Xuyên Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang Làm Trời Làm Đất Của Nam Chủ

Chương 6: Em ghét bỏ tôi?



Edit: Aly

Giang Miên xuống giường, đang chuẩn bị thực thi kế hoạch chạy trốn.

Cửa phòng tắm xoát mở ra trước mặt cô, nam nhân bước ra cùng với hơi nóng mờ mịt bốc lên.

Thẩm Thời Yến vừa tắm gội xong, trên người tùy ý khoác chiếc áo ngủ màu đen, ngực rộng lớn, lộ ra cơ ngực còn dính nước chưa được lau khô.

Giọt nước dọc theo hoa văn cơ bắp đi xuống, đai lưng màu đen thắt lỏng lẻo bên hông, loáng thoáng có thể thấy địa phương không thể miêu tả phía dưới.

Chưa từng gặp qua hình ảnh hoạt sắc sinh hương như vậy, tròng mắt Giang Miên trừng đến sắp rớt ra.

Này…… Dáng người của nam nhân này có thể so với những người mẫu Âu Mỹ, thật sự quá tuyệt vời.

Giang Miên dùng sức nuốt nước miếng, yết hầu vẫn còn khát khô kinh khủng, nam chủ cũng quá dụ hoặc đi, khó trách những nữ nhân đó đối với hắn người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Gương mặt này chỉ nhìn một cách đơn thuần, dáng người sắc khí tràn đầy của hắn, ai có thể cưỡng lại được!

Đại não trong nháy mắt bị mỹ sắc của nam nhân dụ hoặc, thân thể mất đi năng lực hành động, đã sớm quên bản thân đang muốn làm gì.

Giang Miên lúc này vẫn đang duy trì động tác mặc quần áo, Thẩm Thời Yến nhìn cô: “Em đang làm gì?”

Giang Miên ánh mắt mê mang a một tiếng, theo ánh mắt nam nhân nhìn tay mình, đang cầm quần áo hướng lên trên người.

Hậu tri hậu giác mới nhận ra cô nguyên bản đang muốn chạy trốn, kết quả vừa vặn bị Thẩm Thời Yến bắt được.

Không đợi cô tìm cớ, Thẩm Thời Yến nhanh chóng bước tới, trong chớp mắt đã đứng trước mặt cô.

“Em muốn chạy?”

“Tôi, tôi không……” Giang Miên lắp bắp phủ nhận, dùng sức nuốt nước miếng.

Đại lão, ngài cách xa tôi một chút, không cần mê hoặc tôi như vậy!

Cô hơi ngưỡng đầu, muốn nhìn khuôn mặt của nam nhân.

Thẩm Thời Yến thật sự dựa quá gần cô, gần đến mức cô chỉ có thể nhìn thấy những giọt nước trong vắt trên ngực.

Quả thực quá muốn mạng người!

Bước chân hơi lui về sau, Thẩm Thời Yến nhìn nữ nhân lui về phía sau, bỗng chốc nắm lấy cổ tay của cô, ép người vào trong vách tường.

Bàn tay còn lại của nam nhân chế trụ sau đầu cô, tránh cho đầu cô đụng vào vách tường, nhưng tư thế như vậy lại kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

Trong nháy mắt, Giang Miên không chỉ bị nam nhân ấn lên trên tường, còn bị nam nhân giam cầm trong ngực, thân hình hai người chặt chẽ dán sát ở bên nhau, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến từ lòng ngực.

“Thịch thịch thịch……”

Lỗ tai nóng lên, nhiệt ý nhanh chóng lan tràn, trên má nổi lên một tia ửng hồng.

Khoảng cách như vậy, so với vừa rồi còn muốn nguy hiểm hơn.

Cô thoáng khẽ động, không thể tránh thoát ra khỏi ôm ấp của nam nhân, ngược lại gương mặt còn đụng phải ngực hắn, càng nóng.

Nam nhân vừa mới tắm gội, trên người tản ra hơi thở mát lạnh, tận dụng mọi thứ tấn công cô.

Đối phương rõ ràng còn chưa làm gì, Giang Miên đã sớm rối loạn đầu trận tuyến, trái tim phanh phanh phanh đập loạn xạ trong lòng ngực.

Hừ, cô hiện tại không chỉ nhìn thấy dáng người của nam chủ, mà còn chạm qua.

Thẩm Thời Yến hắn có thói ở sạch, không thích nhất là nữ nhân đụng vào, hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức muốn giết chết mình chứ?!

Giang Miên giật nảy mình, ngẩng đầu kéo ra khoảng cách với da thịt của nam nhân.

Mặt cô đã sớm hồng đến sắp thấy máu, giọng nói mềm mại ngọt như kẹo đường.

“Thẩm tiên sinh, anh buông tôi ra trước!”

Thẩm Thời Yến không dao động, bàn tay nắm lấy cổ tay của cô chậm rãi trượt xuống, thưởng thức đầu ngón tay cô, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ!”

Ngủ?

Mí mắt hung hăng nhảy dựng, Giang Miên kinh ngạc nhìn hắn, thân thể trong lòng ngực nam nhân nháy mắt biến cứng đờ.

Là hắn nói sai, hay bản thân quá mức thiếu oxy, xuất hiện ảo giác nên nghe lầm?

Không thể nào!

Cô nhớ rõ Thẩm Thời Yến không chỉ có thiết lập nhân vật cố chấp, cầm lấy kịch bản một lòng với nữ chủ, sao có thể ngủ với nữ nhân khác!

Cho nên hiện tại ngủ trong miệng hắn, nhất định là hai người đắp chăn đơn thuần ngủ.

Giang Miên ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Thời Yến, người cũng đang chăm chú nhìn cô, mắt phượng một mảnh đen láy, dường như tràn ngập dục vọng.

Trái tim nhỏ nhảy càng thêm lợi hại, đôi tay Giang Miên bất tri bất giác mà để trên ngực nam nhân, phòng ngừa đối phương tiến thêm một bước.

Nghiêng đầu, hít sâu một hơi, “Hiện tại liền ngủ, có phải không tốt lắm hay không, rốt cuộc chúng ta cũng mới gặp mặt qua hai lần, quá, quá nhanh!”

Chân chính mà nói, đây mới là lần đầu tiên cô gặp mặt, nào có một lần gặp mặt liền……, cho dù là hai lần gặp mặt, cũng không được!

Thẩm Thời Yến híp mắt, cô quả nhiên cự tuyệt mình, trong lòng càng khẳng định cô lưu tại bên cạnh mình còn có mục đích khác.

“Không phải em nói thích tôi sao?” Thẩm Thời Yến nghịch tóc cô, một vòng một vòng cuốn vòng trên đầu ngón tay, hàng mi dài hơi rũ, đáy mắt thâm trầm, ánh mắt chặt chẽ hút cô vào.

Giang Miên cười khan, thật đúng là tự đào hố chôn mình.

Giang Miên thật sự sốt ruột, vắt hết óc nghĩ ra cớ có thể ngăn cản nam chủ.

Trong đầu có thứ gì đó bỗng nhiên chợt lóe qua, ánh mắt Giang Miên sáng lên, tìm thấy ánh sáng hy vọng.

“Nhưng Thẩm tiên sinh ngài bị cảm!”

“Em ghét bỏ tôi?”

Ánh mắt nam nhân bỗng chốc trở nên nghiêm khắc, phảng phất như đang nói: Em dám nói một chữ thử xem!

“Đương nhiên không có!” Giang Miên lắc đầu như trống bỏi, đại não lại nhanh chóng chuyển động, còn gì có thể từ chối loại chuyện như vậy.

Đúng rồi, cô sao có thể quên mất người bạn thân quan trọng nhất trong cuộc đời nữ nhân!

“Đại di mụ của tôi tới!” Giang Miên giải thích: “Tư thế ngủ của tôi thật sự không tốt, mỗi buổi tối đều đá chăn, còn thích nhích tới nhích lui, tôi sợ không cẩn thận làm dơ ga trải giường của Thẩm tiên sinh ngài……”

Cô đã nói rõ ràng như vậy, hắn nên hiểu rõ ý tứ của mình đi!

Nhưng mà, cốt truyện luôn hết lần này đến lần khác lệch khỏi quỹ đạo.

Thẩm Thời Yến không thèm để ý nói: “Tôi sẽ không ghét bỏ em!”

Giang Miên: Đại gia nhà anh, nghe không hiểu lão nương nói sao!

Lão nương không muốn với anh!

Thẩm Thời Yến vỗ vỗ eo cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Ngoan, đi tắm rửa, anh chờ em ngủ!”

Trong phòng tắm.

Ngay khi Giang Miên đóng cửa lại, hai chân mềm không còn sức lực, đỡ vách tường.

Không biết nơi này là tầng mấy, cô có thể nhảy từ cửa sổ ra ngoài hay không.

Đẩy mở cửa sổ liếc mắt một vòng nhìn xuống, cửa sổ cũng không có hy vọng, người trên mặt đất giống như con kiến nhỏ, nếu thật sự nhảy xuống, mạng nhỏ này của cô cũng không còn.

Thật muốn khóc, chẳng lẽ đêm nay không thể thoát khỏi cảnh ngủ với nam chủ sao!

Nếu có thể, cô tình nguyện ngủ trong phòng tắm một buổi tối.

Không biết đã thở dài bao nhiêu tiếng, ngoài cửa truyền đến giọng nói nam nhân.

“Còn ổn không?”

Âm thanh nam nhân rất gần, Giang Miên lập tức hoảng loạn, lớn tiếng trả lời: “Tôi lập tức ra liền!”

Cọ tới cọ lui mười phút, Giang Miên đem bản thân bọc đến kín mít đi ra từ trong phòng tắm.

Gò má bị hơi nóng chưng đỏ bừng, giọng nói như muỗi kêu, “Tôi không sao!”

Thẩm Thời Yến vỗ vỗ giường, “Lại đây!”

Nam chủ chủ động mời, cô nào dám động, hai chân như rót xi măng, rơi thật sâu vào trong đất, không dám rướn người đi qua.

Thẩm Thời Yến nửa dựa trên đầu giường, cổ áo vẫn thoải mái hào phóng rộng mở, đêm nay dường như quyết tâm muốn câu dẫn Giang Miên.

Hắn nhìn Giang Miên đứng ở phía trước, ánh mắt hơi trầm xuống: “Thân thể lại đau, muốn tôi đi qua ôm em?”

Lúc này Giang Miên phản ứng cực nhanh, không đợi giọng nói rơi xuống, Giang Miên nhanh chóng chạy đến mép giường, xốc một góc chăn nhỏ lên, trực tiếp chui vào trong ổ chăn.

Một chiếc giường to như vậy, đủ bảy tám người ngủ chung, Giang Miên một hai phải dựa gần mép giường ngủ, hận không thể bảo trì khoảng cách 100 mét với Thẩm Thời Yến.

Giang Miên nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra một sợi tóc màu đen, nghẹn ngào nói: “Tôi ngủ rồi, ngủ ngon, Thẩm tiên sinh!”

Cô nói rất nhanh, sau khi nói xong cũng không còn âm thanh, phảng phất như đã ngủ rồi.

Giang Miên bị nhét trong ổ chăn, trái tim nhỏ vẫn luôn bang bang đập loạn.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy bang một tiếng, ánh đèn phòng trong dường như đã tắt.

Cố chấp nam chủ nằm bên cạnh, kêu cô sao có thể ngủ được!

Giống như trộm xốc chăn liếc mắt nhìn bên ngoài, trong phòng đen tuyền, mơ mơ hồ hồ có thể thấy một chút đồ vật.

Giang Miên nhắm mắt lại, như rùa đen, rừng chút từng chút, chậm rãi dịch đến mép giường, cô đêm nay tình nguyện ngủ trên mặt đất, cũng không muốn ngủ trên một giường với nam chủ.

Cô đã tận lực giữ cho động tác nhỏ nhất nhẹ nhất, sợ đánh thức nam nhân ngủ bên cạnh.

Bàn tay đặt ở mép giường, chỉ cần cử động, là cô có thể lăn xuống giường!

Dù sao cô cũng đã chào hỏi trước, nói tư thế ngủ của mình không tốt, ngủ rớt xuống giường cũng là chuyện rất bình thường.

Thắng lợi đang trong tầm mắt, Giang Miên hít sâu một hơi, trên mặt đất trải tấm thảm lông mịn, ngã xuống sẽ không đau.

Giang Miên nhích lại gần mép giường, nửa thân mình đã bay lên không, vừa định rơi xuống, đang lúc cô tinh thần hăng hái muốn rớt xuống giường, bên cạnh bỗng nhiên vươn tới một cánh tay, ôm lấy hông.

Thân thể Giang Miên cứng đờ, còn chưa kịp cúi đầu nhìn về phía hông mình, cánh tay kia đột nhiên dùng sức, kéo thân mình cô trở về.

Thân ảnh nhỏ gầy quay cuồng nửa vòng ở trên giường, nhất thời xoay mặt lại, nhào vào ngực nam nhân.

Cô ngây ra như phỗng dán trong lòng ngực nam nhân, trên đỉnh đầu truyền đến nam nhân thấp giọng nỉ non: “Ngủ một giấc, cũng không thành thật!”

Anh mới ngủ không thành thật, tôi đó là cố ý ngã xuống!

Nội tâm Giang Miên lớn tiếng rít gào, nhưng ngoài mặt cô vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, tiếp tục giả bộ ngủ.

Tay Thẩm Thời Yến vẫn luôn vòng qua eo cô, Giang Miên nhịn không được, giả bộ ngủ sau đó chụp bay tay hắn, nhưng giây tiếp theo tay nam nhân càng ôm chặt hơn.

Chết tiệt, mau buông ra, tôi muốn ngủ trên mặt đất!

Giang Miên không động đậy, chỉ có thể thành thành thật thật ngốc trong lòng ngực nam nhân mà ngủ.

Thần kinh căng thẳng tột độ, sợ Thẩm Thời Yến đột nhiên làm chuyện gì với cô, không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.

Trong sách, nam chủ chỉ có hứng thú với nữ chủ, người khác cho dù có cởi hết, hắn cũng chướng mắt, huống chi cô là nữ phụ Thẩm Thời Yến ghét nhất, đối phương khẳng định sẽ không có bất luận ý tưởng gì với cô.

Sẽ không sẽ không sẽ không, sau khi mặc niệm ba lần, thật sự buồn ngủ chịu đựng không nổi, chậm rãi thả lỏng cảnh giác, chìm vào giấc ngủ.

Người nam nhân nên cạnh, cảm giác được cơ thể trong lòng chậm rãi thả lỏng, mở mắt.

Nâng khuôn mặt cô từ trong ổ chăn ra, tiểu nữ nhân đang ngủ ngon lành, bộ dáng mềm mại không hề có phòng bị.

Khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng gặp được một người thú vị, có thể giết thời gian.

*

Tác giả có chuyện muốn nói: Mau đưa tiểu bảo bối của ta về nhà!