Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 44: Anh nghiêm túc??



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm hôm khuya khoắt ba người đi ăn khuya, đối với Chu Diễn mà nói, là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.

Vẫn là Chu Minh Phong lái xe, Chu Diễn ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, Khương Tân Tân ngồi ở ghế lái phụ.

Lúc chiếc xe đang chậm rãi đi ra khỏi khu biệt thự, Khương Tân Tân đột nhiên nói một câu: "Dừng lại ở trước cửa cửa hàng tiện lợi một chút, hôm nay tôi còn chưa đến đó xem nên có chút lo lắng."

Cả ngày hôm nay đều quá bận rộn, mới chỉ nhìn tình huống kinh doanh mà Từ Tòng Giản gửi tới.

Chu Minh Phong đậu xe ở ngay trước cửa cửa hàng tiện lợi, Khương Tân Tân mở dây an toàn rồi xuống xe, bước rất nhanh vào trong cửa hàng.

Cô đã sớm nói với Từ Tòng Giản rồi, nơi này buổi tối không có khách mấy, cậu có thể đóng cửa nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Từ Tòng Giản làm việc rất nghiêm túc, là người thành thật, buổi tối hai ngày gần đây đều mở cửa. Bây giờ cô càng cảm thấy, vận khí của cô rất tốt nên mới có thể tuyển được một nhân viên tốt như vậy.

Giờ này rồi mà Từ Tòng Giản vẫn chưa đi ngủ, cậu đang ngồi ở trước quầy thu ngân đọc sách, nghe được âm thanh "Chào mừng" vang lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Khương Tân Tân, liền đem danh sách tiền đã thu được cho cô.

Khương Tân Tân nhìn trên mặt cậu không có chút biểu hiện cảm thấy mệt mỏi, cười nói: "Mỗi lúc tới giờ đi ngủ liệu cậu có cảm giác buồn ngủ hay không nha."

Từ Tòng Giản sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, cậu có thói quen khi đọc sách đều sẽ đeo kính lên, cậu đẩy kính lên sống mũi, thanh âm vẫn mát lạnh như trước: " Bình thường qua mười hai giờ cháu mới đi ngủ."

"Ngủ bao lâu?"

"Năm hoặc sáu tiếng."

Khương Tân Tân nhíu mày: "Vậy cũng quá ít đi, buổi tối rất ít người, có thể đóng cửa sớm một chút. Hiện tại cậu vẫn còn đang phát triển đó."

Từ Tòng Giản là bạn cùng lớp với Chu Diễn, mặc dù cô biết cậu đã đủ mười tám tuổi, nhưng vẫn đối xử với cậu như là bạn bè bình thường của Chu Diễn.

Thời điểm Từ Tòng Giản nghe được cậu "vẫn còn đang phát triển", khóe miệng có nụ cười thản nhiên.

"Ân."

Khương Tân Tân biết, mỗi lần cậu đều ứng, kết quả vẫn mở cửa hàng đến rất muộn.

Cô cầm một cái cốc giấy lớn, đứng trước nồi Oden, hít sâu một hơi: "Hai ngày này tôi tới mấy cửa hàng tiện lợi khác thử Oden của họ, cảm thấy hương vị đều không ngon như của chúng ta. Chờ ngày nào buôn bán đi lên, khẳng định tôi phải mời một võng hồng* tới xác định và đánh giá Oden của chúng ta, đến lúc đó khẳng định có thể kéo thêm sinh ý."

* Oden



(*võng hồng là chỉ người nổi tiếng)

Hiện tại Oden của cửa hàng là do Khương Tân Tân cùng Từ Tòng Giản cải tiến từ món Oden bình thường.

Củ cải vô cùng mọng, mà lại rất ngon miệng.

Công lao chủ yếu vẫn là Từ Tòng Giản, Khương Tân Tân chỉ phụ trách nếm, cũng bởi vì Oden được cải tiến, Khương Tân Tân từng nghĩ, về sau món Oden này, cô muốn cho Từ Tòng Giản thêm một khoản tiền lương thích hợp, tiền lương tăng là do sinh ý của Oden.

Từ Tòng Giản gật đầu: "Ân."

Cậu không phải là người nói nhiều, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác rất đáng tin.

Khương Tân Tân lại thử một chút Oden, lúc lấy thêm canh còn nói với Từ Tòng Giản: "Hiện tại không còn sớm nữa, trực tiếp đóng cửa đi."

Từ Tòng Giản đáp ứng.

Vì muốn danh sách bán được chính xác, Khương Tân Tân dù làm bà chủ nhưng mỗi lần lấy đồ gì đó đều trả tiền.

Một lần nữa trở lại xe, Khương Tân Tân hít sâu một hơi, ăn một miếng không khỏi cảm khái: "Từ Tòng Giản thật sự không tệ, Oden này được cậu ta cải tiến một chút, so với cửa hàng khác ăn ngon lắm, nghe nói từ tiểu học cậu đã bắt đầu tự mình nấu thức ăn, có chút kinh nghiệm. Ài, Chu Diễn, có muốn ăn hay không?"

Mặc dù hỏi như thế, Khương Tân Tân vẫn ăn thêm hai miếng nữa, sau đó đưa cốc giấy về phía sau.

Chu Diễn cũng nhận lấy, ngửi ngửi cái mùi này, dạ dày cậu đã bắt đầu không thành thật.

Hôm nay cơm tối ăn rất ít, lúc này cơn thèm ăn bị gọi tên, bụng kêu ục ục.

Cậu cũng không khách khí, vùi đầu nhai lấy nhai để.

Nhắc đến Từ Tòng Giản, Khương Tân Tân liền mở chế độ máy hát: "Từ Tòng Giản rất thành thật, bảo cậu ấy đóng cửa sớm một chút, cậu ấy vẫn đóng cửa lúc rất muộn, vừa rồi cậu ấy nói mình chỉ ngủ năm hoặc sáu tiếng, mà ngày hôm sau thần thái vẫn rất sảng khoái". Cô cảm thán từ nội tâm: "Người trẻ tuổi thật có tinh lực."

Chu Minh Phong chuyên chú chú ý đường phía trước, nghe vậy dừng một chút: "Từ Tòng Giản? Cái tên này có chút quen tai."

"Ngày đó không phải là cùng nhau ăn cơm sao?" Khương Tân Tân lại hào hứng: "Là cái người đẹp trai cao cao đó, anh cảm thấy quen tai là chuyện bình thường, lần trước họp phụ huynh mấy gia trưởng khác đều nói Từ Tòng Giản là đứa con ngoan, mỗi lần thi đều đứng nhất cả lớp, học sinh thông minh lại còn chăm chỉ ai mà không thích chứ."

Cũng khó trách trong nguyên văn Từ Tòng Giản không phải là vật cản đường của nam chính hoặc là nam phụ.

Cậu tựa như chỉ tập trung tinh thần vào việc học thôi. Căn bản không giống như là một người thích yêu đương.

Tốc độ ăn của Chu Diễn chậm lại.

"Đây chính là con người ta a." Khương Tân Tân nói: "Đúng rồi, tôi còn hâm mộ mẹ của Từ Tòng Giản, làm sao mà có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện như vậy a."

Chu Diễn: "..."

Có chút ám chỉ đang đến.

Nhắc đến Từ Tòng Giản thì đều nghĩ đến Chu Diễn.

Mặc dù không đến mức mỗi lần thi thành tích đều xếp thứ nhất từ dưới lên, nhưng thành tích kia cũng đủ làm phụ huynh bực mình.

Cậu biết ba ba mình rủ cậu đi ăn khuya không phải chuyện gì tốt.

Chu Minh Phong đang lái xe đột nhiên hỏi: "Thành tích rất tốt sao?"

"Đúng thế." Trí nhớ Khương Tân Tân không sai, đem tổng điểm thi cuối kỳ của Từ Tòng Giản nói ra: "Tổng điểm hình như gần đạt tuyệt đối, sao cậu ấy có thể lớn lên nha, lợi hại như vậy."

Chu Minh Phong cười khẽ: "Cũng không tệ lắm."

Anh dừng một chút: "Với thành tích này nếu như học ở trong nước, chỉ cần thành tích vẫn phát huy bình thường, thì cậu ta có thể thi vào trường đại học tôi từng học."

Khương Tân Tân kêu một câu: "Đúng rồi, anh không đề cập tới tôi quên mất, trước kia lúc anh đi học cũng là học thần mà."

Ngữ khí Chu Minh Phong khiêm tốn: "Còn tốt."

Chu Diễn: "?"

Cậu không nên đi ăn khuya.

Ăn chút bánh mì hoặc đồ ăn vật ở trong nhà không thơm sao?

Tại sao lại muốn ngồi ở trong xe nghe những lời này?

Cậu có đầy đủ lý do hoài nghi, nói không chừng hai người bọn họ cố ý nói cho cậu nghe, cho cậu biết cậu có bao nhiêu không tốt a.

Cậu muốn xuống xe.

——————

Ba người đi vào một nhà hàng ăn.

Nhà hàng này bình thường đều đóng cửa lúc mười giờ tối, bọn họ đến rất đúng lúc, lúc này trong nhà hàng không có người nào, bọn họ tìm một nơi an tĩnh hẻo lánh ngồi xuống, Khương Tân Tân với Chu Diễn đều đói bụng rồi, sau khi nhìn menu đặc sắc liền ma quyền sát chưởng chờ đợi thức ăn dọn lên.

Lúc đang chờ đợi thức ăn mang lên, Khương Tân Tân lấy điện thoại di động ra tính toán một chút.

"Ăn xong sớm một chút, sau khi về nhà nếu thời gian vẫn còn chưa quá muộn, thì tôi sẽ bơi một chút để tiêu hao calorie. Nếu như thời gian quá muộn, thì có chút không tiện có phải hay không Chu Diễn?"

Khương Tân Tân biết ngay trên bể bơi là phòng của Chu Diễn.

Cô sợ muộn như vậy mà bơi sẽ ồn ào đến Chu Diễn nghỉ ngơi, nên thuận mồm nói một câu.

Lời này cô vừa nói ra, hai cha con Chu gia đều biểu lộ khác nhau.

Chu Diễn liền nghĩ đến hình ảnh đêm qua nhìn thấy: "Hôm qua..."

Hôm qua cậu nhìn thấy ba ba ôm cô đi về phòng, cô cũng nhìn thấy cậu.

Đã nhắc đến chuyện ngày hôm qua, vậy cậu nên giải thích một chút, cậu không phải cố ý đi ra khỏi phòng lúc đó đâu mà, tại lúc đó cậu có chút đói bụng.

Chu Minh Phong biết ý nghĩ của Khương Tân Tân.

Cô chỉ sợ bơi sẽ ồn ào đến a Diễn.

Nhưng rõ ràng a Diễn hiểu lầm ý của cô, cũng có thể đem chuyện ngày hôm qua nói làm lộ ra.

Chu Minh Phong không chút hoang mang nói: "Thuận tiện hay không nói sau đi, dù sao thì nhiệt độ buổi tối sẽ thấp một chút, không nên bơi lội, ngày mai tôi sẽ gọi cô thức dạy sớm, cô có thể bơi?"

Chu Diễn đột nhiên bị đánh gãy, vẫn còn phản ứng kịp.

Khương Tân Tân lắc đầu không ngừng: "Không được không được, bình thường anh dạy quá sớm, tôi muốn ngủ nhiều hơn một chút."

Buổi sáng mà rời giường lúc sáu hoặc bảy giờ quá khó khăn.

Cái đề tài này bị dời đi thần không biết quỷ không hay.

Chu Diễn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

——————

Mỗi ngày Khương Tân Tân đều sẽ chú ý tới thị trường chứng khoán.

Không thể không nói, Chu Minh Phong có chút tài năng, không hổ là người đàn ông giàu nhất trong tương lại, anh đề cử mấy cổ phiếu đều có xu hướng tăng rất tốt, có thể nói như vậy, mỗi ngày Khương Tân Tân đều cảm thấy hạnh phúc, hơn phân nửa là cổ phiếu cho, bốn bỏ lên năm một chút, cũng chính là Chu Minh Phong cho. Khương Tân Tân đang ảo tưởng, cứ theo cái đà này, theo xu hướng tăng như bây giờ, cô có thể nhận được lãi hơn một vạn cũng không thành vấn đề. Lúc đang ảo tưởng, thì cô nhận được tin nhắn Wechat của vị đồng nghiệp Edwin.

Edwin rất tốt, không có nói một đoạn dài năm mươi giây, mà là gửi tin nhắn hơn mấy trăm chữ cho cô.

Đại khái là trong ngày hôm nay, hai người bọn họ phải đi tới công ty khác tham dự hội nghị phiên dịch.

Edwin còn phi thường thức thời bổ sung một câu:【Công việc này vốn là của một đồng nghiệp khác, ngày hôm nay đột nhiên cô ấy có việc, nên nhờ tôi, cô ấy nói có thể đưa cho chúng ta tiền lương một ngày của cô ấy. Cô đồng ý không?】

Khương Tân Tân:【Không có vấn đề.】

Khó trách cô đối với công ty này mới quen đã thân, phảng phất như trở về công ty mình làm lúc trước?

Không khí làm việc như này thì có ai không yêu chứ?

Trước khi xuyên sách công ty cô làm cũng rất tốt, bất quá nếu như đồng nghiệp xin nghỉ phép, công việc đương nhiên sẽ phải chuyển cho những người khác.

Vậy khẳng định không quá ràng buộc, bởi vậy cứ ai mà xin nghỉ phép, mặc dù mọi người đều thông cảm, dù sao ai mà không có lúc gặp phải vấn đề khó khăn đâu, nhưng lượng công việc bỗng nhiên tăng thêm, cũng sẽ có một chút xíu không vui.

Đồng nghiệp này thật là tốt a! Chính mình xin phép nghỉ thì cứ để đồng nghiệp làm thay, thế mà lại còn thanh toán tiền lương!

Đương nhiên, cái này càng làm chi Khương Tân Tân thêm xác định: Quả nhiên là thế giới tiểu thuyết.

Lúc xế chiều, cô đúng giờ đi tới công ty mà Edwin nói.

Edwin chờ ở cửa, nói với cô: "Có một phần văn kiện quan trong vẫn còn chưa lấy, công ty bên kia phái người đưa tới, cũng nhanh thôi."

Vừa dứt lời, cửa thang máy mở.

Khương Tân Tân cùng Chu Diễn bốn mắt nhìn nhau, mắt của hai người đều trừng lớn trợn tròn.

Tình huống gì đây??

Đầu hai người đều đầy dấu chấm hỏi, nhưng mà, càng là lúc này thì càng phải ăn ý, mặc dù Khương Tân Tân quen biết Chu Diễn một khoảng thời gian không dài, nhưng bọn họ vẫn có được độ ăn ý nhất định, lúc này hai người đều không nói gì cả, người không biết ví dụ như Edwin, cũng không phát giác ra được bọn họ quen biết.

Chu Diễn đưa văn kiện: "Lý ca, đây là văn kiện."

Người cậu đầy mồ hôi, hiển nhiên là chạy tới đây.

Edwin cũng rất đủ ý: "Cho cậu một trăm tệ, vất vả cho cậu rồi, cậu đi mua một ít đồ ăn hoặc nước uống."

Chu Diễn từ chối: "Công ty có trả tiền lương cho tôi."

"Công ty là công ty, tôi là tôi." Edwin nói: "Nhận đi, rồi mua cốc trà sữa mà uống, đúng rồi, còn chưa giới thiệu với cậu, Tân Tân, đây là công nhân thời vụ của công ty, cô gọi cậu ấy là tiểu Chu cũng được."

Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn, ánh mắt không dấu vết di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.

Làm sao lại trùng hợp như vậy.

Công ty mà cô đi làm lại là công ty mà Chu Diễn đi làm công nhân.

Nói đúng hơn là, quanh đi quẩn lại thế mà cô làm nhân viên cho Chu Minh Phong...

Cô biết thế giới này nhỏ, nhưng cũng không nghĩ tới nó lại nhỏ như vậy a.

Đây cũng quá...

"Cậu tốt." Cô nói như vậy.

Chu Diễn: "..."

Bầu không khí có một chút xấu hổ, nhưng Edwin cũng không nghĩ quá nhiều, người xa lạ khi chào hỏi vốn sẽ như này, anh lại nhìn về phía Chu Diễn: "Tiểu chu, đây là đồng nghiệp mới tới của tổ chúng tôi, cậu có thể gọi cô ấy chị Tân Tân."

Chu Diễn nhìn về phía Khương Tân Tân, lại nhìn về phía Edwin ——

Chị Tân Tân?

Chị??

Anh nghiêm túc??