Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 26: Sinh con



Bầu trời cuối tháng 4 thất thường, có hôm thì se se lạnh. Ngày thì nắng nóng tới đỏ bừng mặt, nhưng điều duy nhất không thể thay đổi chính là bầu trời dăm ba hôm sẽ mưa. Làm cho những người nông dân lúc vui lúc buồn.

Mưa trút xuống mạ gieo xuống nhất định sẽ tươi tốt, nhưng lại cản trở cho những việc làm đồng áng khác. Nông dân bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Miếng ăn phần lớn đều phụ thuộc vào những tính tình của ông trời.

Ngọc Nương dựa vào một cái ghế, tựa lưng vào thành ghế. Đôi tay vừa bóc lạc vừa nói chuyện với Lăng thị.

“ Mưa thường xuyên như vậy, cũng không biết những vùng khác thế nào?.”

“ Ta nghe nói Tam Châu thường xuyên ngập lụt, dân chạy nạn không ít. Mong năm nay sẽ bình an.”

Hiên quốc lãnh thổ rộng lớn, những vùng khác nàng không hiểu rõ. Nhưng thành Vân Châu chỗ này là vùng núi cao. Kinh tế tuy không phồn hoa như những nơi khác, nhưng lũ hay các thiên tai khác chưa từng xảy ra ở đây.

Như toàn gia Trịnh thị, đều từ vùng lũ Tam Châu chạy tới. Mọi thứ đều bị cuốn trôi, may mắn tính mạng có thể bảo toàn chạy tới vùng khác.

Mạ được cấy đã trở nên xanh mướt, lúc đó Ngọc Nương không muốn nhờ ai. Liền thuê người trong thôn, dắt trâu làm đất và cấy mạ. Thực ra cũng không đắt, cấy hết hai mẫu ruộng chỉ hết 100 văn.

Mẫu ruộng khô Thẩm Tứ nói muốn trồng lạc và đỗ, ghô. Nên Ngọc Nương đang tách lạc đã mua trên trấn, sau đó sẽ trồng.

Trời lại bắt đầu mưa lớn, Thẩm Tứ vội chạy từ ngoài vào cổng. Quần áo trên người ướt sũng, Ngọc Nương vội vàng vác bụng đun nước cho Thẩm Tứ. Để bị cảm sẽ không hay.

“ Thẩm lão đệ, Thẩm muội tử. “

Trong cơn mưa, một người nam nhân mặc áo mưa lá, che một chiếc ô gõ gõ ngoài cổng.

Thẩm Tứ vội lấy ô ra mở cổng, hoan hỉ đón Quý đại ca vào nhà.

Ngọc Nương lấy tới cho Quý đại ca một cái khăn khô sạch, lại pha một chén trà ấm. Quý đại ca đến, xem chừng là có tin tốt.

Quý đại ca uống ngụm trà, không để Ngọc Nương thất vọng. Cười ôn hoà mở miệng.

“ Ta có khoảng chục mẫu đất muốn bán giới thiệu cho hai người đây. Gần san sát nhau, lại là mẫu ruộng nước. Nếu không phải chủ đất đang gặp khó khăn, thì sẽ không bao giờ bán đâu.”

Thẩm Tứ cười ha ha vỗ vai Quý đại ca.

“ Đa tạ huynh giúp đỡ, trưa nay huynh ở lại đây ăn cơm. Chiều tạnh mưa chúng ta liền đi xem đất, thế nào?.”

Quý đại ca vui vẻ đáp ứng. Ngồi trên phòng khách nói chuyện với Thẩm Tứ.

Ngọc Nương cũng thật vui vẻ,ruộng nước ở đây rất ít người muốn bán. Dù sao nghề chính là làm nông, trừ phi đi đến đường cùng. Nếu không tuyệt đối không bán.

Những mẫu đất này nằm ngay ở Thẩm gia thôn, có 11 mẫu đất. Người bán là một thương nhân buôn bán có tiếng trên trấn, nhưng vì gặp một vài khó khăn về tiền bạc. Đành đem bán, vốn dĩ muốn để lại cho ngoại tôn trong thôn nhưng không được.

Mười một mẫu, ruộng nước đắt hơn ruộng khô một chút. 5 lượng bạc một mẫu, tất cả 55 lượng bạc. Lại đi chỗ trưởng thôn trợ giúp lên huyện đường, lấy khế ước đất đóng dấu liền xong.

Mười một mẫu này, ngoại trừ tiền trả đất cho người bán. Bắt buộc làm địa khế đất và thuế cho quan phủ 2 lượng bạc. Quý đại ca làm mô giới 500 văn, trưởng thôn 500 văn. Tổng cộng vừa tròn 58 lượng bạc.

Cầm khế đất trên tay, Ngọc Nương mỉm cười sung sướng. Liền bàn với Thẩm Tứ, mười một mẫu này tất cả đều trồng lúa nước. Dành hai mẫu trồng lúa mì.

Mặc dù mạ đều đã gieo được một khoảng thời gian, trồng bây giờ có chút chậm. Nhưng Thẩm Tứ lại có biện pháp.

Thẩm Tứ hai ngày trước đi tới thôn Dạ Mã mua bò, chính là ông lão bán bò kia. Thôn Dạ Mã cách Thẩm gia thôn nửa ngày đường, thôn dân nơi đó không khác ở đây bao nhiêu. Nhưng mọi thứ gieo trồng đều muộn hơn nơi này khoảng một tháng.

Thẩm Tứ liền để lão Trung bán bò giúp mình thu mua mạ còn dư trong thôn. Bản thân lại chạy qua vài thôn bên cạnh, thu mua từng chút ít.

Việc này có chút thần kì, nhưng lại không ngờ có thể gieo trồng được năm mẫu ruộng. Một mẫu lúa mì. Còn dư bốn mẫu, Thẩm Tứ dự định thả cá nuôi trong ruộng.

Đầu tháng năm là một ngày tốt, bầu trời nắng không quá gắt lại không mưa. Trời xanh mây trắng, gió thi thoảng thổi qua man mát. Thời tiết dễ chịu, hôm đó Ngọc Nương sinh.

Khoảnh khắc được xách vào phòng sinh, bà đỡ liên tục hét lớn bên tai nàng. Ngọc Nương quả thực đau muốn chết, con người vốn ẩn nhẫn như nàng. Không chịu nổi hét lớn từng cơn kinh thiên động địa.

Nghe Ngọc Nương gào đến giọng nói biến giọng, Thẩm Tứ run rẩy đứng cạnh cửa phòng. Nghĩ tới chuyện muội muội út năm đó vì Hề thị khó sinh mà chết, nữ nhân sinh con như bước vào quỷ môn quan. Mắt Thẩm Tứ đỏ bừng gắt gao nhìn vào trong, bờ môi tím ngắt lẩm bẩm.

“ Ngọc Nương, nương tử. Nàng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”

Lăng thị gấp gáp chạy qua chạy lại lấy nước nóng vào phòng lại bê chậu nước đi ra.

Nhìn tình huống như vậy, Thẩm Tứ hận không thể xông vào phòng xem Ngọc Nương. Hề thị đương nhiên không chịu, bàn tay giữ chặt Thẩm Tứ bên cạnh. Miễn cưỡng an ủi nhi tử.

“ Nữ nhân sinh hài tử đều như vậy, nương kêu ngươi đi ra ngoài. Ngươi không chịu, nếu ở đây xem không được làm càn. Tránh xui xẻo.”

Thẩm Tứ không vui, coi như không nghe thấy lời nói của Hề thị.

Hề thị trong lòng bực bội, để mọi người lo lắng như vậy. Nếu sinh tôn tử còn tốt, nếu là tôn nữ. Vậy bà tuyệt đối không nể mặt.