Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 44: "Diệp Phạm là mẹ của Đô Đô."



Edit: Heo

Bên trong Ảnh thị.

Một nữ diễn viên mặc quần áo cổ trang, cài trên tóc là những cây trăm tinh xảo.

Vẫn chưa tới phân đoạn của mình nên cô lướt Weibo một vòng.

Cô đang xem bài viết về lần chọn diễn viên của 《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao 》.

Thời gian Nhạc Thược xuất đạo không tính là ngắn, mấy năm trước còn chưa hot, vào thời điểm bình chọn bốn tiểu hoa đán, thì cô rớt tuyển.

Mấy năm gần đây, Nhạc Thược cố gắng đóng phim, cuối cùng cũng có thể vững gót ở giới giải trí, miễn cưỡng có thể đánh đồng với các tiểu hoa đán khác.

Chuẩn bị tới cảnh diễn, Nhạc Thược là nữ chính, cô đưa điện thoại cho trợ lý rồi để thợ trang điểm tùy ý chỉnh sửa.

Cô đứng dậy, nghe từ phía sau lưng có tiếng nghị luận truyền đến.

Giọng người này có vẻ rất hưng phấn:“Tôi mới từ đoàn phim《 Thẩm tướng 》về.”

“Mau mau mau, có kịp xin chữ ký của Hạ Hàn không?”

“Tôi được Hạ Hàn ký cho hai cái, một cái cho cô.” Cô ta nói, “Tôi cũng xin được chữ ký của Diệp Phạm, cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt.”

Nhạc Thược dừng chân, nhỏ giọng "hứ" một cái.

Hiện tại cô diễn bộ cổ trang này cũng coi như là nhân vật tốt nhưng không thể so với 《 Thẩm tướng 》.

Nói đơn giản là cháo trắng rau xào không thể bằng sơn hào hải vị.

Thời gian trôi qua, giới giải trí cũng ngày càng phát triển, người mới có rất nhiều, Nhạc Thược cũng hiểu điều đó.

Nhưng Diệp Phạm vừa ra mắt không lâu mà bộ phim thứ hai mà có thể được dàn diễn viên nổi danh phụ diễn cho vai chính. Hơn nữa, nam chính còn là Hạ Hàn cực kỳ nổi tiếng.

Con người ai cũng có lòng đố kỵ, Nhạc Thược cũng không ngoại lệ. Cô đố kỵ với tài nguyên của Diệp Phạm, chỉ là một nghệ sĩ có lưu lượng thôi mà.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào trước kia cô ta là diễn viên đóng thế của Đường Cẩm, dựa vào trên show thực tế cô ta khiến người khác vui vẻ sao?

Dù Diệp Phạm tham gia chương trình hay gameshow gì đều hot trong một khoảng thời gian, loại thể chất lưu lượng này Nhạc Thược có mơ cũng không được.

“Nhạc Thược, cô nghĩ đi đâu vậy?” Đạo diễn hô một tiếng, “Phim đã bắt đầu quay.”

Nhạc Thược dần dần ổn định tâm trí, cô mím môi, biết chính mình vừa rồi đã mất cảnh giác.

Trợ lý đi tới: “Lát nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn.”

Giọng Nhạc Thược lãnh đạm: “Tôi đã biết.”

Máy quay ghi hình, Nhạc Thược bắt đầu diễn.

Cô đóng phim đã lâu, tự tạo thành kịch bản riêng cho mình. Dù gì thì cô đầy kinh nghiệm nên cảnh diễn về cảm xúc của nhân vật cũng chẳng cần kỹ thuật diễn cao siêu. Một lần là xong.

Quay xong đoạn này mà tâm trạng của Nhạc Thược vẫn không tốt lên được.

Bên ngoài, cô ngồi trên ghế tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

Đầu tiên anh ta hỏi quá trình quay phim rồi thắc mắc hỏi một câu: “Bây giờ trong giới hầu hết mọi người đều chọn cách tham gia các show thực tế để hot lên, cô nghĩ sao về việc này?”

“Tôi không nghĩ hút fan bằng show thực tế là kế lâu dài.” Nhạc Thược cười châm chọc, “Diễn viên là phải dựa vào tác phẩm.”

“Có vài người, danh tiếng chỉ toàn là giả. Lượng ratings với phòng bán vé thật là quan trọng nhất.”

Nhạc Thược ý nhị nhìn cung đình cách đó không xa.

Mấy năm gần đây phim cổ trang rất nổi, mấy đoàn phim đều đến đó quay.

Mà hôm nay trùng hợp là đoàn phim《 Thẩm tướng 》đang quay ở bên đó.

Phóng viên cảm thấy hình như mình đã đoán được tin chấn động, vội hỏi: “Gần đây 《 Đi du lịch nào 》rất hot, cô có xem chưa?”

Nhạc Thược cười như không cười nhìn phóng viên, cô không trả lời.

“Trong tất cả dàn khách quý của《 Đi du lịch nào》cô thấy ai có danh tiếng là giả?” Phóng viên hỏi xảo quyệt, “Diệp Phạm, Cố Nhã Thần, hay là Mạch Như Hương?”

Đương nhiên Nhạc Thược không ngu đến vậy, cô ta chỉ lập lờ nói: “Tôi chả nói gì cả, anh đừng viết lung tung.”

Một câu phủ sạch tất cả.

Đến lúc đấy dù tin tức có truyền ra như thế nào thì Nhạc Thược chỉ cần nói: “Tôi không gì cả, đều do phóng viên viên viết bậy.” Rất dễ dàng tẩy trắng.

Vừa cọ nhiệt《 Đi du lịch nào 》, vừa cọ nhiệt của《 Thẩm tướng 》, lại cho thấy mình rất thanh cao. Nhạc Thược cũng bàn tính tốt lắm.

Nhưng lúc Nhạc Thược trở lại xe bảo mẫu, người đại diện đã nói với cô ta một chuyện.

Người đại diện: “Tôi đã hỏi nhân viên trong công ty Hoa Thụy về《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao 》.”

Vì đạo diễn Tần An muốn thông qua《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao 》 để tìm được nữ chính phù hợp.

Nếu công ty Hoa Thủy có liên lạc thì chắc chắn có nghệ sĩ trong công ty tham gia.

Nhạc Thược biến sắc: “Ý anh là có thể Diệp Phạm sẽ tham gia?”

Người đại diện gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Phạm là người mới rất được Hoa Thụy nâng đỡ, đoàn đội của bọn họ có dã tâm rất lớn.”

“Dã tâm lớn?” Nhạc Thược châm chọc nói, “Diệp Phạm ra mắt là diễn viên đóng thế của Đường Cẩm mà giờ cũng muốn làm tiểu hoa sao?”

Người đại diện không nói chuyện, anh biết, bởi vì chuyện không được tuyển làm bốn tiểu hoa đán của mấy năm trước, Nhạc Thược đã chất chưa oán hận đã lâu.

Một lát sau, người đại diện mở miệng: “Hạng mục của đạo diễn Tần An, ai cũng muốn.”

Nhạc Thược hạ mắt: “Lần tuyển chọn này tôi muốn tham gia.”

Người đại diện: “Nhưng mà… Nếu như thua thì phải làm sao? Cô đã ra mắt lâu rồi, chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của cô.

Nhạc Thược: “Diệp Phạm có thể đi? Tôi không thể đi sao?”

Ánh mắt Nhạc Thược quét qua, gương mặt tràn đầy vẻ không vui: “Tôi nói, hiện tại lập tức đi báo danh.”

Người đại diện nói tiếp: “Được.”

Phân đoạn ngày hôm nay của Nhạc Thược  đã kết thúc, cô vào phòng trang điểm ngồi trước gương.

Trợ lý tiến lên, cẩn thận giúp cô gỡ hết phụ kiện xuống.

Trợ lý gỡ hết phụ kiện rồi giúp Nhạc Thược thay quần áo.

Nhạc Thược nhìn chính mình trong gương, trầm ngâm một lát.

Không biết làm sao, cô lại nghĩ về lời nói của những nhân viên công tác lúc nãy

Diệp Phạm xinh đẹp, tính tình tốt, kỹ thuật diễn cao

Đáy mắt Nhạc Thược hiện lên tia lạnh lẽo.

Người khác đánh giá cao về Diệp Phạm như vậy là nịnh hót hay thật lòng.

Đoàn phim《 Thẩm tướng 》quay phim ở kế bên, cô ở Ảnh thị thành đóng phim lâu như vậy cũng chưa từng chạm mặt Diệp Phạm.

Cô biết Diệp Phạm vẫn ở đó, chỉ là cô không muốn đi qua thăm hỏi, căn bản là vì cô xem thường Diệp Phạm.

Nhưng hôm nay, cô lại có một ý nghĩ mãnh liệt, có thể là bị kích thích mà nổi lên tâm tư muốn phân cao thấp.

Cô muốn nhìn kỹ một chút, trong mắt người khác Diệp Phạm là người hầu như không có khuyết điểm vậy cuối cùng người thật như thế nào.

Nhạc Thược nói với trợ lý một tiếng:"Mọi người đi trước đi, tôi có việc một lát ra sau."

Nhạc Thược hóa trang để người khác không nhận ra mình, đội mũ, kéo thấp người đi đến đoàn phim 《 Thẩm tướng.

Tới rồi bên kia, Nhạc Thược nhìn xung quanh, không tìm được Diệp Phạm. Diệp Phạm đang ở đâu?

Lúc này, từ xa có một người đi tới.

Dáng người cô cao gầy, mặc trên người một bộ váy dài màu lam, làm rõ nét đường cong trên cơ thể cô.

Nhan sắc cô đơn thuần, nhưng phần hóa trang nhạt nhẽo này càng khiến gương mặt cô thêm xinh đẹp. Cô không những xinh đẹp còn có mấy phần thanh lãnh.

Ánh mắt Nhạc Thược dừng lại. Người đó là Diệp Phạm.

Chỉ từ xa mà cô có thể cảm nhận rõ nét đẹp từ gương mặt ấy.

Diệp Phạm chỉ đứng ở đó đã là trung tâm của sự chú ý rồi.

Nụ cười của Nhạc Thược dần tắt.

Diệp Phạn lại có thể đẹp như vậy, so với trên màn ảnh còn đẹp hơn nhiều.

Nhạc Thược hít sâu một hơi, chẳng qua nếu Diệp Phạm chỉ có gương mặt xinh đẹp mà kỹ thuật diễn dở tệ thì cũng chỉ là cái bình hoa, cơ bản không thể đạt quán quân《 kế hoạch truy tìm ngôi sao》.

Diệp Phạn mới ra mắt không lâu, Nhạc Thược tin rằng kỹ thuật diễn của mình vẫn hơn cô.

Diệp Phạm đến bên cạnh đạo diễn, nghe ông nói vài câu rồi gật gật đầu.

Đối diễn với Diệp Phạm là diễn viên gạo cội Kỷ Phong.

Bắt đầu diễn.

Tướng quân đứng trước mặt Dao Quang, lớn tiếng trách cứ: “Dao Quang, ngươi chẳng qua chỉ một công chúa bị mất nước, ngươi cho rằng có Thẩm Uyên bảo hộ thì ngươi sẽ an toàn sao?”

Tướng quân tức giận trợn mắt nhìn, ngữ khí nặng nề, trách cứ không chút lưu tình.

Dao Quang thẳng lưng, nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng cứng cỏi.

Gương mặt tái nhợt, nhưng không có gì gọi là sợ hãi cả.

Nàng cười lạnh một tiếng: “Dao Quang lẻ loi một mình, từ lâu đã không quan tâm đến chuyện sống chết.”

Lúc này, Dao Quang đi vài bước về phía trước, mặc dù bước chân nàng rất nhẹ nhưng mỗi bước đều như đạp thẳng vào lòng người.

Dao Quang nhìn thẳng vào mắt tướng quân, từng câu từng chữ như giống như băng.

“Nhưng tướng quân này, ngươi giết vạn con dân Tề quốc.”

“Tướng quân, nửa đêm tỉnh giấc ngươi an tâm được sao?”

“Cắt!” Phân đoạn kết thúc một cách tốt đẹp.

Diệp Phạm thoát khỏi nhân vật, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, như người vừa rồi lớn tiếng quát Kỷ Phong không phải là cô.

Nhạc Thược thấy vậy trong lòng đầy khiếp sợ.

Đó là diễn viên gạo cội Kỷ Phong đó, nếu để cô ta đối diễn với anh ta thì đừng nói là diễn tốt, nhớ được lời thoại đã là may mắn rồi.

Nhưng khi Diệp Phạm đối diễn với Kỷ Phong, cô không bị áp chế mà còn diễn một cách rất chân thật thật.

Nhạc Thược không thể không thừa nhận, cô vừa rồi đã bị Diệp Phạm khiến cho bản thân như đi vào cốt truyện, cảm nhận được sự phẫn nộ và châm chọc của Dao Quang.

Nhạc Thược híp mắt, xem ra Diệp Phạm sẽ là một trong những đối thủ đáng gờm.

Nhưng mặc kệ là Diệp Phạm có đẹp hay diễn tốt như thế nào thì quán quân《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao 》 cô đã nhắm tới, không ai có thể cướp được từ trên tay cô.  (Beta Nấm: Ok chị, có giỏi thì cùng chị tôi đấu vs các diễn viên khác qua vòng loại đã rồi tính tiếp hen)

Một lát sau, cảnh diễn khác được Diệp Phạm diễn rất tốt.

“Cắt!” Đạo diễn hô một tiếng, phân đoạn này kết thúc.

Diệp Phạm đi qua một bên, nghiêng đầu nhìn, tầm mắt hướng về một người cách đó không xa.

Bên kia có một người phụ nữ đang đứng, cô kéo thấp mũ che đi khuôn mặt của mình.

Vừa nãy trong lúc đóng phim Diệp Phạm đã chú ý tới có người đang nhìn mình. Hơn nữa Diệp Phạm cảm thấy người này rất quen chỉ là cô nhất thời không nhớ ra được.

Chợt một người đàn ông đi đến trước mặt người kia, anh là nam ba của phim《 Thẩm tướng 》, anh ta nói chuyện với người đó, truyền đến âm thanh.

“Nhạc Thược, tại sao cô lại ở đây?”

“Hôm nay quay xong sớm nên tôi muốn qua đây coi xem.”

“……”

Nhạc Thược.

Diệp Phạm cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ ra. Trước đó Đái Cận Sơn có nói qua, rằng Nhạc Thược cũng sẽ tham gia 《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao》. Hóa ra là cô ta.

Lúc này, Nhạc Thược đã nói xong, cô ta nhìn Diệp Phạm.

Diệp Phạm cũng nhìn qua, cô thấy rõ trong mắt Nhạc Thược chỉ toàn là địch ý, không hề có ý che giấu tâm tư gì cả.

Diệp Phạm nhíu mày, còn chưa thi đấu mà xem ra cô ta đã xem mình là đối thủ rồi.

Cạnh tranh trong《 Kế hoạch truy tìm ngôi sao 》sẽ rất quyết liệt, ai ai cũng muốn có được giải quán quân để được vai nữ chính. Xem ra đi trên con đường này sẽ không thể bình yên được.

Diệp Phạm không ở lại nhìn Nhạc Thược, xoay người rời đi.

Người khác nghĩ sao cũng không liên quan đến cô. Dù sao lần tuyển chọn này đều dựa vài thực lực mỗi người.

……

Hạ Hàn lái xe đi về nhà chính.

Hạ Chấn - cha Hạ Hàn, ông là người cầm quyền lớn nhất của Hạ Thị, ông thuồng xuyên đi công tác, không hay về nhà. Mà mẹ của Hạ Hàn đã mất từ khi anh còn rất nhỏ.

Sau khi Hạ Hàn thành niên, anh dọn ra ngoài ở nhưng định kỳ anh sẽ về nhà một lần.

Bóng đêm rõ rệt, một chiếc xe màu đen chạy vụt qua chậm rãi đi vào sân.

Hạ Hàn xuống xe, có người đến nhận chìa khóa để xe vào gara.

Hạ Hàn đi tới mở cửa ra, ánh sáng màu vàng bên trong làm sáng rực cả màn đêm u tối bên ngoài.

“Thiếu gia đã về.”

Tào quản gia nhìn Hạ Hàn tiến vào, gương mặt trần đầy vui mừng. Ông kêu người đi thông báo cho bà nội Hạ xuống lầu.

“A Hàn.” Bà nội Hạ rất bất ngờ, bà bước nhanh đến chỗ Hạ Hàn, rồi oán giận nói hai câu.

“Cháu về cũng không thông báo cho bà một tiếng để bà chuẩn bị vài thứ.”

Khóe miệng Hạ Hàn mang ý cười: “Con về nhà thôi mà, không cần phiền phức như thế đâu.”

Bà nội Hạ kéo Hạ Hàn qua ghế sofa ngồi, bà nói với quản gia: “Kêu dì Vương đi pha trà.”

Bà nội Hạ phân phó xong lập tức quay sang Hạ Hàn.

“A Hàn, dạo này con đang làm gì thế?”

Hạ Hàn giương mắt nhìn bà nội Hạ, đáy mắt hiện lên ý cười. Anh tưởng tượng đến câu hỏi tiếp theo của bà nội, lúc nào anh cũng sẽ trả lời có lệ nhưng bây giờ thì không cần nữa.

“Con đang quay một bộ phim, ngoài ra không còn hoạt động nào nữa.” Hạ Hàn bình tĩnh nói.

Bà nội Hạ vừa nghe xong tâm trạng rất tốt nói: “Như vậy cũng tốt, làm việc cũng đừng để mệt mỏi.”

Giây tiếp theo, đôi mắt xoay chuyển, nói bóng nói gió.

“Vậy gần đây cháu có thời gian đúng không?”

Hạ Hàn nhận ra tâm tư nhỏ của bà, anh ngồi lại gần.

Anh "dạ" một tiếng, chờ bà nội Hạ nói tiếp.

Bà nội Hạ: "Mấy đứa cháu của bạn bà có con hết cả rồi."

“Vậy con……”

Bà nội Hạ chưa nói xong thì dì Vương đã pha trà xong, đặt trước mặt Hạ Hàn.

Câu nói chưa kịp phát ra đã bị cắt ngang.

Hạ Hàn không nhanh không chậm cầm tách trà, hơi nóng tỏa ra trên mặt anh.

Bà nội Hạ nói tiếp: “Vậy con có tính toán gì không?”

Hạ Hàn tỏ vẻ không biết: “Tính chuyện gì ạ?”

Bà nội Hạ mất kiên nhẫn, nói thẳng.

Nếu không dựa vào tính thằng cháu này của bà có nóng lòng vòng đến sáng cũng không hỏi được gì.

“A Hàn.”

Bà nội Hạ nói một cách thâm tình: “Con biết nội đã lớn tuổi, cũng một lòng mong con lập gia đình”

“Bà biết tụi con còn trẻ không gấp nhưng  nhiều năm như vậy, con cũng không dẫn bạn gái về ra mắt.”

Tuy Hạ Hàn ở trong giới giải trí, nhưng là anh trước giờ vẫn giữ mình trong sạch, không bao giờ bị dính scandal.

Cũng khó trách bà nội Hạ gấp gáp, bà không cố hủ mà chỉ mong có người bên cạnh Hạ Hạn, giúp đỡ lẫn nhau.

Hạ Hàn tự lập sớm, sống một mình cũng không dễ dàng.

Bà nội Hạ: “Con có muốn suy xét phương diện này hay không?”

Sau khi nói xong, bà nội Hạ còn tưởng phải nói lại nhiều lần cho Hạ Hàn hiểu. Nhưng không nghĩ tới là Hạ Hàn vẫn trầm mặc, đột nhiên anh nói.

“Có thể.”

Giọng nói nặng nề của Hạ Hàn lọt vào trong phòng.

Bà nội Hạ còn chưa kịp nghe đã bắt đầu khuyên tiếp.

“Một mình còn thật vất vả, bà nội nghĩ……”

“Cái gì, có thể?” Bà nội Hạ đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt bà tràn đầy sự ngạc nhiên.

Gương mặt Hạ Hàn mềm đi không ít, anh cười lặp lại lời nói.

“Con có thể suy xét một chút.”

Bà nội Hạ bất chấp mọi chuyện, hỏi: "Con đang thích cô gái nào đúng không?”

Càng khiến bà giật mình chính là Hạ Hàn không phủ định.

Anh gật gật đầu: “Hiện tại con đang theo đuổi cô ấy.”

Hạ Hàn lại nói thêm một câu, giọng nói rất chân thành: “Hơn nữa cô ấy còn rất tốt.”

Trong lòng bà nội Hạ rất vui mừng, cuối cùng thằng cháu này cũng nghĩ thông rồi.

Nhưng bà lại nghĩ, Hạ Hàn chưa bao giờ yêu đương lại có thể theo đuổi người khác sao?

Bà rối rắm một hồi, hỏi: “Con có cần bà nội giúp không?”

Hạ Hàn cười khổ, từ chối nhận sự giúp đỡ của bà.

“Bà đừng lo lắng, đến lúc đó con sẽ dẫn cô ấy đến gặp bà mà.”

Ngày hôm sau, bà nội Hạ nói chuyện này chi Trịnh Bình.

Mẹ của Hạ Hàn mất sớm, nên Hạ Hàn ngược lại rất thân với bà.

Bà nội Hạ nhàn rỗi không nhịn được.

Bà sợ Hạ Hàn không biết ứng xử, lập tức nói nói với Trình Bình.

Trình Bình cũng rất quan tâm đến Hạ Hàn.

Bà gọi một cuộc điện thoại bảo Hạ Hàn đến nhà bà.

“Chuyện khi nào?”

Vốn Trình Bình muốn giới thiệu Diệp Phạm cho Hạ Hàn nhưng không ngơ rằng cô đã có con nên bà đã thôi nghĩ đến.

Vậy mà giờ Hạ Hàn không rên một tiếng nào đã theo đuổi một cô gái rồi.

Nhưng Hạ Hàn cũng chưa từng để lộ tin tức gì về cô gái kia.

Hạ Hàn biết chuyện này không thể giấu mà anh cũng không muốn giấu..

“Mấy tháng trước.”

Trình Bình nghĩ thầm, không phải lúc quay《 Ẩn núp Bến Thượng Hải 》 đó sao?

Là khoảng thời gian Hạ Hàn hợp tác với Diệp Phạm.

Nhưng Trình Bình không nghĩ người Hạ Hàn nói đến là Diệp Phạm vì Đô Đô là con của Diệp Phạm mà Hạ Hàn cũng không biết.

Hơn nữa, hai người cũng không có tiếp xúc gì với nhau cả.

Trình Bình không ép hỏi, chuyện của Hạ Hàn, bà tin thằng bé sẽ xử lý tốt.

Lúc này, Đô Đô đi ra từ căn phòng bên cạnh.

“Bà ơi.” Giọng sữa của Đô Đô vang lên.

Vừa rồi Đô Đô chơi với Nghiêm Tiêu Tiêu ở trong phòng, bé nghe được ở ngoài có giọng ai giống với chú Hạ.

Vì vậy, bé ra khỏi phòng.

Không ngờ, chú thật sự tới đây.

Đô Đô lạch bạch chạy tới: “Chú.”

Ánh mắt Đô Đô sáng lên, đó là chú có thể bế Đô Đô bay lên thật cao.

Đô Đô ghé lại đùi Hạ Hàn, ngửa đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt của Đô Đô giống như khối đá quý đen phát ra ánh sáng tinh khiết, không có bất kỳ một tạp chất nào.

Hạ Hàn cúi người nhìn thẳng vào mắt của Đô Đô, lúc này tầm mắt của hai người ngang nhau.

Ánh mắt Hạ Hàn lóe lên, anh xích lại gần nhìn chằm chằm vào Đô Đô.

Đô Đô nghiêng đầu nhìn, bé phát hiện chú vẫn luôn nhìn bé.

Đô Đô khó hiểu nhìn Hạ Hàn hỏi: “Chú?”

Hạ Hàn nhìn gương mặt của Đô Đô mà xuất thần, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu.

Trong lòng Hạ Hàn đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.

Lúc này, trong đầu anh hiện lên gương mặt của Diệp Phạm, đôi mắt kiên nghị và đầy sạch sẽ này rất giống nhau.

Diệp Phạm, Diệp Đạc.

Hai cái tên này chỉ là trùng hợp?

Ánh mắt Hạ Hàn ngưng lại, đột nhiên lên tiếng, anh nhẹ giọng hỏi một câu.

“Mẹ của con tên là gì?”

Đô Đô không nhận sự biến đổi của Hạ Hàn, bé gãi đầu một cái rồi căng tròn mắt nhìn Hạ Hàn.

Giọng nói mềm mại của đứa bé ba tuổi vang lên.

“Diệp Phạm là mẹ của Đô Đô.”