Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 4: Vãi chưởng, nam chính đánh không lại mình



Diệp Khanh Oản chơi đòn hiểm, một kiếm đâm ngay vào ngực Hạ Tuyết Kiến.

Đồng thời bắt đầu vận nội lực từ đan điền, một tầng kim quang nhàn nhạt mắt thường không thể nhìn thấy bao phủ quanh người cô, kim chung tráo.

Đề phòng sau khi xảy ra xung đột một hồi, chính mình lại bị đả thương.

Tuy diễn kịch là giả, nhưng đau là thật.

Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết gốc, khi Diệp Khanh Oản muốn giết nàng, Cửu vương gia đã kịp thời ứng cứu, thậm chí vì nàng mà đả thương Diệp Khanh Oản.

Quả nhiên, cô vừa mới vung kiếm, Cửu vương gia đã nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, hơn nữa còn đánh một chưởng lên vai cô.

Nhưng cú bay ngược ra ngoài không xảy ra như dự đoán, ngược lại là thân thể Cửu vương gia bật ra, sắp ngã về phía sau.

Diệp Khanh Oản cả kinh, nháy mắt buông lỏng nội lực, duỗi tay túm chặt Cửu vương gia sắp ngã.

Sau đó bốn mắt nhìn nhau, đều không thể tưởng tượng được nhìn đối phương.

Khóe mắt Diệp Khanh Oản giật giật.

Khó rồi... nam chính đánh không lại mình!

Làm sao giờ?

Tròng mắt Diệp Khanh Oản xoay liên tục, mắt thấy vở kịch sắp đi đời, cô đành hạ quyết tâm, bắt lấy tay hắn. dùng sức ấn mạnh lên vai mình.

Sau đó phối hợp với nội lực, ngửa về phía sau...

Trong nháy mắt ngã xuống, cô thuận thế nằm sõng soài trên mặt đất, vừa khóc vừa rống Mộ Dung ca ca đừng vứt bỏ cô, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.

Đại khái mọi người cũng chưa từng gặp ai la liếm lì lợm như vậy, thanh danh thể diện của nữ tử cũng không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.

Phỏng chừng giờ phút này đều đang nghĩ thầm, không ngờ, đúng là không ngờ, đường đường là đích xuất thiên kim của Tể tướng đại nhân, ấy vậy mà lại thiếu tự trọng đến thế.

Tướng gia thông minh một đời lại dạy ra nữ nhi không cần mặt mũi, quả thực là nỗi nhục cả đời không vứt đi được.

Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe mọi người xì xầm to nhỏ, lúc này mới khẽ thở phào.

Diễn thôi cũng khó thật đấy, còn sợ vai chính đánh không lại mình.

Bây giờ cứ đợi Cửu vương gia nghênh ngang kéo Hạ Tuyết Kiến rời đi, màn diễn này mới coi như bế mạc.

Nhưng vào lúc này Nam Cung Mộ Vân lại ngồi xổm xuống: "Diệp tiểu thư, nàng không sao chứ?"

Diệp Khanh Oản được hắn đỡ dậy, toàn bộ quá trình chỉ ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, quên luôn cả khóc.

"Diệp tiểu thư, thực xin lỗi, ta không nên khiến nàng khó xử trước mặt mọi người, tuy hiện giờ ta không thích nàng, nhưng ta cũng không có quan hệ gì với Hạ tiểu thư, chỉ là trên đường tới đây xe ngựa của nàng ấy chấn kinh, ta đã cứu nàng ấy."

"Sau khi Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ của ta đã đồng ý giúp đỡ, giả bộ làm vị hôn thê của ta."

"Nếu không có việc gì, ta sẽ đưa Hạ tiểu thư về trước."

Dứt lời giao Diệp Khanh Oản "bị thương"cho nha hoàn, đưa Hạ Tuyết Kiến rời đi.

Diệp Khanh Oản nhìn bóng lưng hắn rời đi, dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên mặt.

Hắn... giải thích với mình làm gì?

Hắn là nam chính cao ngạo lạnh lùng không gần nữ sắc đấy, giải thích cho nữ phụ hắn chán ghét đến cực độ á?

Thiết lập của người này toang thật rồi!

Nhưng... nói kiểu gì đi nữa, chuyện hôn ước này cũng không tiến hành tiếp được nhỉ?

Cho nên màn diễn này cũng coi như ăn khớp với nguyên tác tiểu thuyết rồi?

Bên này Diệp Khanh Oản đang thận trọng diễn kịch, Liễu Thịnh ở bên kia xem cực kỳ hứng thú, thậm chí không nhịn được gọi người bưng lên thêm một đĩa đậu phộng.

Cốt truyện này còn thú vị hơn nhiều so với thoại bản của bọn họ.

Đặc biệt là Diệp Khanh Oản, rõ ràng ghét bỏ đến trợn trắng mắt, còn phải phối hợp diễn xuất với nam nữ chính.

Thảm quá!

Sự việc náo loạn thật sự khó coi, Tướng gia không nhịn được liếc mắt nhìn Thập gia một cái: "Nghĩ tới cũng là do tướng phủ ta trèo cao, việc hôm nay cứ bỏ qua như vậy đi."

Đương nhiên Thập gia rất tiếc chỗ dựa lớn như tướng phủ, nhưng... hắn nhìn Cửu ca vừa rời đi, cũng chỉ có thể xin lỗi.

"Tướng gia, thực sự xin lỗi."

"Tướng gia yên tâm, việc này nhất định bản vương sẽ cho tướng gia một công đạo."

Dứt lời còn có ý đồ gỡ gạc: "Nhưng vừa rồi chắc tướng gia cũng đã nhìn thấy, Cửu ca ta vẫn rất để bụng đễn Diệp tiểu thư, chi bằng tướng gia..."

"Tướng gia, hạ quan cảm thấy Thập gia nói đúng, vừa rồi Cửu gia cũng khá tận tình chăm sóc Diệp tiểu thư, có lẽ là do không hài lòng vì hôn nhân đại sự bị người khác sắp xếp, không bằng để bọn họ tự tiếp xúc với nhau?"

Liễu Thịnh mắt thấy tướng gia sắp quyết định hôn ước này, không nhịn được chen mồm.

Diệp Khanh Oản đã từng nói, dựa theo cốt truyện tối nay, hôn ước phải bị hủy bỏ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát triển kế tiếp.

Y vẫn muốn xem cốt truyện tiếp theo.

Sự hỗ trợ này...

Diệp Khanh Oản suýt nữa giơ ngón tay cái với y, không hổ là thái phó đương triều, không ra tay thì thôi, vừa ra tay lập tức bãi bình.

666!

Diệp Khanh Oản thở phào một hơi, đồng thời không khỏi lo lắng, cái tên Cửu vương gia này từ lúc xuất hiện ở thư thục đã có gì đó không ổn.

Dựa theo nguyên tác tiểu thuyết, bọn họ không có bất cứ tiếp xúc gì ở thư thục, sau đó khi tướng gia nhắc tới hôn ước trong lúc yến hội, hắn không có chút do dự mà cự tuyệt, hơn nữa còn nói người mình ái mộ là nữ chính.

Sau đó đến lượt Diệp Khanh Oản đại náo yến hội, muốn rút kiếm đâm chết nữ chính, bị nam chính đánh cho trọng thương, tuyệt vọng nhìn nam chính nghênh ngang đưa nữ chính rời đi, từ đầu đến cuối nam chính không liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.

Việc này đến khi màn đêm buông xuống đã bị truyền ra ngoài, Diệp Khanh Oản liên lụy tướng phủ trở thành trò cười khắp kinh thành.

Nhưng hôm nay... hết thảy dường như đều không ổn, thiết lập của nam chính thì hoàn toàn đi đời rồi, nhưng may sao kết cục lại ăn khớp một cách kỳ lạ.

Cho nên cuối cùng vẫn coi như ổn, còn không ổn thì sao?

Diệp Khanh Oản cũng rất mờ mịt, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục sự nghiệp diễn xuất: "Cha, cha đừng trách Mộ Vân ca ca, tất cả là do con không tốt, con đã quá tùy hứng."

"Diệp tiểu thư thật am hiểu lòng người." Thập gia toát mồ hôi.

"Về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ gây phiền toái cho cha và Mộ Vân ca ca nữa."

Tướng gia nhìn nữ nhi của mình miễn cưỡng khuất phục, nhất thời vừa vui lại vừa đau lòng.

Vui vì cuối cùng nữ nhi cũng hiểu được lấy đại cục làm trọng, không hành sự tùy hứng, nếu dựa theo tính tình ngày trước của nàng, giờ phút này đã sớm dẫn người ném một mồi lửa phóng hỏa toàn bộ Hạ gia.

Diệp Khanh Oản nói xong thì quay về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi đuổi hết người ra, cô click mở giao diện bóc phốt.

"Cũng coi như diễn xong rồi, mệt chết mất thôi, cái tên Cửu vương gia kia phế vật thật sự, còn đánh không lại con gái yếu đuối như mình."

"May mà ngay từ đầu mình không dùng hết sức, nếu không có lẽ sẽ biến thành nữ phụ đầu tiên đánh chết nam chính..."

"Nói tiếp thì cũng phải chân thành cảm ơn lão thái phó Liễu Thịnh lòng dạ nham hiểm kia, nếu không chắc chuyện hôn ước này còn chưa xong được."

"Cũng không biết tác giả nghĩ gì trong đầu, thiết lập của Cửu vương gia đúng là một lời khó nói hết, gì mà cao lãnh anh tuấn, phúc hắc tàn nhẫn, nhưng nhìn biểu hiện lúc hắn từ hôn xem, chỉ số thông minh như kiểu bị người ta ấn xuống đất chà xát, vì một nữ nhân mà dám làm cho Tể tướng đương triều khó xử, ngu vậy sao, nếu là cung đấu thật thì chắc không sống quá hai tập."

"Bây giờ chắc bọn họ đến cầu Xuân Húc rồi, nửa đêm nửa hôm chẳng biết mọc đâu ra con ngựa điên, lao về phía nữ chính."

"Nữ chính đúng là chẳng làm được gì, tốn cơm tốn gạo, rõ ràng còn xa như thế mà nhất định không tránh, cứ phải đứng đần ra đó chờ nam chính tới cứu, tiếp đến hai người ôm nhau xoay vòng trên không trung."

"Sau đó nam chính bị thương, nữ chính cảm động rối tinh rối mù, lấy thân báo đáp."

"Cười chết, người bình thường không phải nên nghi ngờ sao, hơn nửa đêm thì đào đâu ra ngựa?"

"Còn nữa này, rõ ràng nàng thừa sức tránh. vì sao cứ phải chờ người khác cứu?"

"Cốt truyện máu chó, chẳng có logic gì đáng nói."