Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 18: Trả Lại Hổ Phù



Hôm sau, Giang Lâm phải cùng Vệ Vân Chiêu tiến cung.

Khi chuẩn bị ra cửa, Giang Lâm phát hiện Vệ Vân Chiêu lại không mặc triều phục mà chỉ là bộ y phục bình thường y hay mặc, Giang Lâm không khỏi hỏi: “Mặc như vậy có thích hợp không?”

Vệ Vân Chiêu giải thích: “Không phải triều hội thì có thể không cần mặc triều phục, huống chi nếu hôm nay ta còn mặc triều phục, ông ta sẽ không tin.”

Giang Lâm biết ông ta là chỉ ai, hắn nhớ tới ban nãy sau khi mặc quần áo xong, Vệ Vân Chiêu đã lấy ra một thứ gì đó từ trong ngăn tủ bỏ vào trong cổ tay áo, “Cho nên hôm nay mặt ngoài là tuyên triệu ngươi tiến cung, nhưng trên thực tế chính là đòi lại đồ vật.”

Vệ Vân Chiêu gật đầu, để Giang Lâm đẩy mình ra cửa, xe ngựa đã chờ ở trước cổng từ sớm.

Đợi đến khi đã yên vị trên xe ngựa, Vệ Vân Chiêu mới nói: “Năm ngoái phụ thân ta nhận hổ phù phụng mệnh xuất chinh, sau khi ông ấy chết trận sa trường, ta trở thành chủ soái, hổ phù liền rơi vào tay của ta. Vốn dĩ khi chiến thắng trở về phải trả lại hổ phù, nhưng lúc ấy ta lại bị khiêng trở về trong lúc hôn mê, tính mạng bị đe dọa. Ta không thể chủ động trả lại, ông ta cũng không có mặt mũi để cưỡng ép thu hồi hổ phù ngay tại thời điểm này, cho nên vẫn luôn kéo dài đến nay.”

“Ông ta đang đợi ngươi chết.” Giang Lâm nói, y vừa chết hổ phù tự nhiên liền được trả về.

“Có lẽ.” Phản ứng của Vệ Vân Chiêu không lớn, hiển nhiên là vì việc này cũng nằm trong dự kiến.

Xưa ngay cũng không có bao nhiêu võ tướng có thể chết già, tổ tiên của Vệ gia phần lớn đều kết thúc sinh mạng ở trên chiến trường, cả đời cũng không được hưởng qua mấy ngày phúc, nhưng cũng bởi vì vậy mà Vệ gia mới có thể tồn tại suốt một trăm năm.

Nhất thời cũng khó nói được là hữu hạnh hay bất hạnh.

Nhưng Vệ Vân Chiêu biết, hiện giờ vị kia không tin Vệ gia, cho nên y chỉ có thể lui một bước.

Xe ngựa chỉ có thể đi đến cửa cung, sau khi xuống xe ngựa Giang Lâm phải đẩy Vệ Vân Chiêu đi về phía trước, Tuân Thất đi theo phía sau bị ngăn ở bên ngoài, nói đây là quy củ. Giang Lâm không biết có quy củ nào như vậy hay không, nhưng hắn có thể nhìn ra sự kiêng kị, cho dù Vệ Vân Chiêu hiện tại phải ngồi xe lăn, nhưng bọn họ vẫn không cho phép bên cạnh y có bất kỳ người nào biết võ công.

Bốn phía không có một bóng người, Giang Lâm liền cẩn thận hỏi Vệ Vân Chiêu, “Đây là hoàng cung, tất cả đều là người của ông ta, ngươi muốn làm chuyện gì cũng khó, vì sao ông ta còn phải đề phòng ngươi như vậy.”

Đi theo con đường trọng chấn Vệ gia của Vệ Vân Chiêu, tương đương với việc mở ra phó bản mới, Giang Lâm hoàn toàn không có thông tin gì.

“Chó cùng rứt giậu.” Vệ Vân Chiêu cho đáp án.

Ngẫm lại, Vệ Vân Chiêu lại bổ sung một câu, “Ông ta già rồi.”

Giang Lâm hiểu rõ điểm này, già rồi nên sợ chết, điên cuồng mê luyến quyền lực, liền dễ dàng đánh mất thần chí. Có rất nhiều minh quân đến khi về già lại sống sờ sờ tự biến mình thành một hôn quân.

Mà đế vương khi lớn tuổi đều sẽ càng thêm kiêng kị võ tướng hơn so với lúc còn trẻ.

Đế vương đầu óc không thanh tỉnh, chỉ bằng một câu nói là có thể khiến mấy trăm thậm chí mấy ngàn mấy vạn người bỏ mạng, đơn giản chỉ vì một sự ngờ vực buồn cười.

Mà buồn cười nhất chính là vị Hoàng thượng này khi đăng cơ niên hiệu là Minh Đức, mấy năm trước cũng có thể gọi là một vị minh quân, nhưng đến sau này lại sửa niên hiệu thành Trường Đức, hiện giờ đang là Trường Đức năm thứ năm.

Giang Lâm nhớ tới nội dung trong nguyên tác, sau khi Thái tử đăng cơ không bao lâu liền được người trong thiên hạ gọi một tiếng minh quân, không chỉ vì có nữ chính và bàn tay vàng của nàng ta trợ lực, mà cũng bởi vì phía trước Thái tử đã có vị phụ hoàng này làm đối lập.

Thái tử vừa ngồi lên ngôi vị hoàng đế liền lấy lại công bằng cho vài gia tộc có trung thần đã từng bị chém oan, giành được không ít lời khen ngợi.

Chỉ là Vệ gia lại không có được số tốt như vậy, từ sau khi Vệ Vân Chiêu chết đi, tác giả liền không còn miêu tả gì đến Vệ gia nữa.

Sau khi xuyên vào trong sách, mơ hồ thấy được một vài âm mưu trong đó, Giang Lâm không khỏi cảm thấy kẻ đã giết Vệ Vân Chiêu thật sự có một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ.

Vệ Vân Chiêu và cha y đều chết vì bảo vệ quốc gia, những người khác của Vệ gia đều còn sống, cũng không có oan án gì, sở dĩ Vệ gia không còn xuất hiện nữa, chẳng qua là vì Vệ gia không còn người để dùng mà thôi.

Một Vệ An bị nuông chiều biến thành kẻ vô dụng, một Vệ Vân Kỳ chỉ mới năm tuổi mà đến cả việc có thể sống sót lớn lên hay không cũng là một vấn đề, cùng với một đám nữ nhân không thể nhấc nổi sóng gió, mất đi Vệ Vân Chiêu, cái nhà này liền hoàn toàn xuống dốc.

Giang Lâm thật muốn cho đối phương một điểm tán thưởng.

Giang Lâm đang chìm trong suy nghĩ, Vệ Vân Chiêu lại không muốn nói thêm cái gì, hai người một đường trầm mặc đi tới Tuyên Chính điện, nơi Hoàng thượng chuyên dùng khi muốn triệu kiến thần tử đến nghị sự.

Sau khi tiểu thái giám thủ vệ đi vào bẩm báo, lập tức liền cho truyền hai người tiến vào.

Trường Đức đế đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, hai người tiến vào mà ông ta cũng không hề ngẩng đầu một chút.

Vệ Vân Chiêu phải quỳ xuống hành lễ với Trường Đức đế, Giang Lâm liền dìu y, vất vả lắm mới đỡ xuống xe lăn, nhưng vì đầu gối không có sức lực, Vệ Vân Chiêu vừa quỳ xuống đất cả người liền nằm sấp xuống.

“Thần Vệ Vân Chiêu cung thỉnh thánh an, ngô hoàng vạn phúc.” Trên trán Vệ Vân Chiêu bắt đầu thấm đầy mồ hôi, gần như ép mình phải hành lễ.  

Nghe thấy giọng nói, vị Hoàng thượng cần chính kia rốt cuộc mới nâng đầu lên, “Ồ, Vân Chiêu tới rồi sao, trẫm nghe nói chân của ngươi vẫn chưa khỏi mà, quỳ làm gì, mau đứng lên đi, Càn Vĩnh Phúc, mau nâng Vệ khanh gia dậy.”

“Tạ Hoàng thượng.” Vệ Vân Chiêu khấu tạ rồi mới duỗi tay để vị công công kia dìu mình.

Giang Lâm cũng hỗ trợ, ở một bên đỡ Vệ Vân Chiêu, mất rất nhiều công sức mới giúp Vệ Vân Chiêu một lần nữa ngồi trở lại xe lăn.

Giang Lâm sờ trán một cái, cảm thấy mình cũng sắp ra mồ hôi.

Có lẽ là vì nhìn thấy động tác của Giang Lâm, ánh mắt của Trường Đức đế liền rơi xuống trên người hắn, Giang Lâm nhận thấy tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào thiên nhan, vùi đầu xuống cực thấp.

Trường Đức đế: “Đây hẳn là trưởng tử của An Dương Hầu đi, trẫm cũng là lần đầu tiên thấy mặt, ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn kỹ xem.”

Giang Lâm tựa hồ như có chút sợ hãi, chậm chạp không phản ứng, cũng nhờ có Vệ Vân Chiêu kéo tay hắn, nhỏ giọng nói một câu đừng sợ, Giang Lâm mới chậm rãi nâng đầu.

Trường Đức đế thu hết phản ứng của hai người vào mắt, ánh mắt đen tối không rõ.

Trong lúc Trường Đức đế đang nhìn Giang Lâm, Giang Lâm cũng thấy rõ diện mạo của vị hoàng đế này.

Trên mặt để râu, bộ dáng khoảng trên dưới 50, người trông hết sức uy nghiêm, thường ngồi ở địa vị cao, khí thế cũng không thể quá kém, chỉ là đôi mắt kia, không biết là vì đọc quá nhiều tấu chương hay là do tính kế quá nhiều, không đủ thanh minh, hiện có chút vẩn đục.

Triệu Thu Như tựa hồ như rất vừa lòng đối với Giang Lâm, trên mặt xuất hiện vài phần ý cười, “Ừ, là một tiêu chí nhân nhi(?), tướng mạo này cũng rất đăng đối với Vệ khanh gia. Trẫm nghe Thái tử nói, lúc trước ngươi chủ động muốn đổi người thay muội muội ngươi đến xung hỉ cho Vệ khanh gia, chính là vì ngươi tâm duyệt Vệ khanh gia, có chuyện như vậy hay không?”

Giang Lâm cười lạnh trong lòng, An Dương Hầu phủ cũng thật dám nói, chỉ bằng cái thanh danh thấy người nào liền câu dẫn người đó trước kia của hắn, cho dù hắn tâm duyệt ai thì cũng không thể đến trên người của Vệ Vân Chiêu, hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt.

Trên mặt của Giang Lâm hiện lên vẻ chần chừ, không biết phải tiếp lời này như thế nào.

Cũng may Trường Đức đế cũng không để ý, ông ta nói tiếp: “Trẫm miệng vàng lời ngọc định ra hôn sự, há liền nói đổi là đổi, mới đầu trẫm chính là muốn trị tội ngươi. Nhưng Thái tử lại nói, ngươi cố ý mời đại sư tính qua sinh thần bát tự, lại nói nam tử mệnh cách thuần dương, ngươi đi xung hỉ càng có hiệu quả hơn muội muội của ngươi, trẫm niệm tình một mảnh si tâm của ngươi, cho nên mới không truy cứu.”

“Hiện giờ xem ra trẫm quả nhiên đã đúng, trước đó toàn bộ Thái y ở Thái Y Viện xem bệnh nhiều lần như vậy đều không thể cứu người tỉnh lại, ngươi chỉ vừa gả qua không đến mấy ngày Vệ khanh gia liền tỉnh, việc này là công lớn của ngươi. Ngươi đánh thức được đại tướng quân của trẫm, trẫm phải thưởng cho ngươi, ngươi nói một chút xem, muốn được ban thưởng cái gì?”

Hoàng thượng thoạt nhìn rất cao hứng, tươi cười đầy mặt.

“Tạ Hoàng thượng, có điều Tướng quân có thể tỉnh lại đều là do y thuật cao minh của Thái Y Viện đã chữa khỏi cho y, không liên quan gì đến tiểu dân, tiểu dân không dám mạo phạm nhận công lao về mình, càng không dám xa cầu ban thưởng.”

Nếu nhận phần thưởng này Giang Lâm sợ là phải đổi lấy bằng tính mạng.

Vì muốn Vệ Vân Chiêu mau chết, ngay cả lời nam tử mệnh cách dương xung hỉ sẽ có tác dụng hơn mà ông ta cũng tin, nếu thật sự thử ra việc Vệ Vân Chiêu tỉnh lại có liên quan đến hắn, hắn phỏng chừng liền không thể sống nổi qua đêm nay.

Vị này cho thấy ông ta không hề tín nhiệm hắn và Vệ Vân Chiêu, từ lúc bọn họ vừa tiến vào liền bắt đầu thử hết lần này đến lần khác.

Sau khi thái giám thông báo mới cho phép bọn họ tiến vào, kết quả tiến vào rồi thì ông ta lại vờ như không thấy, một hai phải bắt Vệ Vân Chiêu chật vật quỳ xuống mới giả mù sa mưa nói một câu không cần quỳ. Còn an bài thái giám tới dìu y, thử xem chân của Vệ Vân Chiêu có thật sự không có sức lực hay không, phía sau biết đâu còn có chiêu bài gì mới cũng không chừng.

Nhưng Trường Đức đế lại quyết tâm phải ‘gán’ cho hắn công lao này, “Như thế nào lại không có, Càn Vĩnh Phúc và Thái y đều nói với trẫm, nếu không có ngươi tỉ mỉ chăm sóc, Vệ khanh gia tuyệt đối sẽ không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Nếu ngươi ngại, vậy trẫm liền trực tiếp thưởng cho trăm mẫu ruộng tốt, trăm lượng hoàng kim, lại thêm chút vải dệt vừa mới tiến cống vào cung, ngươi cảm thấy thế nào?”

Giang Lâm ngoại trừ quỳ xuống nói tạ ơn thì cũng không dám nhiều lời thêm một câu.

“Một chút như vậy cũng không gọi là gì, nếu đã như thế, sau này cần phải dụng tâm chăm sóc đại tướng quân của trẫm hơn nữa, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, trẫm liền hỏi tội ngươi.” Trường Đức đế nửa vui đùa nửa uy hiếp mà nói.

Giang Lâm cất cao giọng đáp lời: “Vâng, tiểu dân nhất định sẽ tận tâm tận lực, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.”

Trên mặt Trường Đức đế xẹt qua một tia lạnh lẽo, có điều rất nhanh đã khôi phục nguyên dạng, cười nói với Vệ Vân Chiêu vài câu.

Qua vài câu nói, Vệ Vân Chiêu lấy hổ phù ra, hai tay dâng lên, “Hoàng thượng, thần tiến đến trả lại hổ phù.”

“Hiện giờ hai chân của thần đã phế đi, sau này không thể lãnh binh xuất chinh nữa, thần không còn mặt mũi nào để tiếp tục làm tướng quân của Đại Việt, càng không có mặt mũi để giữ vật ấy trong tay, mong Hoàng thượng thành toàn.”

Càn Vĩnh Phúc tiếp nhận hổ phù từ tay của Vệ Vân Chiêu, trình đến trước mặt của Trường Đức đế, Trường Đức đế lại không tiếp, “Vệ khanh gia nói quá lời, ngươi chinh chiến sa trường vì Đại Việt ta, lập hạ công lao to lớn, chính là công thần của Đại Việt. Nếu như trẫm đối đãi với công thần như thế chỉ vì chân ngươi bị thương một chút, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ cho rằng trẫm không dung nổi một trung thần lương tướng?”

“Là do thần vô năng, chân của thần sợ là khó mà đứng lên, biên quan cần có tướng lãnh trấn thủ, thần không thể chiếm vị trí rồi lại ngồi không, như vậy không chỉ hại nước hại dân, thần cũng không thể tiếp thu việc mình thân là tướng quân nhưng lại không thể lên chiến trường, thần khẩn cầu Hoàng thượng thành toàn.”

Vệ Vân Chiêu giãy giụa định quỳ xuống.

Trường Đức đế nhìn chằm chằm vào Vệ Vân Chiêu một lát, xác định lời y nói là thật, lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, “Vệ khanh gia một lòng vì Đại Việt ta, có tâm.”

“Bất quá trẫm không thể bạc đãi công thần, Vệ khanh gia không thể làm võ tướng nữa, trẫm liền phong ngươi làm Trung thư tham chính tri sự(?), hiện giờ vị trí này bỏ không, đợi chân ngươi tốt lên một chút liền tới nhậm chức, Vệ khanh gia thấy có được không?”

An bài săn sóc như thế, Vệ Vân Chiêu tất nhiên là không có bất mãn gì, y không có hổ phù nghĩa là không có binh quyền, từ đây về sau cũng không còn là võ tướng, những kẻ nịnh bợ người trên dẫm đạp người dưới ở Thịnh Kinh nhất định sẽ không bỏ qua cho Vệ gia. Nhưng nếu y vẫn là một vị quan lớn triều đình, cho dù chỉ có kỳ danh không có thực quyền thì cũng đã tốt hơn nhiều so với không là gì.

Vệ gia còn phải dựa vào cái gọi là long ân của Hoàng thượng để tồn tại.

Vệ Vân Chiêu gian nan quỳ xuống tạ ơn, Trường Đức đế hô đứng dậy, chỉ nghe từ ngữ khí là có thể thấy được ông ta đang rất cao hứng.

Rời khỏi Tuyên Chính điện, hai người không dám có bất kỳ một phản ứng nào, chuẩn bị lên đường hồi phủ, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị một người ăn vận như đại cung nữ cản đường.

“Vệ tướng quân, tướng quân phu nhân, Hoàng hậu nương nương cho mời.”