Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 33: Con rất hi vọng tất cả mọi người đừng biết con là con trai. . .



Có thể là do Khương Tân Tân đối với tương lai suy nghĩ quá mức mỹ hảo, cho nên từ lúc xuyên sách đến nơi này cơ hồ cô chưa từng nằm mơ bao giờ, thế mà hôm nay cô đã có một giấc mơ đặc biệt tốt.

Trong mộng, cô ngồi trên một đống tiền, không chỉ như vậy trên trời còn không ngừng có trận mưa tiền.

Còn có ở phía chân trời truyền đến âm thanh ——

【Chúc mừng nữ sĩ Khương Tân Tân nhận được một chiếc xe Lamborghini! 】

【Chúc mừng nữ sĩ Khương Tân Tân có một ngàn chi nhánh từ cửa hàng tiện lợi! 】

Giấc mộng này quá mức hoàn hảo, trong mộng cô ở trên đống tiền đó nhảy nhảy xoay tròn mà tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ hết.

Chu Minh Phong bị một chuỗi tiếng cười liên tiếp đánh thức.

Dù vẫn có chút buồn ngủ nhưng lại phải ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía người đem chăn mỏng cuốn quanh mình kia, Khương Tân Tân giống như là bạch tuộc hận không thể cuốn chăn thành bánh quai chèo.

Không biết cô có giấc mộng đẹp gì, mà cười lên tiếng, tựa hồ cực kì vui vẻ mặt mày giãn ra, cho dù không có mở mắt to ra, vẫn đủ để người ta  phát giác ra được, thời khắc này cô đặc biệt đặc biệt vui sướng.

Chu–thành thục lão luyện– Minh Phong, hôm qua khi cô mới mở miệng nói anh đã đoán được cô có ý định gì rồi.

Còn tại sao anh lại muốn thuận thế đáp ứng cô, Chu Minh Phong không nguyện ý đổ lỗi cho mình là không có sự kiên nhẫn, mà cho rằng mình làm như vậy là vì một đoạn trao đổi ân tình.

Có lẽ, anh hiếu kì chuyện cô muốn làm gì, nhưng lại không muốn mất thời gian để nói về chuyện này.

Nên anh đem hết thảy thu hết vào mắt, im lặng mà nhìn cô.

~(^–^)~  ~(^–^)~  ~(^–^)~

Tâm tình Khương Tân Tân vô cùng tốt, sau khi tỉnh lại thấy trong phòng không có ai, còn cao hứng hát mấy bài, rồi còn nhảy vài điệu khi đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi cô rửa mặt xong rồi xuống đến dưới lầu, đụng phải quản gia, liền thuận miệng hỏi một câu: "Những người khác đâu?"

Dương quản gia cười nói: "Tiên sinh cùng thiếu gia đã ra cửa, phu nhân hôm nay muốn ăn bữa sáng kiểu gì a, kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?"

Khương Tân Tân không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: "Kiểu Trung Quốc."

Kỳ thật khẩu vị của cô cùng hai cha còn Chu gia đặc biệt giống nhau.

"Tốt." Dương quản gia vừa cười vừa nói: "Phòng bếp nấu cháo tổ yến, dùng chính là huyết yến, phu nhân muốn ăn một bát không?"

Trải qua khoảng thời gian "Ăn mòn" này, Khương Tân Tân nghe được mấy chữ tổ yến vây cá, hô hấp không còn tăng nhanh nữa, cô rất bình tĩnh nói: "Vậy thì lấy một bát đi."

Lúc Khương Tân Tân không chút hoang mang chậm rãi hưởng thụ  bữa sáng, thì ở một nơi khác Chu Minh Phong cùng Chu Diễn lại có bầu không khí dị thường khẩn trương.

Hôm nay Chu Diễn muốn đi đến công ty dưới trướng Chu Minh Phong để làm công nhân bốc vác.

Đừng nhìn Chu Diễn ngoài miệng nói nghĩa khí như vậy, trên thực tế đây là lần đầu tiên cậu đi làm công, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Chu Minh Phong đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Trợ lý Lưu nói là bên kia bắt đầu làm việc lúc chín giờ sáng, hiện tại còn nửa giờ nữa."

Trong kỳ nghỉ hè Chu Diễn đúng thật là không có khái niệm về thời gian.

Hôm nay đã coi là thức dậy rất sớm rồi.

Chu Diễn đã xem vị trí của công ty khoa học kỹ thuật mới kia, công ty giống như biệt thự Sâm Lâm này đều cách  xa trung tâm thành phố, bởi vậy khoảng cách cũng không tính là xa. Chu Diễn nói sẽ không để cho người khác biết thân phận của cậu, nhưng đối với việc làm công, đúng thật là cậu không có nửa điểm cảm giác chân thật. Người làm công bình thường làm, nhìn giờ chỉ còn nửa giờ nữa là vào làm, tuyệt đối sẽ chạy với "Tốc độ sinh tử", nhưng khi Chu Diễn nghe được lời này, cũng không có gì phản ứng.

"Phía trước là trạm tàu điện ngầm, tuyến số 15 là tuyến cuối cùng đi đến công ty khoa học kỹ thuật mới." Chu Minh Phong còn nói: "Con không còn bao nhiêu thời gian, đề nghị bây giờ con xuống xe chạy tới tàu điện ngầm để đi."

Chu Diễn sững sờ: "?"

Đi tàu điện ngầm?

Hai chân Chu Minh Phong trùng điệp, tư thế rảnh rỗi: "Làm sao? Không phải muốn đi đến công tay làm công nhân sao, muốn cải trang đến công ty sao?"

Nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của ba ba, Chu Diễn lập tức tỏ tính tình ra, đưa tay ra mở cửa xe muốn xuống xe ngay bây giờ.

"Chờ một chút."

Chu Minh Phong gọi cậu lại: "Ta không hi vọng của sự xuất hiện của con sẽ quấy rầy đến nhân viên của công ty, nếu có người phát hiện ra con là con trai ta, thì chuyến cải trang của con phải kết thúc. Những lời mà con nói trước kia ta sẽ làm như chưa từng nghe qua."

"Con biết!" Chu Diễn cắn răng nói: "Con rất hi vọng tất cả mọi người đừng có biết con là con trai của Chu Minh Phong!"

Chu Minh Phong thong dong cười một tiếng: "Tốt nhất là dạng này."

Chu Diễn xuống xe dưới sự không vui, dùng khí lực mạnh nhất đem cửa xe đóng lại, Chu Minh Phong ngồi ở phía sau không hề bị ảnh hưởng, không có phản ứng gì cả, chỉ nói với lái xe: "Đi thôi, đi công ty."

Lái xe: "?"

Nơi này cách trạm tàu điện ngầm khoảng tầm một cây số.

Hắn không dám suy nghĩ nhiều, giẫm mạnh chân ga rồi đi, Chu Diễn đáng thương vừa xuống xe vẫn còn chưa đứng vững, chưa xác định được nơi này là nơi nào, mà xe trong nhà đã đi mất rồi.

Chu Diễn: "..."

Cậu không muốn bị ba ba xem thường, nghĩ đến chuyện chỉ còn nửa tiếng nữa là đến 9h, không có suy nghĩ khác, lấy điện thoại di động ra xem hướng dẫn đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, sau một đường phi đến.

~(^–^)~  ~(^–^)~  ~(^–^)~

Khương Tân Tân phát hiện, bây giờ trong cửa hàng tiện lợi chuyện có cô hay không có cô đều giống nhau.

Từ Tòng Giản có kinh nghiệm làm việc ở cửa hàng tiện lợi rồi, nên cả ngày hôm nay sinh ý vẫn rất tốt, một người như cậu hoàn toàn có thể giải quyết được, làm thu ngân rồi lại chỉnh hàng hóa trên kệ hàng, nhìn cậu hiệu suất làm việc nhưng cũng không có phạm sai lầm nào, Khương Tân Tân vừa lòng thỏa ý, cô cảm thấy cô quả thật quá sáng suốt, thế mà có thể tìm được một người tài ba như thế trên thông báo tuyển dụng. Sau khi ở trong cửa hàng nhìn một lúc, thì có điện thoại của bên chuyển phát nhanh, đơn hàng móng tay mà cô đặt ở trên mạng đã đến rồi.

Đối với cái cửa hàng tiện lợi này, Khương Tân Tân là tay mới vào nghề.

Nhưng đối với chuyện làm móng tay, quả thực cô đã quá thuần thục.

Trong lòng mình cô vẫn hi vọng mình tài giỏi nghề cũ, giống như là trước khi xuyên sách, nghề phụ của cô là mở tiệm làm bà chủ, nghề chính là làm một công việc ổn định ở công ty lớn. Lúc trước sở dĩ muốn mở cửa hàng tiện lợi, cũng là bởi vì hoàn cảnh cùng vị trí ở đây đặc thù, ở chỗ này mà mở cửa hàng làm móng tay thì tuyệt đối sẽ thua thiệt đến hoài nghi nhân sinh, bình thường nhóm lão nãi nãi đều sẽ không vào xem, như vậy khách hàng của cô chỉ là đám người ở trong nhóm phu nhân kia thôi, đồ dùng hàng ngày để làm móng tay không giống nhau, những phu nhân này khẳng định có chỗ làm cố định, ai nguyện ý chuyển đổi nơi làm?

Cô có kế hoạch của mình, chờ sau khi sinh ý của cửa hàng tiện lợi ổn định, thì cô muốn chuẩn bị mở một cửa hàng khác.

"Từ Tòng Giản, tôi về trước một chuyến." Khương Tân Tân mang theo đồ vật: "Cậu để ý cửa hàng nhiều vào, có việc gì thì gọi điện thoại cho ta."

"Ân." Thiếu niên đứng ở bên quầy thu ngân ngẩng đầu lên, thoát ra sự khoan khoái nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú cùng với khí chất thanh lãnh, làm người nhịn không được mà sinh lòng hảo cảm.

Khương Tân Tân cùng Lưu nãi nãi đã hẹn, chờ chuẩn bị đầy đủ đồ làm móng tay, sẽ làm cho bà ấy một bộ móng tay.

Lúc Lưu nãi nãi đi vào Chu gia, còn bảo a di trong nhà ôm thật nhiều đồ vật tới.

Nào là làm hải sâm, rồi hải sản được vận chuyển bằng đường hàng không, còn có một hộp đông trùng hạ thảo.

Lưu nãi nãi vui tươi hớn hở nói: "Lần trước cô nói thích ăn, mà tôi lại có rất nhiều, cô cứ cầm lấy mà ăn"

Khương Tân Tân kéo tay bà, thân thiết nói: "Vậy thì tôi không khách khí nha."

Lưu nãi nãi sinh một trai một gái, con trai mở công ty bất động sản, cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, con gái thì có thiên phú trong lĩnh vực ngoại giao, hai đứa đều rất hiếu thuận, mua cho bà một biệt thự ở chỗ này để dưỡng lão.

Lên trên lầu, Khương Tân Tân thuần thục đem thiết bị bày ra từng cái một, lại cầm điện thoại rồi mở ra một đống hình ảnh, nghiêm túc chuyên nghiệp giới thiệu móng tay cho Lưu nãi nãi.

Sau môt hồi chọn lựa cuối cùng cũng ưng ý, Khương Tân Tân liền lôi kéo Lưu nãi nãi đưa tay cho cô để làm mấy móng tay bằng nhau.

"Ngài bảo dưỡng thật tốt nha." Khương Tân Tân cảm khái: "Nếu như cháu đến độ tuổi 70 giống như ngài mà có bàn tay đẹp như vậy, thì sẽ cười suốt cả ngày đấy chứ."

Lưu nãi nãi cười, làm móng tay rất tốn thời gian, hai người trò chuyện, chủ đề không biết làm sao lại trôi dạt đến cuộc hôn nhân này, Lưu nãi nãi thở dài một hơi, trên mặt thương tiếc nói: "Cháu là một cô gái có bao nhiêu tốt a, làm sao lại muốn  gả cho Chu tiên sinh."

Khương Tân Tân bật cười, ngẩng đầu lên, lộ ra hai con mắt sáng: "Nghe ngài nói, giống như anh ấy rất kém cỏi vậy."

"Cũng không phải kém, nhưng xác thực tuổi có hơi lớn." Lưu nãi nãi nói: "Với lại hắn còn có con trai. Mẹ kế làm có chút khó a."

Khương Tân Tân chỉ cười.

Cô cũng không biết phải trả lời câu hoit này kiểu gì nữa.

Lưu nãi nãi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Khương Tân Tân, ánh mắt mềm mại. Bà với đứa nhỏ này rất hợp ý, sau khi tiếp xúc mấy lần, cũng coi nó như là thành viên trong gia đình vậy, lúc nạy lời nói rất thật lòng: "Cháu mở cửa hàng này rất tốt, phụ nữ ít người nhìn thấu cuộc đời của mình, không phải đàn ông, cũng không phải con cái. Cháu nhìn ta sinh hai đứa kia, hiện tại tuổi đã lớn như vậy rồi, cũng coi như là đã giác ngộ ra được một kinh nghiệm về nhân sinh, con cái rồi đàn ông không phải là điểm quan trọng của bản thân."

"Điểm đó cháu với ngài rất giống nhau a." Khương Tân Tân nhìn bà: "Cho nên hiện tại trong lòng cháu đều nghĩ đến chuyện cháu thích a."

Đó chính là kiếm tiền.

Một già một trẻ trò chuyện mười phần hợp ý, Lưu nãi nãi lặng lẽ nói: "Ta có chút tiền, về sau nếu cháu muốn làm cái gì mà thiếu tiền, thì cứ mở miệng nói với ta, ta..."

Khương Tân Tân nói tiếp: "Ngài cho cháu?"

Lưu nãi nãi đưa tay ra chọc chọc trán của cô: "Cho cháu mượn. Ta cũng là người cực kỳ cực kỳ coi trọng tiền."

Khương Tân Tân sờ lấy cái trán, cố ý dùng ngữ khí thất vọng rất khoa trương nói: "Vậy được rồi!"

Lưu nãi nãi mà nói, đương nhiên là cô đã nghe vào đầu, bất quá cái đạo lý kia, trước khi xuyên sách cô đã giác ngộ ra rồi.

($○$) ~~~($○$)

Tiếp theo là Chu Diễn ngồi ở trên tàu điện ngầm hoài nghi nhân sinh.

Cậu đã quá mệt mỏi, trên bàn tay tất cả đều là vệt máu, cậu đoán được rằng làm công nhân bốc vác sẽ không quá nhẹ nhõm, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mệt mỏi như vậy. Nếu có thể cho cậu quay lại trước 9h sáng nay, thì cậu sẽ nói với trợ lý Lưu, để anh ấy đưa cho cậu một thẻ căn cước, trực tiếp nhận công việc làm nhà kho. Chứ bây giờ cậu cảm thấy mình như là một cái máy móc, càng vận chuyển nhiều không ngừng nghỉ, mệt đến mức mồ hôi ướt hết quần áo rồi.

Cuối cùng sáu giờ đã đến có thể tan việc rồi, ngồi ở trên tàu điện ngầm, cho dù là thổi một chút hơi lạnh, đại não không chạy nữa, mà cậu lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Ở gần biệt thự Sâm Lâm không có trạm dừng tàu, trạm dừng tàu điện ngầm gần nhất cũng khoảng tầm hai cây số.

Thế là sau khi Chu Diễn đi từ tàu điện ngầm ra, lại đi bộ rất lâu mới nhìn thấy công trình kiến thúc của biệt thự Sâm Lâm.

Đi vào khu biệt thự Sâm Lâm, tất nhiên sẽ đi qua cửa hàng tiện lợi.

Vừa vặn Chu Diễn gặp phải Từ Tòng Giản đi đổ rác.

Mặc dù hai người là bạn học cùng lớp, nhưng mà hau người chưa từng nói chuyện nói nhau quá mấy câu.

Chu Diễn đầy bụi đất, mồ hôi đầm đìa.

Từ Tòng Giản nhẹ nhàng thoải mái, sạch sẽ sạch sẽ.

Hai người đều là trong kỳ nghỉ hè làm công người, so sánh thì rõ ràng như thế.

Trời xui quỷ khiến gì mà Chu Diễn hỏi: "Từ Tòng Giản, cậu đi làm ở chỗ này, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền lương a?"

Từ Tòng Giản hơi nghi hoặc một chút, cảm thấy dáng vẻ của Chu Diễn giống như là công nhân đi khuân vác gạch ở công trường, rồi có chút thắc mắc tại sao cậu ta lại hỏi tiền lương của mình.

Bất quá hảo cảm của Từ Tòng Giản đối với Chu Diễn cũng không kém, liền trả lời, nói ra một con số.

Chu Diễn: "...?"

Tiền lương cao hơn mình.

Từ Tòng Giản mẫn cảm bắt được trong mắt của Chu Diễn... Có một cỗ hâm mộ?

Chu Diễn hâm mộ cậu? Hâm mộ cái gì a?