Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 7



Bữa tối là tiệc đứng được đặt ở hội sở cao cấp nhất Hải Thị, bao lì xì đạo diễn cho dĩ nhiên không đủ trả, bất quá ai cũng không để ý việc này nên đều đi đông đủ.

Buffet hải sản tươi sống của hội sở này nổi tiếng đắt đỏ lại còn cần phải đặt hàng trước thì mới có.

Cố Tinh Thần gọi cho giám đốc để riêng cho mình một phòng ghế lô đãi mấy chục người ăn uống trong đó, trận thế rất lớn.

Người trong đoàn phim vừa ăn vừa nhỏ giọng tám chuyện.

"Cố Tinh Thần có tiền thật đó, đây là hạ vốn gốc đúng không?"

"Đúng vậy, nhiều người thế này, mấy chục ngàn lận á! Cát-xê đóng phim lần này có bao nhiêu đâu?"

"Tôi nói nè các cô có bị ngốc không, không nhìn thấy ngày thường Cố Tinh Thần chạy loại xe gì, mặc nhãn hiệu quần áo nào à? Đây chỉ là chút tâm ý thôi."

Tiểu Đào cầm thẻ của Cố Tinh Thần đi tính tiền, cô nhìn số tiền trên hóa đơn mà cảm thấy trong lòng đau đớn.

Chỉ có cơm tối thôi mà đã mất đến mấy chục ngàn rồi, một lát nữa còn đặt phòng karaoke ca hát, tổng chi phí cho cả đêm ít nhất phải tiêu 100.000, tiền lương cô phải tích bao lâu mới có được từng này tiền chứ, cả nhà cô 5 người nguyên cả một năm cũng không dùng nhiều tiền đến vậy đâu.

Có điều Tiểu Đào nghĩ lại, anh Cố hào phóng như thế, nếu bản thân cô cố gắng làm tốt công việc của mình thì không chỉ sẽ được tăng lương mà còn được thưởng cuối năm, hơn nữa anh Cố là người tốt, coi như cô theo đúng người rồi.

Cố Tinh Thần cũng không biết Tiểu Đào suy nghĩ gì, mấy ngày trước do cậu bị thương nên phải ăn thanh đạm, ăn đến nỗi cậu không còn biết vị thịt là gì nữa.

Cậu ăn rất nhanh nhưng tướng ăn rất tốt, nếu không nhìn mấy cái đĩa trước mặt cậu thì sẽ không thể ngờ được cậu lại có thể ăn nhiều như thế.

Người ta ăn tôm hùm Úc đều là ăn trực tiếp hoặc thêm chút mù tạt nước tương, còn cậu thì trực tiếp pha cho mình một chén tương ớt dầu cay, tôm hùm lột vỏ xong, bỏ thịt ngập vào chén tương ớt dầu cay, thịt tôm trắng nõn dính đầy ớt và dầu ớt rồi bỏ toàn bộ vào trong miệng.

Sướng!

Lục Tấn Tắc ở một bên cau mày nhìn cậu giống như đem cả chén tương ớt bỏ vào trong miệng làm cho anh có cảm giác cả môi anh đều bị cay xè.

Anh luôn luôn ăn uống thanh đạm nên cái loại cay nồng như vậy anh khó có thể tiếp thu.

Cố Tinh Thần ăn rất nhanh, trong chén cậu chỉ chốc lát đã trống rỗng, cậu đang muốn lại đi lấy thức ăn thì cái chén không trước mặt đã bị đổi thành chén chứa đầy thịt tôm đã được lột sẵn.

Cậu nhướng mày nhìn Lục Tấn Tắc ở bên cạnh, người này là đang muốn làm hòa với cậu sao?

Lục Tấn Tắc mặt không đổi sắc cầm lấy đĩa của mình, "Tôi lại đi lấy một chút thức ăn, cậu còn muốn ăn cái gì thì để tôi giúp cậu lấy luôn."

Cố Tinh Thần híp híp mắt nhìn người trước mặt mình, cậu đang cân nhắc xem anh đang có ý gì.

"Tôi không kén ăn, gì cũng được."

Lục Tấn Tắc gật đầu đứng dậy đi rồi, Cố Tinh Thần nhìn cái đĩa trước mặt anh, cậu phát hiện gần như anh không ăn cái gì cả.

"Tới tới tới, hôm nay Tinh Thần đóng máy, chúng ta cầu chúc cho bộ phim này sẽ được rating cao, chúc Tinh Thần tiền đồ tựa gấm hoa, cám ơn Tinh Thần đã mời mọi người nhé!" Đạo diễn đi đầu đứng lên, ông nương cơ hội này tiêm máu gà cho mọi người, cũng rất tốt.

"Cầu chúc rating đại bạo!"

"Cầu chúc rating đại bạo!"

Cố Tinh Thần nâng ly lên chuyển hướng qua Lục Tấn Tắc, "Thầy Lục, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác."

Lục Tấn Tắc nâng ly nước trái cây, "Sẽ."

Tô Hàm ngồi xen lẫn với đám người diễn viên phụ, không biết do ai sắp xếp vị trí mà Cố Tinh Thần lại được ngồi ở giữa đạo diễn và Lục Tấn Tắc, còn nữ chính thì ngồi cạnh đạo diễn phía bên kia.

Hắn oán hận nhìn chằm chặp thức ăn trên bàn, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ có tiền thôi à, sau này hắn đỏ lên rồi thì cũng sẽ có rất nhiều tiền, những người này chính là như vậy, thấy người ta có tiền là giống như con chó nịnh nọt nhào vào người đó, thật không biết xấu hổ!

"Tô Hàm, giúp tôi lấy chai sốt cà chua với." Cô gái bên cạnh nói.

Tô Hàm tỉnh táo lại, hắn liền nở nụ cười, "Được, muốn lấy mù tạt không? Tôm hùm ăn chung với mù tạt khá ngon, thầy Cố ăn đúng là đơn giản thô bạo mà, tương ớt không phải dùng để chấm móng heo ăn thôi sao."

Cô gái cười hì hì nói: "Tôi cảm thấy ăn rất ngon đó, tôi mới nếm thử chén chấm của thầy Cố á, ăn siêu cấp ngon luôn. Tôm hùm phải ăn miếng lớn như vậy mới đã ghiền chứ."

Tô Hàm xấu hổ cười hai tiếng, "Vậy sao."

Tiểu Đào vừa hay từ phía sau Tô Hàm đi ngang qua nghe được rành mạch những gì hắn nói, lúc này vẻ mặt cô như khó có thể tin nổi mà nhìn Tô Hàm.

Người này kỳ cục quá đi, ăn tiệc đứng của anh Cố mời thế nhưng còn ngấm ngầm hại người nói xấu sau lưng anh Cố, nói bóng nói gió người ta đến thế là cùng!

Làm một trợ lý trung thành, Tiểu Đào đương nhiên sẽ báo cáo đúng sự thật cho Cố Tinh Thần biết, Cố Tinh Thần chỉ cười tủm tỉm kêu Tiểu Đào đi ăn, Tô Hàm chỉ biết mấy cái chiêu này thôi.

Thổi gió bên tai Hàn Tuyển Ý, chửi bới sau lưng người khác, nói bóng nói gió về cậu, giả bộ làm bông sen trắng nhu nhược, mấy cái đó cậu đều biết rõ cả.

Cậu sẽ làm cho Tô Hàm phải trả giả vì cái sự khua môi múa mép của hắn, nếu là ở cổ đại thì đáng lẽ sẽ bị cắt đầu lưỡi, tuy xã hội hiện đại không máu me bạo lực đến thế, nhưng ăn nói bậy bạ cũng phải bị trừng phạt.

Ăn cơm xong rồi, cả đám người hưng phấn chuyển địa điểm qua KTV.

Tình trạng của Lục Tấn Tắc có chút không xong nhưng Thạch Thành đã bị anh thả về nhà sớm rồi, hơn nữa anh còn chưa muốn về nhà.

Một đường đi theo vào phòng, Lục Tấn Tắc liền dựa vào sô pha, mu bàn tay đặt lên trên trán truyền đến nhiệt độ nóng hầm hập.

Cố Tinh Thần bị rót vài ly rượu, cậu liếc mắt nhìn thấy Lục Tấn Tắc đang nhắm hai mắt thì liền cười tủm tỉm uống xong ly rượu trong tay.

"Thầy Lục, những cảnh quay sau còn nhờ anh chỉ giáo nhiều hơn, tôi mời anh một ly." Nữ chính là tiểu hoa mới nổi, mặt mày xinh đẹp ăn mặc rất sexy, cô nâng một ly rượu thoải mái hào phóng ngồi vào bên cạnh Lục Tấn Tắc.

Lục Tấn Tắc mở mắt ra, nhíu mày.

Nước hoa trên người cô nàng này quá nồng, bây giờ nước hoa rẻ lắm à, cứ thế mà đổ cả chai lên người luôn sao?

"Chị Từ." Cố Tinh Thần xen vào giữa hai người, cố ý chèn Lục Tấn Tắc qua bên kia, "Chị Từ, em chính là fans của chị đó, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác chung với chị, em rất thích poster của chị, người đẹp mà tạo hình cũng đẹp, quần áo nào chị mặc trên người đều có phong cách riêng."

Lúc Từ Kiều Tình bị đẩy ra trong lòng còn có chút bực mình liền xụ mặt, lúc này Cố Tinh Thần tươi cười khen cô, không cần biết từ miệng cậu nói ra có phải lời thật lòng thiệt tình hay không nhưng đều làm cho người ta có cảm giác thoải mái, cảm thấy cậu nói là thật lòng, hơn nữa khi cậu cười mắt hoa đào cong cong lên làm cho người ta sinh ra hảo cảm, sẽ không cảm thấy bất lịch sự.

Từ Kiều Tình cười duyên, "Tôi lớn hơn cậu một chút nên gọi cậu là Tinh Thần đi, thật ra thì tôi cũng rất hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác chung với cậu lần nữa đấy."

"Em cũng vậy." Cố Tinh Thần nâng ly rượu lên ngửa đầu uống sạch, "Em kính chị."

Từ Kiều Tình cũng không làm ra vẻ mà sảng khoái uống sạch cả ly.

Ánh mắt cô nhìn qua nhìn lại trên người Lục Tấn Tắc rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Tinh Thần, "Hình như thầy Lục không được thoải mái lắm, Tinh Thần cậu chăm sóc anh ấy nhé, tôi sẽ không xen vào."

Không nghĩ đến Từ Kiều Tình sẽ nói như vậy nên Cố Tinh Thần cũng khá bất ngờ, cậu cho rằng Từ Kiều Tình có ý đồ gì đó với Lục Tấn Tắc chứ.

Nhìn Lục Tấn Tắc thấy đúng là anh không được khỏe, xung quanh lại khá ồn, Cố Tinh Thần liền thò lại gần dán vào tai anh hỏi: "Thầy Lục à, anh có chỗ nào không khỏe hở?"

Cậu dựa rất gần, mùi hương cỏ xanh trên người cậu thoáng chui vào chóp mũi anh, hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu của cậu lại không hề khó ngửi chút nào.

Lục Tấn Tắc tự nhiên cảm thấy tim anh đập nhanh gấp mấy lần, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi không sao."

Cố Tinh Thần lấy tay sờ lên trán anh, bàn tay có chút lạnh lẽo chạm vào làn da nóng hôi hổi.

Lục Tấn Tắc chỉ cảm thấy tim mình căng lên, giống như bị lỡ mất một nhịp.

Anh thật sự bị bệnh rồi, là bệnh về đường tim mạch ấy.

Cố Tinh Thần nhíu mày, "Hình như anh bị sốt rồi, để tôi đưa anh về nhà đi."

Lục Tấn Tắc nhìn vào đôi mắt cậu, câu từ chối nói không nên lời nên chỉ biết gật gật đầu.

Ánh mắt của người đàn ông có chút mê mang, thoạt nhìn ngốc ngốc, có chút tương phản manh, Cố Tinh Thần che miệng cười, cậu xoay người đi qua chỗ đạo diễn chào hỏi rồi nói Lục Tấn Tắc bị bệnh, nhờ cậu đưa về nhà.

"Còn có thể tự mình đi được không?" Cố Tinh Thần cầm áo khoác của hai người trong tay, hỏi.

Lục Tấn Tắc nhấp môi dưới, gật đầu, "Có thể."

Ở cửa hội sở cách đó không xa có một người đàn ông đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai màu đen đang bồi hồi đứng đó, người đàn ông đó cứ chăm chú nhìn người ra ra vào vào.

Thấy được Cố Tinh Thần đi ra, ánh mắt gã sáng lên, gã lập tức theo sát phía sau hai người vào bãi đậu xe.

Cánh tay cậu bị người giữ chặt làm cho Cố Tinh Thần bị lảo đảo, Lục Tấn Tắc nhanh tay kéo cậu lại mới không làm cậu có kết cục bị ngã ra đất.

Cố Tinh Thần thấy rõ người tới thì lập tức tức giận, "Hàn Tuyển Ý anh có bệnh đúng không, có bệnh thì đi bệnh viện chứ anh đi theo tôi làm gì, bộ anh là cuồng theo dõi sao hả?"

Cậu biết Hàn Tuyển Ý sẽ không bỏ qua như vậy nhưng không ngờ gã sẽ theo dõi rồi chặn người lại, loại hành vi này quá ghê tởm.

"Xin lỗi em Tinh Tinh, là anh sai rồi, em cho anh cơ hội thêm một lần nữa đi, anh thật sự sai rồi mà." Hàn Tuyển Ý tháo khẩu trang xuống lộ ra vẻ mặt buồn bã, dáng vẻ như người đã biết ăn năn hối lỗi, "Tinh Tinh, chúng ta trở lại đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt, bây giờ anh mới phát hiện ra anh không thể không có em được."

Cố Tinh Thần nghiêng đầu nhìn Lục Tấn Tắc, cậu thấy anh nhíu mi lại rồi nhìn Hàn Tuyển Ý như không quen biết người này, khóe miệng cậu liền nhếch lên.

"Anh là phát hiện không thể không có tiền của tôi chứ gì?" Cố Tinh Thần vô tình trào phúng, "Trước đây tôi chỉ cảm thấy anh là tra nam thôi, là do tôi mắt mù, nhưng bây giờ xem ra anh còn là tên vô sỉ, vì tiền của tôi mà mấy lời này cũng có thể nói ra được, vậy Tô Hàm làm sao bây giờ? Anh yêu Tô Hàm nhất mà, cậu ta vì anh mà từ nước ngoài trở về mà."

Lục Tấn Tắc nhìn quanh bốn phía, anh lôi kéo Cố Tinh Thần, "Cẩn thận coi chừng quanh đây có paparazzi."

Loại việc này nếu bị tuôn ra ngoài đối với Cố Tinh Thần không có gì tốt.

Cố Tinh Thần mới không sợ, "Không sao, anh ta so với tôi còn sợ bị tuồn ra ngoài hơn đấy."

"Bây giờ anh đã thấy rõ anh ta là loại người gì chưa?" Cố Tinh Thần chớp chớp mắt với anh.

Lục Tấn Tắc bặm chặt môi, trầm mặc.

Hàn Tuyển Ý bị Cố Tinh Thần vạch trần liền không thèm giả bộ nữa, "Cố Tinh Thần, cậu đã biết tôi thích Tô Hàm thì tại sao còn phải dùng cách này để day dưa mãi với tôi, cậu không đầu tư «Kỳ Ngộ» cũng là vì muốn trả thù tôi đúng không, cần gì phải như thế. Tin tưởng tôi, bộ điện ảnh này cực kỳ có tiềm lực, nếu cậu đầu tư thì nhất định sẽ kiếm lời được rất rất nhiều, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần nhân vật mà thôi, tiền kiếm được đều là của cậu."

Cố Tinh Thần đã tuyệt vọng đối với não luyến ái của gã, cậu làm bất kỳ cái gì đều sẽ bị Hàn Tuyển Ý cho là vì cậu muốn khiến gã chú ý tới mình, không còn lời gì để nói.

"Anh nghĩ thế nào tôi lười quản, dù sao từ giờ trở đi, nếu anh còn quấy rầy tôi nữa thì tôi thật sự sẽ báo nguy đấy, đến lúc đó xem chúng ta ai là người khó coi hơn." Cố Tinh Thần mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm gã nói.

Hàn Tuyển Ý biết cậu đang nghiêm túc, cậu không phải vì muốn khiến cho gã chú ý nữa.

Ánh mắt gã chuyển tới trên người Lục Tấn Tắc, gã như suy tư gì đó rồi đột nhiên cười rộ lên.

"Cố Tinh Thần, cậu thích Lục Tấn Tắc à?"

Cố Tinh Thần không biết vì sao lại có chút chột dạ, cậu nghiêng đầu nhìn vào mắt Lục Tấn Tắc, đôi mắt giống như mực đó cũng đang chuyên chú nhìn cậu.

Cậu đang muốn nói gì đó thì có âm thanh từ sau xe vang lên.

Hàn Tuyển Ý hô lớn: "Tô Hàm."

Bên Cố Tinh Thần đã không còn hy vọng, gã liền xoay người đuổi theo Tô Hàm.

Cố Tinh Thần đã biết trước gã sẽ theo đuổi lại Tô Hàm như thế nào, rồi hai người cũng lại sẽ dính dính nhớp nhớp hòa hảo lại thôi.

Nghĩ đến vấn đề vừa rồi Hàn Tuyển Ý hỏi mà cậu cảm thấy hơi xấu hổ, Cố Tinh Thần không nhìn người đàn ông phía sau nữa mà nhanh chóng kéo cửa xe ra.

"Đi thôi, tôi đưa anh về nhà."

Lục Tấn Tắc chăm chú nhìn sau lưng Cố Tinh Thần, ánh mắt anh nặng nề tựa như đang suy nghĩ việc gì.

Bất quá mới vừa lên xe được hai phút thì Lục Tấn Tắc đã nghiêng mình ngủ mất, Cố Tinh Thần lấy áo khoác đắp lên người anh cũng thuận tiện lấy tay sờ trán anh.

Cậu đi ngang qua tiệm thuốc mua nhiệt kế để Lục Tấn Tắc đo thân nhiệt, 39 độ không tính quá cao, cậu lại mua thuốc hạ sốt rồi sau đó mới lái xe về nhà.

"Lục Tấn Tắc, Lục Tấn Tắc?" Cố Tinh Thần vỗ vỗ mặt anh, lúc chạm vào thấy làn da rất nóng, thân nhiệt chắc chắn cao hơn so với vừa rồi, nhưng cậu đã lái xe về đến nhà rồi nên cứ lên nhà nghỉ ngơi trước rồi uống thuốc hạ sốt xem thế nào, nếu thật sự không được thì lại đi bệnh viện, chứ cứ lăn lộn qua lại thế này cậu sợ Lục Tấn Tắc còn khó chịu hơn.

Cậu kéo người lên vai mình, Lục Tấn Tắc còn cao hơn so với cậu một chút nên gần như đè lên cả người cậu làm cho cậu phải cố hết sức bước đi.

"Tại sao mình không biết gọi điện thoại cho người đại diện của anh ấy chứ." Cố Tinh Thần hối hận, "Rốt cuộc tại sao lại bị cảm sốt hở? Hôm qua cũng có cảnh diễn dưới mưa đâu."

Cậu dùng ngón tay của Lục Tấn Tắc để mở khóa cửa vân tay rồi đem người dịch đến bên mép giường, lúc buông xuống cậu thật sự kiệt sức rồi, một người sống nhăn răng nặng muốn chết.

Hai người cùng nhau ngã lăn ra giường, Cố Tinh Thần còn đè lên anh làm Lục Tấn Tắc kêu lên một tiếng.

Hai mắt người đàn ông nhắm lại, mày kiếm hơi hơi nhăn lại, anh có một khuôn mặt tuấn tú, là thuộc về kiểu đẹp trai sắc nét góc cạnh, có sự quyến rũ xâm lược mãnh liệt.

Cảm xúc ngứa ngáy tê tê dại dại làm Lục Tấn Tắc vốn có chút hôn mê dần dần ý thức tỉnh táo lại, anh có thể cảm giác được hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.

Quá gần rồi.

Ngón tay cậu hoạt động trên người anh làm cho tất cả ý thức của anh đều đi theo ngón tay đó, hơi thở của anh rối loạn một chút.

Từ xương cùng tê dại lên đến trên gáy, cơ bắp cả người anh bắt đầu căng chặt.

"Thu chút lợi tức trước đã."

Giọng của Cố Tinh Thần vang lên bên tai anh, đôi môi mềm mại phủ lên, nhẹ nhàng mổ lên một cái rồi tách ra.

Shhh!!!

Quá đau.

Lục Tấn Tắc hừ một tiếng, anh chậm rãi giật mình dậy để chặn lại sự xấu hổ của mình.

Cố Tinh Thần cho rằng anh đã tỉnh, cậu gần như nhảy xuống từ trên người anh.

"Lục Tấn Tắc? Thầy Lục ơi?" Cố Tinh Thần giả vờ như không có gì xảy ra mà đẩy đẩy anh, sau đó lấy thuốc từ trong túi ra, "Uống thuốc trước đi, anh sốt dữ quá."

Lục Tấn Tắc đưa lưng về phía cậu rồi mở mắt ra, trong mắt anh phảng phất như có ánh lửa rừng rực, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, sau đó mới ách giọng nói: "Được, lát nữa tôi sẽ uống."

"Không được, bây giờ uống ngay, tôi đi lấy nước cho anh."

Cố Tinh Thần ra khỏi phòng đi tới nhà bếp lấy nước, trước đây đã tới một lần nên cậu rất quen cửa quen nẻo.

Nhìn Lục Tấn Tắc uống thuốc xong lại dìu anh nằm xuống ngủ, Cố Tinh Thần mới nói: "Tối nay tôi ở nhờ nhà anh một đêm vậy, tôi ngủ trong phòng khách, có việc gì thì cứ gọi tôi nhé."

Lục Tấn Tắc vốn muốn từ chối nhưng nghĩ nghĩ lại đem lời muốn nói nuốt trở vào.

"Cậu có thể ở phòng dành cho khách, ga giường đều là mới."

Cố Tinh Thần lắc đầu, "Ở đó tôi sẽ không nghe được tiếng anh gọi, ở phòng khách hay hơn."

Đèn trong phòng đều được tắt hết chỉ chừa lại một cái đèn tường.

Lục Tấn Tắc nhìn chằm chằm trần nhà, mãi mà ngủ không được.

- -----------

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tấn Tắc: Mẹ à, tôi khuyên bà lương thiện với tôi một chút!

Tác giả: Tôi rất (không) lương thiện nha!

HOÀN CHƯƠNG 7.