Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 27: Chính thức ra tay



Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Bom

Ôn Noãn và Cố Thâm đã giành được giải thưởng lớn trong cuộc thi, và cả hai người đã mang vinh quang rất lớn về cho trường học.

Trước đó ngôi trường này cũng rất nổi tiếng, nhưng chắc chắn sẽ không nổi tiếng đến mức như vậy. Bởi vì Cố Thâm và Ôn Noãn đã xuất sắc giành lấy vị trí quán quân và á quân. Nên bây giờ có rất nhiều bậc phụ huynh đã tìm đủ mọi cách để cho con mình đến học ở ngôi trường này.

Vì thế, hiệu trưởng đã gọi Cố Thâm và Ôn Noãn lên văn phòng của ông ấy, còn đặc biệt khen thưởng cho hai người.

Đương nhiên phần thưởng chính là tiền. Điều này đối với Ôn Noãn bây giờ thực sự rất quan trọng.

Ngoại trừ phần thưởng tiền mặt ra, và điều đặc biệt là lãnh đạo nhà trường đối xử với bọn họ rất công bằng, á quân cũng được nhận phần thưởng giống với quán quân. Thế nên số tiền mà Cố Thâm và Ôn Noãn nhận đều bằng nhau. Và bọn cô đều được nhà trường miễn phí tiền học phí cho hai năm học tiếp theo.

Chuyện này đối với Ôn Noãn mà nói là một chuyện rất đáng để ăn mừng.

Ít nhất thì điều này cũng giúp cô trang trải cuộc sống thêm một khoảng thời gian. Và điều mà cô cảm thấy vui nhất là cô không phải chạy đến xin tiền của nhà họ Ôn. Còn về vấn đề chỗ ở, thực ra Ôn Noãn cũng có ý định muốn chuyển ra ngoài để ở riêng, đương nhiên như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều. Nhưng sau đó cô ngồi suy nghĩ lại, và cảm thấy như vậy cũng không hợp lý lắm.

Mặc dù cô không phải là người hòa đồng dễ gần, nhưng cô thực sự rất thích mấy người bạn cùng phòng của mình.

Kiếp trước Ôn Noãn cũng từng có rất nhiều người bạn thân, cho nên khi cô đi đến thế giới này, cô không muốn mình sẽ phải trải qua một cuộc sống cô độc và không có người bạn nào ở bên cạnh.

Sau khi khai giảng, cô sẽ không thể phát sóng trực tiếp mỗi ngày được. Thực ra điều này cũng khiến cho Ôn Noãn có hơi băn khoăn, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học nên cô đành phải từ bỏ ý định.

Cô đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên Cố Thâm quay sang nhìn cô hỏi: "Nhìn cậu có vẻ rất vui?"

Ôn Noãn bật cười, cô quay sang hỏi anh: "Thế chẳng lẽ cậu không cảm thấy vui à?"

Cô vừa mới dứt lời, sau đó chính cô còn cảm thấy... Cố Thâm sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ được. Dù gì thì người ta cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị, chắc chắn người ta sẽ không bao giờ để ý đến mấy vạn NDT cỏn con này.

Mà ngôi trường bọn họ đang theo học chỉ dành cho giới nhà giàu. Thế nên có thể đối với nhiều người số tiền mấy chục vạn này có khi chẳng bằng số tiền mà bọn họ đi shopping.

Cố Thâm khẽ nhíu mày, ánh mắt anh nhìn cô dường như đang ẩn ý một điều gì đó: "Cậu bị sao vậy? Chẳng phải tôi với cậu đều giống nhau sao?"

Ôn Noãn bĩu môi, cô lẩm bẩm nói: "Đó là bởi vì cậu không thiếu tiền."

"Ai bảo cậu vậy."

Trong giọng nói của anh có chứa sự khinh thường, mặc dù đó chỉ là thoáng qua. Nhưng không hiểu vì sao, Ôn Noãn lại có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh thông qua câu nói đó.

Cô lo lắng, vội quay đầu sang nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Cố Thâm.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua hành lang, và khiến cho cả con đường mà họ đang đi đều tràn ngập trong ánh nắng. Rõ ràng cả người Cố Thâm đang được bao phủ trong ánh nắng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận sự cô đơn và bi thương từ trong đôi mắt anh truyền ra.

Dường như anh đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Ôn Noãn giật mình, sau đó cô nhớ lại hình như trong tiểu thuyết cũng từng nhắc qua quá khứ của Cố Thâm. Lúc còn nhỏ hình như Cố Thâm và mẹ của anh đã từng có một khoảng thời gian sống cơ cực ở bên ngoài. Sau đó họ mới được tìm thấy và chuyển đến sống tại biệt thự của Cố gia.

Mà bây giờ... Có lẽ anh đã được người của Cố gia đón về nhà, nhưng cô không hiểu lý do vì sao mà Cố Thâm ở trong mắt nhiều bạn học lại chính là hình ảnh một cậu bé nhà nghèo.

Có lẽ cảm nhận được cô đang nhìn mình, Cố Thâm liền quay sang nhìn cô, anh khẽ cúi đầu xuống bật cười hỏi cô: "Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"

"Không có gì đâu." Ôn Noãn nhanh chóng hoàn hồn trở lại, cô bình tĩnh nói: "Đột nhiên tôi lại nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

Ôn Noãn khẽ nhún vai, cô bật cười nói: "Không có chuyện gì đâu. Đến lúc nào đó rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."

Nghe thấy vậy, Cố Thâm im lặng nhìn cô tầm khoảng mấy giây, sau đó anh không hỏi về vấn đề này nữa.

Hai người phải tách nhau ra để quay trở về lớp học. Lúc cô bước vào lớp, Vương Giai vội chạy đến hỏi cô, cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực: "Noãn Noãn, vừa nãy hiệu trưởng tìm cậu có việc gì vậy?"

Ôn Noãn khóe môi khẽ cong lên, nhìn bộ dáng tò mò nóng lòng của cô ấy, cô hạ thấp giọng nói xuống: "Thầy ấy gọi chúng tôi lên văn phòng để trao tiền thưởng, với lại thầy ấy còn khen chúng tôi nữa."

"Hóa ra là vậy."

Ôn Noãn không biết mình có nên nói rõ số tiền thưởng ra không, hiện tại đang ngồi trên lớp nên cô không muốn nói đến chuyện này.

Cũng may là Vương Giai biết ý nên cũng không hỏi gì nhiều.

Cô ấy chống tay lên mặt bàn quay sang nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Cậu bây giờ thực sự rất tốt."

"Tại sao cậu lại nói như vậy?"

Vương Giai bật cười, vui vẻ nói: "Hiện tại cậu vừa thông minh vừa học giỏi lại còn rất xinh đẹp. Chắc chắn sẽ chẳng có ai dám tìm đến bắt nạt cậu nữa"

Ôn Noãn nở nụ cười, đột nhiên cô lại cảm thấy rất buồn bã: "Những điều cần đến rồi nó cũng sẽ đến thôi."

Không có ai quy định rằng khi bạn đã trở thành một người xuất sắc thì sẽ không có ai dám đến bắt nạt bạn. Và ngay cả những người khác cũng vậy. Bọn họ sẽ không dám đến trước mặt bạn bắt nạt như hồi trước nữa, nhưng họ sẽ dùng cách khác để hãm hại bạn.

Ôn Noãn không hề biết rằng những điều mà cô nói ngày hôm nay, tất cả đều sẽ biến thành sự thật.

Không biết là do cô miệng quạ đen hay giác quan thứ sáu của cô quá linh nghiệm.

**

Nửa tháng sau, Ôn Noãn lại có cơ hội được gặp mặt Ôn Nhan.

Sau khai giảng, nhà trường sẽ thường tổ chức cho học sinh một chuyến du lịch biển. Phải công nhận ban giám hiệu của nhà trường thực sự rất chịu chi, họ đã thuê cho mỗi lớp một chiếc xe hạng sang thậm chí còn thuê phòng khách sạn cho học sinh.

Năm ngoái hình như mọi người đã cùng nhau đi leo núi rồi cắm trại qua đêm. Trước khi đi du lịch, nhà trường đã hỏi ý kiến của học sinh là muốn đi du lịch ở đâu. Và hầu như mọi người đều rất muốn đi biển. Thế nên lãnh đạo nhà trường đã đồng ý phê duyệt và quyết định sẽ cho học sinh đi biển.

Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc học, nên nhà trường chọn một bãi biển khá gần với trường. Và chuyến du lịch cũng chỉ có 2 ngày 1 đêm.

Mọi chi phí đều do nhà trường tự chi trả. Mà thực ra học phí của mỗi học kỳ đều cao ngất ngưỡng, nên chắc mấy chuyện này cũng đã nằm sẵn trong mấy khoản chi phí đó rồi.

Mặc dù cả hai đều học cùng một trường nhưng Ôn Noãn lại không nhìn thấy Ôn Nhan trong suốt khoảng thời gian này. Cô nghe đồn rằng hình như cô ta đang để ý đến một cậu bạn nào đó, nên không có thời gian đi kiếm chuyện với mình.

Còn phần cậu bạn đó là ai thì Ôn Noãn không rõ và cô cũng không muốn hỏi.

Chuyến du lịch sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Bây giờ bọn họ vẫn đang là học sinh cấp 3 nên chỉ cần được đi chơi thì đương nhiên họ đều cảm thấy rất vui vẻ và hào hứng.

Sau này khi lớn lên, chắc chắn đó sẽ trở thành một kỉ niệm rất khó quên.

Mỗi lớp sẽ được xếp một chiếc xe riêng, nếu lớp nào có quá nhiều học sinh thì sẽ bị ghép ngồi chung với lớp khác.

Một điều trùng hợp đến bất ngờ, vì xe lớp cô không đủ chỗ nên Ôn Noãn cùng Vương Giai và một vài người bạn khác phải đi ngồi nhờ xe của lớp khác. Và bọn họ được xếp vào ngồi chung xe với lớp của Ôn Nhan.

Cô vừa mới đi lên xe, Ôn Nhan ngay lập tức đứng dậy rồi vẫy tay chào cô, còn làm ra dáng vẻ thân thiện dễ gần: "Noãn Noãn, em đến rồi à, lại đây ngồi cạnh chị đi."

Ôn Noãn khẽ nhíu mày, cô còn tỏ vẻ ra rất ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn cô ta rồi khẽ lắc đầu nói: "Thôi không cần đâu, để tôi đi xuống ngồi ở vị trí cuối xe."

Ôn Nhan nghe thấy vậy liền khẽ gật đầu, trước mặt toàn thể mọi người, cô ta lại bày ra dáng vẻ buồn bã hỏi cô: "Noãn Noãn... có phải em vẫn còn để ý đến chuyện lần trước đúng không. Lần đó chị thực sự không cố ý..."

Cô ta vẫn chưa kịp nói hết thì đã bị Ôn Noãn lạnh lùng cắt ngang.

Ôn Noãn nhìn cô ta, cô lạnh lùng nói: "Làm phiền chị có thể nói ít đi được không. Bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng nói của chị là tôi đã cảm thấy phiền và chán ghét rồi."

Ôn Nhan trợn trừng mắt lên nhìn cô, tựa như cô ta không thể tin được cô dám đứng trước mặt mọi người coi thường cô ta như vậy. Hoặc cũng có thể cô ta không ngờ Ôn Noãn không thèm giữ hình tượng của mình trước mặt đám đông.

Chỉ trong chớp mắt, cặp mắt đen nháy của cô ta liên tục di chuyển, những giọt nước mắt như sắp trào ra.

"Noãn Noãn, tại sao em lại nói chị như vậy. Chị cũng chỉ có ý tốt muốn hai chị em mình ngồi cạnh nhau mà thôi. Nếu em không muốn..."

"Đúng vậy. Ôn Noãn, tại sao cậu lại quá đáng như vậy?" Có một vài bạn nam học cùng lớp với Ôn Nhan, họ chứng kiến cảnh này liền không thể ngồi im được nữa. Bọn họ luôn nghĩ mình chính là anh hùng hảo hán luôn bênh vực những kẻ bị yếu thế.

"Ôn Noãn, cậu hãy ngay lập tức xin lỗi chị gái của cậu. Nếu không thì hãy ngay lập tức cút ra khỏi xe của lớp tôi."

"Đúng vậy, tại sao thầy cô lại xếp cô ta ngồi chung xe với chúng ta. Đừng tưởng học giỏi hơn người khác thì có quyền được khinh người. Chả lẽ không có ai dạy cô ta như thế nào mới là lịch sử hả."

"Rõ ràng chị gái của cậu cũng chỉ có ý tốt muốn—— "

Đột nhiên, Ôn Noãn đi thẳng đến trước mặt cậu nam sinh kia, cô nở một nụ cười lạnh lùng hỏi: "Cậu cảm thấy Ôn Nhan đối xử với tôi rất tốt?"

Nam sinh trước mặt dường như đã bị ánh mắt của Ôn Noãn dọa cho sợ, cậu ta rụt rè nói: "... Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Chị gái của cậu tốt bụng giúp cậu giành chỗ ngồi, tại sao cậu lại nói cô ấy như vậy."

Ôn Noãn khẽ nheo mắt lại, cô nhìn người kia hỏi: "Nếu cậu thích ngồi ở đó thì đi ra mà ngồi đi."

Sau đó cô quay lại nhìn mấy cậu nam sinh kia: "Tôi đoán chắc hẳn mấy bạn đang yêu thầm Ôn Nhan đúng không? Nếu mấy cậu thích chị ấy thì đi mà nói thẳng với chị ta. Đứng ở đây nói xằng nói bậy với tôi thì được gì?"

Cô còn bĩu môi nói: "Muốn ngồi bên cạnh chị ta thì cứ nói thẳng ra đi. Lại còn bày đặt."

Khuôn mặt của mấy cậu nam sinh bỗng chốc đỏ bừng lên, họ chỉ biết quay sang lườm Ôn Noãn: "Cậu nói bậy bạ gì vậy hả! Bọn tôi không hề có tình cảm gì với Ôn Nhan."

Ôn Noãn nghe thấy vậy liền bật cười: "Thật à?"

"Đúng vậy, bọn tôi chỉ là không chịu được cái cách cậu đối xử với cô ấy mà thôi."

"Thế tôi đã làm gì chưa mà mọi người nói tôi như vậy?"

"Cậu đang nói nhảm gì vậy?"

Ôn Noãn bật cười, nhìn người trước mặt từ tốn nói: "Thế tôi đã làm gì chưa mà mọi người nói tôi như vậy?"

Cậu nam sinh trước mặt đột nhiên trở nên ấp úng, bị ánh mắt của Ôn Noãn nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt của cậu ta đỏ ửng lên, cậu ta do dự, nhưng vẫn lấy hết dũng khí để nói ra: "Những việc mà vừa nãy cậu làm ra tất cả những người có mặt ở đây đều đã chứng kiến hết."

"Cho nên cậu muốn thay mặt mọi người đứng lên đòi lại công bằng cho Ôn Nhan đúng không?"

Nam sinh trước mặt khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy."

Sao cậu ta có cảm giác mình đang bị Ôn Noãn xoay như chong chóng.

Ôn Noãn nhìn xung quanh xe một lượt, những người ngồi trong xe đều học lớp của cô và lớp của Ôn Nhan, mọi người chỉ biết quay sang nhìn nhau, và đều im lặng ngồi xem kịch.

Ôn Noãn khoanh hai tay để trước ngực, cô đứng gọn sang một bên: "Tôi hỏi mọi người một vấn đề được không?"

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức đồ dồn về phía cô.

"Nếu mấy cậu muốn giành chỗ cho em gái hoặc chị gái của mình, thì mọi người nhận định sẽ chọn một chỗ ngồi rất thoải mái đúng không? Và đặc biệt là nó phải sạch sẽ nữa đúng không?"

Mọi người có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng sau đó mọi người đều gật đầu nói: "Đương nhiên rồi."

Ôn Noãn nghe thấy vậy liền bật cười, nhân lúc Ôn Nhan không để ý cô ngay lập tức đi đến chỗ của cô ta, rồi kéo cô ta đứng dậy, rồi ép cô ta ngồi vào chỗ vừa nãy cô ta bảo cô ngồi xuống.

"Á..." Ôn Nhan hét toáng lên, cô ta hoảng sợ nhìn Ôn Noãn: "Ôn Noãn, em đang làm gì vậy..."

Ôn Noãn nhìn cô ta, từ tốn nói: "Em có làm gì đâu. Em biết chị có ý tốt muốn giành chỗ ngồi cho em. Mà em còn là em gái của chị, em nghĩ chỗ ngồi này tốt như vậy thì em nên phải nhường lại cho chị gái của mình mới đúng."

"Chị không cần..." Ôn Nhan khẽ giãy dụa, cô ta định đứng dậy.

Nhưng cô ta không thể đứng dậy được.

Và cảnh này đều đã được tất cả mọi người cùng nhau chứng kiến.

Một trong những người chị em thân thiết của Ôn Nhan thấy vậy, liền quay lại tò mò hỏi cô ta: "Nhan Nhan, tại sao cậu không thể đứng lên được?"

Ôn Nhan khó xử không biết nên giải thích như thế nào, khuôn mặt của cô ta đột nhiên đỏ bừng lên.

Cô ta tức giận quay sang lườm Ôn Noãn: "Mày làm như vậy để trả thù tao đúng không?"

Ôn Noãn không nhịn được cười: "Xem ra năng lực đổ thừa của chị có vẻ ngày càng lợi hại hơn rồi. Từ nãy đến giờ tôi chưa hề đụng đến chỗ kia, thế chị nghĩ tôi có thể làm gì được. Chuyện này không phải tự bản thân chị là người rõ nhất hay sao?"

Cô vừa dứt lời, thì một người bạn học ngồi gần đó đột nhiên hét toáng lên, rồi đứng dậy chỉ về chỗ Ôn Nhan đang ngồi: "Á, Ôn Nhan, hình như chỗ cậu đang ngồi bị dính keo thì phải? Có phải bây giờ quần của cậu đang bị dính chặt với ghế đúng không?"

Ngay lập tức, mọi người đều đứng dậy nhìn về chỗ Ôn Nhan đang ngồi.

Trong ánh mắt của mọi người đều hiện lên sự sợ hãi cùng ngạc nhiên.

Có lẽ họ cảm thấy ngạc nhiên là vì sao Ôn Noãn lại biết được chỗ ngồi này đã bị dính keo, còn lý do vì sao họ cảm thấy sợ hãi có lẽ họ không ngờ Ôn Nhan đã biết trước chỗ ngồi này dính keo mà cô ta vẫn kêu Ôn Noãn đến ngồi...Chẳng lẽ cô ta làm vậy là vì muốn hãm hại Ôn Noãn??

Mọi người chỉ biết trợn tròn mắt há hốc mồm lên nhìn, và họ đều cảm thấy không thể tin được những gì đang diễn ra.

Và lần này, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Nhan đã hoàn toàn thay đổi.

Ôn Nhan đương nhiên có thể cảm nhận được những ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô ta ngay lập tức bật khóc nức nở.

"...Tôi thực sự không biết, chuyện này không phải tôi làm. Tôi cũng không biết vì sao chỗ đó lại bị dính keo. Mọi người đang hiểu nhầm tôi rồi." Cô ta bật khóc nức nở, cô ta muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho mình.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, thế nên bây giờ chẳng còn ai tin những lời cô ta nói cả.

Đến tận bây giờ Ôn Noãn mới đi đến gần vị trí đó, những người còn lại cũng chỉ đi ngang qua chỗ đó. Thế nên bây giờ ngoài cô ta ra thì còn ai khác làm nữa.

Hóa ra lúc đầu mọi người đã hiểu nhầm Ôn Noãn.

Lúc này, trong đầu của mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, giờ họ cũng có thể hiểu được lý do vì sao Ôn Noãn lại đề phòng Ôn Nhan như vậy, có phải lúc trước cũng đã từng xảy ra những chuyện kinh khủng như vậy đúng không?

Điều này thực sự quá đáng sợ.

Ôn Noãn nhìn lướt qua trên xe một lượt, cô bật cười hỏi: "Thế bây giờ còn ai muốn dạy bảo tôi thành người tốt nữa không?"

Cô chỉ về phía Ôn Nhan: "Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy rồi, thì làm phiền mọi người hãy dạy dỗ lại chị gái của tôi cho thật cẩn thận?"

Sau đó, Ôn Noãn nói bằng giọng điệu chế nhạo: "Bởi vì mọi người ở đây đều là những người yêu công lý và luôn thích bảo vệ kẻ yếu. Nên chắc mọi người không chịu để tôi ngồi chung xe với mọi người đâu nhỉ."

Nói xong, Ôn Noãn ngay lập tức rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô, họ muốn nói lời xin lỗi với cô, nhưng lại không đủ dũng khí để nói ra.

Có lẽ bọn họ cũng không ngờ tình huống lại xoay chuyển một cách bất ngờ như vậy.

Ôn Noãn sau khi xử lý xong Ôn Nhan, tâm trạng của cô lúc này đang rất vui vẻ.

Cô vừa bước xuống xe đã có người gọi cô lại.

Cố Thâm đang đứng gần đó, anh đút hai tay vào túi quần, quay sang nhìn cô: "Ôn Noãn, cậu sang đây ngồi chung xe với lớp tôi đi."

Ôn Noãn có vẻ khá bất ngờ: "Trong xe lớp cậu vẫn còn thừa chỗ à?"

Cố Thâm khẽ gật đầu: "Lớp tôi có một vài bạn có chút việc bận nên không đi du lịch cùng lớp được. Hay cậu rủ cả Vương Giai sang ngồi chung."

Đan Lễ đang ngồi trong xe thấy như vậy liền hét toáng lên: "Đúng vậy, hai cậu đi sang xe lớp tôi ngồi nè. Lớp của chúng tôi hòa đồng dễ gần lắm."

Ôn Noãn bật cười, cô cũng không từ chối.

"Được, cảm ơn các cậu rất nhiều."

**

Nhưng lúc bước lên xe, Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên... Cô tưởng mình sẽ ngồi chung với Vương Giai.

Cô quay sang hỏi Đan Lễ: "Tại sao hai người bọn cậu không ngồi chung với nhau?"

Đan Lễ ngay lập tức xua tay nói: " Tôi có trò chơi này rất hay nên muốn rủ Vương Giai chơi cùng. Với lại hai người bọn cậu ngồi chung với nhau cũng được mà."

Nói xong, anh ta còn nháy mắt ra hiệu với Cố Thâm.

Cố Thâm:...

Anh quyết định bỏ qua cái ánh mắt khó hiểu của Đan Lễ kia đi, anh quay sang hỏi Ôn Noãn: "Chúng ta ngồi ở chỗ này luôn nhé. Cậu muốn ngồi gần cửa sổ hay ngồi bên ngoài?"

Ôn Noãn khẽ gật đầu nói: "Tôi muốn ngồi gần cửa sổ."

Cố Thâm bật cười: "Được. Thế cậu đi vào trước đi."

Sau khi cả hai ngồi xuống, Cố Thâm liền lôi điện thoại ra chơi, thi thoảng anh mới quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Cố Thâm nghe được tiếng cãi vã từ chiếc xe bên cạnh truyền sang.

Anh cũng định chạy sang đó để xem thử, nhưng anh cũng không biết liệu mình có giúp được gì không. Lúc anh đến gần đó, anh mới biết mọi chuyện diễn ra đã nằm ngoài dự đoán của mình. Ôn Noãn đã không còn là Ôn Noãn của trước kia, cô bây giờ đã biết cách để phản kích, thậm chí cô còn thông minh đến mức dồn đối phương vào đường cùng và không cho đối phương có cách để chống trả.

Ôn Noãn đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cô quay lại nhìn Cố Thâm hỏi: "Có phải cậu đang định hỏi tôi điều gì đó đúng không?"

Cố Thâm nghe thấy vậy liền bật cười: "Nếu tôi hỏi thì liệu cậu có trả lời lại tôi không?"

Ôn Noãn khẽ nhún vai nói: "Cái này còn phải phụ thuộc vào câu hỏi."

Cố Thâm im lặng nhìn cô, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Tôi sẽ không hỏi cậu bất cứ điều gì. Bởi vì tôi biết cậu làm như vậy cũng chỉ đang muốn bảo vệ mình mà thôi."

Anh từ tốn nói: "Có một vài người cần phải dạy dỗ cho họ một trận để lần sau họ sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa."

Ôn Noãn có hơi bất ngờ, cô không ngờ anh lại nói như vậy.

Cô hít thở một hơi thật sâu, một lúc sau mới dám lên tiếng: "Tôi chính là người đã dính keo lên ghế."

Cố Thâm khẽ nhíu mày, anh quay sang nhìn cô, có vẻ anh khá bất ngờ, nhưng những điều này đã được anh đoán ra từ trước.

Ôn Noãn cố hạ thấp giọng nói xuống, sau đó cô liền giải thích: "Có thể cậu không biết nhưng tôi chính là người hiểu Ôn Nhan nhất trên đời này. Nên tôi có thể đoán trước được hành động của cô ta."

Ôn Nhan luôn thích thể hiện ở trước mặt mọi người, cô ta nhất định sẽ tỏ ra mình là người chị tốt. Mà Ôn Noãn cũng đã hỏi một giáo viên phụ trách và biết chiếc xe đó chính là xe của lớp Ôn Nhan.

Ngoài ra cô cũng biết trước được việc mình sẽ phải đi sang ngồi nhờ xe của lớp Ôn Nhan.

Vào buổi sáng ngày hôm nay, Trương Mẫn đã nhờ cô xách một vài món đồ lên xe của lớp. Nên cô nhân cơ hội đó lẻn vào trong xe của lớp Ôn Nhan.

Và cô cũng đoán được Ôn Nhan sẽ ngồi ở đâu. Bởi vì trước đó cô từng nghe Ôn Nhan nói qua, bởi vì cô ta hay bị say xe nên chỉ dám ngồi 3 vị trí đầu trên xe buýt. Mà Ôn Nhan lại có rất nhiều chị em thân thiết, chắc chắn họ sẽ giúp cô ta giành chỗ ngồi.

Đương nhiên, lúc Ôn Noãn đi lên xe buýt, cô thấy một vài món đồ Ôn Nhan đã được đặt sẵn trên chiếc ghế kia.

Cô ngay lập tức đổ keo lên ghế, đương nhiên là cô chỉ đổ lên chiếc ghế kia, ngoài keo nước ra cô còn kiếm thêm một vài món đồ khác, và cố bày biện hiện trường để mọi người nghĩ Ôn Nhan chính là thủ phạm.

Và đúng như những gì cô dự đoán, mà ngay cả khi Ôn Nhan không kêu cô đi đến chỗ đó ngồi, thì cô cũng sẽ tìm cách khác để lột tẩy bộ mặt thật của Ôn Nhan, nhưng cũng may là cô chưa phải làm đến bước đó.

Cô vừa mới nói chỗ ngồi đó có vấn đề, vì tránh để mọi người nghi ngờ nên cô cũng không dám làm quá mọi chuyện lên, nhưng ít nhất cũng phải để cho mọi người nhìn thấy cảnh đó.

Và phải để cho mọi người tin cô không có khả năng bôi keo lên chiếc ghế đó.

Dù có nói như thế nào đi nữa, thì Ôn Noãn cũng là người hiểu Ôn Nhan nhất.

Cô biết chuyện lần trước đã thực sự khiến cho Ôn Nhan nổi giận và cô ta nhất định sẽ tìm một cơ hội để trả thù cô. Và cô đương nhiên sẽ phải tạo một cơ hội để cô ta đứng ra thể hiện.

Cô biết mình là một kẻ xấu xa và rất tuyệt tình.

Chẳng phải là Ôn Nhan thích thể hiện trước mặt mọi người mình là một người chị rất dịu dàng sao. Vậy thì ngày hôm nay, cô sẽ cho mọi người thấy, liệu cô ta thực sự có phải là một người chị tốt hay không?

...

Ôn Noãn kể cho Cố Thâm nghe toàn bộ mọi chuyện.

Ngay cả Cố Thâm cũng không ngờ cô lại có thể chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo như vậy.

Ôn Noãn có thể cảm nhận được sự im lặng của người bên cạnh, cô thấy vậy liền bật cười: "Có phải cậu cũng cảm thấy tôi là kẻ rất xấu xa đúng không, chính tôi còn phải công nhận điều đó?"

Cố Thâm khẽ lắc đầu.

"Cậu thực sự không cảm thấy tôi là một kẻ độc ác sao?" Ôn Noãn tự chế nhạo bản thân mình: "Chính tôi còn cảm thấy mình là một kẻ rất đáng sợ."

Tại sao cô lại có thể nghĩ ra một kế hoạch đáng sợ như vậy.

Cố Thâm khẽ đưa tay lên, anh dịu dàng xoa đầu cô, anh chỉ biết an ủi cô: "Chỉ là tôi cảm thấy có hơi đau lòng."

Có phải trước khi cô đã từng trải qua rất nhiều lần bị đối phương hãm hại, nên cô mới có sự đề phòng cảnh giác cao như vậy.

Anh im lặng nghe cô kể cho mình toàn bộ mọi chuyện, anh không hề cảm thấy Ôn Noãn là một kẻ xấu xa, mà anh chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô mới chỉ là một cô bé tuổi 16, chắc chắn trước kia cô đã từng phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể có được một cuộc sống bình yên như hiện tại.

Ôn Noãn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình ngày càng đập rất nhanh.

Lời nói lúc nãy của Cố Thâm...

Từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cô như vậy.

Hệ thống khi biết được kế hoạch của cô, nó chỉ nhắc nhở cô phải chú ý cẩn thận. Còn Vương Giai, cô ấy không hề biết kế hoạch của cô, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn rằng nếu mọi người biết được chuyện này bọn họ sẽ đều cảm thấy cô là một kẻ rất xấu xa và nham hiểm.

Còn Cố Thâm, anh chỉ nói anh đang rất đau lòng.

Đã lâu rồi Ôn Noãn mới được nghe thấy hai từ này.

Từ nhỏ đến lớn, cô muốn sống thì phải biến bản thân mình thành một con người mạnh mẽ và kiên cường. Cô đã từng làm ra rất nhiều chuyện mà chính bản thân của cô cũng không thể ngờ tới.

Chưa từng có ai tỏ ra đau lòng và thương xót cho cô cả, mặc dù khi người nhà họ Ôn tìm đến cô nhi viện muốn đón cô về nhà. Họ cũng chưa từng nói qua câu đó, họ chỉ hứa sẽ cho cô một mái nhà.

Chưa từng có ai hỏi qua cuộc sống trước kia của nguyên chủ đã từng trải qua những điều gì. Mà hoàn cảnh của cô khá giống với nguyên chủ. Nhưng khác một chỗ, bởi vì cô thông minh lại còn biết cách kiếm tiền từ rất sớm, thế nên tất cả mọi người đều khâm phục và ngưỡng mộ cô. Có rất nhiều những đứa bé trong cô nhi viện còn lấy cô làm hình tượng để bọn chúng noi theo. Nhưng mà ——

Trong lúc cô đau khổ nhất, và phải bị nhận những lời mắng chửi rất thậm tệ, chưa từng có ai nói với cô rằng, Ôn Noãn, tôi cảm thấy rất đau lòng.

Bọn họ chỉ nói cô đã leo lên được vị trí này rồi, thì phải dùng lời khen để tiếp tục phấn đấu và phải học cách chấp nhận những lời mắng chửi.

Cô đương nhiên có thể hiểu được điều này, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất tủi thân.

Rõ ràng cô không hề làm sai bất kỳ chuyện gì, tại sao mọi người lại mắng cô, tại sao cô lại phải nhận những lời chỉ trích đó [1].

[1] Đọc đoạn này các bạn cũng cảm nhận được trái tim của nguyên chủ và Ôn Noãn đã đồng hóa lại với nhau.

...

Thấy cô giữ im lặng và không lên tiếng, Cố Thâm lôi một chai nước từ trong cặp sách ra rồi đưa cho cô, anh an ủi cô: "Thôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Uống một chút nước đi, rồi nằm xuống ngủ một lúc. Bây giờ chúng ta vẫn còn cách điểm du lịch xa lắm."

Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."

Trong bất kỳ trường hợp nào, thì cô cũng đều muốn nói lời cảm ơn đến Cố Thâm.

Bầu không khí trong chiếc xe này rất vui vẻ, và hoàn toàn trái ngược với bầu không khí của chiếc xe đang đi phía trước.

Ôn Nhan vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, cô ta đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thoát ra được. Bởi vì keo dính quá chắc, nếu cô ta dám dùng một lực quá mạnh thì chiếc quần cô ta đang mặc có thể sẽ bị rách. Mà trong xe có nhiều người như vậy nhưng chẳng có ai chịu đến đến giúp cô ta.

Cô ta bật khóc nức nở, người đang ngồi bên cạnh thấy vậy liền quay sang mắng: "Ôn Nhan, cậu có thể ngừng khóc được không! Chẳng lẽ bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy mình oan ức sao. Thật không hiểu vì sao lúc nãy chúng tôi còn đứng lên đòi lại công bằng giúp cậu. Tôi không ngờ cậu là một người có tâm địa xấu xa như vậy. Mà bây giờ cậu phải chịu quả báo ngồi lên chính chiếc ghế mà mình đã bày trò."

"Đúng vậy, tại sao cậu có thể đối xử độc ác với em gái ruột của mình như vậy được."

"Hồi trước chúng tôi luôn tin tưởng những điều cậu nói. Chúng tôi còn tưởng em gái của cậu là một kẻ không biết điều. Nhưng hiện tại chúng tôi mới biết... hóa ra cậu mới chính là kẻ xấu xa độc ác."

Chỉ trong chớp mắt, có bao nhiêu người quay sang mắng chửi cô ta.

Những giọt nước mắt liên tục rơi, cô ta muốn giải thích, nhưng cô ta biết sẽ không có ai chịu tin lời giải thích của cô ta.

Sự thật đã bày ra trước mặt, cho dù cô ta có giải thích thì cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Những chuyện này, trước kia cô ta từng bày ra để hãm hại Ôn Noãn. Bây giờ Ôn Noãn sẽ cho cô ta nếm thử cảm giác khi không có một ai tin tưởng lời nói của mình thì sẽ đau khổ như thế nào.