Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 13: Mang thai



Khách nhân đa số là nam nhân nên cũng không hiệu quả lắm chỉ thấy mới lạ mà thôi, nhưng những nữ nhân hay hài tử lại rất thích. Còn tới dò hỏi tiểu nhị một phen, lại được Mai đại ca cười giới thiệu.

Khách nhân chỗ này cũng không túng thiếu, đều là người dư dả. Nên nghe giá chỉ hơi kinh ngạc nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ cái tên hoa quả khô của Trái Vị Ký. Mai đại ca lại thấy phản ứng khách nhân không tồi, ăn nhiều lại không ngấy. Lập tức bàn bạc với ông chủ, mua một ít về làm đồ ăn tráng miệng bán trong tiệm.

Mai đại ca tạm thời lấy 6 cân là 12 túi, là 72 văn tiền. Ngọc Nương chỉ lấy 65 văn, còn nói nếu chỗ đại ca lần sau có thể lấy nhiều. Nhất định sẽ giảm giá.

Một ngày khai trương của Ngọc Nương cứ như vậy có hai vị khách, được tổng cộng 77 văn tiền. Trừ đi nguyên liệu thì hôm nay lãi 40 văn.

Ngọc Nương thầm an ủi, sau này sẽ phổ biến hơn. Sẽ có nhiều đơn hàng hơn, nên mấy ngày đầu đều không có khách. Ngọc Nương và Thẩm Tứ tạm thời đóng cửa vào, mượn xe bò của Chu gia đi hái củi. Hoặc tới những chỗ bán hoa quả mua xem tình hình, nếu thực sự có đơn hàng lớn. Vấn đề cung cấp trái cây sẽ không làm nàng lúng túng, Ngọc Nương lại cùng Thẩm Tứ lấy túi hàng ra, đi rao bán ở ngõ Chu Tước. Ngõ này đều là phú hộ, kẻ hầu người hạ, thậm chí còn có quan lại.

Nàng không trông mong có thể nịnh nọt được nhà quan, nhưng những phú hộ lắm tiền sành ăn. Không chừng nàng có thể xem thử.

Ngọc Nương đầu tiên cho người gác cổng nếm thử, sau đó thấy vừa ý mới mua 1 túi.

Lần này gõ cửa nhà Trang viên ngoại, Thẩm Tứ lúc trứơc còn thường xuyên tới đây làm công. Nên quản sự còn quen mặt chàng, thấy Thẩm Tứ có lòng làm ăn. Quản sự Trang gia cũng nể mặt nếm thử, thấy không tồi, lại nghĩ trong nhà có nhị phu nhân đang mang thai kén ăn. Không chừng có thể để nhị phu nhân thay đổi khẩu vị. Liền dứt khoát vung tay mua bốn túi.

Ngọc Nương vui mừng kéo Thẩm Tứ đi tiếp, nhưng không dễ như vậy. Có nhà thậm chí cửa cũng không mở, có người ăn thử xong khinh thường xuất thân hai người. Cũng may Thẩm Tứ trông hơi doạ người, nên cũng quá làm gì quá đáng.

Mấy ngày tiếp theo quả thực lại không có khách, Ngọc Nương dứt khoát mua một ít giấy và mực nghiên, bút lông học chữ cùng Thẩm Tứ. Mua hai quyển sách tới cùng nhau xem, buổi sáng cũng đi bán rong khắp ngõ. Ngọc Nương cũng không vội, chỉ cần hàng của nàng ngon. Nhất định sẽ có người đến.

Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày. Ngọc Nương vừa quét tước vừa mở cửa tiệm. Một tiểu tử choai choai vội vàng chạy tới,gấp gáp dò hỏi:

” Chỗ này có bán hoa quả khô sao?.”

Ngọc Nương niềm nở gật đầu, tiểu tử vỗ vỗ đùi bước vào tiệm:

” Thật tốt quá, ta chạy thật xa mới tới. Ta là người làm phủ Trang viên ngoại. Nhị phu thập phần thích đồ ăn nhà ngươi, nay có yến tiệc. Thân thích tới cũng ăn hoa quả khô, thập phần thích. Nhị phu nhân sai ta nhanh tới đây, mua một ít làm quà cho thân thích a.”

Ngọc Nương vui mừng giới thiệu từng chủng loại, hiện chỗ nàng có hoa quả khô táo, hoa quả khô chuối, lê, đào. Những hoa quả bán hàng rong đều là hoa quả khô trộn lẫm các loại. Trong cửa tiệm lại lúc nào cũng sẵn có mỗi loại 10 cân để trong bao. Nếu hết Ngọc Nương mới làm tiếp.

Tiểu tử gãi gãi đầu, nhẩm tính:” Như vậy đi, ta trước tiên lấy của ngươi hết vậy. Có bao nhiêu cứ đóng gói cho ta đi.”

Thân thích tới bữa tiệc không ít, có hơn 30 khách nhân. Còn không tính người nhà đi theo, hơn nữa Trang viên ngoại giàu có. Cũng không đến nỗi cho mỗi khách nhân một túi chứ, vì vậy tiểu tử nhanh trí lấy hết. Dù sao nhị phu nhân cũng thích ăn cái này, lại vừa rồi cho nhiều tiền.

Ngọc Nương vội vàng gọi Thẩm Tứ phụ giúp, lại mời tiểu ca Trang gia ngồi xuống uống trà ăn hoa quả khô.

Mỗi loại 10 cân nên Ngọc Nương gói được 76 túi, tổng cộng là 456 văn tiền. Thẩm Tứ cũng giúp tiểu ca Trang gia chuyển đồ, cũng không quên tặng tiểu ca một túi riêng coi như cảm ơn. Tiểu ca Trang gia cũng không khiêm tốn mà nhận lấy, chỉ sợ sau này còn gặp mặt. Như vậy dễ nói chuyện.

Trong Trang phủ, Trang viên ngoại được xưng là viên ngoại không phải nói không, Trang gia là gia tộc làm vải lớn nhất huyện. Nhị phu nhân thấy làm dâu hơn ba năm, nay mới có thai. Mới được lão phu nhân mỉm cười chút, hôm nay lại nhìn Nhị phu nhân đoan trang hiểu lễ nghĩa. Nhìn thân thích ai cũng vui mừng, cảm ơn nhận quà. Lão phu nhân phá lệ khen nàng đôi lời, làm Nhị phu nhân cao hứng thưởng cho tiểu ca tới lấy hàng một trăm văn.

Làm tiểu ca cảm kích không thôi, mỗi tháng mới được 400 văn nha.

Chỗ Ngọc Nương cũng đang vui vẻ đếm đếm tiền, mới hơn nửa tháng đã đã có thể kiếm nửa lượng bạc. Một tháng kiếm được 1 lượng đã không tồi rồi a.

Nàng lại vội vàng đóng cửa làm mẻ mới, nãy Mai đại ca đã để tiểu nhị tới nhắc qua. Chỗ Trấn Hồng Lâu đã hết, nên muốn lấy thêm 10 cân.

Mai đại ca là người quen, nên Ngọc Nương chỉ lấy 10 văn 1 cân.

Từ ngày đó ở Trang phủ, coi như hoa quả khô có chút ấn tượng với giới khách nhân có tiền. Nên không ít nhà sai người hầu, hay đích thân tới mua. Hiện tại Trái Vị Ký không tính tính là tấp nập, nhưng người tới mua cũng được gọi là đông khách. Mỗi ngày đều bán được hơn 20 cân. Làm cho Thẩm Tứ và Ngọc Nương đều bận tối mặt, sáng sớm dậy sớm ngâm quả. Một người ở ngoài tiệm trông, một người liền chiên dầu.

Người bán ở con đường Hoa Hoè nhìn tiệm Ngọc Nương đông khách. Cũng không đỏ mắt ghen tị, dù sao Ngọc Nương mua nguyên liệu này nọ. Đều lấy ở các tiệm bên cạnh, nên Ngọc Nương càng đắt khách. Đồ của bọn họ cũng không thua thiệt a.

Tháng đầu tiên Ngọc Nương lại có thể kiếm gần 3 lượng bạc. Làm mấy ngày mệt mỏi vừa qua đều tan biến, vừa đếm tiền vừa cười. Trước đo nàng có gần 10 lượng bạc, tiêu đi hơn 4 lượng bạc. Nên trong túi của Ngọc Nương còn xấp xỉ 8 lượng bạc.

Sắp tới tháng 7, có ngày rằm lễ Vu lan. Là ngày Lễ mọi người đều gói bánh bao hoặc sủi cảo về ăn. Cũng được coi là lễ lớn thứ hai sau Tết Nguyên đán. Nên Ngọc Nương dự định làm nhiều hơn mọi ngày, ngày Lễ thường lấy quà gặp mặt. Hay tụ họp nhâm nhi ăn uống.

Hiện nay Trái Vị kí coi như có lượng khách ổn định, thỉnh thoảng trong ngày sẽ có vài vị khách tới mua một hai túi. Lại có đơn đặt hàng của các hộ gia đình giàu giao định kỳ, tỷ như Trang gia cứ mỗi một tháng sẽ lấy 20 cân. Vu gia được Trang gia giới thiệu, cũng chạy tới đặt hàng mỗi tháng lấy 10 cân. Một vài gia đình cũng tới đặt khoảng 5 cân. Lại có Trấn Hồng Lâu mỗi tháng sẽ lấy 10 cân, một ít tiệm trà, tiệm rượu học theo Trấn Hồng Lâu. Cũng đặt mỗi tháng lấy 5 cân làm đồ ăn nhẹ hoặc đồ nhắm.

Khách nhân mỗi ngày càng tăng lên, làm Ngọc Nương hơi mệt mỏi. Dạo này lại hay buồn ngủ, có lần nếu không phải Thẩm Tứ phát ra tiếng động, nàng sẽ ngủ quên.

Thẩm Tứ cũng nghĩ nàng dạo này mệt mỏi, nên cũng không nỡ gọi nàng dậy.

Ngọc Nương thường ngày tính tự chủ rất lớn, nên dạo này hơi kì lạ. Nên nàng hơi konh ngạc, còn dặn Thẩm Tứ nhất quyết phải đánh thức nàng dậy. Người tới đa số là quý nhân có tiền, không thể đắc tội lớn.

Lần này Ngọc Nương đang chiên đào, mùi dầu mỡ xông lên khiến nàng khó chịu. Nhẫn nhịn một hai lần, lần thứ ba nhịn không được chạy ra sân môn khan.

Thẩm Tứ đang sắt quả thành từng miếng, cũng lo lắng chạy tới. Sợ Ngọc Nương xảy chuyện gì, dừng hết tất cả mọi việc. Dắt Ngọc Nương mặt mày trắng bệch, cõng nàng tới chỗ đại phu.

Đại phu cách không xa, ngay đầu đường Hoa Hoè. Vừa mở cửa Thẩm Tứ liền cõng Ngọc Nương chạy tới, thúc giục đại phu khám cho Ngọc Nương.

Đại phu cũng coi như hàng xóm của hai người, còn thường xuyên tới ủng hộ hoa quả khô. Ông lão vuốt chòm râu trắng, đưa tay bắt mạch cho Ngọc Nương, trầm ngâm suy đoán.

Thẩm Tứ nhìn đại phu hết nhăn mày lại giãn ra, quả thực tim đập thình thịch. Gấp muốn chết.

Đại phu nhấc tay ra, Thẩm Tứ vội hơi:

” Nương tử ta làm sao vậy?.”

Ngọc Nương chỉ cảm thấy Thẩm Tứ làm quá, chắc nguyên do sẽ là mấy hôm nay mệt mỏi. Chỉ hơi buồn ngủ tựa vào ngực Thẩm Tứ nhắm mắt.

Đại phu đáp lại Thẩm Tứ:

” Chúc mừng hai người. Nương tử đây là đã hoài thai hơn tháng.”

Thẩm Tứ sung sướng kéo khoé miệng, ôm chặt Ngọc Nương giật mình tỉnh cả ngủ sững sờ. Ngọc Nương cũng cảm thấy vi diệu sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng của mình, vậy mà nàng có thể có bảo bảo. Thật tuyệt.