Xuyên Thành Tra Vợ Trước Của Nữ Chính

Chương 3



Nhìn theo tầm mắt của Kiều Hi, Lâm Thiên Vi liếc mắt đến đống dấu vết rõ ràng ở xương quai xanh sau đó liền không một chút quan tâm mà dời mắt đi nơi khác.

"Tớ thật sự không ngủ với Quý Vân Tiêu." Ngữ khí của Lâm Thiên Vi nhè nhẹ.

Nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống như đang nói dối, nhưng mấy dấu vết trên người nàng là chuyện gì xảy ra?

Kiều Hi nghĩ tới một loạt khả năng không quá hợp lí, tức khắc sợ đến mức tái mắt đi: "Không lẽ là Quý Vân Tiêu làm bậy với cậu?"

Kiều Hi hoảng loạn la lên: "Không thể nào? Không thể nào? Sao có thể như vậy? Bộ dáng ẻo lả kệch cỡm đến mức đi bộ cũng xà nẹo qua lại kia của Quý Vân Tiêu, xác thực rõ ràng chính là cái tao lãng thụ nha! Cậu sao có thể bị cô ta đè được?"

Nhưng mà hình như xác thực Quý Vân Tiêu còn muốn cao hơn Lâm Thiên Vi một chút...

Chẳng lẽ cải trắng mình nuôi thật sự bị con heo Quý Vân Tiêu củng đi?

"Cậu không cần phải làm ra biểu tình đau khổ như vậy." Lâm Thiên Vi nói: "Cô ta đúng là muốn động tay động chân với tớ nhưng thất bại.

Kỳ thực chỉ còn thiếu chút nữa là hai người đã vượt rào luôn.

Nhưng mà ở thời điểm mấu chốt Lâm Thiên Vi đã ngăn lại thủ đoạn của Quý Vân Tiêu, đem người đẩy qua một bên.

Kiều Hi muốn nói nhưng lại thôi.

Hôm nay khó có thể có được ít thời gian nghỉ ngơi, Lâm Thiên Vi cũng không thả lỏng nổi, chờ sau khi bơi lội xong nàng liền đi đến thư phòng tiếp tục làm việc, còn dành ra chút thời gian để tham gia một cuộc họp online.

Chờ đến lúc vội vàng làm việc xong thì đã là mấy tiếng sau.

Dì giúp việc bưng một ly cà phê vừa pha đến, Lâm Thiên Vi thử nếm một ngụm cũng không quá hài lòng, liền tự bỏ thêm sữa bò có đường và vài muỗng nhỏ đường vào.

Sau khi đã điều chỉnh được hương vị như ý muốn, nàng bưng cái ly bước đến ban công.

Nhân gian đã tan, hoàng hôn buông xuống.

Hoàng hôn màu cam ngập cả bầu trời, Lâm Thiên Vi đứng một cách yểu điệu, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào trên người nàng khiến cho nàng tăng thêm vài phần mỹ cảm mông lung, làm cho bóng dáng vốn xinh đẹp đến cực điểm kia càng thêm phần không giống người phàm.

Những làn gió ấm áp từ khắp nơi thổi tới làm mái tóc nâu hơi uốn nhẹ của nữ nhân bay phấp phới. Nàng giơ tay đè lại sợi tóc rối loạn, thổi nhẹ làn khói trong ly cà phê, cái miệng nhỏ uống vài ngụm một cách từ tốn.

Đúng là thời điểm thích hợp để hưởng thụ cảm giác yên tĩnh nhưng phía sau lại truyền tới một tiếng thở dài.

Lâm Thiên Vi quay đầu lại, nhìn thấy bạn tốt nhiều năm của mình mà khó hiểu hỏi: "Cậu sao còn chưa đi?"

Kiều Hi liếc nàng rồi đi qua, dù rối rắm không thôi nhưng là vẫn lựa chọn hỏi: "Tớ biết là tớ nên đi, tớ còn có nhiều việc phải làm nữa, nhưng mà tớ thật sự rất tò mò đó Vi Vi à, cậu nói Quý Vân Tiêu muốn cái kia đối với cậu nhưng lại thất bại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nha?"

Lâm Thiên Vi vẫn không nhanh không chậm mà thưởng thức cà phê, Kiều Hi còn cho rằng nàng sẽ không trả lời thì Lâm Thiên Vi đã mở miệng: "Quý Vân Tiêu làm một bộ móng tay màu xanh lam đính đầy đá cẩm thạch."

Kiều Hi không phản ứng lại mà bắt sai trọng điểm: "Màu xanh lam thì làm sao vậy?"

Lâm Thiên Vi nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi xoay người sang chỗ khác không để ý tới Kiều Hi nữa.

Kiều Hi tự mình cân nhắc hai giây liền ngộ ra.

Kiều Hi phóng đến hỏi: "Có móng tay còn muốn làm công, Quý Vân Tiêu thật là quá đáng."

Lâm Thiên Vi vẫn thong thả uống cà phê, bình tĩnh bổ sung thêm: "Bộ móng tay kia còn rất nhọn."

Lòng Kiều Hi đầy căm phẫn: "Quý Vân Tiêu có phải là trong lòng có tật xấu không?"

Lâm Thiên Vi lạnh lùng nói: "Lúc nhìn thấy tớ cũng nghi ngờ là cô ta muốn mưu sát tớ."

Kiều Hi lo lắng nhìn nàng: "Vi Vi cậu không sao chứ?"

"Tớ đương nhiên là không có chuyện gì." Ly cà phê trong tay thấy đáy nhưng Lâm Thiên Vi cảm thấy còn chưa uống đủ nên không cao hứng mà nhíu mày: "Đều đã nói là cô ta không làm gì được tớ."

Không chỉ có vậy, nàng còn cắn ngược lại Quý Vân Tiêu rất nhiều lần.

Lúc bị ôm lấy không thả, nàng thậm chí còn ở trên lưng của Quý Vân Tiêu cào vài đường.

Dùng sức rất mạnh, có lẽ là sẽ trầy da.

Đương nhiên chuyện này Lâm Thiên Vi cũng không muốn nói cho ai khác.

"Vậy sau đó...Thật sự không phát sinh chuyện gì khác?" Kiều Hi thử thăm dò hỏi.

Chuyện gì khác sao?

Cũng có.

Lâm Thiên Vi đặt ly cà phê xuống bàn, nhắm mắt lại nghĩ.

Đêm đó Quý Vân Tiêu uống quá nhiều rượu sau đó chịu không nổi mà lăn ra ngủ, nhưng cho dù vậy cô vẫn gắt gao nắm chặt tay Lâm Thiên Vi không buông bỏ.

Tuy rằng miễn cưỡng đã thoát ra được, nhưng tay cũng bị niết đến đỏ bừng, Lâm Thiên Vi càng nghĩ càng giận nên đã phân phó trợ lý sinh hoạt đưa đến một lọ nước rửa móng tay.

Sau đó bộ móng màu xanh lam kia đã bị Lâm Thiên Vi bôi sạch từng ngón một, ngoài ra nàng còn dùng bấm móng tay mà đem móng tay của Quý Vân Tiêu cắt trụi lũi.

Nhưng chuyện này Lâm Thiên Vi cũng không kể ra.

Nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Không còn gì khác, sau khi ném chăn lên người cô ta thì tớ rời đi ngay."*

Kiều Hi hận sắt không thành thép: "Cậu còn cho cô ta chăn?"

Lâm Thiên Vi không vui mà nhíu mày: "Đã nói là ném chăn lên người cô ta."

Hai chuyện này sao có thể giống nhau được?

"Tớ muốn nghỉ ngơi." Lâm Thiên Vi bắt đầu đuổi người: "Cậu ở lại ngủ đêm nay đi."

Ngữ khí cũng không quá thân thiện nhưng do nàng thật sự quá xinh đẹp, Kiều Hi không thể nào sinh khí nổi, chỉ có thể nói: "Được được được, vậy tớ không quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi đi."

Trước khi đi, nàng rốt cuộc không nhịn được liền phun ra thêm một câu: "Vi Vi, Quý Vân Tiêu thật sự là một người vừa xấu xa, tra nữ còn ngu xuẩn, nhân lúc còn sớm cậu nên ly hôn với cô ta đi, đừng để bị cô ta mê hoặc."

"Tớ biết rồi." Lâm Thiên Vi trả lời một cách lạnh nhạt.

Chờ đến lúc Kiều Hi rời khỏi, nàng càng nghĩ càng bực bội, đi lấy hai viên kẹo trái cây khác vị.

Cơ thể của nàng mỗi lần ăn ngọt đều dễ béo phì, đáng lẽ nên khống chế lượng đường nạp vào. Ly cà phê vừa rồi cũng đã bỏ nhiều đường như vậy nên bây giờ không thể phóng túng thêm.

Nhưng mà Lâm Thiên Vi vẫn xé vỏ kẹo ra, vị trái cây ngọt ngào lan ra trên đầu lưỡi, hàng chân mày của Lâm Thiên Vi mới giãn ra được chút.

Thật ra nàng cũng hối hận, nghĩ không ra ngày hôm qua tại sao lại bỗng nhiên mất khống chế như vậy?

Còn hôn Quý Vân Tiêu lâu như vậy, giống như là bị mê hoặc.

Trước kia rõ ràng không bao giờ như vậy, tuy rằng nàng cảm thấy khuôn mặt kia của Quý Vân Tiêu thực quen thuộc nhưng khi gặp mặt Quý Vân Tiêu lại không thể khống chế được mà cảm thấy chán ghét trong lòng.

Nhưng ngày hôm qua lại không giống vậy...

Quý Vân Tiêu ngày hôm qua làm lòng nàng muốn tiến lại gần hơn, hơn nữa trực giác nói cho nàng biết là Quý Vân Tiêu ngày hôm qua không phải là Quý Vân Tiêu lúc trước.

Nhưng sao lại có khả năng?

Lâm Thiên Vi chuyển động hàm răng, đem viên kẹo trái cây trong miệng cắn nát. Nghe được tiếng răng rắc vang lên mới cảm thấy giảm bớt áp lực.

Nàng không nghĩ ra, cũng không hề muốn đối mặt, đơn giả liền thay một bộ đồ vận động liền đi đến phòng tập thể thao.

Vận động được nửa giờ thì chủ quán bar gọi điện thoại đến nói Quý Vân Tiêu nháo nhào muốn xem camera theo dõi.

"Đừng cho cô ta xem, cũng đừng nói là tôi đã mang cô ta đi vào ngày đó." Đợi hô hấp bình thường lại, Lâm Thiên Vi lạnh giọng dặn dò.

Nếu như Quý Vân Tiêu vẫn là Quý Vân Tiêu trước kia, nếu vậy khi biết được hai người từng có những hành vi thân mật thì sau này nhất định sẽ càng nháo trầm trọng hơn.

Lâm Thiên Vi nghĩ lại đều cảm thấy phiền.

Trên thực tế chủ quán bar là nói không có căn cứ, vì toàn bộ thời gian Quý Vân Tiêu đều thật bình tĩnh, cô không có gây ồn ào cũng không có nháo.

Nhưng bởi vì trước kia Quý Vân Tiêu làm chuyện xấu quá nhiều, chủ quán kia đối với nàng cũng không có ấn tượng tốt liền theo bản năng mà nói bậy.

Chuyện này Quý Vân Tiêu không hề biết.

Từ giữa trưa sau khi rời khỏi khách sạn, cô đơn giản xem lại một chút về quan hệ của bản thân mình ở thế giới này, lại tra xét tình trạng tài sản, còn đổi lại hết cái loại mật khẩu, hơn nữa còn đi tiệm tóc để đem một đầu tóc đỏ này nhuộm về màu đen.

Trước khi xuyên thư, bộ tóc cô tỉ mỉ nuôi dưỡng thật nhiều năm mới có thể nuôi ra một bộ tóc vừa dài đến eo, suông mượt đen óng ả, mà tóc hiện giờ của thân thể này còn không dài qua được bả vai.

Quý Vân Tiêu đôi lúc cũng cảm thấy hơi không quen thuộc lắm.

Nhưng cô cũng không quá so đo về chuyện này, việc cấp bách vẫn là phải tìm được Thiên Thiên.

Quý Vân Tiêu đổi một bộ quần áo rồi đi đến quán bar tối hôm qua, cho rằng là sẽ có thể tìm được chuyện liên quan đến Tống Thiên Thiên.

Kết quả lại không hề như mong đợi.

Cô như người thất hồn lạc phách rời khỏi nơi ầm ĩ kia, nhìn lên ánh trăng nhạt nhẽo trên đỉnh đầu mà xuất thần.

Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Chẳng lẽ Tổng Thiên Thiên cơ bản không hề xuất hiện, người ngày hôm qua cùng cô vui vẻ là người khác?

Tưởng tượng đến loại khả năng này, sắc mặt Quý Vân Tiêu liền lạnh xuống, ánh mắt giống như ngâm qua một thau nước đá lạnh.

Cô lại trở về quán bar trước kia.

Tiểu Hồng hôm nay đến đây để chơi đùa.

Nghĩ đến chuyện hôm qua là nàng lại giận sôi máu, là Quý Vân Tiêu chủ động trêu chọc nàng, nói muốn cùng nàng làm chuyện vui sướng, kết quả sau khi uống rượu xong, không khí vừa lên thì Quý Vân Tiêu vậy mà dám đem nàng trói lại rồi tự mình rời đi!

Cũng may sau đó có người phục vụ đến tháo dây cột cho nàng, nàng liền cầm điện thoại giận run mà chửi Quý Vân Tiêu vài giờ đồng hồ.

Đáng tiếc là chửi rất hăng như không được ai đáp lại nhưng đá chìm dưới đáy biển.

Tiểu Hồng mắng chửi mệt mỏi liền trở về nhà tắm rửa rồi ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy nàng lại muốn mắng chửi nhưng phát hiện mình đã bị Quý Vân Tiêu kéo vào sổ đen*.

(*): Block

Chuyện này là sao đây?

Tiểu Hồng càng nghĩ càng thấy xui xẻo, trong lòng vừa buồn vừa bực thì nghe được có người bên cạnh kêu nàng: "Này."

Ai vậy? Không nhìn thấy nàng đang cảm thấy phiền lòng sao?

Tiểu Hồng quay đầu qua xem, thấy được cách đó không xa ở chỗ bậc thang nơi ánh đèn chập chờn có một nữ nhân đang đứng.

Nữ nhân kia ăn mặc một chiếc áo khoác mỏng cùng với quần jean, tóc được cột kiểu đuôi ngựa thấp, trên mặt mang kính râm, son môi màu nâu pha với màu hoa hồng đậm.

Trong lúc Tiểu Hồng đang đơ ra, đầu ngón tay kia của nữ nhân đang cầm điếu thuốc lá, còn làm trò ở trước mặt nàng châm lửa.

Thuốc lá được châm lên, trái tim của Tiểu Hồng cũng bấn loạn mà nhảy như vậy.

A a a a a chị gái này thật là quá xá ngầu!

Tuy rằng kính râm đã che hết diện mạo chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng là vẫn thật tuyệt vời!

Nàng hoàn toàn có thể vì yêu mà chịu làm thụ!

Mà ở chỗ bậc thang, Quý Vân Tiêu đẩy kính râm xuống tiếp đón Tiểu Hồng: "Đến đây."

Tiểu Hồng có điểm ngốc, vì sao lại cảm thấy chị gái trước mặt này có vẻ quen mắt?

Tiểu Hồng nửa tin nửa ngờ, không muốn đối mặt với sự thật liền thử lên tiếng: "Chị là chị gái song sinh của Quý Vân Tiêu sao?"

Quý Vân Tiêu cười khẽ: "Tôi là Quý Vân Tiêu."

Tiểu Hồng:???

Tiểu Hồng kinh ngạc há hốc mồm: "Cô sao lại trang điểm thành như vậy? Gu thẩm mĩ của cô thế nài lại tăng đột biến thế?"

Quý Vân Tiêu không để ý đến chuyện đó, chỉ cùng nàng hỏi thăm: "Cô biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

Nàng chưa nói dứt lời, nhắc tới chuyện này Tiểu Hồng liền giận sôi máu.

Nghe nàng lải nhải lên án mắng mình, mày của Quý Vân Tiêu càng nhăn chặt lại.

Xem ra là Tiểu Hồng cũng không biết người mang cô đi là ai.

Quý Vân Tiêu trực tiếp đặt câu hỏi: "Cô nhận thức Tống Thiên Thiên không?"

"Cái gì Tống ngàn ngàn*?" Tiểu Hồng không hiểu: "Mặc kệ là cái gì Tống ngàn ngàn hay là Tống trăm triệu tôi cũng chưa hề nghe qua."

(*): Chữ Thiên (仟) trong tiếng Trung có nghĩa là ngàn, nghìn nên chị Hồng hiểu sai:D

Nàng lại bắt đầu chửi mắng Quý Vân Tiêu, nhưng kì quái là Quý Vân Tiêu không hề phản ứng lại chỉ dựa vào tường trầm mặc suy nghĩ.

Nữ nhân kia trong mắt không hề có chính mình, trên mặt cũng không biểu tình ra nửa điểm phản ứng, nhưng cố tình là một cái nhấc tay cũng mang theo cảm giác ưu nhã sang trọng, phi thường mê hoặc lòng người.

Tiểu Hồng nuốt nước miếng, nhịn không được mà suy nghĩ, đây thật sự không phải chị gái song sinh của Quý Vân Tiêu sao? Nhưng mà cô ta cùng với Quý Vân Tiêu trước đây thật sự quá khác biệt.

Trong lòng Tiểu Hồng ngo ngoe rục rịch liền nhích lại gần về hướng của nữ nhân kế bên người nhưng Quý Vân Tiêu lại né tránh.

Tiểu Hồng còn muốn tiếp tục dựa đến gần người cô nhưng bị Quý Vân Tiêu xách cổ áo đem nàng ném qua một bên, ngữ khí mười phần lãnh khốc vô tình: "Đừng cố gắng, tôi đối với cô không hề hứng thú."

Nào biết nghe cô nói như vậy Tiểu Hồng càng kích động.

Tiểu Hồng đem tóc nhét sau tai, điều chỉnh tư thế rồi kiều mị mà quăng một ánh mắt đến, âm thanh ngọt ngào phát ngấy: "Vì cái gì mà không có hứng thú với chị nha? Hôm qua em không phải đối với chị còn rất có hứng sao? Là chính miệng em nói, em nói Vi Vi tính tình lãnh đạm không thỏa mãn được em nha."

Quý Vân Tiêu thất thần: "Vi Vi là ai?"

Tiểu Hồng kinh ngạc: "Vợ của em chứ ai, Lâm tổng Lâm Thiên Vi nha."

Quý Vân Tiêu: "À, hóa ra là nữ chính."

Tiểu Hồng nghe không hiểu: "Cái gì nữ chính?"

Quý Vân Tiêu rốt cuộc nhìn sang nàng.

Cô cũng có xem qua một chút bài đăng trên mạng, biết là xuyên thư có thể sẽ có vài hạn chế như là không thể làm cho tính cách nhân vật OOC*, như là phải đi đúng cốt truyện, hiện tại Quý Vân Tiêu muốn biết là bản thân mình ở đây có bị hạn chế gì không.

(*): Out of character: Nghĩa là "Không hợp với tính cách". Ý chỉ là những thứ không tương thích với tính cách hoặc bản tính có sẵn của người nào đó.

Vậy không bằng liền đem vị tiểu thư này ra thí nghiệm đi.

"Cô có phải cảm thấy tôi cùng hôm qua không giống nhau?" Quý Vân Tiêu hỏi nàng.

Tiểu Hồng gật đầu: "Thật sự không giống nhau."

Quý Vân Tiêu mỉm cười: "Muốn biết tại sao không?"

Mắt Tiểu Hồng tỏa sáng: "Đương nhiên muốn"

Quý Vân Tiêu liền nói cho nàng về chuyện xuyên thư, lúc đầu Tiều Hồng còn có vẻ không tin, tưởng là cô đang nói đùa, nhưng Quý Vân Tiêu sẽ không lừa dối qua ai.

"Đêm qua cô đã đặt camera ghi hình ẩn ở trong ghế lô, bởi vì Quý gia có tiền, cô nghĩ đây là nhược điểm nên muốn dùng để đe dọa tôi, đúng không?"

Đây là cốt truyện trong sách, Quý Vân Tiêu có chút ấn tượng.

Mà Tiểu Hồng ở đối diện cả mặt trắng bệch.

Hành vi dơ bẩn này nàng không có cùng bất kì ai kể qua, hoàn toàn chỉ một mình mình biết. Quý Vân Tiêu vì sao có thể biết được?

Nhìn sắc mặt của nàng dao động, Quý Vân Tiêu tiếp tục hướng dẫn từng bước, rốt cuộc khiến Tiểu Hồng phải tin tưởng, Quý Vân Tiêu lại chuyển chủ đề: "Cô biết vì sao tôi không quan tâm tới đoạn ghi hình kia của cô sao?"

Tiểu Hồng tức giận nói: "Bởi vì chúng ta cái gì cũng chưa làm qua!"

Căn bản là chưa kịp phát sinh quan hệ thì Quý Vân Tiêu liền né qua, lúc ấy nàng còn không hiểu tại sao, hiện tại nghĩ lại có thể là vì Quý Vân Tiêu muốn vạch trần nàng?"

Quý Vân Tiêu nghe xong liền cười.

Giọng của cô khinh miệt: "Cô đoán sai rồi, thật ra chính là vì tôi không đem cô để vào mắt, hiểu chưa?"

Tiểu Hồng không dám tin mà nhìn cô.

Trong sách nói, Tiểu Hồng người này nhìn có vẻ phóng đãng nhưng thật ra lòng tự trọng rất mạnh, Quý Vân Tiêu chọc vào điểm yếu của nàng rồi lại biểu lộ ra vẻ mặt khinh thường nàng, liền có thể khiến phòng thủ trong lòng Tiểu Hồng sập mất.

Quý Vân Tiêu thuận lợi tiếp tục nói: "Cô có thể làm gì tôi đây? Hiện tại tôi là thiên kim của Quý gia, cưới được vợ có quyền thế, chẳng lẽ cô đi nói với người khác là tôi không phải người của thế giới này,tôi xuyên thư lại đây, sau đó làm cho chính phủ đem người xuống bắt tôi đi nghiên cứu sao?"

Tiểu Hồng liền tức muốn nổ phổi, theo ý nghĩ nói: "Đúng! Đúng! Loại người như cô nên bị bắt làm nghiên cứu!"

Nói xong nàng kéo Quý Vân Tiêu tới đồn cảnh sát.

Quý Vân Tiêu đương nhiên không phản kháng.

Sau khi đến nơi, Tiểu Hồng làm trò trước mặt người điều tra, nói ra hết mọi chuyện, cảnh sát nghe xong liền lộ ra vẻ bất đắt dĩ.

Tiểu Hồng nổi giận đùng đùng, nhìn về phía Quý Vân Tiêu hỏi: "Cô sao không nói gì?"

Quý Vân Tiêu khoanh hay cánh tay lại: "Cô muốn tôi nói gì? Chuyện xuyên thư, cô có lẽ là xem tiểu thuyết trên mạng hơi nhiều đi? Em gái à, xem tiểu thuyết cũng không có vấn đề gì nhưng cô phải phân biệt được đâu là đời thực đâu là tiểu thuyết nha?"

Tiểu Hồng:???

Tiểu Hồng: "Cô vừa nãy rõ ràng không hề nói vậy!"

Quý Vân Tiêu: "Tôi vừa nói gì?"

Tiểu Hồng khí phách đáp lại: "Cô nói cô căn bản không phải người của thế giới này."

"À đúng đúng đúng, tôi không phải người của thế giới này, tôi là ma pháp thiếu nữ người bảo vệ những cô tiên Balala, tôi nhặt đủ bảy viên ngọc rồng còn có thể triệu hồi được rồng thần đó." Quý Vân Tiêu cười ra tiếng: "Tốt xấu cũng là người lớn rồi, tôi nói vậy mà cô cũng tin à?"

Dù sao người khác cũng không ngu mà đi tin.

Tiểu Hồng lại càn quấy, nói tính cách của Quý Vân Tiêu thay đổi lớn thế nào thế nào nhưng cảnh sát tỏ vẻ tính cách con người cũng không phải mãi như trước không thể đổi được, Quý Vân Tiêu còn ở bên cạnh châm thêm lửa, Tiêu Hồng liền tự khai chuyện quay lén.

"Việc này tôi chưa cùng ai nói qua, chỉ có tôi biết, nếu Quý Vân Tiêu không phải xuyên thư sao có thể biết được chứ?" Tiểu Hồng mặt đỏ tai hồng nói xong, xung quanh đều yên tĩnh.

Cảnh sát lạnh mặt, tỏ vẻ: "Chưa qua sự đồng ý của người khác mà quay chụp trộm chính là phạm pháp."

Quý Vân Tiêu thong thả ung dung mà sửa sang lại trang phục, mở miệng nói: "Hóa ra cô còn làm chuyện như vậy, tôi muốn báo án."

Thời điểm đi ra, Quý Vân Tiêu chỉ có một mình.

Video nên xóa cũng đã xóa, Tiểu Hồng cũng đã chịu trừng phạt, đồng thờ cô cũng có thể xác định hoạt động của mình ở thế giới này hoàn toàn tự do.

Ở cốt truyện gốc, chính là đoạn video kia khi công khai ra liền khiến Quý Vân Tiêu rước lấy nhục nhã, từ một người vừa ngu xuẩn vừa độc lại càng tiến hóa thành một người càng độc ác hơn, cũng coi như là một chi tiết quan trọng.

Mà hiện tại cô hoàn toàn thay đổi cốt truyện.

Chuyện này có nghĩa là cô hoàn toàn không chịu sự khống chế của cốt truyện, có thể làm bất kì thứ gì mình muốn, đương nhiên tiền đề là tuân thủ luật pháp.

Quý Vân Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, tìm được Lâm Thiên Vi trong danh bạ điện thoại, gọi qua.

Cô muốn ly hôn, càng nhanh càng tốt.

Tuy rằng còn chưa tìm được Thiên Thiên, nhưng cô cũng không thể dùng thân phận người đã kết hôn xuất hiện trước mặt Thiên Thiên được.

Cô không thể cũng không muốn khiến Thiên Thiên trở thành kẻ thứ ba.

Biệt thự phía tây, Lâm Thiên Vi nhìn thông báo cuộc gọi, trong lòng càng thêm bực bội.

Điện thoại reo lần đầu, nàng không bắt máy, lần thứ hai gọi tới, nàng vẫn không tiếp, chờ đến lần thứ ba, Lâm Thiên Vi không nhịn được nữa liền cúp máy.

Sau đó nàng nhận được tin nhắn của Quý Vân Tiêu: 【Tôi sẽ soạn giấy thỏa thuận ly hôn, hy vọng Lâm tổng ngày mai có thể đến đây kí tên】

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ gặp nhau ngay!

Má ơi chương này gần 4000 chữ, tui edit gần 3 ngày mới xong TvT Mọi người đọc thấy chỗ nào sai chính tả hay gõ sai gì thì báo tui với nha để tui sửa do trong quá trình edit gõ nhanh nên nhiều khi có sai sót.