Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 3



Vào giờ nghỉ trưa, mọi người trong đoàn phim đều đang ăn cơm hộp cùng nhau, Lục Tấn Tắc đi về phía phòng nghỉ, tiếng giày đạp trên mặt đất vang lên âm thanh lộp cộp.

Cửa phòng nghỉ không khóa, anh gõ nhẹ cửa nhưng không thấy ai trả lời.

"Cố Tinh Thần, cậu có ở trong không?"

Lục Tấn Tắc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên sô pha có một người đang cuộn tròn, cả người đều súc bên trong sô pha nhỏ loại hai người ngồi, thoạt nhìn có chút đáng thương.

"Cố Tinh Thần." Lục Tấn Tắc cau mày đi qua, anh cúi đầu thấy người đang co ro sắc mặt ửng hồng, hai mắt gắt gao nhắm lại.

"Cậu bị gì vậy? Sao trán lại nóng quá.

Dường như cậu có chút khó chịu, nghe được tiếng gọi mới mê mang mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hơi nước, hai má ửng đỏ.

"Lục Tấn Tắc, anh tới rồi?"

Giọng của cậu rất nhẹ lại mang theo nức nở của người bệnh làm người nghe tâm ngứa khó nhịn.

Lục Tấn Tắc theo bản năng nhấp môi.

Cố Tinh Thần thật sự khó chịu, đầu cậu bị nóng đến choáng váng, cậu chống thân thể muốn ngồi dậy, không ngờ tay không còn sức lại ngã vào trong sô pha.

Vẻ mặt Lục Tấn Tắc nghiêm túc, anh suy tư vài giây rồi vòng qua bên người cậu, khom lưng duỗi tay đi dìu cậu lên.

Cố Tinh Thần phối hợp vươn đôi tay, khóe miệng kéo lên độ cung rất nhỏ, sau đó đôi tay thuận thế chặt chẽ câu lấy cổ Lục Tấn Tắc.

"Tôi sốt rồi, không còn sức nữa."

Dưới tay có thể cảm nhận được cả người Lục Tấn Tắc căng chặt cứng đờ, nhận ra anh muốn buông tay, Cố Tinh Thần ôm càng chặt hơn.

"Biết vì sao tôi phát sốt không? Bởi vì không được rửa sạch sẽ đó."

Cậu cố ý thì thầm bên tai Lục Tấn Tắc, thở ra hơi thở nóng rực, nóng đến mức làm cho lòng Lục Tấn Tắc nhảy dựng.

Cố Tinh Thần có ý ám chỉ, tuy Lục Tấn Tắc làm người ổn trọng nhưng giờ phút này cũng không tránh khỏi có chút xấu hổ không biết làm sao. Anh nhìn trong đôi mắt Cố Tinh Thần tràn đầy ý cười, phảng phất như thật sự thấy được trong đó có ngôi sao.

Trong khoảng thời gian ngắn anh đã quên ý định rút tay về, cách một tầng quần áo nhưng anh cũng có thể nhận thấy được nhiệt độ nóng bỏng của thanh niên.

"Ăn xong rồi không muốn phụ trách? Hở?"

Dáng vẻ của anh thật sự làm cho Cố Tinh Thần cảm thấy có chút vui sướng, cậu nhịn không được nổi lên tâm tư muốn trêu đùa anh.

Lục Tấn Tắc há miệng thở dốc, phát hiện mình hết đường chối cãi, giọng khàn khàn của Cố Tinh Thần làm anh nhịn không được nhớ lại hình ảnh đêm đó.

Tới cùng vì sao làm với nhau chứ?

Lục Tấn Tắc cảm thấy lúc đó có lẽ mình bị trúng tà đi.

Lục Tấn Tắc rất không thích bị tra hỏi như vậy, anh nhìn thanh niên, trong mắt đã không còn một chút cảm xúc xấu hổ nào.

"Cậu muốn cái gì?"

Cố Tinh Thần mặt mày cong cong, cậu chống Lục Tấn Tắc ngồi dậy, thuận thế buông cổ anh ra, trêu đùa quá tay sẽ bị phản tác dụng mất.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn anh phụ trách gì, cũng không muốn cái gì cả." Cậu tựa như em trai vô hại nhà bên, "Tôi cảm thấy anh rất có tiềm năng, cho nên chúng ta có thể hợp tác, tôi ra tiền anh đóng phim, song thắng."

"Cậu ra tiền?" Lục Tấn Tắc kỳ quái nhìn cậu, "Cậu muốn bao dưỡng tôi?"

Cố Tinh Thần cười khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: "Không, anh hiểu lầm rồi, chúng ta là hợp tác, tôi xem trọng anh nên xem như là đầu tư đi. Đương nhiên nếu anh nguyện ý muốn bao dưỡng thì tôi cũng không ngại đâu."

"Cậu nghiêm túc?"

Cố Tinh Thần nhún vai, "Đương nhiên rồi, quan hệ của chúng ta đã thân mật như thế rồi, anh cho rằng tôi sẽ lừa anh sao?"

Cố Tinh Thần còn nhớ rõ cốt truyện trong sách, cả quyển sách đều viết xoay quanh Hàn Tuyển Ý và Tô Hàm, trong đó duy nhất xuất hiện nhiều nhất là Lục Tấn Tắc, còn lại đều là những tên pháo hôi làm đá kê chân để Hàn Tuyển Ý và Tô Hàm cùng bước lên trên đỉnh mà thôi, có thể coi như nam hai cũng chỉ có một mình Lục Tấn Tắc.

Trong sách, Lục Tấn Tắc vẫn luôn cần cù chăm chỉ đóng phim, anh tiếp kịch bản không nhiều lắm nhưng đều là phim đảm bảo phòng vé. Nam chính Hàn Tuyển Ý vì muốn thể hiện bản thân tốt bụng rộng lượng nên chủ động cho Lục Tấn Tắc vài cơ hội diễn vai nam hai nhưng đều bị Lục Tấn Tắc từ chối, có thể nói, anh là dựa vào thực lực của chính mình đi từng bước một lên đỉnh vinh quang.

Sau khi Lục Tấn Tắc và Hàn Tuyển Ý cùng đoạt được giải ảnh đế thì nam hai Lục Tấn Tắc không còn thấy xuất hiện nữa, khi đó, Hàn Tuyển Ý đã liên tục không chỉ đạt được một lần danh hiệu ảnh đế nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Thần bỗng dưng mở to hai mắt.

Cậu đột nhiên nhớ tới, trong sách, thế thân của ánh trăng sáng là cậu vẫn luôn khăng khăng một mực yêu Hàn Tuyển Ý, từ sau khi cùng Hàn Tuyển Ý ở bên nhau, cậu đã vì Hàn Tuyển Ý đầu tư vài bộ diễn, đem vai nam chính đưa cho gã, đây cũng chính là lý do vì sao Hàn Tuyển Ý có thể hồng lên nhanh như vậy.

Mặc dù sau đó Hàn Tuyển Ý chia tay với cậu chuyển qua theo đuổi Tô Hàm, cậu vẫn không oán không hối tiếp tục cung cấp tài nguyên cho Hàn Tuyển Ý.

Không có cậu thì sẽ không có Hàn Tuyển Ý, càng đừng nói tới việc Tô Hàm dựa vào Hàn Tuyển Ý để đi lên.

Giờ phút này trong lòng Cố Tinh Thần như bị một vạn thảo nê mã* chạy như điên, cậu thật sự là một tên ngu ngốc vô bờ bến!

(*Thảo nê mã: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là ĐMM, ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà – Một loại lạc đà không bướu ở phương Tây, được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú", bởi vì vẻ mặt của động vật này rất chi là khó tả nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "không biết nói sao", "bó tay toàn tập"...các loại.)

Cố Tinh Thần chỉ cảm thấy tim chợt đập nhanh hơn, có khả năng cậu đã bị chính mình làm tức chết rồi, sau đó thân thể cậu mềm mại ngã xuống sô pha, thành công ngất xỉu.

"Cố Tinh Thần!" Lục Tấn Tắc thấy người đột nhiên ngất xỉu, anh hoảng sợ rồi, tay sờ lên trán của đối phương thấy nóng đến dọa người.

Anh vừa định gọi điện kêu người tới thì chợt nhớ ra vừa rồi Cố Tinh Thần nói bởi vì phía dưới không được rửa sạch sẽ nên lập tức từ bỏ ý định gọi người.

Không thể đi bệnh viện được, thân phận của bọn họ quá nhạy cảm, Lục Tấn Tắc ôm người vào trong ngực, lấy một chiếc áo khoát che khuất rồi sau đó mới vội vàng ôm người rời đi.

Người trong lòng tay dài chân dài nhưng không hề nặng chút nào, đôi tay cậu theo bản năng vòng lên cổ Lục Tấn Tắc, lại lần nữa thành công làm cho cả người Lục Tấn Tắc cương cứng.

Cậu dựa vào ngực vô ý thức cọ cọ, Lục Tấn Tắc cắn răng, cánh tay căng chặt muốn chết.

Tên này! Đáng chết! Tiểu yêu tinh!

Bác sĩ Trương đóng lại hòm thuốc, cầm mấy hộp thuốc đặt lên bàn, nhìn thanh niên mặt mày tinh xảo nhưng sắc mặt lại tái nhợt đang nằm trên giường. Ông dặn dò nói: "Cậu Lục, này đó thuốc nhớ uống đúng giờ, có điều thân thể bạn của cậu có chút suy nhược, cậu nhớ dặn cậu ấy chú ý dinh dưỡng hơn mới được."

Lục Tấn Tắc nhàn nhạt gật đầu, "Cám ơn bác sĩ Trương."

Con người của Lục Tấn Tắc xưa nay lãnh đạm, bác sĩ Trương thấy nhiều cũng không trách, có điều ông đã làm bác sĩ gia đình cho nhà họ Lục nhiều năm như vậy rồi, trước nay chưa từng thấy cậu nhỏ Lục mang bất kỳ người nào về nhà cả, xem ra người thanh niên xinh đẹp này hẳn là người bạn quan trọng của cậu ấy.

Bác sĩ Trương cũng không ở lại lâu lắm, lúc gần đi lại nói: "Nếu có việc gì xảy ra thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được, cơn sốt của cậu ta có thể vẫn chưa hết nhanh được đâu."

Lục Tấn Tắc nhìn thanh niên đang nhắm hai mắt, gương mặt lúc ngủ thật ôn hòa, anh há miệng thở dốc nhìn về phía bác sĩ Trương, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Tiễn bác sĩ Trương đi xong, Lục Tấn Tắc tri kỷ thay đổi khăn lông lạnh đắp trên trán cậu, ngón tay xẹt qua gương mặt trắng nõn trơn mềm của thanh niên, Lục Tấn Tắc ma xui quỷ khiến ngồi ở mép giường.

Thanh niên trên giường an tĩnh ngủ, lúc này cậu yên lặng điềm đạm, gương mặt tinh xảo tới nỗi như một hoàng tử đang ngủ say.

Dáng vẻ cậu khi đóng phim hung ác, giương nanh múa vuốt giống như con báo nhỏ, lúc cố tình trêu chọc anh thì lại quyến rũ chết người.

Còn lúc ở trên giường....

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Lục Tấn Tắc đột nhiên bừng tỉnh rời khỏi mép giường, anh trầm mặt nhìn người trên giường.

Anh vừa mới suy nghĩ cái gì! Anh như vậy thật sự rất nguy hiểm!

Lục Tấn Tắc bước nhanh ra khỏi phòng, tiện tay đóng luôn cửa, giống như bên trong đang có một con dã thú sắp lao ra cắn nuốt anh sạch sẽ.

Anh cầm lấy điện thoại còn đang reo, hít một hơi thật sâu, khi tiếp điện thoại thì đã giống như lúc bình thường, nhưng cũng chỉ có anh biết tim của mình vẫn còn đang loạn nhịp nhảy tưng bừng.

Anh nhất thiết phải cách xa Cố Tinh Thần, người này quá nguy hiểm, cậu ta tới gần mình nhất định là có mục đích, phiền phức nhất chính là mình lại luôn thất thần ở trước mặt cậu ta!

"Cậu chủ? Anh không sao chứ?" Bên kia điện thoại trợ lý Hứa Du nửa ngày không nghe thấy gì, quan tâm hỏi.

Lục Tấn Tắc: "Khụ, có chuyện gì?"

Giọng nói trước sau như một cực kỳ bình tĩnh.

Hứa Du nói: "Cậu chủ, ông cụ nói, nếu anh lại không trở về công ty đi làm thì sẽ đem tất cả tài nguyên của anh đóng băng hết, nguyên câu là – Chơi cũng phải có giới hạn, đã một năm rồi cũng không có sự phát triển, còn ngốc ở chỗ đó làm cái gì!"

Lục Tấn Tắc theo bản năng nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng.

"Không cho tài nguyên thì thôi, dù sao, có người nguyện ý nâng tôi rồi."

Hứa Du:...

Khoan đã cậu chủ, sao anh lại thế này hả, anh đang bị người ta dùng quy tắc ngầm phải không?!

"Cậu chủ, anh không nói giỡn chứ?"

Cậu chủ nhà hắn chưa bao giờ nói giỡn, hắn có chút sợ hãi đó!

"Ừ." Lục Tấn Tắc nhàn nhạt lên tiếng, tiếp tục nói, "Còn có chuyện gì không?"

Hứa Du cảm thấy mình như nghe được sự ghét bỏ trong giọng nói của cậu chủ, hắn lập tức báo cáo tình hình gần đây của công ty, sau đó ở trong sự chờ mong của hắn, Lục Tấn Tắc nhanh chóng treo điện thoại.

Hứa Du:...

Không đúng, cảm thấy sai sai! Cậu chủ nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!

Chẳng lẽ là bị bắt cóc?

Hứa Du lập tức bị sự não bổ của chính mình dọa sợ ngây người.

Thấy Lục Tấn Tắc nhanh chóng tắt điện thoại, Cố Tinh Thần xin lỗi cười cười, "Tôi quấy rầy anh nói chuyện à?"

Lục Tấn Tắc cau mày nhìn cậu, "Cậu còn đang phát sốt, đi ra đây làm gì?"

Cố Tinh Thần dựa vào khung cửa, giơ tay sờ sờ trán, "Không sốt, hết sốt rồi, cám ơn anh chăm sóc tôi."

Lúc nãy tỉnh lại trên trán còn có khăn lông, thật là một người đàn ông biết săn sóc, cậu rất hài lòng.

"Không cần cám ơn, nên như vậy." Lục Tấn Tắc không quá thói quen cùng người khác ở chung một phòng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Cố Tinh Thần đột nhiên cười, tiếng cười nhẹ nhàng từng cái từng cái len vào trái tim anh.

"Tôi đã nói không cần anh phụ trách, ừm, biểu hiện của anh làm cho tôi thấy rất hài lòng."

Lục Tấn Tắc trừng cậu, "Cậu!"

Anh biết Cố Tinh Thần cái gì cũng dám nói, nhưng mà, này này này, cũng quá...

"Được rồi được rồi, không chọc anh nữa nhưng lời tôi nói trước đó là nghiêm túc đấy, anh có thể suy xét hợp tác với tôi." Cố Tinh Thần đi đến ghế sô pha đơn ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Lục Tấn Tắc.

"Có tài nguyên có tiền, sao cậu không tự nâng chính mình đi."

Cố Tinh Thần đáp lại, "Ý anh nói là, hiện giờ tôi vô danh tiểu tốt ngay cả tuyến 18 cũng không phải, không nâng bản thân mà lại nâng anh, có phải đầu óc bị bệnh hay không đúng không?"

Lục Tấn Tắc: "Tôi không nói như vậy."

Cố Tinh Thần thảnh thơi dựa phía sau, tùy ý đến nỗi như đang ở nhà riêng của mình, ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng gõ trên tay vịn sô pha, "Anh có thể coi như tôi đối với anh có sự nắm chắc hơn so với bản thân mình, hợp tác với anh tôi tuyệt đối sẽ không mệt, còn tôi đó hở, xem số mệnh thôi."

Nói gì đi nữa thì Lục Tấn Tắc cũng là nam hai, còn cậu là pháo hôi nam phụ, có hot lên được hay không thì còn phải xem có thể nghịch cốt truyện được không đã, việc này đương nhiên không phải một mình cậu có thể định đoạt được.

Nhưng cậu có thể xác định, bây giờ thì Hàn Tuyển Ý đừng mơ tưởng có thể bắt được bất cứ tài nguyên nào hay nửa phân tiền của cậu được nữa đâu!

Lục Tấn Tắc tổng cảm thấy cậu còn có chuyện chưa nói xong nhưng anh cũng không vội, dĩ nhiên cũng sẽ không lập tức đáp ứng đề nghị của Cố Tinh Thần.

Cố Tinh Thần nhìn quanh một vòng trong phòng xong, cười tươi rói với Lục Tấn Tắc, "Ngài Lục, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên, thì ra chúng ta ở chung một tiểu khu nha."

- --------------

Tác giả có chuyện nói:

Hứa Du: Ông chủ à, bị bắt cóc thì anh chớp chớp mắt một cái.

Lục Tấn Tắc: Hai mắt của tôi đã bị Tinh Tinh che mất rồi.

HOÀN CHƯƠNG 3.