Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 21: Đi leo núi



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Trang

Ôn Noãn giật mình hoảng sợ nhìn Cố Thâm.

Đôi mắt Ôn Noãn trong veo như nước mùa thu, nhưng không hiểu vì sao trong đôi mắt xinh đẹp đó luôn ẩn chứa sự lạnh lùng và xa cách, khiến cho người khác không dám lại gần.

Mặc dù cô thực sự đã coi Cố Thâm là một người bạn của mình, nhưng có vài chuyện vẫn không thể đụng đến.

Dường như Ôn Noãn đang tự tạo ra một vách ngăn để ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Cô sẽ chỉ cho phép mọi người đến gần một giới hạn nhất định và sẽ không cho phép bất kỳ ai vượt qua giới hạn đó.

Nghĩ đến đây, Cố Thâm khẽ ho một tiếng, vội vàng quay sang nhìn chỗ khác. Một lúc sau anh mới ngập ngừng giải thích: "Vừa nãy tôi chỉ đang nói đùa thôi. Cậu đừng có để ý."

Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô từ tốn nói: "Tôi biết, tôi sẽ không để ý chuyện này đâu."

Cố Thâm giữ im lặng không lên tiếng.

Vừa nãy rõ ràng cả hai vẫn còn đang vui vẻ nói chuyện, bây giờ lại đều giữ im lặng.

Xe taxi dừng ở trước cổng trường học, Ôn Noãn lúc này mới quay sang nhìn Cố Thâm: "Tạm biệt, tôi đi trước đây."

"Cậu đi vào trước đi." Cố Thâm cố nở nụ cười: "Tôi cũng đi về đây."

"Ừ."

Cả hai người chọn những hướng đi đối lập nhau, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Đột nhiên, Ôn Noãn dừng lại, cô khẽ quay đầu lại nhìn về hướng Cố Thâm đang đi. Dường như Cố Thâm cũng cảm nhận được, anh đột nhiên dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Ôn Noãn cảm thấy có hơi lo lắng, cô thực sự không hiểu lý do vì sao Cố Thâm lại làm như vậy.

Đang nghĩ tới đây, cô nhìn thấy Cố Thâm đột nhiên xoay người lại, anh vội vàng chạy đến chỗ cô đang đứng.

"Ôn Noãn."

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhờ ánh đèn đường nên cô vẫn có thể quan sát được biểu cảm trên khuôn mặt của anh lúc này. Hình như anh cũng đang cảm thấy lo lắng, xen lẫn với chút bối rối... cùng sự hoảng sợ.

"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Cố Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó anh đột nhiên bật cười: "Không có chuyện gì đâu."

"Hả?"

Cố Thâm khẽ gãi đầu, anh ngập ngừng giải thích: "Tôi không nhớ."

"Có lẽ là tôi đã quên những gì vừa định nói với cậu rồi."

Ôn Noãn: "..."

Còn lâu cô mới tin.

Cô không biết liệu trí nhớ của Cố Thâm tốt đến mức nào, cũng không biết anh đã từng lãng quên đi những chuyện gì. Nhưng cô dám khẳng định một điều, Cố Thâm chắc chắn không phải loại người vừa quay đầu lại là liền quên sạch những điều mà mình định nói.

Nếu anh nói lời này với những người khác, có thể họ sẽ tin anh. Nhưng Ôn Noãn sẽ không tin điều này.

Nếu Cố Thâm không muốn nói những điều đó ra, thì cô cũng sẽ không hỏi lại anh chuyện này.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được, dù có hỏi, thì câu trả lời mà cô nhận được chắc chắn không phải những điều mà cô muốn biết.

"Ừ." Khóe môi của Ôn Noãn khẽ cong lên: "Vậy, tôi đi về trước đây."

Cố Thâm gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tại sao vừa nãy cậu đứng lại?"

Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh lại để ý tới chuyện đó.

Bỗng nhiên cô lại có cảm giác rất khó xử.

Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thâm, mím chặt môi lại, rồi lẩm bẩm nói: "Vừa nãy tôi dừng lại bởi vì tôi đang tập trung suy nghĩ mấy việc linh tinh."

Cố Thâm: "..."

Trong lòng của hai người đều hiểu rất rõ, nhưng đều quyết định sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.

"Bây giờ đã khá muộn rồi, cậu nhanh chóng trở về ký túc xá đi. À, chúc cậu ngủ ngon." Cố Thâm hít thở sâu một hơi, cảm nhận từng làn gió mát lạnh xua đi sự nóng nực oi bức của mùa hè. Anh cảm thấy rất dễ chịu.

"Chuyện tối nay đã qua rồi, cậu cũng đừng quá lo lắng, cũng đừng để ý tới mấy chuyện này." Giọng nói của anh rất lạnh lùng nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang an ủi cô: "Cuộc sống này luôn có những việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của chúng ta."

Ôn Noãn bật cười, đương nhiên là cô có thể hiểu được: "Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để tâm đến mấy chuyện đó đâu."

"Ừ. Tôi đi đây."

"Được."

Lần này những bước đi của Cố Thâm rất dứt khoát.

Ôn Noãn cũng như vậy, cô vui vẻ quay về ký túc xá.

**

Ngu Thư cũng đang ở trong ký túc xá, lúc nhìn thấy cô, cô ấy vội vàng chạy đến lo lắng hỏi thăm cô: "Tình hình thế nào? Cậu không sao chứ?"

Ngu Thư quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn là cô không bị thương ở đâu, thì cô ấy khẽ gật gù quay sang hỏi cô: "Đúng là bây giờ có rất nhiều kẻ có đầu óc không được bình thường thật? Sao lại dám làm ra chuyện khủng khiếp như vậy được?"

Ôn Noãn đành phải đứng lại để giải thích toàn bộ câu chuyện cho cô ấy nghe.

Ngu Thư sau khi nghe xong, liền ngạc nhiên hỏi lại cô: "Cậu sẽ tin cái lý do vớ vẩn này sao?"

Ôn Noãn khẽ nhún vai, cô cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ mấy giây: "Đương nhiên là tôi không tin rồi."

Mặc dù người kia cứ khăng khăng nhận mình là fan cuồng của Cố Thâm, bởi vì quá ghen ghét và đố kỵ nên mới làm ra chuyện như vậy. Thực ra Ôn Noãn cảm thấy lời giải thích đó không có sự thuyết phục nhưng với tình hình hiện tại thì cô buộc phải tin lời giải thích đó.

Ở trong lòng cô cũng đoán ra được, nhưng chung quy lại đó cũng chỉ là những suy đoán của cô mà thôi, cô không có bằng chứng trong tay nên không thể tùy tiện nói ra những điều này được. Dù có sự nghi ngờ cũng không thể.

Nghĩ đến đây, cô khẽ lắc đầu, nở nụ cười chua xót.

Ngu Thư quay sang liếc nhìn cô một cái, liền vỗ vai an ủi cô: "Thôi, cậu cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Mọi chuyện đã đã qua rồi."

"Ừ."

Ngu Thư không nhịn được liền ca thán mấy câu: "Vừa nãy phải công nhận Cố Thâm ngầu thật."

"Hả?"

Ngu Thư nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, từ tốn hỏi: "Chẳng lẽ đối với cậu như vậy vẫn chưa đủ ngầu?"

Bàn tay của cô ấy chạm lên khuôn mặt của Ôn Noãn, cô ấy đương nhiên có thể cảm nhận được làn da của cô trở nên mịn màng và trắng nõn hơn trước rất nhiều. Nhịn không được mà muốn véo: "Cậu thực sự không hiểu hay là đang giả vờ như không hiểu?"

Ôn Noãn: "..."

Cô nằm gục xuống bàn, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi và buồn bã: "Không phải là tôi không hiểu, mà có lẽ là bởi vì tôi không muốn biết."

Nói thật, đến bây giờ Cố Thâm cũng không biểu hiện quá rõ ràng, nhiều lúc Ôn Noãn còn nghĩ... có khi ngay cả bản thân Cố Thâm cũng không biết bây giờ trong lòng mình đang muốn gì?

Còn về phần cô.

Bởi vì cô đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết này nên cũng biết trước được cốt truyện. Đương nhiên cô biết Cố Thâm là nam chính. Nhưng tiếc rằng cô không phải là nữ chính.

Lúc đọc quyển tiểu thuyết này, bởi vì không có cảm tình với nhân vật nam chính nên cô cũng không quan tâm tới diễn biến hoặc những tình tiết liên quan đến nhân vật này. Mà chuyện đó cũng trôi qua lâu rồi nên mấy ký ức đó cô cũng dần lãng quên.

Nhưng đối với tình hình hiện tại mà nói, cô không hề ghét Cố Thâm nhưng cũng hề thích anh. Cũng không thể nói là không thích được, nhưng cô nghĩ cả hai vẫn nên xem nhau là bạn thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa, Ôn Noãn không muốn nghĩ đến chuyện này, hay nói chính xác là cô không có thời gian để tâm đến chuyện này.

Bây giờ quan trọng là cô phải nỗ lực đi kiếm điểm và cố gắng kiếm được nhiều tiền. Nếu muốn cuộc sống sau này trở nên tốt hơn, thì cô cần phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa.

Ngu Thư sau khi nghe xong lời này của cô, đột nhiên lại cảm thấy rất thương hại và đồng cảm với Cố Thâm.

"Nếu không thích nghĩ đến chuyện đó thì cậu đừng để tâm đến nó nữa. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi." Cô ấy lôi chiếc gương từ trong túi ra, rồi dùng lược để chải tóc: "Đi vào trong tắm đi, nếu cảm thấy mệt thì đi lên giường rồi ngủ đi."

"Cậu định đi ra ngoài à?" Ôn Noãn lúc này mới để ý thấy phong cách ăn mặc ngày hôm nay của cô ấy... có hơi sexy...nhưng cũng lại khá kín đáo. Nói chung là ngày hôm nay nhìn cô ấy rất xinh đẹp, quyến rũ và bốc lửa.

Rõ ràng cả hai người có chiều cao bằng nhau, nhưng phải công nhận dáng người của Ngu Thư... có số đo ba vòng đều rất chuẩn. Thực sự khiến cho bao nhiêu người phải ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Thực ra dáng người hiện tại của Ôn Noãn cũng rất khá, nhưng nếu so sánh với Ngu Thư thì cô vẫn còn thua kém rất nhiều.

Ngu Thư khẽ nhún vai, bật cười nói: "Ừ, tôi có chút việc cần đi ra bên ngoài một lúc." Cô ấy dịu dàng xoa đầu Ôn Noãn: "Cậu cứ đi ngủ trước đi, không cần phải ngồi chờ tôi đâu."

Ôn Noãn bật cười: "Nhớ phải giữ an toàn."

"Ừ."

Cả hai người đều không phải những kiểu người hướng ngoại, rõ ràng rất muốn quan tâm hỏi thăm đối phương nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Nên câu nói mà cả hai thường xuyên sử dụng nhất chính là "nhớ phải giữ an toàn".

Sau khi Ngu Thư rời đi, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Ôn Noãn.

Cô từ từ đứng dậy rồi bắt đầu tập bài thể dục nhịp điệu, sau khi tập xong cô mới bước vào trong nhà tắm để rửa mặt.

Tắm xong, cô cầm theo máy sấy bước ra bên ngoài thì đột nhiên bên tai cô xuất hiện giọng nói của hệ thống.

[ Ngày hôm nay, cô đã bị trừ 5 điểm. ]

Ôn Noãn: "??? Why!"

Cô thực sự không phục, rõ ràng cô đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng bởi vì phải làm theo quy định nên cứ 10 lời khen sẽ được tính thành 1 điểm. Ngày hôm nay chỉ vì câu nói kia mà cô đã bị trừ đi mất 5 điểm. Có cần phải quá đáng như vậy không?

Tiểu học khẽ thở dài: [Bởi vì chuyện kia đã gây ảnh hưởng rất lớn.]

Ôn Noãn: "Nhưng tôi nghĩ cũng chưa đến mức phải trừ đi mất 5 điểm. Tôi kiến nghị hệ thống máy chủ của mấy người nên sửa lại cách tính điểm. Chứ mấy điều lệ và cách tính điểm của mấy người thực sự khiến cho người khác phải cảm thấy ức chế."

Tiểu học: [...Có phải bây giờ cậu đang cảm thấy rất bất bình đúng không? ]

Ôn Noãn bĩu môi, đột nhiên cô nổi tính khí trẻ con: "Chẳng lẽ tôi không được phép làm như vậy?"

Hệ thống Tiểu học: [ Đương nhiên là được, nhưng những quy định này không phải do tôi quy định, nên tôi cũng không được phép tự ý thay đổi. Công việc của tôi chỉ là giúp máy chủ truyền tin tức cho cậu mà thôi. ]

Nghe thấy vậy, Ôn Noãn càng cảm thấy tức giận: "Vậy thì cậu có thể giúp tôi kiến nghị lên hệ thống máy chủ được không?"

[ Hả? ]

"Cách tính điểm của mấy người rất thiếu công bằng. Có rất nhiều chỗ vẫn còn bất cập. Này, liệu có phải công ty của mấy người đang chuẩn bị đóng cửa rồi đúng không?" Cô cảm thấy rất khó hiểu: "Chả lẽ từ trước đến giờ công ty của mấy người chưa từng nhận phải những kiến nghị kiểu như vậy à?"

[ Nhưng phần trăm được thông qua rất thấp. Cho dù cậu có cảm thấy bất bình thì cũng chỉ còn cách chấp nhận. ]

Ôn Noãn hừ một tiếng: "Tôi làm như vậy chỉ muốn phát tiết cảm xúc ra bên ngoài thôi. Nên cậu đừng để ý."

Sau khi trải qua trận chiến đấu tranh đòi lại công bằng với hệ thống, cô cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.

Ít nhất thì cô không còn bận tâm đến chuyện kia nữa.

Cô không biết lý do vì sao mình lại như vậy, nhưng bây giờ trong đầu cô tràn ngập hình ảnh của Cố Thâm, cô lại nhớ đến những chuyện xảy ra trong tối ngày hôm nay. Dù đã cố ngăn bản thân và tự nhắc nhở mình là không được phép nhớ đến chuyện đó nhưng cô không thể làm được. Điều này càng khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

Ôn Noãn không nhịn được đưa tay lên gãi đầu. Cô thở dài, ngồi xuống bàn học định mở sách ra để làm bài tập.

Trên thực tế, dựa vào tình hình hiện tại thì cô cũng không còn quan trọng vấn đề điểm số nữa.

Cho dù có bị trừ 5 điểm thì vẫn không gây ảnh hưởng gì quá lớn với cô. Theo như những gì mà hệ thống đã hứa với cô lúc đầu, chỉ cần cô có thể dành được 100 điểm tích lũy thì cô sẽ được phép sống ở thế giới này. Chỉ cần trong quá trình không gặp mấy chuyện phiền phức thì cô tin dựa vào cố gắng và nỗ lực có thể khiến cho cuộc sống sau này của mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Nếu cô vẫn duy trì được độ nổi tiếng như hiện tại, thì chắc chắn cô sẽ dễ dành được điểm số.

Nhưng thật lòng mà nói, tự dưng bị trừ điểm thì dù là bất kỳ ai cũng đều cảm thấy rất khó chịu.

Giống như dù bạn là người có rất nhiều tiền, nhưng đột nhiên lại bị mất 1 khoản tiền, thì chắc chắn, lúc đó bạn cũng sẽ cảm thấy không vui rồi.

"Tôi quyết định rồi, tối nay tôi sẽ livestream." Ôn Noãn bĩu môi, buồn bã nói: "Tôi nhất định phải nỗ lực kiếm thêm thật nhiều điểm."

Tiểu học không nhịn được cười, trong đầu cô truyền đến giọng nói đắc ý: [Được rồi, cậu hãy cố gắng lên.]

"Ừ."

**

Đột nhiên nhận được thông báo "Không Muộn" đang livestream, điều này khiến cho rất nhiều fan hâm mộ cảm thấy rất háo hức.

Thực ra vốn dĩ hôm nay cô không định livestream, vì hôm nay Ôn Noãn phải đến đài truyền hình để ghi hình nên đã thông báo sẽ dời lịch livestream của buổi tối ngày hôm nay chuyển sang buổi tối của ngày mai.

Mà hiện tại cô đột nhiên mở livestream, lúc các fan hâm mộ nhận được thông báo, họ vui vẻ ấn vào xem livestream rồi nhiệt tình để lại những lời bình luận ủng hộ cô.

[ Tỷ tỷ, tôi tưởng chị nói mình đang bận chút việc nên hôm nay sẽ không livestream? ]

[ a a a a a a a vừa nhận được thông báo, tôi đã ngay lập tức chạy đến ủng hộ tỷ tỷ! ]

[ Hai ngày rồi chúng ta không gặp nhau, không biết Không Muộn có nhớ chúng tôi không? ]

[ Không Muộn, hôm nay cô có thể giảng lại cho chúng tôi nghe dạng bài lần trước được không. Mặc dù tôi đã xem lại đoạn video đó rất nhiều lần nhưng tôi vẫn không biết cách làm. Hay cô có thể viết lại lời giải chi tiết của dạng bài đó rồi đăng lên Weibo được không? ]

...

Ôn Noãn vui vẻ đọc những bình luận đang hiện trên màn hình, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc: "Chào mọi người, lâu rồi không gặp đương nhiên là tôi rất nhớ mọi người rồi. Thực ra hôm nay tôi không định lên livestream, nhưng bởi tôi giải quyết xong chuyện kia, cũng đã định lên giường đi ngủ mà lại bị mất ngủ nên đành phải lên đây livestream. Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên các bạn nên đi ngủ sớm, đừng có thức quá khuya. Bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Giọng nói của Ôn Noãn rất dịu dàng: "Bạn có thể nói lại cho tôi biết bạn không hiểu bài tập nào được không. Để ngày mai tôi xem lại rồi sẽ đăng cách làm lên Weibo. Nếu vẫn còn thắc mắc thì bạn có thể nhắn tin hỏi tôi trên Weibo, tôi sẽ cố trả lời tất cả tin nhắn của mọi người. Nhưng dạo này tôi hơi bận, nên có khả năng sẽ trả lời tin nhắn của mọi người hơi muộn, tôi nói trước như vậy để mọi người có thể thông cảm và hiểu cho tôi."

[ Đương nhiên là chúng tôi sẽ thông cảm cho tỷ tỷ. Ố, hóng chờ tỷ tỷ sẽ trả lời tin nhắn của tôi. ]

[ ô ô ô ô không hiểu vì sao hôm nay tôi lại cảm thấy giọng nói của tỷ tỷ nghe rất dịu dàng. ]

[ Không Muộn! Có phải hôm nay cậu đã gặp được chuyện gì vui đúng không? ]

...

Nhìn những lời bình luận đáng yêu và dễ thương của các fan hâm mộ,Ôn Noãn khẽ bật cười, càng cảm thấy vui vẻ và ấm áp.

Ôn Noãn từ trong ngăn kéo lấy một quyển sách luyện đề thi Tiếng Anh ra, giơ quyển sách đó lên để cho mọi người nhìn: "Hôm nay chúng ta sẽ làm bài tập môn Tiếng Anh nhé? Hầu hết những người đang ngồi xem livestream đều là học sinh đang học cấp 3 đúng không? Nên ngày hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào những kiến thức trọng tâm sẽ xuất hiện rất nhiều trong đề kiểm tra hoặc kỳ thi đại học nhé. Mong mọi người sẽ chú ý lắng nghe bài giảng của tôi."

Cô bắt đầu hướng dẫn mọi người cách làm bài, vì đề thi tiếng anh hiện nay chủ yếu là dạng đọc hiểu nên cô đặc biệt giảng kỹ phần này sau đó cho mọi người làm thử những câu trắc nghiệm liên quan đến lý thuyết, rồi cả những câu hỏi liên quan đến ngữ pháp.

Thực ra những kiến thức này các thầy cô giáo trên lớp đã từng giảng qua rất nhiều lần, nhưng họ lại cảm thấy nghe Ôn Noãn giảng rất dễ hiểu và chỉ cần nghe giảng xong là họ có thể áp dụng làm các bài tập ngay.

Những người đang xem livestream đều tập trung nghe Ôn Noãn giảng bài, có chỗ nào không hiểu thì họ sẽ bình luận hỏi Ôn Noãn. Cũng có nhiều người còn lôi sách vở ra để vừa lắng nghe bài giảng vừa áp dụng kiến thức vào để làm bài tập.

Có rất nhiều người đã gửi tặng hoa cho Ôn Noãn.

Trước khi kết thúc buổi livestream, Ôn Noãn đọc tên từng người một rồi gửi lời cảm ơn đến bọn họ.

Sau khi kết thúc buổi livestream, trước khi đi ngủ Ôn Noãn quyết định đăng nhập tài khoản weibo "Không Muộn". Vì cô đã hứa sẽ trả lời những vấn đề thắc mắc của fan hâm mộ nên cô muốn lên đó kiểm tra xem thử có tin nhắn nào cần cô trả lời gấp không. Cô lướt một vòng xem thử, thì thấy có một nhãn hàng muốn mời cô đăng bài giới thiệu và quảng bá nhãn hàng của bọn họ lên trên trang cá nhân của cô. Họ sẽ trả thù lao cho cô bằng 1 chiếc laptop cùng mấy món đồ dùng học tập.

Ôn Noãn đọc thật kỹ tên nhãn hàng, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thực ra từ sau khi nick "Không Muộn" này trở nên nổi tiếng, cô đã nhận được rất nhiều lời mời hợp tác hay muốn nhờ cô đăng bài quảng cáo lên trên trang cá nhân. Nhưng tất cả đều đã bị cô từ chối. Một phần là cô chưa từng sử dụng qua các sản phẩm của nhãn hàng đó. Với lại cô không muốn lợi dụng danh tiếng của mình để ép những fan hâm mộ phải chạy đi mua những sản phẩm mà họ không thích.

Nhưng nhãn hàng này... Ôn Noãn đã từng dùng qua và cảm thấy sử dụng những sản phẩm của nhãn hàng này rất thích. Hiện tại cặp sách cùng những quyển vở, hộp bút mà cô đang dùng đều là sản phẩm của nhãn hàng này. Nếu không phải vì bây giờ cô đang không có tiền với lại những sản phẩm của nhãn hàng đó quá đắt, thì cô đã sẵn sàng chi tiền ra để mua một chiếc laptop của nhãn hàng này.

Ôn Noãn cũng không phải là kẻ cuồng mua sắm, nhưng những món đồ văn phòng phẩm rất cần thiết trong học tập, nên cô buộc phải mua. Có thể có nhiều món đồ cô vẫn chưa từng có cơ hội được dùng nhưng chắc chắn đã từng nhìn thấy mấy món đồ đó.

Mà thái độ bên phía nhãn hàng rất tốt, nên Ôn Noãn cũng khá đắn đo, một lúc sau cô mới trả lời tin nhắn của nhãn hàng: "Nhưng tôi lo lắng độ nổi tiếng của mình không đủ cao, độ tuyên truyền và quảng bá có thể sẽ rất thấp. Nhỡ đâu tôi sẽ làm ảnh hưởng đến doanh thu của nhãn hàng thì sao? Hơn nữa, những người xem livestream của tôi hầu hết đều đang ở độ tuổi học sinh, tôi sợ họ không có tiền để mua đồ ủng hộ nhãn hàng."

Văn phòng phẩm Thanh Vũ: "Cô gái, em không cần phải lo lắng đến vấn đề này đâu. Chúng tôi sẽ không nhờ em đăng bài quảng bá trên weibo đâu. Ông chủ của chúng tôi đã từng xem qua livestream của em và cảm thấy chữ viết của em rất đẹp, nên muốn gửi tặng cho em mấy món đồ dùng học tập. Em cũng không phải lo những vấn đề khác đâu. Chỉ cần trong livestream em sử dụng đồ dùng và thiết bị học tập của cửa hàng chúng tôi là được."

Ôn Noãn khẽ nhíu mày, hơi bất ngờ.

Nếu mọi chuyện chỉ có như vậy, thì cô sẵn sàng tiếp nhận lời mời hợp tác này.

Cô không phải là thánh nữ, đây là những món đồ vật dụng rất cần thiết trong học tập, mà chuyện này còn có thể giúp cô kiếm được tiền. Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều món đồ mà cô thích. Cô lại không có lý do gì để không tiếp nhận lời mời hợp tác này.

Ôn Noãn: "Được, vậy em sẽ đăng bài quảng cáo lên trên Weibo?"

Văn phòng phẩm Thanh Vũ: "Được, chuyện này chúng tôi sẽ để em quyết định. Nhưng em có thể gửi địa chỉ mà em đang ở cho chúng tôi được không? Để chúng tôi gửi quà cho em."

Ôn Noãn trợn tròn mắt lên nhìn, cô ngồi suy nghĩ một lúc rồi mới dám gửi địa chỉ trường học cho nhãn hàng: "Em đang ở gần địa chỉ này. Cửa hàng cứ gửi đến địa chỉ này là được."

Văn phòng phẩm Thanh Vũ: "Ok, khi nào chúng tôi gửi quà đi thì sẽ nhắn tin báo với em qua Weibo nhé."

Ôn Noãn: "Cảm ơn ạ."

Văn phòng phẩm Thanh Vũ: Em không cần phải khách khí vậy đâu. Với lại livestream của em rất thú vị và bổ ích.

Đăng xuất ra khỏi Weibo, Ôn Noãn nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy bây giờ đã gần 12h đêm.

Cô chạy ra ngoài đóng cửa phòng lại, tiện tay tắt luôn đèn rồi ngay lập tức leo lên giường nằm ngủ.

Tất cả đèn trong ký túc xá đều đã được tắt, với lại vẫn đang trong thời gian nghỉ hè nên bây giờ trên hành lang rất yên tĩnh, không có một tiếng nói chuyện hay tiếng bước chân. Có lẽ trong ký túc xá chỉ còn lại một mình nên cô cảm thấy có hơi sợ.

Ôn Noãn chùm chăn che kín người, cô có thể thấy tiếng quạt gió của chiếc điều hòa đang chạy, cô nhắm mắt lại nhưng chỉ được một lúc là lại mở mắt ra. Cô đành phải mở điện thoại lên.

Bởi vì cô không ngủ được.

**

Ở bên này, Cố Thâm vừa mới về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ trước cửa nhà anh.

Anh dừng lại, lạnh lùng lấy chìa khóa ở trong túi quần ra, mở cửa cổng. Lúc anh chuẩn bị bước vào nhà thì...

"Cố Thâm." Ở phía sau lưng anh truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Cố Thâm gật đầu, sau đó dùng tay để mở cánh cửa ra, rồi bước vào trong nhà.

Người đàn ông phía sau thấy vậy liền vội vàng chạy theo anh.

Nơi mà Cố Thâm đang sống không quá hẻo lánh, khu vực này cũng có rất nhiều người dọn đến sinh sống. Tuy chỉ là một căn nhà cấp bốn, khá nhỏ, nhưng khi ở trong ngôi nhà này anh cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

Lúc trước ngôi nhà này nhìn khá bừa bộn và cũ nát. Nhưng sau này, khi Cố Thâm chuyển đến đây sinh sống, anh đã tự tay tu sửa lại.

Người đàn ông khi bước vào trong, ông ấy im lặng nhìn anh một lúc, rồi từ tốn nói: "Tay của con đã đỡ chưa?"

Cố Thâm có hơi ngạc nhiên, anh quay lại nhìn người đàn ông kia: "Vẫn ổn."

"Ba đã xem qua chương trình mà con đang tham gia." Người đàn ông kia khẽ thở dài: "Tại sao con không nói chuyện này cho ba biết?"

Cố Thâm khẽ nhướng mày lại, không lên tiếng trả lời, im lặng bước vào trong nhà bếp. Lúc anh bước ra ngoài thì trong tay có cầm theo 2 chai nước.

Ba Cố nhìn anh rồi nở nụ cười chua xót: "Ba còn tưởng rằng ngay cả một chai nước con cũng không muốn mời ba uống."

Anh đương nhiên là có thể nghe được câu nói này, nhưng vẫn bình thản mở chai nước ra rồi cầm cốc lên rót. Anh lạnh lùng nói: "Vẫn chưa đến mức đó."

Anh nhìn người đàn ông kia: "Ba đến đây tìm con có việc gì?"

Ba Cố cũng đã quen với việc Cố Thâm đối xử lạnh nhạt với mình, nên cũng không hề cảm thấy xấu hổ hay tức giận, ông ấy khẽ gật đầu, từ tốn nói: "Tối nay ba đang ngồi xem chương trình kia. Bởi vì quá lo lắng nên ba mới đi đến đây để hỏi thăm tình hình của con."

Mặc dù cả hai rất ít khi gặp nhau, nhưng ba Cố vẫn nắm rõ tình hình hoặc những chuyện xảy ra gần đây của Cố Thâm.

Ba Cố im lặng nhìn anh, lúc trước ông ấy cảm thấy đứa con trai này của mình là một thằng nhóc rất cứng đầu và ương bướng. Sau này khi anh lớn dần lên, tuy anh đã biết cách che giấu suy nghĩ và cảm xúc mình nhưng chính bởi vì như vậy càng khiến cho anh trở nên lạnh lùng và khó gần hơn.

Ông ấy khẽ thở dài, mọi chuyện thành ra như vậy cũng đều là lỗi của ông.

"Con không sao." Ánh mắt của hai người khẽ chạm vào nhau: "Chỉ bị thương một chút ở tay mà thôi."

"Con đã đi đến bệnh viện khám qua chưa?"

"Vừa nãy con đã đi khám rồi."

Ba Cố gật đầu: "Vậy thì tốt rồi." Ông bật cười: "Ôi! Không ngờ ba lại được chứng kiến cảnh con dám hi sinh mình để bảo vệ một cô gái. Trong ký ức của ba..."

Ông mới chỉ nói được một nửa rồi đột nhiên dừng lại.

Cố Thâm khẽ nhếch khóe môi lên, anh kéo chiếc ghế gần đó rồi từ tốn ngồi xuống: "Vừa nãy ba định nhắc đến chuyện gì?"

Ba Cố ho nhẹ một tiếng: "Tại vì ba thấy con đối xử với mấy bạn nữ rất lạnh lùng, hình như con bé đó bằng tuổi với con đúng không? Ba thấy ở trên mạng có người nói hai đứa đang học cùng trường."

"Vâng."

Ba Cố: "..."

Nhìn thấy Cố Thâm vẫn giữ im lặng, ông hơi há miệng ra. Rõ ràng ông rất muốn được trò chuyện với anh nhưng lại không biết nên nói gì.

Ông trầm ngâm suy nghĩ, sau đó khẽ thở dài nói: "Con vẫn ổn. Vậy, ba đi về đây."

Bỗng nhiên cơ thể Cố Thâm khẽ chuyển động, anh nhìn người đàn ông trung niên anh tuấn phong độ trước mặt, im lặng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Ba đã ăn tối chưa?"

Ba Cố có vẻ bất ngờ, ông ấp úng nói: "... Ba ăn—"

Ông vẫn chưa kịp nói hết câu, thì bắt gặp ánh mắt của con trai đang nhìn mình, ông nở chua xót, quyết định nói thật: "Ba vẫn chưa ăn tối. Có phải con định mời ba đi ăn tối với con đúng không?"

Cố Thâm nói bằng giọng điệu chế giễu: "Con đương nhiên không có đủ tiền để mời Cố tổng đi ăn một bữa thịnh soạn. Với lại trong nhà bây giờ chỉ còn mì gói."

Thực ra trong nhà vẫn còn gạo nhưng bởi vì Cố Thâm lười không muốn vào bếp nấu cơm, hơn nữa nhiều khi ăn mì gói cũng rất tiện.

Ba Cố nghe thấy vậy, khóe mắt khẽ đỏ ửng lên: "Vậy thì chúng ta ăn mì gói cũng được... Ba thấy ăn mì gói rất ngon, mì gói là món ăn mà ba thích nhất."

Cố Thâm: "..."

Ở một nơi mà ba Cố không thể nhìn thấy, khuôn mặt của Cố Thâm cũng hiện rõ sự vui vẻ. Lúc anh quay lại thì đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như ngày thường: "Được rồi, ba ngồi đây chờ con một lát."

"Được."

Ba Cố không dám bước vào phòng bếp, ông chỉ đứng ngoài phòng khách để nhìn vào bên trong. Thấy con trai đang bận rộn nấu ăn trong bếp, ông hít thở một hơi thật sâu, cố ngăn cản những giọt nước mắt của mình.

Lúc Cố Thâm được đón về Cố gia, chỉ một thời gian sau mẹ của anh không may qua đời. Vì lúc đó anh còn quá nhỏ mà đã phải trải qua chuyện đau lòng như vậy nên từ đó tính cách của anh dần thay đổi. Anh dần trở nên ít nói và tính cách ngày lạnh lùng, cũng không cho phép bất kỳ ai được phép đụng vào rãnh giới của anh.

Cố Thâm hận tất cả những người của Cố gia, và đương nhiên, trong đó cũng có người ba ruột này của anh.

Nếu không phải tại những người đó, mẹ anh cũng không bị bức đến đường cùng phải mang anh giấu đi và những chuyện sau đó chắc chắn sẽ không xảy ra.

Đây cũng là lý do vì sao mọi người không biết anh chính là người thừa kế duy nhất của Cố Thị.

Tất cả mọi người trong trường đều nghĩ rằng Cố Thâm rất nghèo, ba mẹ của anh đều đã mất và chỉ để lại cho anh một căn nhà rất nhỏ. Ngoài thời gian đi học trên trường, có nhiều khi mọi người sẽ bắt gặp anh đang đi làm thêm để kiếm tiền.

Anh không muốn dùng bất kỳ đồng tiền nào của Cố gia. Ngôi nhà mà hiện tại anh đang sống là kỷ vật mà mẹ anh để lại cho anh. Đây cũng là ngôi nhà của ông bà ngoại để lại cho mẹ anh và anh, họ mong rằng lúc hai người gặp khó khăn thì vẫn còn một nơi để trở về.

Ánh đèn màu cam càng khiến cho căn bếp trở nên ấm áp. Cố Thâm cầm đũa lên khuấy mì, anh vẫn giả bộ như mình không biết.

Anh cố tình ngó lơ ánh mắt nóng rực của người kia, vẫn tập trung làm công việc của mình.

Thực ra, anh biết chuyện năm đó xảy ra không hề liên quan gì đến ba Cố, nhưng đó vẫn là điều trăn trở ở trong lòng anh bấy lâu nay.

Cũng chính là lý do vì sao Cố Thâm lại đối xử lạnh nhạt với ba Cố.

Mấy phút sau, Cố Thâm cầm theo hai bát mì rồi để chúng ở trên bàn trong phòng khách.

Ba Cố mím chặt khoé môi, ông thực sự rất bồi hồi. Hai năm nay đây là lần đầu tiên Cố Thâm chịu để ý đến ông. Thậm chí anh còn vào bếp để nấu mì cho ông ăn.

Ba cố rụt rè nhìn Cố Thâm, đắn đo do dự mãi mới dám hỏi anh câu này: "Cố Thâm, liệu ba có thể chụp một tấm ảnh không?"

Cố Thâm: "..."

Anh khẽ nhếch khoé môi, nhìn chằm vào bát mì, từ tốn nói: "Tuỳ ba."

"Thật à?"

Sau khi nghe câu nói này của anh, dường như ba Cố đã lấy lại được dũng khí. Ông đứng dậy cầm điện thoại lên chụp khoảng 2 tấm hình, sau đó vui vẻ ngồi xuống thưởng thức.

"Nào ăn thôi."

Hai người đều giữ im lặng, từ từ thưởng thức bát mì. Thực ra ba Cố cũng muốn tìm chủ đề để nói chuyện với Cố Thâm, nhưng dù ông có hỏi câu gì thì Cố Thâm đều im lặng, dường như anh không để tâm tới những gì ông nói.

Sau mấy lần bị ngó lơ, ba Cố cũng dần nản chí.

Thực ra Cố Thâm cũng rất khéo tay. Một phần cũng vì từ nhỏ anh đã sống rất tự lập nên khả năng nấu nướng của anh khá tốt.

Ba Cố không bỏ sót bất cứ thứ gì trong bát mì này, có lẽ đây chính là tô mì ngon nhất mà ông ấy đã từng ăn.

Sau khi hai người ăn xong, ba Cố muốn nhận nhiệm vụ đi rửa bát. Cố Thâm thấy vậy cũng không hề đứng dậy ngăn cản.

Chờ đến khi ba Cố rửa bát xong, ông khẽ ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, trong đôi mắt hiện rõ sự buồn bã, ông quay sang nhìn anh: "Thôi, bây giờ đã muộn. Ba phải đi về rồi."

"Vâng."

Cố Thâm đang ngồi chơi điện thoại. Nghe thấy vậy, anh khẽ gật đầu nói:

"Ba nhớ phải chú ý an toàn."

"Được, được, được." Ba Cố bật cười nói: "Ba nhất định sẽ chú ý an toàn."

Cố Thâm khẽ mím môi lại: "Vậy trước khi đi về ba nhớ đóng cửa hộ con."

"Ừ, ba biết rồi."

Ba Cố ngập ngừng nhìn anh nói: "Thôi, ba đi đây."

"Vâng." Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó.

Đột nhiên, Cố Thâm ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô độc của người đàn ông phía trước: "Khoan đã."

Ba Cố nghe thấy vậy liền vội vàng quay lại nhìn anh: "Con còn chuyện gì muốn nói với ba à?"

Bàn tay của Cố Thâm khẽ nắm chặt lại, sau đó anh ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn người đàn ông kia: "Lần sau nếu xảy ra chuyện gì thì bố chỉ cần gọi điện đến cho con là được rồi. Không cần phải chạy sang tận đây để gặp con đâu."

Ba Cố nghe thấy vậy khẽ khựng người lại, một lúc sau ông cố nở một nụ cười: "Làm sao ba có thể làm vậy được. Dù công việc có bận đến cỡ nào thì ba cũng có thể dành chút thời gian để đi gặp con."

Cố Thâm mím chặt khoé môi lại, đột nhiên không biết bây giờ mình nên nói gì?

"Tuỳ ba."

Đợi sau khi tiếng động cơ ô tô dần biến mất, lúc này Cố Thâm mới dám giơ tay lên để che khuất đôi mắt, nằm gục xuống trên ghế sofa.

Anh không rõ hiện tại mối quan hệ giữa mình và ba Cố là gì. Anh biết mình vẫn còn rất hận ông ấy. Nhưng dù sao chuyện kia cũng đã xảy ra từ rất lâu rồi. Mà anh cũng biết rõ trong chuyện này ba Cố cũng chỉ là người bị hại, nhưng anh vẫn không thể bỏ qua được chuyện này.

Cố Thâm tức giận, anh đẩy chiếc điện thoại trên bàn ra rồi vội vàng đi vào trong nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Cố Thâm quay lại phòng khách để tìm điện thoại.

Lúc anh mở điện thoại lên, điều khiến cho anh cảm thấy bất ngờ là Ôn Noãn chủ động nhắn tin cho anh.

Anh nhìn đồng hồ đang treo trên tường, thấy bây giờ đã gần 12h đêm.

Ôn Noãn: "Cố Thâm, cậu đã đi ngủ chưa?'

Cố Thâm: "Tôi vẫn còn thức. Cậu đang gặp chuyện gì à?"

Sau một hồi đắn đo, Ôn Noãn quyết định gửi tin nhắn cho Ngu Thư, Vương Gia và cả Cố Thâm nữa.

Không hiểu sao cô cứ nhắm mắt lại là cảnh tượng có người đang đứng trước cửa phòng cô lại hiện ra. Chỉ cần cô quay lại nhìn là người đó sẽ ném chai nước về phía cô.

Cô biết rõ sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nhưng vẫn cảm thấy rất sợ. Đặc biệt là lúc này, khi chỉ có một mình cô ở lại trong ký túc xá.

Cô chờ một lúc mà vẫn không thấy hai người kia nhắn tin trả lời cô nên cô đành phải gửi tin nhắn cho cả Cố Thâm. Đây là niềm hy vọng cuối cùng của cô, Ôn Noãn chỉ biết chắp tay vào nhau cầu nguyện anh vẫn còn thức.

Sau khi Cố Thâm nhắn tin trả lời lại, hai mắt của cô sáng rực lên: "Tại sao đến giờ này rồi mà cậu vẫn còn thức?"

Cố Thâm: "Tôi mới tắm xong. Cậu đang bị mất ngủ à?"

Ôn Noãn: "... Ừ... thế còn cậu?"

Cố Thâm: "Tôi vẫn ổn."

Ôn Noãn: "Ừ."

Cố Thâm khẽ bật cười, chỉ cần nhìn dòng tin nhắn mà cô vừa mới gửi, anh liền có thể đoán ra được biểu cảm trên khuôn mặt của cô lúc này rằng cô đang vui vẻ hay là đang buồn. Nhưng anh cá rằng cô vẫn đang tự che giấu cảm xúc thật trong lòng của mình.

Cố Thâm tiếp tục gửi tin nhắn hỏi cô: "Vừa mới đi chạy bộ về à?"

Ôn Noãn:"? Ngày hôm nay bận như vậy thì làm sao tôi có thời gian đi chạy bộ được."

Cố Thầm bật cười:" Vậy sao cậu lại không ngủ được?"

Ôn Noãn đọc đoạn tin nhắn Cố Thâm vừa mới gửi, cảm thấy có hơi do dự, không biết mình có nên nói thật với đối phương hay không?

Đợi một lúc mà vẫn không thấy Ôn Noãn trả lời tin nhắn, anh cảm thấy hơi chán nên định lướt một vòng trên wechat.

Anh bỗng nhìn thấy ba Cố mới thay đổi ảnh đại diện. Chính là hình ảnh bát mì mà hôm nay anh đã nấu cho ông.

Không hiểu sao khi nhìn thấy hình ảnh này, anh lại cảm thấy rất nóng giận.

Vừa định thoát ra thì lại nhận được thông báo Ôn Noãn vừa mới gửi tin nhắn cho anh.

Anh ấn vào xem thử, thì nhìn thấy cô nhắn: "Chắc là do tôi bị mất ngủ rồi."

Cố Thâm quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ. Anh vội vàng ấn điện thoại gọi cho Ôn Noãn.

"Alo? Cố Thâm."

Cố Thâm khẽ ừ một tiếng, giọng nói của anh nghe rất trầm: "Ánh trăng đêm nay rất đẹp..."

"Hả?"

"Cậu... có muốn đi leo núi cùng với tôi không?"

Ôn Noãn: "???"