Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 46: Ngay cả Khương Tân Tân cũng không phát giác được, đây là hành vi



————————

Lúc Khương Tân Tân với Chu Diễn về đến nhà, đã tám giờ rồi.

Hai người mới vừa bước vào cửa rồi thay dép, còn chưa kịp đi vào phòng khách, thì thấy Dương quản gia luôn quan tâm trên dưới Chu gia đến đây, nói: "Phu nhân, hôm nay tiên sinh tan làm rất sớm, hiện tại ngài ấy đang làm việc ở thư phòng."

Khương Tân Tân sững sờ một chút: "... Về sớm?"

Dương quản gia giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: "Ngài ấy về tầm lúc 6:40."

Thật sự quá sớm.

Rất nhiều tập đoàn đều có chế độ đi chín về sáu. Từ tập đoàn Chu thị lái xe về đây, tính cả thời gian kẹt xe thì cũng phải mất nửa giờ, cho nên, chắc Chu Minh Phong vừa tan làm liền về nhà. Khương Tân Tân âm thầm sợ run, từ khi xuyên sách tới đây cũng được một khoảng thời gian rồi, đây là lần Chu Minh Phong tan làm về sớm nhất. Bất quá, anh tan làm sớm như vậy có phải là xảy ra chuyện gì không?

Khương Tân Tân vô ý nhìn về phía Chu Diễn.

Ai ngờ Chu Diễn cũng đang nhìn cô.

Hai người nhìn mặt nhau, Chu Diễn nói trước: "Không liên quan gì tới tôi."

Điểm tự hiểu lấy mình cậu vẫn phải có. Cậu biết ba ba quan tâm mình, nhưng từ lúc bắt đầu đi làm, số lần cha cậu đúng giờ tan sở liền về nhà, cả hai bàn tay tính sơ qua cũng không quá nhiều, cậu cũng không cảm thấy ngày hôm nay có quan hệ gì với mình cả.

Với lại cậu tự cảm thấy gần đây mình biểu hiện không tệ, mỗi ngày đều thành thật đến công ty chuyển hàng, không hề sử dụng cái đặc quyền gì.

Khương Tân Tân nghe Chu Diễn trả lời như đinh đóng cột, cô nghĩ thầm, nếu như không có quan hệ với đứa con trai ruột Chu Diễn này, thì cô càng thêm khẳng định không có quan hệ gì với mình.

Chắc là hôm nay anh đặc biệt nhàn đi!

Chu Minh Phong ở trong thư phòng làm việc, Khương Tân Tân không muốn quấy rầy anh, rõ ràng bậc thang đều trải thảm, nhưng Khương Tân Tân vẫn tận lực rón rén đi lên lầu ba, chia tay với Chu Diễn ở tầng hai mỗi người đi một ngả.

Chu Diễn trở về phòng trước, thăm dò nhìn về thư phòng, cửa đang đóng.

Cậu bĩu môi đi vào phòng, đóng kỹ cửa phòng lại.

Qua một tiếng, cuối cùng Chu Minh Phong cũng từ thư phòng đi ra, vừa vặn đụng phải Chu Diễn đang cầm sữa chua đi về phòng mình.

Chu Diễn ngậm thìa sữa chua, nhìn về phía Chu Minh Phong, gọi rõ một tiếng "Cha".

Chu Minh Phong gật đầu, biểu lộ rất bình thản.

Ngày thường hai cha con giao lưu không nhiều. Chu Diễn nhớ tới Khương Tân Tân, vừa mở tiệm lại vừa đi làm, cũng hoài nghi cha cậu là một người keo kiệt, lúc đó ánh mắt có chút một chút vi diệu.

Chu Minh Phong lườm nhi tử một chút: "Có việc?"

Chu Diễn lắc đầu: "Không có việc gì."

Chuyện của cha cậu cùng mẹ kế, cậu cũng không nên xen vào.

Chu Minh Phong coi như ổn định. Mặc dù phát giác được ánh mắt của con trai có chút không đúng, nhưng cũng không truy vấn, mà vừa suy đoán vừa đi lên tầng.

Khương Tân Tân đã sớm thư thả ngâm nước tắm rửa, hiện tại cô đang ngồi ở trên giường cầm điện thoại tính toán tiền.

Cô thật sự không có tiền đồ!

Đời này không biết có thể trở thành nữ cường nhân hay không!

Hiện tại cô đang sở hữu số tiền cộng lại là hơn 14 triệu, trừ số lẻ từ thị trường chứng khoán mà cô kiếm được, còn đâu đều là của Chu Minh Phong cho cô... Có người muốn tự lập tự cường, tuyệt đối sẽ không hướng lòng bàn tay xin một phân tiền nào của ông chồng giàu có, còn cô thì là loại khác, ngoài miệng nói muốn làm phú bà, kết quả hưng phấn quá nên hai mắt đều tỏa sáng khi được chồng cho hơn một nghìn vạn.

Bất quá! Vẫn rất là vui vẻ!

Lúc này Khương Tân Tân tựa như là chuột rơi vào vại gạo.

Là người có một khoản tiền lớn hơn một nghìn vạn, ý nghĩ đầu tiên của cô là mua nhà.

Nhưng mà hiện tại cô với Chu Minh Phong cùng một hộ khẩu a, là một gia đình. Trên danh nghĩa của Chu Minh Phong có không ít sản nghiệp, cơ bản đều là mua trước đó, anh đã mua rất nhiều nhà tốt rồi, bây giờ cô muốn mua thì cũng không mua được.

Trừ phi...

Hắc hắc.

Hộ khẩu của nguyên chủ là ở Yên kinh, trên danh nghĩa không nhà, một khi cô cùng Chu Minh Phong giải trừ quan hệ hôn nhân, vậy thì cô có tư cách mua nhà, bất quá cầm hơn một nghìn vạn của Chu Minh Phong, sau khi ly hôn với anh thì đi mua nhà ở... Hình như có một chút sự không lương tâm ở đây?

Bây giờ chuyện ly hôn nên ngẫm lại sau.

Cô nghiêng cơ thể một chút, ngã xuống giường, đầu tựa vào gối ——

Cô thật sự rất muốn rất muốn có một căn nhà viết tên cô là chủ hộ a.

Cô rất thích phòng ốc vì chính cô cảm thấy nó an toàn, có một nơi cho mình cắm rễ a.

Lúc Chu Minh Phong đi vào liền nhìn thấy một màn này, anh bước đến gần, dừng lại ở trước giường, hỏi: "Thế nào?"

Lúc anh nói chuyện giọng nói mang theo chút ý cười.

Khương Tân Tân nhịn thở một hồi, bỗng nhiên ngồi dậy, tóc tai rối bời không nói gì, mặt cũng có chút đỏ.

Cô khẽ động cơ thể, quyết định lúc này nên "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng", buồn buồn nói: "Tôi có chuyện muốn nói."

"Là chuyện gì a." Chu Minh Phong ôn hòa hỏi.

Khương Tân Tân ngồi ở trên giường, tiện tay bới bới tóc mái: "Đó là, tôi tìm một công việc." Cô không thích nói không có chủ định, nó giống như là anh hỏi tôi trả lời vậy, nên không cần Chu Minh Phong hỏi tiếp, cô một mạch nói toàn bộ sự việc ra: "Lúc trước có một người bạn cũng học tiếng Nhật giới thiệu, xem như là đi làm phiên dịch, sau đó hôm nay tôi mới phát hiện, cái công ty kia có chút hẹp a, còn gặp phải Chu Diễn. Thời điểm tôi nhận chức thật sự không biết, tôi còn cố ý lên mạng tìm, không ngờ ông chủ là anh nha."

Chu Minh Phong trầm mặc một lát, anh chỉ chăm chú nhìn cô, giống như là muốn thấy được suy nghĩ trong lòng cô vậy.

Khương Tân Tân có chút luống cuống. Bởi vì từ trước tới bây giờ Chu Minh Phong chưa từng nhìn cô như thế a, trong ánh mắt kia thậm chí mang theo một chút ý vị.

"Tôi thật sự không biết..."

Nếu mà cô biết, cô chắc chắn sẽ không đi.

Chu Minh Phong thu tầm mắt lại, ngữ khí càng ôn hòa hơn: "Bạn học cùng Tiếng Nhật?"

Khương Tân Tân ừ một tiếng.

Cô có chút không được tự nhiên.

Xuyên sách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô đã nhận ra Chu Minh Phong đang thăm dò.

Nhưng mà anh thăm dò cái gì?

Chẳng lẽ cô nói sai cái gì sao? Đúng là nguyên chủ học tiếng Nhật mà, hơn nữa Đường Nhã thực sự là bạn học nha. Cô có thể khẳng định, xác định nó đúng nha. Vậy thì anh đang thử thăm dò hoặc nói là hoài nghi điều gì?

"Trước kia không nghe cô nói qua." Chu Minh Phong lại khôi phục sự thong dong ấm áp trước đó.

Phảng phất như anh tạo áp lực cho Khương Tân Tân chỉ là ảo giác của cô vậy.

Khương Tân Tân ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh Phong một chút: "Có thể là tôi quên nói đi."

Chu Minh Phong hỏi: "Thứ tư tuần sau cô có rảnh không?"

"Hẳn là có, làm sao vậy?" Trong lòng Khương Tân Tân vẫn hoảng hốt.

Chu Minh Phong cười: "Cũng không có gì."

Khương Tân Tân cúi đầu, nên không để ý đến Chu Minh Phong trong một nháy mắt đã nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu ánh mắt: "Tập đoàn Nguyên thịnh tổ chức tiệc từ thiện vào buổi tối, nếu như cô có rảnh rỗi, vậy thì đi theo giúp tôi một chút."

"A tốt." Khương Tân Tân đồng ý.

Chu Minh Phong phát giác được lúc mà cô nghe được bốn chữ "Nguyên thịnh tập đoàn", thân thể không có khẩn trương, ngữ khí trả lời câu tiếp theo, cũng không có bất kỳ cái gì chần chờ hay có cảm xúc khác gì, khóe môi có ý cười nhiều hơn chút, lời đến khóe miệng lại đổi giọng: "Bất quá tôi cũng không xác định đi, đến lúc đó nói sau."

"Về phần công việc của cô" Chu Minh Phong cười cười, "Không có gì, ta chỉ có chút kinh ngạc, vậy mà cô lại muốn đi làm."

Khương Tân Tân còn tưởng rằng chuyện này sẽ thất bại, không nghĩ tới Chu Minh Phong thế mà lại nói vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Thật sao?"

Chu Minh Phong bật cười: "Theo cô tôi là người lộng quyền như thế sao? Đến cả chuyện cô đi ra ngoài làm việc cũng không cho phép?"

Khương Tân Tân nói: "Không phải, tôi chỉ cho rằng anh không nguyện ý cho tôi làm ở công ty của anh thôi. Dù sao bị người ta phát hiện, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm."

"Sao lại thế." Chu Minh Phong ngồi xuống, cách cô cũng rất gần, mặt anh vẫn khiêm tốn: "Nếu mà có người phát hiện, sẽ mang đến hiệu qua không giống tưởng tượng lắm."

"Có ý tứ gì?"

Chu Minh Phong đối với Khương Tân Tân được cho là rất kiên nhẫn.

Trong công việc, anh thích chính có thể theo kịp tư duy của nhân viên của mình.

Không cần nói nhiều mà vẫn có thể hiểu được, đối phương liền có thể lĩnh hội, cái này tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Chu Minh Phong không thấy có chút không kiên nhẫn nào: "Cô cũng đi làm, bọn họ sẽ nghĩ chính mình có phải nên cố gắng thêm một chút không."

Khương Tân Tân:??

———————

Trong lúc Chu Minh Phong nói chuyện phiếm với Khương Tân Tân, Chu Diễn cũng vì một vấn đề mà rơi vào trong trầm tư.

Đó chính là —— cậu phải xưng hô như thế nào với Khương Tân Tân.

Từ khi cô ấy vào cái nhà này đến nay, cậu cho tới bây giờ chưa từng xưng hô quá đắng nào với cô.

Hôm nay Lý ca đã nhắc nhở cậu.

Về sau bọn họ đều cùng làm trong công ty, cậu chuyển hàng, cô làm nhân viên, cũng không thể mỗi lần người khác bảo cậu gọi cô là chị, cậu liền ho một tiếng sao? Cái đó cậu không hề bệnh gì mà có khi lại ho ra bệnh đấy chứ, ho nhiều lần người khác có cho rằng cậu bị bệnh phổi hay không?

Gọi cái gì đây?

Mẹ? Đánh chết cậu thì cậu cũng không kêu được.

Nếu mà gọi là chị? Thì gọi cha mình là gì, cậu không sợ chính mình có tâm lý gì đó, chỉ sợ bị cha cậu phát hiện ra hình ảnh kia quá đẹp.

Cậu đã suy nghĩ được một giờ rồi, cậu cuối cùng đã xác định được nên xưng hô là gì —— Khương nữ sĩ.

Khương nữ sĩ, thật tốt a.

Vừa trang trọng lại phù hợp với bối phận.

Chu Diễn lấy điện thoại di động ra, đổi tên trên Wechat thành "Khương nữ sĩ".

Giải quyết xong vấn đề này, gáng nặng trong lòng Chu Diễn đã được giải thoát, cơn buồn ngủ tới, nằm trên chiếc giường lớn chìm vào giấc ngủ.

———————

Mặc dù hai phòng khác biệt, nhưng cả ba người đều ngủ rất ngon.

Bất quá ở giữa vẫn xuất hiện một chút khúc nhạc dạo ngắn.

Chu Minh Phong lại một lần nữa bị cất tỉnh, anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghiêng người sang sờ trên giường, quả nhiên mò được một sợi dây, trên sợi dây phát sáng còn có một hình quả dứa.

Anh đã sớm thành thói quen.

Tóc Khương Tân Tân vừa mềm mại vừa bóng, lúc cô ngủ không thích có cọng tóc nào rơi ở trên mặt hay ở cổ, cho nên mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ tùy ý buộc tóc nên. Nhưng mỗi lần chưa đến lúc tỉnh lại, sợi dây đã tuột khỏi tóc rồi. Chu Minh Phong đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị cấn tỉnh.

Từ lúc mới bắt đầu đến tận bây giờ anh không biết mình đã làm thế nào thành thói quen, mắt anh cũng không cần mở ra, động tác thuần thục nắm chặt sợi dây, rồi thả vào túi áo ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Khương Tân Tân còn có chuyện cần phải làm, nên đặt đồng hồ báo thức, chưa đến tám giờ liền dậy, cả người giống như là bị mấy tay quyền anh đánh liên tiếp một đêm, hữu khí vô lực hai mắt vô thần đi vào phòng tắm, rất nhiều người có năng khiếu nhắm mắt lại khi đánh răng, cô cũng không ngoại lệ.

Thời điểm Chu Minh Phong đi vào đứng sau lưng cô, cô còn vẫn còn chưa mở to mắt ra.

Anh đưa tay ra vuốt vuốt tóc của cô.

Sợi tóc trên đầu ngón tay anh, anh thoáng khép lại.

Lúc này Khương Tân Tân mới mở to mắt, Chu Minh Phong cao hơn cô rất nhiều, cô nhìn thấy anh đứng sau lưng cô từ trong gương, ngẩn ngơ, trên miệng còn có bọt kem đánh răng, thật sự không muốn nói chuyện. Sợ bọt phun lên mặt bàn hoặc mặt kính sẽ rất bẩn, nhưng trong ánh mắt vẫn có nghi hoặc biểu đạt ý của cô —— làm sao giờ này mà anh còn chưa đi làm?

"Lập tức đi ngay."

Chu Minh Phong vừa chạy bộ trở về liền đi tắm, cả người đều thoải mái.

Anh giúp cô buột tóc, dùng chính là sợi dây hình quả dứa kia, trên mặt anh biểu lộ quá bình thản, phảng phất như đây là một chuyện bình thường, ngay cả Khương Tân Tân cũng không phát giác ra được, đây là hành vi thân mật cỡ nào.

"Tôi đi đây."

Trên tay Khương Tân Tân vẫn cầm bàn chải điện, lúc đánh răng còn phát ra âm thanh giống như dòng điện, rất nhẹ.

Cô gật đầu.

Chu Minh Phong xoay người, cúi đầu tùy ý cài cúc ở ống áo sơ mi.