Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 33: Mỹ Nhân “Bùn” Đồ



Giang Lâm cầm hạt thóc trong tay, biểu tình có chút kinh ngạc, hắn hỏi: “Vệ Vân Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi chọn chức quan Truân điền tư Lang trung này sao?”

Cặp song sinh thủ hạ kia hành lễ với Vệ Vân Chiêu xong liền móc ra một cái túi nhỏ đưa cho y xem qua, sau đó Vệ Vân Chiêu liền lấy từ trong cái túi ra một nắm thóc……

Bởi vì lúc này đã là tối muộn, Vệ Vân Chiêu cũng không hỏi hai người quá nhiều, biết được trên người hai người không bị thương, liền cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi.

Nhưng bản thân y thì lại nhìn túi thóc không hề cảm thấy buồn ngủ.

Giang Lâm cũng không ngủ, chủ yếu là vì quá mức tò mò.

Vệ Vân Chiêu giải thích cho hắn, “Đây là lúa Tuyên Thành, Tuyên Thành và Đại Việt cách nhau mấy ngàn dặm, phải đi thuyền ra biển mới có thể đến nơi.”

Giang Lâm suy đoán lúa Tuyên Thành này chính là loại mà hắn đã từng nghe qua, lúa Tuyên Thành chịu được hạn, trưởng thành sớm, hơn nữa còn có tính thích ứng mạnh, trồng ở vùng nhiệt đới hoặc duyên hải một năm có thể thu về hai mùa, ở thời đại mẫu sản không cao này, một năm hai mùa lúa đã có thể coi là sản lượng cực lớn.

“Vì sao ngươi phải cho người đi tìm loại lúa Tuyên Thành này?”

Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có chút bừng tỉnh, “Không phải ta, là do tổ phụ và phụ thân ta cho người đi tìm, ta chỉ là phái người thu hồi trở về mà thôi.”

“Bởi vì tướng sĩ biên quan ăn không đủ no, tướng sĩ tắm máu sa trường nhưng lại ăn không đủ no, nói ra có phải là có chút buồn cười hay không?”

Hoàn toàn không buồn cười, bởi vì từ xưa đến nay cắt xén quân lương, dùng quyền mưu chiến thuật đùa bỡn với sinh mạng của các tướng sĩ, chính là thủ đoạn ngốc bức nhất mà những kẻ cầm quyền thường chơi.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Giang Lâm biết, một vị Tướng quân am hiểu binh thư sẽ rõ ràng những việc này hơn hắn.

“Cho nên các ngươi liền tự mình nghĩ cách đi tìm giống lúa tốt, muốn sản xuất ra nhiều lương thực để các tướng sĩ đều được ăn no?”

Vệ Vân Chiêu: “Triều đình có thể ngoảnh mặt không màng, nhưng tướng lãnh lại không thể mặc kệ những tướng sĩ đã cùng mình vào sinh ra tử kia. Muốn có nhiều quân lương, bọn họ sẽ liền hỏi xin bá tánh, trong khi các bá tánh vốn cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm. Huống hồ nếu các bá tánh bị bức ép đến cùng đường thì thiên hạ sẽ đại loạn, những người đi dẹp loạn vẫn sẽ là các tướng sĩ được thức ăn của bá tánh nuôi sống kia.”

Nhưng nếu không gặp phải đại hạn, kỳ thật toàn bộ Đại Việt cũng không thiếu lương thực, chỉ là đối với một số người nào đó, bọn họ có lẽ thà để lương thực mốc meo ở trong kho chứ không muốn lấy ra nuôi một đám người mạo hiểm tính mạng để bảo vệ quốc gia. Bởi vì bọn họ cảm thấy những người đó sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với mình, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi quyền thế vốn thuộc về bọn họ.

Gặp được minh quân thương yêu bá tánh quý trọng tướng sĩ, tình huống sẽ tốt hơn một chút, còn gặp phải hôn quân, đa số đều sẽ dẫn đến kết cục quan bức dân phản. Nhưng tham quan lại nhiều hơn hôn quân không biết bao nhiêu lần, loại sự tình này cũng không phải là chuyện mà một người có thể quản được.

Lúc này liền không thể không nói một tiếng cảm tạ với Vệ gia gia!

Hạt thóc cho ra ngàn cân sản lượng giúp mọi người được ăn no cơm!

Giang Lâm tiến lại gần nhéo mặt Vệ Vân Chiêu, hảo tâm an ủi y, “Tuy rằng nghe qua cũng thật thảm thương, nhưng các ngươi đã suy nghĩ tìm ra cách tự cứu bản thân, hơn nữa hiện tại không phải đã mang hạt giống về rồi hay sao, tướng quân của Vệ gia các ngươi đều rất giỏi, thật đấy.”

Mặt Vệ Vân Chiêu bị nhéo có chút đau, y yên lặng gỡ tay Giang Lâm ra, nói: “Ngày mai ngươi bồi ta ra khỏi thành đến thôn trang một chuyến đi, ta cũng nên tiếp quản chức quan Truần điền tư Lang trung này rồi.”

Giang Lâm đáp ứng nhanh như chớp, “Không thành vấn đề!”

“Vậy mau đi ngủ thôi, ngày mai dậy sớm một chút.”

……

Dậy sớm thì đúng là sớm, nhưng đi thì không thành.

Tuy rằng hiện giờ Vệ gia đã không còn người làm ở trong triều, nhưng Giang Lâm vẫn còn hai tên huynh đệ tốt, hai người này vì muốn đưa tin tức cho Giang Lâm mà sáng sớm đã tới chờ ở trước cửa Vệ phủ, còn dọa người gác cổng một phen thót tim.

Chu Thành Vọng cắn một miếng bánh trứng đoạt lấy từ tay của Giang Lâm, vừa cười tủm tỉm nói với hắn: “Lúc này Hoàng hậu và Thái tử ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ vuột mất vị trí Tham tri chính sự mà còn chọc Hoàng thượng không cao hứng, hiện tại văn võ cả triều đều biết chuyện Hoàng hậu nương nương dùng mạng người làm lợi thế đổi lấy chức quan của triều thần.”

“Vị trí Tham tri chính sự này đã chọn được người chưa? Là người của ai?” Giang Lâm hỏi.

Chu Thành Vọng nói: “Hoàng thượng bảo cha ta suy nghĩ chọn một trong ba người, ông ấy chọn một người thuộc vây cánh của Nhị hoàng tử, cha ta nói hôm nay lâm triều sẽ lập tức công bố.”

Sau đó hắn lại tiếc hận mà liếc nhìn Vệ Vân Chiêu một cái, nhỏ giọng nói thầm với Giang Lâm, “Các ngươi cũng thật là, dùng chức quan nhị phẩm để đổi một mạng cho loại súc sinh như Vệ An, không phải là đầu óc có tật đấy chứ? Ngươi không thấy ở khắp kinh thành này có bao nhiêu hoàng thân quốc thích hay sao, chỉ riêng chức quan nhất phẩm một bàn tay cũng không đếm hết. Hiện tại Vệ gia các ngươi chỉ có một tiểu quan ngũ phẩm, bất kỳ người nào cũng có thể lột của các ngươi một tầng da.”

“Người kế mẫu ở Hầu phủ kia thời thời khắc khắc đều đang nhìn chằm chằm vào ngươi, muốn trả lại tất cả những lần bị ngươi cho ăn mệt trước kia, hiện tại ngươi thảm như vậy, nàng ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Chu Thành Vọng còn rất lo lắng.

Giang Lâm lắc đầu, không phải là không muốn giữ lại, “Bởi vì (chức quan nhị phẩm này) không thể giữ lại được, ngươi cho rằng vì sao Hoàng hậu lại dám đề ra loại giao dịch như muốn Vệ Vân Chiêu dùng chức quan để đổi lấy một mạng cho Vệ An chứ, chẳng qua là vì vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta biết rõ, vị trí kia rơi vào tay ai cũng không thể thật sự cho Vệ Vân Chiêu.”

Giang Lâm dần dần phát hiện, bất kể là Trường Đức đế hay Hoàng hậu thì đều có một loại kiêng kị vô cớ nào đó, còn tồn tại ý nghĩ nhất định phải khiến y chết, hắn không rõ đây là nguyên nhân tới từ chính bản thân Vệ Vân Chiêu hay là vì trong tiểu thuyết đã thiết lập cho y là một nhân vật pháo hôi mà tạo thành sự ảnh hưởng.

Tình cảnh hiện tại của bọn chính là hiểm nguy tứ phía.

Chu Thành Vọng biểu tình phức tạp vỗ vỗ vai Giang Lâm, lấy làm an ủi.

Đỗ Ngọc Linh nhìn thấy Giang Lâm xách theo hộp đồ ăn, liền hỏi, “Các ngươi đây là định ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Giang Lâm quay đầu lại chỉ chỉ Vệ Vân Chiêu, “Truân điền tư Lang trung của bọn ta phải đi nhậm chức, đến thôn trang ở ngoại thành trồng trọt.”

Chu Thành Vọng buột miệng thốt ra, “Ngươi có biết trồng trọt đâu mà đi.”

Đại thiếu gia Hầu phủ, ngậm thìa vàng mà lớn lên, bây giờ còn đi trồng trọt, nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười.

Giang Lâm đã phải chịu một nỗi sỉ nhục cực lớn, hắn lên tiếng cãi lại cho bản thân, “Ta cũng biết trồng trọt đấy.”

Đỗ Ngọc Linh: “……”

Hắn tự giác ổn trọng và thành thục, không nháo cùng hai người này, mà lại đi hỏi Vệ Vân Chiêu có thể cho bọn họ đi theo tới thôn trang chơi hay không.

Vệ Vân Chiêu nói: “Chỉ cần nhị vị không chê thôn trang nhàm chán, tất nhiên là có thể.”

Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định xong, hai vị thiếu gia nhàn rỗi không có việc gì làm liền muốn đi theo xem náo nhiệt.

Trùng hợp thế nào, thời điểm xe ngựa đi đến cửa thành liền đụng phải Giang Cẩm Nguyệt cũng có ý định muốn ra khỏi thành.

“Tiểu thư, là xe ngựa của Chu gia và Vệ gia, trông có vẻ là cũng muốn ra khỏi thành.” Nha hoàn vén rèm lên thăm dò, nhận ra hai chiếc xe ngựa ở phía sau.

“Vệ gia… Giang Lâm.” Giang Cẩm Nguyệt lập tức nhớ tới trước kia hệ thống có nói Giang Lâm là nhân vật mới, sẽ phá hỏng kế hoạch chắn đường nàng ta, Giang Cẩm Nguyệt nóng nảy, vội vàng thúc giục xa phu, “Nhanh lên, đi nhanh lên, không thể để xe ngựa đằng sau đuổi kịp, cắt đuôi bọn họ đi.”

Xa phu không biết tiểu thư đây là bị làm sao, có điều chủ tử đã phân phó, người làm hạ nhân tất nhiên là phải nghe theo.

Chu Thành Vọng ở phía sau nhìn thấy xe ngựa đột nhiên phóng đi, liền hăng hái chỉ huy xa phu, “Mau mau mau, đuổi theo, theo sát một chút, ta muốn nhìn xem trong xe ngựa này là ai, sốt ruột hoảng hốt như vậy là định đi làm chuyện đáng ngờ gì.”

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ngồi cùng một chiếc xe ngựa, không biết đằng trước đã bắt đầu chơi trò truy đuổi, thấy xe ngựa của bọn Chu Thành Vọng nháy mắt liền không thấy thân ảnh, còn cảm thán với Vệ Vân Chiêu, “Không ngờ sau khi ra khỏi thành xe ngựa lại vẫn có thể chạy nhanh như vậy.”

Tuân Thất lái xe nghe thấy lời này, vội hỏi, “Thiếu phu nhân, vậy có cần phải tăng tốc một chút hay không?”

Giang Lâm: “Vậy đuổi theo đi, đừng cách bọn họ quá xa, bọn họ không biết đường.”

Ở lối vào nối ra ngoại thành Thịnh Kinh, ba chiếc xe ngựa liên tiếp lướt qua như bay, thổi lên một trời bụi mù.

Làm cách nào cũng không thể cắt đuôi được cỗ xe ngựa ở phía sau, Giang Cẩm Nguyệt càng ngày càng gấp gáp, nàng ta dò hỏi hệ thống ở trong đầu, “Hệ thống, có phải Giang Lâm cũng nhắm tới hạt giống hay không?”

Hệ thống: [Theo kiểm tra đo lường, có hơn 80% khả năng là có mục đích tương đồng với ký chủ.]

Trên mặt Giang Cẩm Nguyệt lộ ra hận ý, lần này nàng ta tuyệt đối sẽ không để Giang Lâm phá hỏng chuyện tốt của mình thêm lần nữa, nếu Giang Lâm dám cản đường nàng ta, vậy cũng đừng trách nàng ta nhẫn tâm.

Giang Cẩm Nguyệt lại tiếp tục thúc giục xa phu, “Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa!”

Xa phu nhắc nhở, “Tiểu thư, không thể nhanh hơn nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”

Giang Cẩm Nguyệt một lòng chỉ muốn mau chóng chạy tới thôn trang giành lấy hạt giống trước khi nhóm người Giang Lâm kịp đến nơi, căn bản là không hề nghe lọt lời của xa phu, chỉ lo không ngừng thúc giục.

Xa phu không có cách nào, chỉ đành tiếp tục tăng tốc, quất roi ngựa cho xe chạy nhanh hơn.

Chu Thành Vọng thấy xe ngựa đằng trước lại bắt đầu phóng đi, cũng muốn thúc giục xa phu nhanh lên, nhưng lại bị Đỗ Ngọc Linh ngăn cản, “Nhìn dáng vẻ hẳn là có cùng đích đến với chúng ta, sẽ gặp nhau thôi, tốc độ quá nhanh dễ xảy ra chuyện, không cần phải vội vàng làm gì.”

“Thôi vậy, có điều chạy nhanh đến đâu thì tiểu gia cũng nhất định sẽ bắt kịp thôi.” Chu Thành Vọng bẻ khớp ngón tay.

“Sao ngươi lại có phản ứng lớn như vậy đối với người của An Dương Hầu phủ?” Đỗ Ngọc Linh có chút không hiểu rõ.

“Đương nhiên là bởi vì bọn họ khi dễ Giang Lâm, toàn bộ An Dương Hầu phủ ngoài Giang Lâm thì không có một người nào tốt lành, ta còn có thể thích bọn họ được sao?” Từ nhỏ hắn đã cực kỳ thẳng tính, không thích thì nói là không thích, biểu hiện rõ ràng không vòng vo.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy bọn họ là người tốt?” Chu Thành Vọng hỏi lại.

Đỗ Ngọc Linh lắc đầu, “Ta chỉ là cảm thấy không ưa thì không lui tới là được, cần gì phải đi trêu chọc.”

Chu Thành Vọng bắt chéo chân ngồi không ra ngồi, “Cũng không phải là trêu chọc, ta chỉ là muốn xem náo nhiệt một chút thôi.” Chu Thành Vọng ghé sát vào hạ giọng nói với Đỗ Ngọc Linh, “Ta nghi ngờ người trên xe ngựa kia chính là Giang Cẩm Nguyệt, nàng ta ra ngoài là để yêu đương vụng trộm với ai đó.”

Đỗ Ngọc Linh tức khắc trừng lớn mắt, không ngờ hắn vậy mà còn rất biết cách suy diễn.

“Giang Cẩm Nguyệt thích Thái tử, một lòng muốn gả vào Đông cung làm Thái tử phi, không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện tự hủy thanh danh này.” Đỗ Ngọc Linh phủ định.

“Vậy cũng chưa chắc, ngươi đừng quên vẫn còn một Từ Thiên Minh, Giang Cẩm Nguyệt giỏi câu dẫn nam nhân hơn nhiều so với Giang Lâm, những người bị Giang Cẩm Nguyệt câu dẫn đều khăng khăng một mực đối với nàng ta, nào có vô dụng giống như Lâm Nhi, không một ai thiệt tình thích hắn.”

Đỗ Ngọc Linh: “……”

Nhất thời cũng không thể phân rõ lời này rốt cuộc là đang khen ai……

Đỗ Ngọc Linh đang suy nghĩ nên nói tiếp như thế nào, liền cảm giác xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

“Ai, sao lại dừng xe vậy?” Chu Thành Vọng phản ứng rất nhanh, trực tiếp vén rèm lên hỏi xa phu, có điều xa phu còn chưa kịp trả lời thì bản thân Chu Thành Vọng đã lớn tiếng cười ha ha ha nhảy xuống xe ngựa.

Hắn còn vẫy vẫy tay bảo Đỗ Ngọc Linh đi xuống, “Mau mau mau, xuống đây xem kịch vui này, ha ha ha ha, buồn cười chết tiểu gia.”

Đỗ Ngọc Linh vừa bước xuống xe ngựa liền thấy một chiếc xe ngựa nằm lật ở ven đường, cùng với Giang Cẩm Nguyệt bị hất văng xuống ruộng, cả người dính đầy bùn.

Chu Thành Vọng đã cười thành tên ngốc, “Bọn Giang Lâm sao còn chưa tới nữa, người sắp bò dậy rồi.”

Đỗ Ngọc Linh hỏi: “Có phải ngươi rất muốn đi tới ấn Giang Cẩm Nguyệt ở ngoài ruộng không cho lên hay không?”

“Cũng may có ngươi nhắc ta, nếu như trước khi nàng ta bò dậy mà còn Giang Lâm chưa tới, ta liền qua đó ấn nàng ta xuống ruộng, chờ Lâm Nhi tới xem bộ dạng thê thảm này của Giang Cẩm Nguyệt.”

Đỗ Ngọc Linh: “……”

Hắn yên lặng ngậm chặt miệng, sợ nhắc nhở quá nhiều, chốc nữa sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi.

Giang Cẩm Nguyệt và Vệ Vân Chiêu cũng đuổi kịp ngay phía sau, lập tức thấy được một bức mỹ nhân bùn đồ, Giang Cẩm Nguyệt dính một thân nước bùn gian nan leo lên bờ ruộng.

Giang Cẩm Nguyệt thấy đám người Giang Lâm tất cả đều đang đứng ở ven đường nhìn mình, ánh mắt âm trầm đến độ có thể giết người.

Giang Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Bút trướng hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, Giang Lâm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sau đó liền được nha hoàn đỡ tay đi về hướng thôn trang.

Giang Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Cẩm Nguyệt, hỏi Vệ Vân Chiêu ở bên cạnh, “Có phải nàng ta có bệnh hay không, tự mình té xuống ruộng cũng có thể trách lên đầu ta?”

Vệ Vân Chiêu trả lời, “Nếu đã như thế, vậy không cần để ý tới là được.”

Nhưng bọn họ rất nhanh lại gặp nhau ở cổng lớn thôn trang, Giang Cẩm Nguyệt và nha hoàn của nàng ta đang không ngừng gõ cửa, “Có người không, mở cửa đi, mở cửa nhanh lên.” Bộ dáng trông rất vội vàng.

Đám người Giang Lâm liền đứng nhìn ở phía sau, qua một hồi lâu, Giang Lâm mới lên tiếng, “Ê, chủ nhân ở đây này.”

Giang Cẩm Nguyệt quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Giang Lâm, “Đây là thôn trang của Vệ gia?”

“Không thể nào.” Giang Cẩm Nguyệt theo bản năng liền phủ nhận, sao lại là thôn trang của Vệ gia được chứ. Hệ thống rõ ràng đã nói hạt giống được cất giữ ở nơi này, chẳng lẽ lại bị Giang Lâm giành trước một bước rồi?

Giang Cẩm Nguyệt không tiếp thu được sự thật này, “Giang Lâm, ngươi đừng mơ tưởng có thể gạt được ta, lần này ta sẽ không để ngươi thực hiện được mưu đồ, đó là đồ vật của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!”

Nói xong, Giang Cẩm Nguyệt liền xoay người tiếp tục gõ cửa.

Giang Lâm lắc đầu, cảm thấy Giang Cẩm Nguyệt càng ngày càng bệnh nặng.

“Tuân Thất, mở cửa.” Vệ Vân Chiêu phân phó.

Tuân Thất lấy chìa khóa mở cửa ra, đám người Giang Lâm liền đi lướt qua bên cạnh Giang Cẩm Nguyệt, cứ như vậy mà tiến vào trong.

Giang Cẩm Nguyệt trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin, “Sao có thể như vậy?”

Nàng ta điên cuồng gọi hệ thống, “Tại sao tại sao, hệ thống tại sao ngươi không nói cho ta biết đây là thôn trang của Vệ gia, vì sao hạt giống của ta lại nằm ở thôn trang của Vệ gia??”

Chất giọng của hệ thống vẫn lạnh nhạt trước sau như một: [Hạt giống là do nhân vật Vệ Vân Chiêu phái người vận chuyển về, đặt ở thôn trang của Vệ gia cũng không có gì kỳ quái. Hệ thống bảo ký chủ đi tìm hạt giống cũng không hề hạn chế việc ký chủ sử dụng thủ đoạn, mong ký chủ hãy mau chóng thu được hạt giống trước khi chúng bị gieo trồng.]

Giang Cẩm Nguyệt nghe hệ thống nói xong liền sắp sửa hỏng mất, nàng ta không ngờ muốn lấy được hạt giống này thì phải đoạt lấy từ trong tay của Vệ Vân Chiêu.

Giang Cẩm Nguyệt không cam lòng, “Dựa vào đâu! Hệ thống không phải ngươi nói ta mới là nữ chính sao, vì sao Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu chuyện gì cũng có thể đi trước ta một bước, bọn họ dựa vào đâu chứ?”

Hệ thống: [Cho nên hệ thống đã yêu cầu ký chủ nhất định phải mượn sức hoặc diệt trừ hai người này, là do bản thân ký chủ đã không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống dẫn tới hệ lụy, hệ thống không gánh vác trách nhiệm tương quan.]

Giang Cẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, “Là do ta đã quá mềm lòng, ta sẽ không buông tha cho bọn họ nữa, lần này ta nhất định phải lấy được hạt giống!”

Giang Cẩm Nguyệt biết được tin tức từ chỗ của thân đại ca, Hoàng hậu nương nương đã xem bát tự tìm Thái tử phi cho Thái tử điện hạ, nếu nàng ta không lấy được hạt giống, không có đủ lợi thế, với thanh danh đã bị Giang Lâm làm cho bại hoại trước đó, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không lựa chọn nàng ta.

Giang Cẩm Nguyệt cắn răng, lau đi một phen nước bùn trên mặt, nói với nha hoàn: “Đi, chúng ta về trước đã!”

Chu Thành Vọng ngó qua kẹt cửa nhìn thấy Giang Cẩm Nguyệt dẫn nha hoàn rời đi, có chút thất vọng, “Đi nhanh quá vậy, ta còn tưởng nàng ta định làm chuyện xấu gì chứ, Lâm Nhi, ngươi nói Giang Cẩm Nguyệt như thế nào lại đột nhiên chạy tới nơi này, trông như là đang tìm một thứ gì đó.”

Giang Lâm đã đoán trước được thứ mà Giang Cẩm Nguyệt muốn tìm, hạt giống, hạt giống lúa Tuyên Thành được người của Vệ Vân Chiêu mang về.

Trong nguyên tác, Giang Cẩm Nguyệt cũng chính vì dâng lên hạt giống lúa Tuyên Thành nên mới có thể đánh bại người được chọn làm Thái tử phi, thành công nhập chủ Đông cung.

“Đang tìm cách gả cho Thái tử chứ gì.” Giang Lâm kéo Chu Thành Vọng một phen, không nói tỉ mỉ cho hắn.

Chu Thành Vọng rất nhanh liền bị cách bố trí bên trong thôn trang hấp dẫn lực chú ý, vừa đi vừa đánh giá, “Ai, Tuân Thất, nơi này không có ai ở sao?”

Tuân Thất trả lời: “Có người, có điều bọn họ đều ở hậu viện, hơn nữa công tử đã phân phó, ai gõ cửa cũng không mở, người của chúng ta đều có chìa khóa, không cần phải gõ cửa.”

“Chẳng trách vừa rồi Giang Cẩm Nguyệt đập cửa lâu như vậy mà cũng không có ai để ý đến nàng ta.”

Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất tiếp đón hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, còn bản thân thì dẫn Giang Lâm đi xem hạt giống lúa Tuyên Thành.

Tổng cộng năm bao tải, cỡ khoảng 300 cân, nếu nảy mầm tốt thì có thể trồng được bốn năm trăm mẫu.

“Ngươi định khi nào mới cho người ươm giống?”

“Ta đoán hôm nay Giang Cẩm Nguyệt đến đây là vì lúa Tuyên Thành, nàng ta sẽ còn quay lại.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Đã cho người sửa lại đất trồng, hôm nay là có thể rải hạt.”

“Vậy hôm nay đi, rải xong chúng ta lại trở về.” Giang Lâm đánh nhịp, hắn cũng không tin hạt giống đã dính phân mà Giang Cẩm Nguyệt vẫn còn có thể sai người đào lên.

Vệ Vân Chiêu đi tìm người, Giang Lâm phụ trách chuyển hạt giống ra bên ngoài, thời điểm vận chuyển hắn lại lặng lẽ đổi một ít thành hạt giống ở trong không gian, chính là mẫu giống sản lượng ngàn cân kia.

Quản sự của thôn trang họ Dương, Dương quản sự triệu tập tất cả tượng hộ lại một chỗ, ra lệnh cho bọn họ, mặc dù bận rộn cách mấy cũng nhất định phải ươm xong toàn bộ 300 cân hạt giống này nội trong hôm nay, ngày mai bọn họ có thể nghỉ ngơi một ngày.

Nhóm tượng hộ cao hứng, càng thêm ra sức bắt tay vào việc.

Hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh cũng bị bắt làm cu li, đều tăng thêm hai phần nhiệt tình.

Giang Lâm không đi cùng bọn họ, hắn tới hồ nước bắt được không ít cá, tính toán giữa trưa sẽ làm một bữa tiệc hải sản chiêu đãi hai tên huynh đệ tốt.

Mà Vệ Vân Chiêu chỉ nói mình phải rời khỏi một chuyến, sau đó liền biến mất tăm, mãi đến khi trời đã chuyển tối mới trở về.

Giang Lâm cũng không hỏi y đi đâu, chỉ nói đáng tiếc không ăn được tiệc hải sản lúc trưa.

“Vậy không biết buổi tối còn có thể nếm thử tay nghề của phu nhân hay không?” Vệ Vân Chiêu cười nhạt hỏi.

Giang Lâm tình ý chân thành mà tỏ vẻ, “Buổi tối thì trong mơ cái gì cũng có, có thể đấy.”

“Thiếu phu nhân, thật sự không còn một chút gì sao, canh cũng được, ta có thể chan canh ăn.” Tuân Thất lên tiếng, tích cực tranh thủ cho bản thân một chút cơm thừa canh cặn, hắn không muốn ăn ở trong mơ.

Vệ Vân Chiêu: “……” Mất mặt!

Giang Lâm trực tiếp cười thành tiếng, chỉ đường cho hắn, “Ngươi có thể tới nhà bếp nhìn thử.”

Sau đó Tuân Thất liền gấp không chờ nổi mà vứt bỏ chủ tử của mình, lắc mình một cái liền không thấy thân ảnh.

“Ở phương diện này ngươi không bằng Tuân Thất rồi, ngay cả canh thừa cũng không uống được.”

Giang Lâm không hề nói dối, giữa trưa tuy hắn đã nấu không ít, nhưng hai người Chu Thành Vọng bị thủ nghệ của hắn thuyết phục, sau một phen càn quét thật sự chỉ còn thừa một chút nước canh, bởi vì không có ai rửa chén cho nên vẫn chưa kịp mang đi đổ.

Vệ Vân Chiêu đại khái cũng không ngờ tới bản thân sẽ có một ngày phải tiện tay đoạt cơm chan canh thừa để ăn, ăn rất ngon, cũng rất no, nhưng nỗi lòng lại có chút phức tạp.

Cũng bởi vì món cơm chan canh này, mỗi một cái liếc mắt của Tuân Thất khi nhìn y đều cực kỳ u oán, “Ánh mắt này của ngươi là gì thế, hệt như công tử nhà ngươi đoạt tức phụ của ngươi vậy.” Chu Thành Vọng cho hắn một hình dung hết sức chuẩn xác.

Tuân Thất dời mắt, không muốn nhắc lại chuyện thương tâm.

Chu Thành Vọng cũng không thèm để ý, chuyển qua nói chuyện với Giang Lâm, “Đêm nay các ngươi không về thành sao?”

Giang Lâm lắc đầu, “Không về, các ngươi trở về thì ghé qua Vệ gia nói với người trong nhà của bọn ta một tiếng, sáng mai bọn ta sẽ trở về.”

“Bởi vì Giang Cẩm Nguyệt?” Đỗ Ngọc Linh cau mày hỏi.

Giang Lâm gật đầu, “Nơi này có thứ mà Giang Cẩm Nguyệt muốn, ban ngày nàng ta không lấy được sẽ không cam tâm, chúng ta thủ ở đây một đêm trước xem sao.”

Đáy lòng Đỗ Ngọc Linh có chút suy đoán, có điều cũng không nói thêm gì nữa, lôi kéo Chu Thành Vọng lên xe ngựa rời đi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp giờ vào thành.

……

Buổi đêm, trời không trăng không một gợn mây, gió lạnh thổi hiu hắt, đêm khuya tĩnh lặng chợt bị tiếng đao sắc bén cắt qua, một đám khách nhân không mời mà đến đã thành công kinh động đến hai con chó mực vạm vỡ nuôi trong nhà.

Thời điểm Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy hai tên hắc y nhân đang bị hai bóng đen đuổi chạy khắp viện, xuất phát từ bản tính sợ hãi, đến cả việc bản thân biết khinh công mà cũng quên mất.

Người tới không ít, hai quả ám khí bay xuống từ trên nóc nhà, giải cứu cho hai người bị chó đuổi.

Giang Lâm lên tiếng phân phó, “Dương quản sự, mang chó vào nhà đi, đừng để chúng nó bị thương.”

Dương quản sự lập tức xuất hiện ở trong viện, một tay ôm một con, sau đó nhanh như chớp vọt vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.

Người ở thôn trang cũng không nhiều, nhưng tám chín phần mười đều là lão binh lui ra từ trên chiến trường, tuy võ công không bằng đám hắc y nhân này, nhưng cũng không dễ đối phó như những bá tánh tầm thường.

Tuân Thất đã bắt đầu giao thủ với đám hắc y nhân, Vệ Vân Chiêu bảo hắn không cần giữ lại người sống, cho nên trong viện rất nhanh liền xuất hiện vài cổ thi thể.

Bên phía bọn Giang Lâm cũng có người xông tới, chỉ là còn chưa kịp tiếp cận thì đã chết dưới ám khí của Vệ Vân Chiêu, ngẫu nhiên có kẻ tới gần cũng bị Giang Lâm trực tiếp đánh gãy chân, tóm lại là không có tên nào lành lặng.

Đợi đến khi tất cả đều đã được giải quyết, hạt giống trong phòng cũng thiếu mất hai túi, nghĩa là bọn họ đã có thể lên giường đi ngủ rồi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi dặn dò Dương quản sự phải chăm sóc những hạt giống kia như thế nào, Giang Lâm liền cùng Vệ Vân Chiêu trở về thành.

Hắn vốn còn muốn đến An Dương Hầu phủ xem trò cười của Giang Cẩm Nguyệt, dù sao phái nhiều người tới như vậy, cuối cùng lại chỉ cướp được hai túi lúa mạch, hẳn là sẽ tức đến phát khóc đi.

Nhưng trước khi kịp xem trò cười của Giang Cẩm Nguyệt thì Giang Lâm lại nghe được lời đồn thổi về mình.

“Muội nói ngày hôm qua sau khi về thành Giang Cẩm Nguyệt liền nói với người khác là ta đẩy xe ngựa của nàng ta xuống ruộng, cố ý muốn hại chết nàng ta?”

Vệ Vân Gia sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, “Hôm qua muội đến chỗ của Phỉ tỷ tỷ tìm tỷ ấy chơi, lúc nha hoàn của tỷ ấy hồi bẩm muội đã nghe thấy rõ ràng.”

Giang Lâm: “……”

“Hôm qua lúc bị ngã xuống đầu óc của Giang Cẩm Nguyệt hẳn là đã bị ngựa dẫm đúng không, lời nói dối thái quá như vậy mà cũng có thể bịa ra cho được.”

Không chỉ có thể dựng chuyện đặt điều, mà còn có người nguyện ý vì lời nói dối này mà xuất đầu thay cho Giang Cẩm Nguyệt.

“Thiếu phu nhân, không ổn rồi, có người hất nước đồ ăn thừa khắp nơi ở ngoài cửa Vệ phủ, điểm tên thiếu phu nhân bảo cậu ra ngoài ăn đánh.”