Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 14: Đến lúc đó dù anh đưa ra bất cứ yêu cầu gì, thì cô sẽ uyển chuyển cự tuyệt



Khương Tân Tân rất am hiểu chuyện giao tiếp với người xa lạ, mặc dù hiện tại là cô đang giám sát, nhưng một lúc sau cô đã nói chuyện trên trời rồi dưới đất với công nhân.

Công nhân vừa làm tường vừa thở dài nói “Vợ tôi làm giúp việc, cô ấy vất vả hơn tôi nhiều.”

“Tôi nghe nói tiền lương giúp việc rất cao?” Khương Tân Tân hỏi.

Cô có hảo cảm với anh công nhân bốn năm mươi tuổi này.

Không vì cái gì khác, mà vì đối phương rất trân thành lại còn cần cù, là người thì ai cũng thích những người như vậy.

Công nhân cười “Cũng không tệ lắm, nhưng chúng tôi không có trình độ, muốn nhận lương cao, thì sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng tôi chắc chắc con gái tôi sau này giỏi hơn chúng tôi, năm ngoái con tôi thi đại học, nó thi đậu ngành sư phạm.”

Khi nói đến con gái, thì người công nhân này có chút kiêu ngạo.

Khương Tân Tân oa lên một tiếng “Trường đại học kia chắc chắc rất tốt, con gái anh thật lợi hại, là học bá nha.”

Công nhân cười hắc hắc “Con gái tôi sống ở đây, mà hai vợ chồng chúng tôi cũng hay đến thăm nó, đến đây thì mới biết giá phòng ở đây cao, đến hàng hóa cũng vậy, cái này thật sự làm tôi rất lo lắng, dù tôi kiếm được ít tiền nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vướng chân con gái mình. Học tập rất tốt, tôi đã từng nghĩ, chỉ cần con gái tôi nguyện ý, cho dù nó có muốn làm tiến sĩ thì tôi vẫn đưa tiền để cho nó học!”

Khương Tân Tân ngồi ở một bên, nghe thấy vậy thì trong lòng cô bỗng xuất hiện một sự cảm động.

Nhờ việc nói chuyện phiếm cùng với người công nhân này, mà Khương Tân Tân đã nghĩ đến cuộc đời chính mình.

Bất kỳ ai gặp cô, thì họ đều nghĩ cô là một đóa hoa được người nhà che chở trong lòng bàn tay.

Nguyên chủ đã 27 tuổi cô ấy không cha không mẹ, mặc dù cô có ba mẹ, nhưng trên thực tế thì cô không tốt hơn nguyên chủ được bao nhiêu.

Lúc cô còn rất nhỏ, thì ba mẹ bởi vì tình cảm không hợp mà ly hôn, khi phân chia tài sản bọn họ không hề tranh cãi, duy nhất chỉ có một chuyện, là bọn họ không ai muốn cô.

Ba chịu ảnh hưởng từ bà nội, ngoài miệng nói thích cô nhất, nhưng vẫn luôn muốn mẹ sinh con trai.

Khi còn bé bà nội có hỏi cô, muốn có em trai hay là em gái, cô nói muốn có em gái, thì bà nội lập tức xụ mặt xuống rồi uốn nắn cô có em trai tốt hơn, bởi vì em trai sẽ bảo vệ được cô, về sau sẽ không có người nào khi dễ cô.

Lúc mà ba ly hôn, đã lặng lẽ liên hệ với mối tình đầu của mình, mối tình đầu kia không muốn làm mẹ kế sau khi gả đi, ba mềm lòng, hoặc có thể nói, trong người ông có một loại gen gọi là ích kỷ, ông không muốn có đứa con gái là cô.

Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng mẹ cô đáng tin cậy hơn ba cô, đù sao cũng là con mà mình đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, mặc dù bà không muốn đứa con vướng víu này, nhưng cuối cùng bà vẫn là người nuôi cô. Rồi sau này, mẹ lại một lần nữa gây dựng gia đình mới, lúc cô học cấp 3, thì ba và cái vị kia có một đứa con gái, mẹ cùng dượng thì có con trai. Sau khi cô lên đại học, cô luôn tự giác, luôn thức thời, cô không có về nhà nhiều, khi gần đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, thì cô lại trầm mê yêu đương, hoặc trầm mê kiếm tiền, cô không lúc nào để bản thân mình nhàn rỗi.

Điều buồn cười nhất chính là, lúc ăn tết, mẹ để cho cô ăn tết bên ba cô, còn ba thì muốn cô ăn tết bên mẹ.

Mặc dù cha mẹ chưa từng cho tiền sinh hoạt ít, nhưng vào năm nhất đại học, cô đã kinh doanh buôn bán, tranh thủ lúc có khoảng thời gian rảnh rỗi, cô đã đăng ký một khóa học làm móng, có rất ít người học khóa này, sau khi cô học được nghề này, cô đã thuê một cửa hàng nhỏ trên phố quần áo, rồi cô bắt đầu hành trình lập nghiệp của mình.

Việc buôn bán của cô cũng không tệ lắm, sau khi có một lượng khách cố định, mà chỉ dựa vào những khách hàng này, thì tiền sinh hoạt cùng học phí của cô sẽ không cần phải lấy từ chỗ cha mẹ.

Nhưng cô vẫn không có nói cho cha mẹ mình biết về tình huống của mình, tiền bọn họ cho, cô vẫn cầm lấy, làm vậy cô cảm thấy lòng mình có mười phần yên tâm cùng sự thoải mái.

Tiền tiết kiệm mà cô tích góp mấy năm có chút nhiều, sau khi tốt nghiệp cô có thể mở một cửa hàng của chính mình, trừ cái đó ra, cô còn tìm được một công việc chính thức, vào năm cô 25 tuổi, thì cô đã tích trữ được một số tiền, số tiền này có thể mua được một căn phòng bình thường 60m².

Hiện tại nhớ lại, Khương Tân Tân cảm thấy thật hối hận.

Nhân sinh như vậy có bao nhiêu tốt a, nó cứ như vậy mà biến mấy do màn cầu hôn kia.

—————

Năm giờ chiều, công nhân đã kết thúc công việc, ngày mai lại tiếp tục.

Khương Tân Tân đã sớm chuẩn bị nước khoáng còn có điểm tâm do đầu bếp Chu gia làm, cô đưa cho công nhân, cười nói “Hôm nay mọi người vất vả rồi.”

Công nhân sợ tay mình bẩn, liên tiếp lau vào vạt quần áo của mình, cứ chà sát như vậy, một lúc sau mới nhận lấy, cười hớn hở nói “Bà chủ cô khách khí quá.”

Ông quen biết với rất nhiều người chủ khác, mà Khương tiểu thư xem như là người dễ thân cận nhất.

Nước cùng điểm tâm chắc chắc rất đắt, mặc dù khát, nhưng ông nhịn được, muốn đợi đến khi con gái tan học thì mang cho con bé nếm thử.

Cô chờ công nhân rời đi hết, thì cô mới đóng cửa, rồi đi về hướng biệt thự Chu gia, ai mà biết trên đường cô đã gặp người quen cũ của nguyên chủ.

“Khương Tân Tân?” Một người phụ nữ tóc ngắn chạy về phía cô với vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy đang cầm ô, hiện tại là đầu hạ rồi, nhiệt độ không tính là thấp, khí nóng còn có thể nướng mặt người đỏ bừng “Tôi còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, a, tại sao cô lại ở chỗ này?”

Mặc dù Khương Tân Tân không biết đây là người nào, nhưng vẫn cười rồi trả lời “Tôi đến chỗ này để làm ít chuyện. Cô đây là?”

“Chỗ nào không phải là có một rừng cây sao, tôi cùng bạn trai đến đây đi dạo, chết khát mất, làm sao mà nơi này lại không có cửa hàng tiện lợi, thật kỳ quái.” Người phụ nữ tóc ngắn nhỏ giọng phàn nàn.

Khương Tân Tân nhớ tới trong túi còn có một chai nước khoáng, liền lấy ra đưa cho cô ấy.

Người phụ nữ tóc ngắn cũng không nói nghi thức xã giao gì, chỉ cầm lấy rồi mở, sau khi uống được nửa chai, thì mới lên tiếng “Thoải mái quá, đúng rồi, tại sao mấy ngày trước cô không đi thi?”

Thi? Thi cái gì a?

Mắt Khương Tân Tân trố lên.

Người phụ nữ tóc ngắn cười “N1 a, quan trọng như vậy mà cô lại quên nó?”

Kiểm tra trình độ tiếng Nhật?

Lần này Khương Tân Tân rất kinh ngạc. Trình độ tiếng Nhật của cô trước khi xuyên sách không phải là loại chuyên nghiệp gì, nhưng sau khi tốt nghiệp cô đánh bậy đánh bạ rồi vào làm ở một công ty Nhật, vị trí của cô không cần phải giao tiếp với người Nhật, nhưng quản lý đã nói cho cô biết, nếu như cô muốn thăng chức với tăng lương, thì nên đi học tiếng Nhật, nghe vậy cô liền đăng ký một lớp học tiếng Nhật, được nhận tiền lương cao hơn, cô đương nhiên là có động tâm, đúng lúc cô vừa cùng bạn trai chia tay, thời gian sẽ rảnh rất nhiều, nên cô mới đăng ký để giết thời gian, nhưng không ngờ cô lại có thiên phú trên phương diện này, thế là qua một năm, cô đã thuận lợi nhận được giấy chứng nhận, tiền lương cùng đãi ngộ cũng vươn cao hơn một bậc.

Nhưng bây giờ, cô phải từ trong miệng người khác mới biết được, nguyên chủ cũng biết tiếng Nhật, chuyện này làm cô kinh ngạc không thôi.

Từ tên đến khuôn mặt, thậm chí đến cả vị trí vết bớt trên người, cô với nguyên chủ cũng giống nhau như đúc, hiện tại đến năng khiếu cũng tương tự, vậy có thể nói, chỉ ngoại trừ tính cách khác nhau thôi.

Chẳng lẽ việc cô xuyên sách không phải là chuyện ngẫu nhiên xảy ra?

Người phụ nữ tóc ngắn thấy phản ứng lớn của cô, liền vội vàng an ủi “Không thi cũng không sao nha, vẫn còn có đợt thi tiếp vào tháng 12.”

Lực chú ý của Khương Tân Tân lập tức di chuyển, cô ấy lại nói “Đúng, bây giờ tôi muốn về nhà, cô biết lúc trước tôi làm ở một công ty thực nha, tiền lương không phải là rất cao, nhưng thời gian rất tự do, một tuần mà cô chỉ đi làm 2 hoặc 3 ngày thì cũng được, người phụ trách là chồng của chị họ tôi, công việc này không quá khắc khe về chứng chỉ, công việc này cô có muốn làm hay không?”

Hả?

Khương Tân Tân nhìn về phía cô “Thời gian tự do sao?”

“Đúng vậy a, tự mình quyết định thời gian là được.” Người phụ nữ tóc ngắn còn bổ sung một câu “Tiền lương không cao lắm, một tháng cũng chỉ được tầm ba bốn ngàn thôi, làm công việc này, chỉ có thể đủ trả tiền thuê nhà thôi. Cô có hứng thú hay không?”

Khương Tân Tân là một người luôn không chịu ngồi yên, nàng thích cái cảm giác sinh hoạt đều được lấp đầy, công việc mà một tháng chỉ có ba bốn ngàn, đối với cô mà nói thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao hiện tại thì cô không quá thiếu tiền.

Nhưng mà, cô là người có lòng tham đầy người, cái gì cũng muốn. Ví dụ như khi còn bé lúc chọn đồ vật đoán tương lai, mới một tuổi thôi mà cô đã hận không thể lấy hết tất cả mọi thứ.

“Có!” Lúc Khương Tân Tân còn chưa suy nghĩ kỹ càng, thì cơ thể đã rất thành thật mà trả lời.

Người phụ nữ tóc ngắn cười “Có hứng thú là được, thực sự không có nhiều việc như thế, cô đợi tôi gọi điện thoại đã, đợi tôi sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho cô, rồi lúc đó cô chỉ cần trực tiếp đi đến đó phỏng vấn là được!”

Sau khi nhìn người phụ nữ tóc ngắn rời đi, Khương Tân Tân mới hồi phục lại tinh thần —— được rồi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa biết em gái có tính cách cởi mở này tên là gì.

...

Sắc trời đã tối hoàn toàn.

Chu Diễn không ăn cơm tối mà lại đi ra ngoài, lúc này nhà chính chỉ còn lại Khương Tân Tân cùng Chu Minh Phong.

Thừa dịp Chu Minh Phong dịp tắm, Khương Tân Tân lén lút lấy ra bọc băng vệ sinh mới mua hôm qua, sau đó mở ra rồi tiện tay đặt ở trên ghế sa lon.

Dì cả chưa có đến thăm, nhưng mà cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để phát sinh quan hệ thân mật với một người xa lạ.

Cái này tuyệt đối là cớ hay nhất, Chu Minh Phong nhìn thấy băng vệ sinh, khẳng định sẽ ngầm hiểu, đến lúc đó anh mà muốn yêu cầu gì, thì cô có thể được cự tuyệt.

Việc diễn trò làm bộ, thì Khương Tân Tân còn chà xát trên môi một ít phấn nền, trong nháy mắt, sắc mặt của cô đã tái nhợt đi rất nhiều.

Chu Minh Phong đi từ phòng tắm ra, anh mặc quần áo ngủ màu xanh đậm, Khương Tân Tân không biết rằng ánh mắt mình thỉnh thoảng lại nhìn về phía cái kia, cô không xác định được Chu Minh Phong có thấy băng vệ sinh mà cô vứt trên ghế không.

Hoặc là đã thấy chưa.

Anh không trực tiếp lên giường đi ngủ, mà ngồi xem điện thoại ở một bên ghế.

Đã qua nửa tiếng rồi, mà anh vẫn không có động tĩnh gì, không có ý muốn lên giường, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Khương Tân Tân cứ suy nghĩ, rồi đột nhiên nghĩ đến một kiện vô cùng quan trọng.

Nghe nói, đàn ông sau 30 tuổi, thì cái kia sẽ yếu đi rất nhiều.

Chẳng lẽ là thật?

Cô ngầm hiểu, Chu Minh Phong năm nay đã 39 rồi, có lẽ là nửa năm một lần, hoặc một năm một lần...

Nếu như là dạng này, vậy thì quá tốt rồi.

Nguyên chủ cùng Chu Minh Phong mới kết hôn, ngọt ngào đêm tân hôn khẳng định có một lần, dựa theo tần suất này để tính, thì lần tiếp theo hẳn là sang năm.

Sau khi Khương Tân Tân tự nhận rằng mình đã biết được chân tướng, thì hô hấp của cô trở nên nhẹ hơn rất nhiều.

Cô ở bên này yên tâm, Chu Minh Phong người cách cô một khoảng đang yên lặng xem điện thoại, anh lớn hơn cô tận 12 tuổi, nhân sinh cùng cùng tâm cơ vượt xa cô, anh tự nhiên cũng sẽ phát giác được đôi mắt của cô nhìn mình, quay tới quay lui, cô vẫn còn cho rằng mình che giấu tới, tưởng rằng anh không ngẩng đầu lên nhìn cô thì anh không biết, anh có thể cảm giác được cô đang khẩn trương, rồi hoài nghi, rồi lại buông lỏng.

Rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì?