Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 23: Tôi rất thích



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Trang

Ôn Noãn cũng biết mình là người mặt khá dày, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô lại dễ đỏ mặt như vậy.

Những lời nói lúc nãy của Cố Thâm nghe thực sự rất ái muội. Lúc này... Ôn Noãn cũng không biết mình nên trả lời như thế nào mới ổn.

Cô nở nụ cười ngượng ngùng, lén đưa tay lên xoa đôi tai đang đỏ ửng, khẽ gật đầu, cố tỏ vẻ mình không để tâm đến câu nói kia: "Thật à?"

Cố Thâm nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng lên của cô, khóe môi của anh khẽ nhếch lên, anh không muốn khiến cho cô khó xử nên quyết định dừng đề tài này ở đây.

"Cậu nghĩ tôi có nên đăng bài viết lên weibo không?" Có rất nhiều fan hâm mộ nhắn tin cho Ôn Noãn, mong cô có thể đăng bài weibo để tương tác với các fan. Nhưng Ôn Noãn lại không biết mình nên đăng gì, thế nên... ngoại trừ bài viết tuyên bố cô là một trong những thí sinh tham dự chương trình này ra thì cô chưa từng đăng bất kỳ bài viết nào khác nữa.

Cố Thâm gật đầu: "Cậu muốn đăng bài viết nói về chủ đề gì?"

Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ, cô hơi nhíu mày, nói: "Mọi người đều mong tôi có thể chia sẻ phương pháp giảm cân của tôi cho họ biết."

Cố Thâm bật cười, đặt tay lên đầu của Ôn Noãn, dịu dàng xoa đầu cô nói: "Tôi nghĩ phương pháp này sẽ không phù hợp với mọi người đâu."

"Cũng có rất nhiều người hỏi tôi phương pháp làm trắng da nữa?"

Ôn Noãn giơ tay lên chỗ Cố Thâm vừa mới xoa, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quái.

Từ khi nào mà cô với Cố Thâm lại thân thiết như vậy rồi?

Đến tận bây giờ, sau khi Cố Thâm đã hạ tay xuống một lúc lâu, cô vẫn cảm thấy nơi đó rất nóng.

Ngay cả khi đã về ký túc xá, trong đầu Ôn Noãn vẫn đắm chìm trong chuyện này.

...

"Cậu đang nghĩ đến chuyện gì mà tập trung vậy?" Ngu Thư nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, khẽ vuốt cằm nói: "Công nhận cậu ngày càng trở nên xinh đẹp. Ngay cả tôi, một người cũng có thể xem là luôn ở cùng với cậu cũng phải công nhận."

Cô ấy dùng tay kéo Ôn Noãn đứng trước mặt mình, bắt đầu bình phẩm: "Đúng là cậu đã trắng lên rất nhiều, càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn."

Ôn Noãn dở khóc dở cười, ngoan ngoãn đứng im một chỗ để cho cô ấy tiện quan sát: "Tôi thấy mọi người đều đang nói quá lên."

Ngu Thư ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô: "Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?"

Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, nói thật: "Thực ra thì tôi cũng nhận ra được. Tôi biết ngoại hình của mình thay đổi rất nhiều. Có đôi khi tôi nhìn lại những bức hình lúc trước, bản thân tôi còn cảm thấy rất khó tin."

Ngu Thư khẽ gật đầu: "Như vậy là được rồi. Cả bản thân cậu cũng nghĩ như vậy thì những người khác nói vậy cũng đúng mà."

Ôn Noãn cũng cảm thấy lời nói này của Ngu Thư rất đúng.

Cô bật cười, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương cô khẽ cong môi cười.

Bất cứ ai trên đời cũng đều mong muốn bản thân mình sẽ trở nên xinh đẹp.

Ngu Thư dùng tay để nhéo đôi má cô: "Phải công nhận rằng làn da của cậu không chỉ trắng lên mà còn rất mịn. Rõ ràng hai chúng ta đều ăn giống nhau mà. Tại sao lại có sự chênh lệch rõ rệt như vậy?"

Ôn Noãn: "Cậu quay ra soi gương thử xem. Nếu so sánh giữa cậu với tôi thì cậu trắng hơn tôi rất nhiều đấy."

Cô khẽ hừ một tiếng: "Nhìn xem cậu đã trắng như vậy rồi. Nếu bây giờ cậu còn muốn trắng hơn nữa thì sẽ khiến cho bao nhiêu người phải đố kỵ đấy."

Ngu Thư nhún vai, bật cười hỏi: "Làm gì có ai thèm ghen tị với tôi?"

Ôn Noãn đưa tay ra tự chỉ bản thân: "Ai bảo thế? Tôi đang rất ghen tị với cậu nè."

Ngu Thư đương nhiên không tin chuyện Ôn Noãn sẽ ghen tị với cô. Trong khoảng thời gian này, cả hai đã có cơ hội để tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Cô ấy cũng dần hiểu rõ tích cách Ôn Noãn.

Chỉ cần dùng một câu nói là có thể miêu tả chính xác, là người bề ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra lại rất yếu đuối.

Cả hai lại ngồi xuống nói chuyện với nhau về một số điều lặt vặt trong cuộc sống. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, bỗng nhiên Ngu Thư thốt lên: "Đúng rồi!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Sắp đến ngày khai giảng rồi." Ngu Thư thở dài nói: "Lại chuẩn bị bước vào một năm học mới. Năm nay chúng ta đã lên lớp 11 rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật."

"Ừ."

Đột nhiên Ôn Noãn lại rất vui vẻ.

Vốn dĩ cô tưởng mình phải mất một thời gian để làm quen với cuộc sống hiện tại, nhưng cô không chỉ thích ứng rất nhanh mà còn có thể làm tốt mọi chuyện như vậy. Đối với những gì mà bản thân cố gắng và nỗ lực có được, Ôn Noãn rất vui và sẽ luôn trân trọng những điều đó.

Cô cảm thấy tự hào về bản thân.

Nhưng tương lai, cô còn cần phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa.

Đến ngày khai giảng, học sinh đều đi đến trường để nhận lớp.

Mặc dù tiết trời tháng 9 đã dịu hơn rất nhiều nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn khá cao. Trong thời gian nghỉ hè, mặc dù không thường xuyên đi ra ngoài, nhưng Ôn Noãn vẫn có thể kiếm được tiền nhờ công việc livestream. Tuy cô từng nói rằng những người xem livestream của cô hầu hết đều đang trong độ tuổi học sinh nhưng có vẻ trong số đó vẫn có một số người khá giàu có. Mặc dù cô đã từ chối không nhận tiền, nhưng thi thoảng vẫn có người gửi cho cô vài món quà. Nên hai tháng nay, cô cũng đã kiếm được một khoản tiền kha khá.

Ôn Noãn không hề gọi điện về cho Ôn gia để hỏi tiền học phí, cô không muốn bản thân mình có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Ôn nữa.

Tuy nhiên vào ngày khai giảng, ba Ôn lại gọi điện đến cho Ôn Noãn. Ôn Noãn không hề muốn nghe, nhưng suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định nghe máy.

"Noãn Noãn, bây giờ con đang ở đâu?"

Ôn Noãn đột nhiên lại có linh cảm xấu, cô quay lại nhìn thử bốn phía xung quanh: "Con đang ở trong ký túc xá. Ba gọi cho con có chuyện gì vậy?"

Ba Ôn thở dài nói: "Sắp đến ngày khai giảng rồi, sao con vẫn không về thăm nhà một chuyến?"

Ôn Noãn khẽ dạ một tiếng sau đó hỏi ngược lại: "Trong nhà có chuyện gì à?"

Ba Ôn: "..."

Bây giờ lại đến lượt ba Ôn cảm thấy bối rối.

Ông ngẩng đầu lên nhìn lầu hai, dù đang ở dưới lầu một nhưng vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa vợ và đứa con gái lớn. Hình như con bé lại đòi đi mua quần áo, nghe đến đây, ba Ôn cảm thấy Ôn Noãn đã bị thua thiệt hơn rất nhiều, nhưng lại không thể nói ra được lý do vì sao Ôn Noãn lại bị thua thiệt.

Rõ ràng ông biết cô đã bị đối xử rất bất công, nhưng lại không biết nên dùng cách nào để bù đắp cho cô.

Trong khoảng thời gian gần đây ông mới cảm nhận được rõ điều này, điều mà lúc trước, ông còn không phát hiện ra.

Nếu ba Ôn để ý tới chuyện này sớm hơn có lẽ mối quan hệ giữa Ôn Noãn cùng Ôn gia sẽ không đến mức này.

Ôn Noãn lạnh lùng nói: "Ba, con đang bận chút việc. Nếu ba muốn nói chuyện gì thì ba nói ra đi."

Ba Ôn khẽ ừ một tiếng: "Hôm nay ba định dẫn chị con đến trường nhận lớp. Ba muốn mấy người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Không cần đâu ạ." Ôn Noãn bình tĩnh từ chối: "Con đang bận chút việc."

Nghe vậy, ba Ôn cảm thấy rất tức giận, ông nhíu mày, không nhịn được nói: "Con vẫn đang ở độ tuổi học sinh mà sao suốt ngày ba thấy con nói mình đang bận? Rốt cuộc con đang bận chuyện gì? Đúng rồi, ba đã xem qua chương trình mà con đang tham gia. Sao con lại dám giấu ba đi đăng ký tham gia chương trình vớ vẩn như vậy."

Ôn Noãn nhíu mày, hỏi lại ông: "Sao ba lại nói chương trình đó là chương trình vớ vẩn?"

Ba Ôn: "Ý của ba là... lúc trước thành tích của con rất tệ mà sao bây giờ lại trở nên tốt như vậy?."

Ông không nhịn được liền khuyên bảo cô mấy câu: "Chị gái của con đã kể cho ba nghe hết rồi. Con bé nói trên mạng có đồn tổ chương trình này làm ăn thiếu chuyên nghiệp và rất mờ ám. Là ba của con, nên ba mới khuyên con đừng có mà dại dột đi theo con đường bất chính."

Ôn Noãn nghe vậy, liền bật cười hỏi lại ông: "Chỉ cần chị gái con nói chương trình đó làm ăn vớ vẩn thì ba sẽ tin vô điều kiện đúng không?" Cô không nhịn được liền châm chọc mấy câu: " Nếu ba đã cảm thấy chương trình đó vớ vẩn, ba cần gì phải mất công hỏi con? Sao ba không đi tìm hiểu để xác nhận mọi chuyện rõ ràng?."

Ôn Noãn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, dù tôi có tham gia bất kỳ chương trình nào cũng không hề ảnh hưởng đến gia đình mấy người. Chuyện của tôi thì tự tôi quyết định. Nếu ngài cảm thấy vì chuyện này mà Ôn gia bị mất mặt, thì ngài cứ yên tâm, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhận mình là người của Ôn gia cả."

Sau khi nói xong, Ôn Noãn không đợi nghe câu trả lời của ba Ôn, mà đã cúp điện thoại ngay lập tức.

Cô cảm thấy dường như mình đang có vấn đề, sao lại chấp nhận nghe cuộc gọi từ ba Ôn làm gì. Rõ ràng cô đã biết rõ bản tính thực sự của mấy người kia nhưng trong lòng vẫn luôn ôm hy vọng.

Cô nghĩ mình nên tỉnh táo lại và nhanh chóng đánh bay ảo tưởng vớ vẩn trong đầu kia đi. Phải biết rằng mấy người họ Ôn đó chẳng có ai suy nghĩ bình thường cả.

***

Ôn Noãn đặt điện thoại xuống bàn, rồi chạy vội vào nhà tắm để hắt nước lạnh lên mặt, cố gắng áp chế cơn nóng giận trong lòng xuống.

Cũng may lúc này trong ký túc xá ngoài cô ra thì không hề có bất kỳ ai. Ngu Thư có việc nên đã ra ngoài từ sớm, còn hai người bạn kia nghe bảo là gần ngày đi học thì họ mới lên trường.

Ôn Noãn hít thở một hơi thật sâu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô không thèm xem ai là người gọi mà đã nghe máy, giọng điệu lộ rõ sự khó chịu và bực bội: "Có chuyện gì? Mau nói đi."

Cố Thâm: "..."

Anh ho một tiếng, thấp giọng hỏi cô: "Có ai chọc giận cậu à?"

Ôn Noãn giật mình, cô vội bỏ điện thoại xuống để nhìn tên người gọi: "Hóa ra là cậu. Tôi xin lỗi!"

Cố Thâm bật cười, anh sẽ không nhỏ nhen đến mức như vậy: "Có chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu lại tức giận như vậy?"

Ôn Noãn mím chặt môi lại: "Chỉ là một vài chuyện lặt vặt mà thôi."

Cố Thâm: "Cậu đang ở trong trường à?"

"Ừ."

"Cậu có muốn đi ăn với tôi không?"

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường: "Bây giờ mới có 9h. Cậu muốn ăn món gì?"

"Tôi thế nào cũng được. À, cậu muốn ăn món gì không để tôi gọi trước cho?" Cố Thâm nói: "Bây giờ tôi gần đến trường rồi."

Ôn Noãn suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Cũng được. Nhưng lần này cậu nhất định phải để tôi trả tiền." Cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi, lần này phải để tôi mời cậu. Nếu không thì tôi sẽ không đi nữa."

Trong suốt kỳ nghỉ hè, cô không đếm được số lần mà Cố Thâm mời cô đi ăn. Ôn Noãn không muốn mình cứ mãi chiếm tiện nghi của Cố Thâm như vậy.

Cho dù bây giờ cô vẫn còn đang rất khó khăn, nhưng cô cũng không nghĩ mình nghèo túng đến mức như vậy.

Cố Thâm khẽ thở dài, đồng ý: "Được rồi. Ngày hôm nay tôi sẽ không giành trả tiền với cậu."

"Nhớ đấy." Ôn Noãn bật cười vui vẻ: "Vậy tôi xuống đây."

"Không cần phải vội đâu. Tôi có thể đứng chờ ở dưới được mà."

Mặc dù Cố Thâm đã nói như vậy, nhưng Ôn Noãn vẫn vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc chạy xuống dưới tầng.

Lúc đi xuống cầu thang, cô thấy có rất nhiều học sinh lớp 10 đến nhận lớp và phòng ký túc xá, hầu như ai cũng được bố mẹ dẫn đi.

Nhìn khung cảnh trước mặt, Ôn Noãn đột nhiên lại hồi tưởng đến ngày đầu tiên nhập học của nguyên chủ.

Hình như nguyên chủ cũng được ba Ôn đưa đến trường, nhưng cô nghĩ chắc là bởi vì ông ấy phải đưa Ôn Nhan đến trường nên tiện thể đưa nguyên chủ đi cùng luôn. Mà Ôn Nhan vừa xinh đẹp, vừa rất biết cách nói chuyện, luôn tỏ ra lễ phép và hòa đồng.

Cho nên lúc đó, hình như có rất nhiều người vây quanh cô ta. Thậm chí cô ta còn được một học trưởng dẫn lên tận lớp học. Còn nguyên chủ, dù cô ấy vẫn luôn đứng bên cạnh Ôn Nhan nhưng hình như không một ai để ý đến cô ấy cả.

Nguyên chủ phải tự mình kéo hành lý lên tận tầng 5 của ký túc xá. Chờ sau khi cô ấy một mình tự thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi mới nhận được cuộc gọi từ ba Ôn.

Nguyên chủ cùng Ôn Nhan không học chung lớp với nhau nên phòng ký túc xá của cả hai cũng không chung tầng. Hình như khi đó ba Ôn đang ở tầng ba, còn nguyên chủ thì đang ở trên tầng 5.

Lúc đó, mọi sự chú ý của ba Ôn đều tập trung lên người Ôn Nhan. Vì sợ Ôn Nhan mệt nên ông ấy vội vàng xách hành lý hộ cô ta. Trước khi rời đi, ông ấy chỉ quay lại dặn dò nguyên chủ là hãy đứng đây đợi. Nhưng nguyên chủ đã đứng đó chờ hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy ông ấy quay lại. Cuối cùng thì nguyên chủ đành phải tự mình khiêng hành lý lên phòng kí túc xá.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn không nhịn được bật cười.

Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, mày còn mong chờ điều gì hả Ôn Noãn.

Cô khẽ lắc đầu, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy cách đó không xa có một người đang chờ cô.

Một kỳ nghỉ hè trôi qua, Ôn Noãn đã trắng hơn trước rất nhiều còn Cố Thâm đã cao hơn trước và trông ngày càng trưởng thành hơn.

Ôn Noãn cũng không thể lý giải được suy nghĩ lúc này của mình, cô luôn cảm thấy Cố Thâm lúc này so với hồi đầu cô mới nhìn thấy anh thì có vẻ thuận mắt hơn.

Quả nhiên là cho dù là ai thì cũng đều yêu thích và thiên vị cái đẹp.

"Cố Thâm."

Cố Thâm nghe thấy có tiếng người gọi tên mình, nên anh quay lại nhìn về hướng đó.

"Sao cậu đi xuống đây nhanh vậy?"

Ôn Noãn bật cười: "Cậu cảm thấy rất nhanh à?"

"Ừ."

Cố Thâm nói: "Tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý là... sẽ phải đứng đây để chờ cậu."

Tuy bây giờ bọn học vẫn đang là học sinh cấp 3, nhưng đã có rất nhiều bạn học cũng bắt đầu chú ý đến ngoại hình của mình. Đặc biệt là mấy cô gái. Có nhiều người trước khi đi ra ngoài phải mất gần 30' để chuẩn bị đồ. có nhiều còn có người lề mề đến mức gần một tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong quần áo.

Đương nhiên là Cố Thâm không có thời gian để chú ý đến mấy chuyện đó. Những gì anh biết đều do Đan Lễ kể lại.

Khoảng tầm một tháng trước, Đan Lễ cùng vài bạn nam trong lớp muốn rủ mấy bạn học nữ đi chơi chung. Rõ ràng mọi người đã thống nhất với nhau trước là 10h sẽ đi đến trung tâm thương mại. Kết quả là mấy bạn nam đó phải đứng chờ đến gần 12h trưa thì mới nhìn thấy các bạn nữ đến nơi. Ngoài mặt thì họ rối rít xin lỗi nhưng thực ra trong lòng chắc chắn không hề cảm thấy mình có lỗi.

Tuy rằng thường hay nói là đàn ông thì đứng chờ phụ nữ một chút thì có sao đâu. Nhưng nếu phải đứng chờ suốt 2 tiếng đồng hồ dưới trời nắng, lại cũng chỉ mới là bạn bè thôi chứ không phải là người yêu hay vợ chồng gì. Thế nên có nhiều người cảm thấy khó chịu về chuyện này.

Sau khi đi chơi về, Đan Lễ ngay lập tức chạy đến tìm Cố Thâm để kể lể. Hình như mấy người đó còn muốn rủ Đan Lễ đi chơi chung tiếp, nhưng đều bị Đan Lễ từ chối.

Có lẽ Đan Lễ đã bị dọa cho sợ rồi.

Cố Thâm nhìn đồng hồ, hình như từ lúc anh gọi điện thoại cho Ôn Noãn đến bây giờ mới chỉ có 10 phút.

Ôn Noãn nghe xong, liền quay sang lườm anh: "Đó là bởi vì mấy cô gái khác trước khi ra khỏi cửa cần phải trang điểm nên họ mới để cậu phải đứng chờ. Tôi không cần phải trang điểm nên sẽ chuẩn bị nhanh hơn bọn họ."

"Không đâu."

"Hả?" Dây giày bị tuột nên Ôn Noãn đành phải cúi người xuống để thắt dây giày, nên cô không nghe rõ lời Cố Thâm vừa nói.

Cố Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, anh lên tiếng giải thích: "Tôi sẽ không đứng chờ các nữ sinh khác. Nên tôi không biết chuyện này."

Ôn Noãn: "..."

Cô khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng: "Thế à? Nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên nhắc nhở cậu, các cô gái thường cần phải dùng ít nhất 30' để trang điểm. Cho nên cậu hãy chuẩn bị trước tâm lý, đừng vì chuyện này mà tức giận."

Cố Thâm: "Tại sao tôi phải ghi nhớ điều này?"

"Tôi chỉ là đang có ý tốt muốn nhắc nhở cậu mà thôi."

Cố Thâm nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: "Điều này có lẽ sẽ không cần thiết với tôi."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì người mà tôi đứng chờ..." Anh đang nói một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Ôn Noãn không giấu được sự tò mò, liền hỏi anh: "Người mà cậu phải đứng chờ thì sao nữa? Có chuyện xảy ra với người ấy à?"

Cố Thâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh thở dài nói: "Không có chuyện gì đâu, cũng có thể là do người đó quá ngốc thôi."

Ôn Noãn: "???"

Cô Thâm nhìn vẻ mặt bối rối của cô, cảm thấy rất thú vị.

Anh cố nhịn cười, hỏi Ôn Noãn: "Cậu thích ăn món gì?"

"Thế cậu thích ăn món gì?"

Ôn Noãn bật cười: "Cậu cứ tự nhiên lựa chọn món ăn đi. Ngày hôm nay tôi sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn."

Cố Thâm nhún vai: "Tôi ăn món gì cũng được."

"Thế chúng ta đi ăn hải sản nhé."

"Không được." Cố Thâm không cần suy nghĩ mà đã từ chối ngay lập tức: "Tôi không thích ăn hải sản."

Nếu Đan Lễ ở đây lúc này, chắc chắn anh ta sẽ quay sang cười nhạo Cố Thâm một phen.

Phải biết rằng Cố Thâm là người rất thích hải sản. Mạnh miệng nói không thích còn không phải là vì hải sản quá đắt tiền, mà Ôn Noãn lại là người trả tiền nên anh mới xót cho túi tiền của cô sao.

Ôn Noãn gật đầu, có hơi bất ngờ khi nghe anh nói mình không thích hải sản. Cô nhớ rõ ràng trong sách từng nói Cố Thâm rất thích ăn hải sản, món anh thích nhất chính là tôm hùm.

Cô đưa tay lên gãi đầu, là do cô nhớ nhầm à? Hay là....

Không phải, rõ ràng là trí nhớ của cô rất tốt mà.

"Cậu thực sự không muốn ăn hải sản à?"

Khuôn mặt của Cố Thâm vẫn rất bình tĩnh: "Ừ. Hay là chúng ta đi vào canteen trường xem thử đi. Hôm nay là ngày học sinh đi đến nhận lớp không phải sao, các món ăn được bày bán hôm nay sẽ rất ngon đấy."

Đây có thể xem là một điều lệ trong nội quy của trường học.

Ngày hôm nay có rất nhiều phụ huynh dẫn con mình đi nhận lớp, điều mà mọi người chú ý nhất chính là nơi ăn uống nghỉ ngơi của con mình. Nhà trường cũng nắm bắt được tâm lý này, nên hôm nay sẽ mở bán những món ăn rất ngon và phong phú. Học sinh còn đùa nhau rằng nhất định phải đi đến canteen ăn vào ngày nhận lớp.

Ôn Noãn: "..."

Ôn Noãn đi được mấy bước liền dừng lại, cô bất đắc dĩ quay sang hỏi Cố Thâm: "Cậu... có phải đang tiết kiệm cho tôi đúng không? Hay là đã có chuyện gì xảy ra với cậu rồi?"

Cô dở khóc dở cười nói: "Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không? Ngày hôm nay đừng có tiết kiệm cho túi tiền của tôi, nhé?"

Cố Thâm không muốn vì chuyện này mà khiến cho Ôn Noãn phải cảm thấy khó xử thế nên anh khẽ gật đầu nói: "Ừ, tôi biết rồi. Chúng ta ăn món rau xào đi. Đây là món mà cậu thích đúng không?"

Ôn Noãn ngạc nhiên, cảm thấy có hơi khó xử, ưcô quay sang nhìn anh rồi nói: "Đã bảo là sẽ chọn các món ăn mà cậu thích mà."

Tại sao lại biến thành chọn những món ăn mà cô thích rồi.

Cố Thâm gật đầu, đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn cô, bĩnh tĩnh nói: "Tôi rất thích mà."

Chỉ là, Ôn Noãn không biết anh đang nói mình thích món rau xào, hay là thích thứ khác đây?