Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 15: Giang Lâm Quản Gia



Khi hắn vừa nắm giữ được quyền quản gia của Tướng quân phủ, ở An Dương Hầu phủ cũng xảy ra một đoạn đối thoại khá thú vị.

Triệu Thu Như không chỉ bị màn ‘hiếu thuận’ của Giang Lâm làm cho hôn mê mà còn trực tiếp đổ bệnh, ước chừng hôn mê suốt một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Người nữ nhi thật sự hiếu thuận là Giang Cẩm Nguyệt chiếu cố ở bên cạnh, lau mình đút dược, thủ bên mép giường đến hơn nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, lại nhanh chân đến thăm Triệu Thu Như.

Triệu Thu Như nằm trên giường, lầm bầm tên Giang Lâm ở trong miệng, ánh mắt âm lãnh, hận không thể giết người.

Tuy nàng ta đã không tận mắt nhìn thấy chuyện Giang Lâm làm bên ngoài hầu phủ ngày hôm qua, nhưng chỉ nghe động tĩnh liền biết, nàng ta lại sắp sửa biến thành trò cười, sau này chỉ sợ sẽ không thể ló mặt ra ngoài một đoạn thời gian rất dài.

Giang Cẩm Nguyệt ôn nhu khuyên nhủ hai câu, sau đó lại hỏi đến Vệ Vân Chiêu, “Nương, hôm qua Vệ Vân Chiêu đến đây có phải là vì nữ nhi hay không…… Y đã đưa ra yêu cầu gì, cha không đáp ứng y có phải không?”

Biểu tình của Triệu Thu Như chợt cứng đờ trong một cái chớp mắt.

Giang Cẩm Nguyệt thấy phản ứng này của nàng ta, trong lòng nảy lên lo lắng, “Nương, có phải y muốn gả nữ nhi qua đó trả Giang Lâm về hay không? Con không muốn, nương biết con nhất định phải làm Thái tử phi mà.”

“Không phải, Vệ Vân Chiêu không hề nhắc tới con……” Lời này của Triệu Thu Như nói ra có chút gian nan.

Nàng ta cẩn thận ngẫm lại, hôm qua Vệ Vân Chiêu thật sự từ đầu tới đuôi đều không hề nhắc qua tên của Giang Cẩm Nguyệt, cho dù là chuyện dính dáng tới cũng không có.

Lúc này liền đổi thành Giang Cẩm Nguyệt cứng mặt.

Tuy rằng tình huống bị gả vào Vệ gia đổi Giang Lâm về đã không xuất hiện đúng như ý nguyện của Giang Cẩm Nguyệt, nhưng nàng ta vẫn không thể cao hứng lên nổi.

Ở góc nhìn của Giang Cẩm Nguyệt, chỉ có chuyện nàng ta không muốn gả cho Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu thì có tư cách gì mà không đề cập đến nàng ta, Vệ gia hiện giờ đã sớm không còn là Vệ gia của trước kia, ngay cả bản thân Vệ Vân Chiêu lúc này cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi.

Giang Cẩm Nguyệt cố nén tâm tình không vui trong lòng mà bồi Triệu Thu Như trò chuyện trong chốc lát, sau đó liền vội vàng trở về phòng, triệu hoán hệ thống.

Giang Cẩm Nguyệt: “Hệ thống không phải ngươi nói Vệ Vân Chiêu vĩnh viễn đều sẽ không tỉnh lại, nhất định sẽ chết sao? Vì sao bây giờ y lại tỉnh dậy, thậm chí còn có thể ra ngoài chạy khắp nơi như vậy!”

Hệ thống: [Theo kiểm tra đo lường, ký chủ lựa chọn phụ tá Thái tử, nhân vật Vệ Vân Chiêu nhất định phải chết. Nhưng do sự xuất hiện của nhân vật mới tham gia vào cốt truyện, tuyến truyện đã sinh ra lệch lạc, ký chủ có thể lựa chọn mượn sức hoặc giải quyết nhân vật mới, giúp tuyến truyện trở về quỹ đạo.]

Giang Cẩm Nguyệt: “Nhân vật mới?” Đôi khi hệ thống sẽ nói mấy lời kỳ kỳ quái quái, Giang Cẩm Nguyệt cũng không hoàn toàn hiểu rõ.

Hệ thống: [Theo kiểm tra đo lường, nhân vật Giang Lâm đã không dựa theo kế hoạch định trước, tuyến vận mệnh của nhân vật đã phát sinh biến đổi, xin ký chủ mau chóng đưa ra lựa chọn.]

Hệ thống bắn ra phụ đề: Mượn sức / Giải quyết

Giang Cẩm Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của hệ thống, hẳn là do Giang Lâm đã không dựa theo an bài vốn dĩ của hệ thống, cho nên Vệ Vân Chiêu mới có thể tỉnh lại, nói cách khác, chính là Giang Lâm đã cứu Vệ Vân Chiêu.

Nhìn hai lựa chọn trước mặt, Giang Cẩm Nguyệt gần như không hề do dự mà chọn cách giải quyết.

Không một ai có thể ngăn cản nàng ta phụ tá Thái tử đăng cơ, cùng Thái tử trở thành đế hậu lưu danh thiên cổ, cho nên Vệ Vân Chiêu cần phải chết. Mà chỉ khi giải quyết được Giang Lâm thì mới có thể diệt trừ Vệ Vân Chiêu.

Giang Cẩm Nguyệt âm thầm mặc niệm, xin lỗi, đại ca.

Hệ thống: [Đã hoàn thành việc chuẩn bị phương án giải quyết nhân vật Giang Lâm, ký chủ có thể lựa chọn một trong các phương án sau để tiến hành.]

Giang Cẩm Nguyệt đọc phương án mà hệ thống đưa ra, trong mắt hiện lên hàn quang, nàng ta thấp giọng nói: “Sẽ nhanh thôi.”

……

Tướng quân phủ.

Vệ Vân Chiêu đang ngồi xe lăn phơi nắng ở trong sân, thời tiết dần dần ấm lên, trong viện cũng nở rộ không ít hoa, cảnh xuân vừa lúc.

Đều duy nhất không tốt lắm chính là, trước mặt y có vài người tới cầu tình, hoặc có thể gọi là đến cáo trạng.

Diệp ma ma hầu hạ bên cạnh Vệ lão phu nhân là người dẫn đầu, “Tướng quân, tuy ngài đã để thiếu phu nhân làm đương gia, nhưng cậu ấy cũng không thể không màng tôn ti mà quản đến trên đầu của lão phu nhân được.”

“Là quản thúc bình thường thì không nói, nhưng thiếu phu nhân cậu ấy thật sự…… thật sự làm quá mức, Tướng quân ngài nhất định phải răn dạy thiếu phu nhân một phen, bằng không trong phủ này liền náo loạn.” Vẻ mặt của Diệp ma ma vô cùng đau đớn.

Vệ Vân Chiêu không chút để ý hỏi một câu, “Hắn đã làm gì?”

Diệp ma ma: “Cậu ấy, cậu ấy rút đi một nửa nha hoàn hầu hạ trong viện của lão phu nhân, nói quá nhiều người dưỡng lãng phí. Chưa hết, cậu ấy thế nhưng còn bắt lão phu nhân chép kinh Phật, còn nói cái gì mà lão phu nhân lớn tuổi không làm được việc khác, liền chép kinh Phật cầu phúc cho Tướng quân ngài. Còn muốn lão phu nhân phải dọn đến từ đường mà chép, chép không đủ số liền không cho ăn cơm.”

“Phải ở một nơi lạnh lẽo như từ đường, lão phu nhân sao có thể chịu được, còn không cho ăn cơm, thiếu phu nhân chỉ là một vãn bối, làm sao dám!”

Trong lòng Diệp ma ma tràn ngập căm phẫn.

So sánh với bà ta, phản ứng của Vệ Vân Chiêu lại lãnh đạm hơn nhiều, “Tổ mẫu không muốn chép kinh cầu phúc cho ta sao?”

“Chuyện này……”

Vệ Vân Chiêu: “Nếu tổ mẫu không muốn tất nhiên là không thể cưỡng cầu, đợi phu nhân trở về, ta sẽ nói lại với hắn.”

Việc này căn bản không phải là chuyện chép kinh, mà rõ ràng chính là Giang Lâm đã làm quá mức, một tôn tức lại dám bò đến trên đầu tổ mẫu tác oai tác phúc.

Diệp ma ma há miệng định giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có phần lãnh đạm của Vệ Vân Chiêu, liền ngậm miệng không dám nói ra.

Vệ Vân Chiêu: “Diệp ma ma hãy trở về hỏi tổ mẫu xem bà ấy muốn hay không muốn, vấn an rồi lại đến nói cho ta biết.”

Nói xong, Vệ Vân Chiêu vẫy vẫy tay, ý bảo Diệp ma ma lui xuống, để người ở phía sau bà ta đứng ra.

Phía sau bà ta là người hầu hạ bên cạnh Vệ phu nhân, trong phủ gọi là Phương ma ma, là của hồi môn nhà từ mẹ đẻ của Vệ phu nhân đi theo đến đây, cũng coi như là bà vú của Vệ Vân Chiêu.

Cách thức khóc lóc kể lể của Phương ma ma cũng giống như của Diệp ma ma, mà việc Giang Lâm bảo Vệ phu nhân làm cũng không khác mấy so với Vệ lão phu nhân, không chỉ phải cầu phúc cho nhi tử, mà còn phải tụng kinh cho vong phu, địa điểm cũng nằm ở từ đường.

Phương ma ma nói: “Từ nhỏ thân mình của phu nhân đã yếu nhược, ở một nơi như từ đường, bảo phu nhân làm sao có thể chịu nổi đây.”

Vệ Vân Chiêu rõ ràng nguyên do vì sao Giang Lâm lại chọn từ đường, hắn chính là đang hả giận giúp Vệ Vân Gia, một tiểu cô nương như vậy đều có thể chịu được, các nàng có gì mà không chịu nổi chứ.

Thái độ của Vệ Vân Chiêu lại càng thêm lãnh đạm, “Bà vú hãy trở về hỏi mẫu thân một chút xem bà có muốn tụng kinh cho phụ thân hay không, có muốn chép kinh cầu phúc cho nhi tử hay không, nhi tử tuyệt không cưỡng cầu.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Vệ Vân Chiêu, Phương ma ma không dám mở miệng nói một câu.

Người ở nhị tam tứ phòng cũng tới, Giang Lâm không bắt mấy vị thẩm thẩm này chép kinh, nhưng lại rút đi một nửa số người hầu hạ trong viện của bọn họ, đồng thời còn bố trí vườn rau muốn bọn họ trồng trọt, nghe có vẻ còn tra tấn người khác hơn là chép kinh.

Mấy vị thẩm thẩm này ngày thường đều mặc kệ việc trong phủ, cũng không bao giờ ra cửa, thật sự quá mức nhàn rỗi.

Vệ Vân Chiêu: “Có lẽ phu nhân muốn tìm cho các vị thẩm thẩm chút việc giết thời gian thôi, nếu các vị thẩm thẩm không muốn tự mình động thủ, vậy cứ để cho bọn hạ nhân làm đi, việc này không ngại.”

Người của những viện khác đều tới, nhưng chỉ duy nhất ngũ phòng là không, bởi vì Giang Lâm còn đang ‘bới lông tìm vết’ ở trong viện của ngũ phòng.

Động tác của Giang Lâm rất nhanh, nói chỉnh đốn là chỉnh đốn, trước tiên bảo quản gia viết một phần danh sách các hạ nhân trong phủ tương ứng với từng viện, cộng với tiền công phát cho bọn họ là bao nhiêu. Giang Lâm đi tới từng viện xử lý, người nào thành thật nghe lời, nguyện ý phối hợp liền lưu lại nghe hắn an bài. Những ai trái lại muốn ra oai phủ đầu, hắn liền trực tiếp lấy khế ước bán thân kéo người ra ngoài đem bán, hoàn toàn không cho mặt mũi.

Ấn theo trình tự, rút bớt một nửa người hầu hạ ở từng viện, lại an bài cho chủ tử của bọn họ chút việc để làm, Giang Lâm liền đi đến chỗ của ngũ phòng.

Chỗ ở của Vệ An chính là nơi loạn nhất, cũng là nơi có nhiều người nhất ở Tướng quân phủ, trong viện này của gã có năm người được cho danh phận di nương, thông phòng không có danh phận thì có cả đống người, ngay cả nha hoàn hầu hạ trong viện, tất cả đều từng có một chân với gã.

Khi Giang Lâm vừa bước vào trong viện của ngũ phòng thì Vệ An đang ở trong sân náo loạn cùng hai nữ nhân, thậm chí còn không hề vì sự có mặt của hắn mà thu liễm đi một chút.     

Vốn dĩ Giang Lâm cũng chỉ tính toán sẽ xử lý nơi này giống như những viện phủ khác, cắt bớt hạ nhân, không động đến thiếp thất. Nhưng hắn nhìn kỹ, lại phát hiện chỗ ngồi của Vệ An và hai nữ nhân này vừa lúc ở ngay bên ngoài phòng của hai nữ nhi của gã, mặc dù không mở cửa hay cửa sổ, nhưng các nàng cũng có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh ở trong sân.

Giang Lâm tức khắc nổi giận.

Sau khi bước vào cửa hắn liền giơ một chân lên đá văng Vệ An, còn hai nữ nhân kia Giang Lâm không cần làm gì liền trực tiếp bị dọa cho co rút tại chỗ.

Giang Lâm ném bộ quần áo vươn vãi trên mặt đất của Vệ An lên người gã, sau đó đi gõ cửa phòng của hai tiểu cô nương.

Đây hiển nhiên không phải là lần đầu tiên Vệ An hồ nháo ở trong sân, hai tiểu cô nương này trước kia khẳng định là cũng từng gặp qua chuyện này, Giang Lâm cũng không nói thêm cái gì, chỉ kêu Bạch Cập Bạch Vi đưa các nàng tới viện của Vệ Vân Gia, tạm thời không cần trở lại nơi này.

Kế tiếp, chính là tính sổ với Vệ An.

“Lấy cái kéo tới đây.” Giang Lâm phân phó.

Hai ngày nay hắn mang theo một nhóm người đi chỉnh đốn Tướng quân phủ, người đi theo hắn đều rất hiểu chuyện, Giang Lâm vừa phân phó bọn họ liền lập tức hành động.

Kéo rất nhanh liền được mang tới, Giang Lâm chỉ huy người nhặt quần lót của Vệ An lên, cắt hai ba cái liền biến nó thành một cái quần soóc ngắn, sau đó mặc vào cho Vệ An.

Ngay sau đó, Giang Lâm duỗi tay chỉ vào cái cây ở giữa sân, “Cột treo lên.”

Vừa nghe lời này, Vệ An liền không nhịn được nữa, “Ngươi thì tính là thứ gì mà cũng dám trói ta, ta chính là Ngũ gia của Vệ gia.”

Giang Lâm chán ghét liếc nhìn Vệ An một cái, lạnh giọng nói: “Trói.”

Một chữ, chân thật và đáng tin.

Mấy gã sai vặt tiến lên túm lấy hai tay hai chân của Vệ An nâng gã tới chỗ cái cây, Vệ An vừa giãy giụa vừa mắng, “Cẩu đồ vật, mù mắt chó của các ngươi đi, dám động thủ với bổn đại gia, cẩn thận bổn đại gia đá các ngươi ra khỏi phủ.”

“Cẩu đồ vật, các ngươi làm gì vậy, thả ta xuống, mau thả bổn đại gia xuống, nếu không bổn đại gia liền lấy mạng chó của các ngươi!”

Có lẽ là vì Vệ An vừa mở miệng là ba chữ cẩu đồ vật, cho nên gã liền bị trói cao hơn một chút, vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy cả người gã bóng loáng thịt.

“Nếu ngươi thích trần trụi, vậy cứ ở trên đó mà khoe cho đủ đi.” Ngữ khí của Giang Lâm hết sức lãnh đạm.

“Tiện nhân, Giang Lâm ngươi cái tên tiện nhân này… Ô ô ô…”

Giang Lâm nhét vớ của Vệ An vào trong miệng gã, không biết đã bao lâu không giặt, một cơn gió thổi qua, khắp viện đều bốc mùi.

Sau khi Vệ An không thể mở miệng nữa, ánh mắt của Giang Lâm lại dời tới trên người của hai nữ nhân vừa cùng Vệ An làm loạn ở trong sân, hai nữ nhân kia ôm quần áo che khuất ngực, dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn chằm chằm vào Giang Lâm.

Nhưng Giang Lâm lại không hề biết tới câu thương hoa tiếc ngọc, đạm mạc nói: “Tương tự, che khuất vị trí bẩn mắt, trói lên cây.”

Hạ nhân lập tức bắt đầu hành động, trói còn nhanh hơn lúc trói Vệ An, cũng tri kỷ nhét thêm cả vớ thúi.

Đợi phía bên này đã trói người treo lên xong xuôi, Tiểu Chu thị mới đánh cái ngáp mà xuất hiện, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, “Chuyện gì vậy……” Còn chưa dứt lời, nhấc đầu một cái liền nhìn thấy Vệ An trụi lủi bị trói ở trên cây.

Biểu tình của Tiểu Chu thị lập tức thay đổi, “Ai làm? Giang Lâm, có phải là ngươi hay không, ngươi thật to gan, dám đối đãi với trưởng bối như thế, ta thấy ngươi……”

Giang Lâm trực tiếp cắt lời nàng ta, “Hoặc là nghe ta, hoặc là lên đó bồi vị tướng công tốt kia của ngươi, tự mình chọn đi.”

Câu nói của Tiểu Chu thị bị mắc trong cổ họng, nghẹn đến độ đỏ bừng mặt.

Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Giang Lâm, Giang Lâm làm lơ ánh mắt của nàng ta, nói thẳng: “Bắt đầu từ hôm nay, trong viện này không được lưu nữ nhân, hoặc là bán đi toàn bộ, hoặc là các ngươi tự mình dưỡng, chọn đi.”

Tiểu Chu thị bị miệng lưỡi hệt như ra lệnh này của Giang Lâm làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh trong lòng liền nảy lên ý mừng, nàng ta đã sớm không vừa mắt đám nữ nhân này, chỉ là trước kia không thể đuổi đi, cũng không dám ngỗ nghịch ý tứ của lão phu nhân, cho nên mới bị bắt phải giữ bọn họ lại, lúc này có Giang Lâm đóng vai kẻ xấu giúp nàng ta đuổi người đi, nàng ta nào lại không muốn chứ.

“Nhưng mà các nàng đã theo phu quân của ta nhiều năm như vậy, cứ như vậy liền đuổi đi có phải là không được tốt lắm hay không……” Tiểu Chu thị còn muốn ngượng ngùng làm bộ hai câu.

Đáng tiếc Giang Lâm không phải là người biết nhân nhượng cho nàng ta, “Vậy các ngươi tự mình dưỡng đi, từ nay về sau, nữ nhân không liên quan ở trong viện này đừng mơ có thể được Tướng quân phủ chi cho một văn tiền.”

Giang Lâm nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu, “Trông chừng ba người trên cây này, chưa đến buổi sáng ngày mai, không ai được phép thả bọn họ xuống dưới.”