người bạn đi cùng nhé.”

Trai đẹp ngốc nghếch Cố Tinh Hải vừa mới rót nước trở về, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nghiêng người qua ánh mắt sáng ngời: “Các cậu muốn đi đâu vậy?”

“Ôi ngôi sao lớn như cậu làm sao có thời gian đi chơi cùng bọn tớ.” Diêu Băng chua chát nói.

Cô Tinh Hải vội vàng phản bác: “Tại sao không thể, Tết Nguyên Đán tớ không có quay phim nha!”

“Vậy cậu có thể đề cử địa điểm nào, thích hợp cho chuyến du lịch hai ngày một đêm không.”

Cố Tinh Hải suy nghĩ: “Lúc trước tớ từng đến một nơi để quay phim, cách thành phố H hai giờ lái xe, nơi đó có thể tắm suối nước nóng rồi nướng BBQ, buổi tối còn có bữa tiệc lửa trại.”

Tắm suối nước nóng? Nướng BBQ? Bữa tiệc lửa trại?

Bùi Chân dường như chưa từng trải nghiệm qua, vội vàng gật đầu: “Được đấy!”

Vô cùng được! Bây giờ cô chỉ muốn xuất phát ngay thôi!

Diêu Băng nghi hoặc: “Cố Tinh Hải, cậu đi chơi cùng bọn tớ có bất tiện không đó? Nếu như cậu bị chụp ảnh phải làm sao bây giờ?”

“Không sợ.” Cố Tinh Hải cam đoan: “Tớ có nhiều năm kinh nghiệm tránh né ống kính như vậy, đến lúc đó đeo kính râm đen đeo khẩu trang rồi đội nón kết lên, không có ai nhận ra tớ là ai đâu.”

“Như vậy không phải càng hấp dẫn người khác chú ý à…” Bùi Chân bật cười.

Một bóng người cao gầy từ cửa sau phòng học tiến vào, trên khuôn mặt đẹp với hàng lông mi dày, sống mũi cao ngất, im hơi lặng tiếng đứng phía sau Bùi Chân nhìn ba người bọn họ nói chuyện phiếm.

Một bên mặt tinh xảo của thiếu nữ, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng ý cười. Nhưng sự vui sướng này không thuộc về cậu.

Trong đôi mắt của Lê Khí hiện lên một tia ảm đạm, đã rất nhanh bị áp xuống.

Cậu biết rõ, như thế là không tốt. Thiếu nữ là một cá thể độc lập, không chỉ thuộc về một mình cậu.

Nhưng có lẽ cả đời này cậu chưa từng có thứ gì chân chính thuộc về mình, cho nên thỉnh thoảng nhận được một tia ấm áp, lại muốn chiếm toàn bộ cho riêng mình.

Cậu tham lam muốn tham dự vào tất cả niềm vui của thiếu nữ, cũng muốn niềm vui của thiếu nữ đều có liên quan đến chính mình.

“A Khí!” Bùi Chân quay đầu nhìn thấy cậu, ngay lập tức nhiệt tình tiếp đón: “Tết Nguyên Đán này chúng ta cùng nhau đi chơi nhé? Cố Tinh Hải nói có một nơi chơi rất vui, có thể tắm suối nước nóng, còn có thể  nướng BBQ, còn có thể….”

Cho nên… Cô thực sự chờ mong đi ra ngoài chơi cùng mình sao?

Thiếu niên cúi đầu mặt mày dần dần buông lỏng, trong mắt đã có sắc thái. Cậu không lên tiếng khẽ cong môi, vừa định gật đầu, lại bị tiếng chuông điện thoại trong túi làm gián đoạn.

Lê Khí cầm điện thoại lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ. Số điện thoại di động của cậu rất ít người biết, là ai gọi điện thoại vào lúc này?

Thiếu niên nhận máy, vẻ mặt cảnh giác, ngược lại giọng điệu của đối phương rất nhiệt tình: “Xin chào, là Lê Khí đúng không? Chúng tôi là đường dây nóng Tiểu Phương. Bây giờ cậu là quản lý trưởng của quán cà phê phải không? Nghe nói cậu vẫn còn là học sinh cấp 3 à? Chúng tôi muốn phỏng vấn cậu…”

Thiếu niên nghe trong chốc lát nói: “Không có hứng thú, cảm ơn.” Cậu không chút lưu tình mà cúp điện thoại.

Bùi Chân ngồi ở vị trí của mình, hiếu kỳ hỏi: “Sao thế A Khí, là ai vậy?”

“Không có gì.” Khi nhìn về phía cô, Lê Khí khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng như băng vừa rồi, băng tuyết ở đuôi chân mày của cậu tan ra, giọng điệu dịu dàng như mùa xuân tháng ba, “Một cuộc phỏng vấn mà thôi, đừng lo lắng.”

Cậu quay lại chỗ ngồi, từ trong hộc bàn lấy ra cuốn vở bài tập, rồi bắt đầu viết.

Bùi Chân không thuận theo không khuất phục: “A Khí, cuộc phỏng vấn gì vậy? Có phải về quán cà phê không?”

Trong truyện, sau khi việc kinh doanh của quán cà phê có khởi sắc, dường như có một cuộc phỏng vấn tìm đến cậu, là một đài truyền hình ở địa phương.

Nhưng thiếu niên ngay lập tức từ chối, về sau trong truyện không đề cập đến việc này nữa.

Lúc Bùi Chân đọc truyện cảm thấy, tại sao không chấp nhận? Đã có năng lực, nên để mọi người nhìn thấy. Cô rất muốn biết, Bùi Hồng Đạt và Tô Lệ Ngọc, còn có tất cả những người từng khinh thường Lê Khí, nhìn thấy cuộc phỏng vấn đó trên đài truyền hình sẽ nghĩ như thế nào?

Thiếu niên bị bọn họ ghét bỏ sỉ nhục đã bắt đầu từng bước leo lên đỉnh Kim Tự Tháp, mà những người đó vẫn giậm chân tại chỗ, còn dương dương đắc ý.

Thiếu niên im lặng một lúc mới nói: “Không thích.”

Cậu khéo léo chuyển chủ đề: “Tối nay ăn món gì?”

Bùi Chân suy nghĩ: “Hôm nay thời tiết lạnh, chúng ta nấu món Oden* được không?

(Món Oden)

Hai người nói chuyện phiếm quá giống đôi vợ chồng già, Cố Tinh Hải ngồi ở một bên lắng nghe không nhịn được hỏi một câu: “Chẳng lẽ hai người sống cùng nhau à?”

“Đúng–” Lê Khí vừa mới nói ra một chữ, đã bị thiếu nữ hoảng loạn che miệng lại.

Bùi Chân đặt cả hai tay lên môi Lê Khí, sắc mặt ửng đỏ, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ngàn vạn lần không thể nói lung tung.

Cô quay đầu qua cười ngại ngùng: “Ha ha ha xin lỗi để các cậu hiểu lầm rồi ha ha ha.”

Cố Tinh Hải cùng Diêu Băng: “….”

Thiếu niên biểu tình ngưng động, đồng tử đột nhiên co rút lại, những cảm giác khác trên thân thể đều biến mất, chỉ cảm nhận được xúc cảm trên môi là thật. Tay Bùi Chân hơi lạnh, rất mềm mại, có hương thơm của kem dưỡng da tay mùi hoa anh đào.

Đây là lần đầu tiên thiếu nữ ở trước mặt mọi người có hành động thân mật với cậu như vậy.

Trong lòng cậu như đánh trống, cả người nóng lên, trong thời tiết gần như âm độ của mùa đông giá rét rõ ràng thân thể lại đổ đầy mồ hôi!

Bùi Chân rất nhanh thu tay về, liếc mắt nhìn cậu một cái, nghi hoặc hỏi: “A Khí sao cậu toát mồ hôi thế này? Nóng lắm hả? Hôm này rõ ràng rất lạnh mà.”

Vành tai Lê Khí ửng đỏ, cởi áo khoác ra đưa cho cô.

Bùi Chân khó hiểu: “Sao vậy?”

“Cậu lạnh, cho cậu mặc.” Giọng điệu của cậu cố chấp, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào cô.

“Tớ không có lạnh như vậy….”

“Cậu lạnh, tay lạnh.” Thiếu niên đứng lên, lấy áo khoác choàng lên vai Bùi Chân.

Thiếu niên tay dài chân dài, quần áo cũng to rộng, càng khiến cho dáng người của thiếu nữ trông nhỏ xinh hơn.

Bùi Chân quấn chặt mình trong cái áo khoác to lớn, cầm lấy tay áo cọ cọ vào mặt, tinh nghịch nói: “Trên chiếc áo này vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu, thật là ấm áp.”

Hai má Lê Khí bắt đầu nóng lên, cậu dời ánh mắt đi: “Đưa bình nước cho tớ, tớ đi rót một chút nước nóng để cho cậu làm ấm tay.”

“Được.” Bùi Chân lấy bình nước màu hồng ra, “Cảm ơn A Khí.”

“Người anh em.” Cố Tinh Hải chào hỏi, cầm lấy bình nước của mình lên, “Cũng giúp tớ rót một bình được không?”

Trước khi thiếu niên lạnh lùng đáp trả, Bùi Chân đã vội vàng trả lời trước: “Không được! Cậu ấy chỉ có thể giúp tớ rót nước!”

Giống như một con gà mẹ che chở đàn gà con của mình.

Cố Tinh Hải bị dọa nhảy dựng: “Được được được, đừng kích động mà.”

Thiếu niên đứng ở một bên nhìn cô, đường cong tinh xảo nơi khóe môi hướng lên.

“Ừ, chỉ giúp cậu.”

Tớ vẫn luôn, chỉ có cậu mà thôi.

—————-//—–//—————-

*Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tinh Hải: (Tủi thân) nhờ rót nước cũng không được hả?

Lê Khí & Bùi Chân: Vị tiên sinh này, làm phiền ngài mau chóng cút ngay.