Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 4: Hoá thành quỷ cũng phải theo ngươi



Trời càng ngày càng tối, hoa tuyết bay bay, thoáng qua liền thành tuyết lông ngỗng lớn, ngay cả Đường Thọ cũng ngồi không yên.

"Mẹ, ta ra cổng thôn nhìn xem, đã trễ thế này, người cũng lên trở lại, lại nói trời đổ tuyết lớn như vậy."

Trương a bà đứng dậy theo, bà vừa lo lắng nhi tử, vừa lo Đường Thọ nhân cơ hội chạy trốn:" Chúng ta cùng đi."

Khoá cửa nhà, hai người đi ra cổng thôn, trời tối một mảnh u ám, tuyết bay đầy trời, đường dưới chân đều không nhìn thấy, càng không thể thấy rõ phương xa. Đường Thọ cùng Trương a bà cố chấp đứng chờ ở trong tuyết lớn, lạnh liền đi lại dậm chân một cái, cũng không biết đợi bao lâu, Đường Thọ cảm thấy chính mình quả thực sắp đông thành cái tượng băng, rốt cuộc cũng nghe được một trận bước chân gấp gáp ngổn ngang, có tiếng mấy người nam nhân nói chuyện.

Đường Thọ cùng Trương a bà vội vã nghênh đón, vừa chạy vừa hỏi:" Phía trước có phải Hùng Tráng Sơn?"

Không nghe thấy Hùng Tráng Sơn trả lời mà là một giọng nam xa lạ:" Vâng, nhưng phu lang đồ tể, nhanh tới đây xem một chút đi, lang quân nhà ngươi bị thương."

"Cái gì?" Trương a bà hét lớn một tiếng rồi thục mạng tiến lên.

Đường Thọ chạy theo, gần tới nơi mới miễn cưỡng nhìn thấy ba bóng người, một trong số đó được hai người bên cạnh đỡ.

"Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?"

"Ta không sao, chút thương tổn nhỏ thôi." Hùng Tráng Sơn mở miệng nói chuyện, nghe tựa như không có gì đáng ngại, nhưng Đường Thọ biết, nếu hắn chỉ bị thương nhẹ, tuyệt sẽ không để người khác đỡ trở về.

Trời tối mùa đông, đứng bên ngoài nói chuyện cũng không phải chuyện tốt, mấy người hợp lực đỡ Hùng Tráng Sơn về nhà đưa lên giường.

Đốt lên ngọn đèn, Đường Thọ mới nhìn rõ vết thương trên người Hùng Tráng Sơn, trên người bị rất nhiều vết thương do đồ vật sắc bén cắt ra, vết thương rất sâu, nặng nhất là vết thương trên đùi kia, thậm chí có thể thấy cả xương. Chính vết thương này khiến y không thể tự đi đường, bị người nâng trở về.

Trương a bà đứng một bên thấp giọng sụt sùi khóc, Đường Thọ cũng rất khó chịu, nhẫn nhịn giúp y thoa thuốc. May là Hùng Tráng Sơn mùa hè thường hay nên núi săn thú, trong nhà có chút thuốc cầm máu, hai nam nhân giúp một tay xong mới cáo từ.

Một trong hai nam nhân đó nói:" Hai con dê ngươi săn được trên núi kia ta đã giúp ngươi thả vào trong sân, muộn như vậy, ta cũng không thấy rõ da lông hỏng không, ngày mai chính ngươi xem đi."

Một người khác nói:" Giờ trời lạnh, cũng đừng lên núi nữa, hiện tại thí hoang ở trên núi không có thức ăn, hung ác cực kỳ, có việc gì thì chờ qua mùa đông này."

Hùng Tráng Sơn nói cám ơn:" Ta biết rồi, hôm nay cảm ơn hai vị huynh đệ dìu ta trở về."

"Không có gì quan trọng, chúng ta cũng không giúp ngươi việc gì gấp, gặp ngươi cũng là thời điểm ngươi tự mình xuống núi, chính là kéo chân đi không tiện, hai huynh đệ chúng ta bất quá đỡ ngươi trở về, cũng không phải chuyện to tát gì. Như vậy chúng ta đi, trời cũng đã tối."

Đợi hai huynh đệ kia trở về, Trương a bà ánh mắt ngoan độc:" Ngươi có phải hay không nói thèm ăn, buộc A Sơn lên núi săn thú cho ngươi, hôm nay nhìn ngươi ngày ăn ba bữa liền biết ngươi không phải người tốt! A Sơn nhà ta sao lại dính phải người gieo vạ như ngươi thế này."

Đường Thọ bị mắng á khẩu không trả lời được, không nói ra được một câu phản bác. Đường Thọ nghe hai nam nhân kia nói cũng đã phản ứng lại được. Hùng Tráng Sơn lên núi săn dê, mặc dù không phải vì hắn thèm muốn ăn thịt dê, nhưng lại vì hắn ngại trong nhà giường cấn, muốn cái thảm lông cừu. Lông cừu quý, y mua không nổi, trong nhà còn vài con dê đều là dê con, cũng chỉ có thể mạo hiểm vào núi săn cho hắn, nói tới nói lui, còn không phải vì hắn. Trương a bà mắng hắn cũng không hẳn là oan ức.

"Mẹ, người đứng nói nữa, cùng phu lang ta không liên quan." Hùng Tráng Sơn đánh gãy lời dăn dạy của Trương a bà.

(Trong này đối với đôi phu phu song nhi, phu lang là vai vế của thụ- lang quân là công nhé)

"Đều là ngươi che chở hắn, nhưng hắn có bao giờ quan tâm ngươi! Ngươi vì hắn sáng sớm vào núi, hắn cũng không dậy làm cơm cho ngươi, thậm chí trong lòng cũng không có ngươi, mọi thời khắc đều muốn chạy trốn, không cần ngụy biện mẹ đều hiểu, không phải ngươi thỉnh mẹ qua đây cùng hắn...."

"Mẹ." Hùng Tráng Sơn ngữ khí rất nặng, trầm giọng nói:" Trời đã muộn, a phụ ở nhà chờ không yên lòng, ta bảo phu lang trước đưa ngươi trở lại."

Trương a bà không nói, khóc thút thít nghẹn ngào, có một số việc làm sai chính là làm sai, mặc dù là nữ nhi, tâm lý chung quy vẫn có một khoảng cách. Bà không nói nữa, lau nước mắt đi theo phía sau Đường Thọ trở về nhà.

"Ngươi ngốc sao?" Đưa Trương a bà trở về, trong nhà chỉ còn hai người, Đường Thọ liền nhịn không được, nước mắt không kiềm được liền chảy xuống, hắn dùng sức lau mặt, đem gương mặt trắng noãn xoa đến đỏ.

"Trên núi rất nguy hiểm, vì hai tấm da, ngươi liền dám liều mình, lẽ nào hai tấm da dê so với tính mạng ngươi đều không bằng?"

Hùng Tráng Sơn gấp đến độ xoay mòng, vì Đường Thọ đứng quá xa, hắn với không tới liền kéo chân đi qua.

Đường Thọ cuống quýt chạy lại ngăn hắn:" Ngươi làm gì, đều đã bị thương tới như vậy còn không chịu thành thật sao?".

Hùng Tráng Sơn một phát bắt được người đang chạy đến, duỗi ra bàn tay thô ráp mà lau nước mắt cho hắn.

"Ngươi đừng khóc, thương thế kia không nặng, chính là nhìn có điểm doạ người. Ta làm lính có thời điểm bị thương còn nặng hơn, trường mâu dài như vậy đâm vào ngực ta còn sống được huống chi mấy vết thương nhỏ này, ta mệnh lớn, không chết được." Nói xong liền đem quần áo mở ra, trên lồng ngực gấu cường tráng che kín vết sẹo lớn nhỏ, trong đó bắt mắt nhất là vết sẹo to bằng bàn tay, vừa nhìn chính là bị lợi khí sắc bén đâm bị thương."

Đường Thọ tức đến nước mắt rơi càng nhiều.

"Thật sự không có chuyện gì. Trước kia ta đã đi qua rất nhiều lần, cái gì đều gặp qua, đều không lo, ta khí lực lớn, từng đánh chết lợn rừng, cũng không chịu bao thương tổn. Lúc này mặc dù bị hai con dê tổn thương, bất quá chính là muốn bắt sống lấy da làm cho ngươi hai tấm thảm lông, không muốn làm hỏng lông chúng nó nên mới để chúng có dịp gây thương tổn."

"Bất quá chỉ là hai tấm da dê, có hay không cũng không sao, ta bất quá chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải là thật sự muốn."

Hùng Tráng Sơn khẽ mĩm cười:" Chỉ cần là đồ ngươi muốn, ta đều muốn cấp cho ngươi."

Đường Thọ nhìn hán tử trước mắt này, rõ ràng dưới ngọn đèn tối tăm mơ hồ, song gương mặt kia trong lòng hắn lại vô cùng rõ ràng.

Trong mắt Đường Thọ bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, theo cách gọi của hiện đại thì là bạn tình, dù sao hắn cũng không phải nguyên thân, lưu lại bên người Hùng Tráng Sơn, cũng là vì mưu đồ ngày sau rời đi thuận lợi hơn. Hiện tại Hùng Tráng Sơn lại nguyện ý dâng tính mạng lên cho hắn, nói Đường Thọ không rung động thì đó là giả.

Mà rung động sâu hơn cũng không đủ tạo thành ái tình, ái tình không phải vì cảm động mà sinh ra.

Đường Thọ đời trước kết giao bạn gái, tuy rằng kiềm chế tính tình của mình, xuất phát từ cân nhắc bảo vệ bạn gái nên hai người cũng không phá vỡ tầng danh giới cuối cùng (aka lăn giường:))) nhưng hắn đến cùng vẫn yêu thích nữ nhân. Bây giờ đột nhiên bắt hắn tiếp thu nam nhân, cửa ải trong lòng hắn không vượt qua được. Dù Hùng Tráng Sơn vì hắn mà cược mệnh hắn cũng chỉ có thể coi như thiếu nợ y, dù bút nợ này hắn không thể dùng tình cảm đáp lại, hắn cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh y đoạn thời gian này, quan tâm y trong sinh hoạt cùng lấy tiền bạc bồi thường. Chỉ mong đến ngày hắn rời đi, y có chút tiền bạc bên người, dùng chút tiền bạc ấy lấy một phu lang khác cũng tốt, nương tử cũng tốt, sống hạnh phúc bình thản đến hết cuộc đời.

Trong lòng có quyết định, Đường Thọ liền thoải mái hơn nhiều.

Cũng vì động viên Hùng Tráng Sơn, để y lại không đi mạo hiểm, Đường Thọ liền uy hiếp:" Hùng Tráng Sơn, ngươi lần sau còn dám hành sự lỗ mãng như vậy không màng hậu quả, ta sẽ....Ta cũng sẽ không túc trực bên linh cữu của ngươi, ta sẽ lập tức tái giá, sau đó sẽ mang theo gian phu vào ngôi nhà ngươi nhọc lòng gian khổ xây dựng lên, cho gã ngủ cùng phu lang ngươi, dùng bạc ngươi không dám ăn, không dám uống tích cóp được...oa..."

"Không cho!" Hùng Tráng Sơn quá cuống lên giống như Đường Thọ đã làm vậy rồi. Chỉ tưởng tưởng ra nếu thật sự có loại khả năng này Hùng Tráng Sơn liền cảm thấy sự thôi bạo tàn ác trong cơ thể chính mình không thể khống chế được. Ai cũng không thể "bính" phu lang y, bằng không y liều với kẻ đó. Hùng Tráng Sơn kéo một cái lôi người vào trong lồng ngực mình, Đường Thọ va đầu vào lồng ngực rắn chắc, đầu váng mắt hoa, miệng tức khắc bị người ngăn chặn, một trận càn quấy thô bạo qua đi, Hùng Tráng Sơn uy hiếp:" Không cho, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cũng chỉ có ta là phu lang của ngươi."

"Ngươi làm gì, trên người ngươi còn đang bị thương, không muốn sống nữa?"

Hùng Tráng Sơn hung ác cầm lấy tay hắn, tàn nhẫn nói:" Ngươi là người của ta!"

Ngọn đèn tối tăm, nhưng vẫn đem hai mắt tàn bạo phản chiếu không sót thứ gì, Hùng Tráng Sơn hai mắt đỏ chót, vằn lên tơ máu.

Y bộ dáng hung hãn khiến Đường Thọ nhịn không được run lên một cái, hắn vẫn là sợ sệt cái loại huyết tinh tàn bạo trên người y.

Người hiện đại bình thường sinh sống an nhàn quen rồi, đối với Hùng Tráng Sơn giết người thấy chất thành núi, máu chảy thành sông này tích thụ loại máu tươi cùng sát khi vô hình, sợ là không ai có thể trấn định được.

Nhận ra người trong lòng ngực không ngừng run rẩy, Hùng Tráng Sơn đem hắn ấn vào trong lồng ngực, thanh âm tràn đầy thống khổ.

"Đừng sợ ta, không quản ta tính tình táo bạo như thế nào, ta đều sẽ không làm tổn thương ngươi cho nên đừng sợ ta."

Không nhìn thấy người, chóp mũi chỉ còn lại hương vị.quen thuộc, Đường Thọ tựa hồ thật sự không sợ nữa.

"Ta biết ngươi sẽ không làm tổn thương ta. Chính là...chính là có chút sợ." Đường Thọ nhẹ giọng nói:" Ngươi thả ta ra được không, trên đùi ngươi còn có vết thương, ta không thể ngồi trên chân ngươi."

Hùng Tráng Sơn cố chấp ôm hắn, không tha thứ nói:" Vậy ngươi thu hồi lại lời ngươi vừa nói, nói là ngươi lừa ta, đều là giả!"

"Vậy ngươi cũng phải thề, ngươi cũng sẽ không bao giờ bởi vì hai tấm da rách, liền đặt mình vào nguy hiểm!"

Hùng Tráng Sơn đột nhiên hỏi:" Phu lang, ngươi là đang lo lắng cho ta sao?"

"Ngươi, ngươi mới nghe được sao? Con gấu ngu ngốc." Đường Thọ giờ khắc này tâm rất mềm mại, hắn nguyện ý dùng ôn nhu với Hùng Tráng Sơn, miễn điều này có thể làm y vui vẻ.

Hùng Tráng Sơn nhẹ giọng nở nụ cười, quét qua mây đen:" Ta đáp ứng ngươi, sẽ không mạo hiểm tính mạng."

"Hảo a, ta thu hồi những câu nói kia, chỉ cần Hùng Tráng Sơn sống hảo hảo sống sót, ta liền cả đời làm phu lang của hắn."

(Ed: một lời hứa cả đời bị bẻ cong. 🤣🤣)

Hùng Tráng Sơn dán mặt vào mặt hắn, hơi thở ấm áp phun trên mặt hắn, nhưng lời nói ra lại không ấm áp nổi:" Phu lang, ngươi chỉ có thể là của ta, chết là quỷ của ta, dù cho ta có biến thành ngạ quỷ cũng phải quấn lấy ngươi, vĩnh viễn không cho ngươi tìm người khác!"

Đường Thọ:"....."

Tuy rằng bị thương, mà Hùng Tráng Sơn không ngồi không được, người nông gia từ khi sinh ra đã tiếc việc, đến ngày thứ hai liền kéo cái chân bị thương lén lút chạy đến sân sau giết dê lột da.

Hùng Tráng Sơn bị thương trên đùi, cũng may không thương tổn gân cốt, bị một cái sừng dê đâm vào để lại vết thương rất sâu. Mà vết thương như vậy sẽ rất đau, nhưng may mắn là không ảnh hưởng tính mạng, sau khi lành sẽ để lại một vết sẹo, còn lại một chút ảnh hưởng đều không có. Hùng Tráng Sơn cường tráng, tố chất thân thể so với người khác tốt hơn, rửa vết thương bằng rượu, bôi ít thuốc cầm máu, không xuất hiện tình trạng sốt cao. Mặc dù đau nhưng so với nỗi đau trên chiến trường thì vết thương này không tính là gì, y cũng không để ý vết thương nhỏ ấy.

Đường Thọ quay người phát hiện không thấy Hùng Tráng Sơn, mắt phượng đẹp đẽ hừng hực bốc lên ngọn lửa giận giữ. Hắn bước chân hướng về phía sân sau chạy đến, nhìn thấy cái lưng gấu đang đưa về phía này liền định răn dạy.

"Hùng Tráng Sơn!" Đường Thọ tức giận rống lên một tiếng.

Tráng hán trong sân bình tĩnh quay đầu lại, Đường Thọ sợ đến lùi hai bước. Hùng Tráng Sơn cầm một con dao sắc bén đang làm thịt dê, xác dê đặt trên tấm thớt, máu từ trên cổ của con dê như nước chảy vào thùng gỗ phía dưới. Thời điểm Hùng Tráng Sơn quay đầu lại, con đao kia vẫn còn nhiễm máu tí tách chảy xuống, chiếu theo khôn mặt cứng rắn lạnh lẽo cùng huyết tinh quanh năm chém giết, nhìn giống như người điên cuồng giết người.

"Có việc?"

"Không có việc gì." Câu la rầy Đường Thọ đã ra đến bên mép, song cuống họng hơi động nuốt ngược trở vào.

"Vào nhà."

"A?"

"Không phải ngươi muốn xem ta lột da?"

Đường Thọ lắc đầu như trống bỏi, bỏ chạy như phía sau có chó đuổi, chạy vào trong nhà, sầm một tiếng đóng của lại, dựa vào tường kịch liệt thở dốc, tim sợ đến mức đập thình thịch.

Đường Thọ biết Hùng Tráng Sơn là cố ý, y muốn hắn kinh sợ y, không bởi vì chân y bị thương mà nổi lên tâm tư chạy trốn.

Trong sân Hùng Tráng Sơn nhìn đao trong tay nhíu nhíu mày, thật hài lòng với hiệu quả mình làm ra. Y phải chặt đứt ý tưởng không an phận của phu lang hắn. Dù chân y bị thương, hắn cũng trốn không được.

_________

16:53.

12/5/21

Vụ bản quyền càng ngày càng gắt, mong rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh.