Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 29: Hôn lễ (2)



Hành động của các phòng làm Hề thị không vui ra mặt, một cái trâm bạc không tới nửa lượng bạc. Cũng không sợ bị hàng xóm xung quanh cười nhạo. Nhưng bà không hề nghĩ tới, các phòng đều đã có cuộc sống riêng. Không ít thứ phải lo, ở riêng không được chia đồng nào. Có thể mua trâm bạc đã là cực hạn.

Ngọc Nương và Thẩm Tứ đã sớm bàn với nhau, tuy không nên vượt mặt huynh đệ phía trên. Nhưng Ngọc Nương lo lắng sợ Mạn Nương sẽ gặp phải gian nan như nàng lúc trước, đem cây trâm vàng trước đó đã mua. Làm của hồi môn cho Mạn Nương.

Các tẩu tử trong thôn trông thấy khen ngợi không thôi, tặng vàng rất ít nhà có điều kiện tặng. Riêng một cây trâm vàng nhỏ của Ngọc Nương, không dưới 4 lượng bạc đâu.

Hề thị khẽ hừ lạnh một tiếng, thật đúng là biết làm màu.

Mạn Nương nước mắt rưng rưng, để Thẩm Đại cõng lên kiệu. Hôn lễ coi như ổn thỏa, Thẩm lão gia tử vẫy vẫy tay toàn gia. Để các nhi tức hâm lại thức ăn còn thừa, dự định ăn uống cùng nhau một phen.

Hề thị lần đầu tiên mặt lạnh bác bỏ ý của Thẩm lão gia tử.

“ Đều đã ở riêng, tới đây ăn chùa là nghĩa lí gì.”

Thẩm lão gia tử giận giữ.

“ Nói cái gì đó. Không có quy củ.”

Hề thị vùng vằng chạy tới những chậu để thức ăn thừa. Một chút cũng không cho người khác động vào, canh chừng như phòng cướp.

Hề thị đã làm đến mức này, ai còn dám ở lại bị xui xẻo. Từ chối lời mời của La thị, lần lượt đi ra ngoài.

Thẩm lão gia tử thở dài.

“ Đúng là già rồi cũng không để phúc cho con cháu. Phù Nương, ngươi cũng mau chóng về đi.”

Phù Nương không cam lòng nhìn Hề thị, nhi tử và phu quân đều không tới. Đã làm Thẩm lão gia tử không vui, chỉ trông mong Hề thị để lại cái gì đó có thể mang về.

Thẩm Tứ một tay bế Tài lang đang ngủ say, một bên dắt tay Ngọc Nương đi về.

Thẩm Nhị ngập ngừng nhìn hai người, Ngu thị cũng xấu hổ dắt tay hai hài tử.

Ngọc Nương thấy hơi kỳ lạ, liền mỉm cười cầm tay Ngu thị.

“ Nhị tẩu có chuyện gì muốn nói sao? Đều là người trong nhà, đừng ngại ngùng.”

Thẩm Nhị nhanh chóng chen vào nói.

“ Là như vậy, tứ đệ tứ đệ muội. Ta và nương tử muốn xây nhà. Nhưng bạc không dư dả, nên muốn nhờ hai người trợ giúp một phen.”

Ngu thị khẩn trương nắm chặt tay, cũng vội vàng phụ hoạ.

“ Ta biết hai người vừa xây nhà. Mượn lúc này không đúng lắm, nếu như không thể. Cũng không cần miễn cưỡng.”

Ngọc Nương và Thẩm Tứ liếc nhìn nhau, thấy Ngọc Nương chớp mắt. Thẩm Tứ chân thành nói.

“ Đều là huynh đệ. Ta tự nhiên giúp, ngày mai nhị ca cứ tới gặp ta.”

Đối với chuyện này, Ngọc Nương không cảm thấy khó chịu. Mà còn cảm thấy yên tâm, Nhị phòng luôn âm thầm chịu khổ. Nay có thể đem phiền toái nói ra,phiền toái đó sẽ được giải quyết. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.

Ngày lại mặt của Mạn Nương, Ngọc Nương chuẩn bị không ít quà cho tiểu cô nhà mình. Ngồi trong phòng trêu chọc Tài lang, Thẩm Tứ cũng không ra đồng xem ruộng đất. Chờ Mạn Nương tới nhà chơi.

Chỉ là chờ cả một ngày, Mạn Nương vậy mà không có tới. Nghe nói tới Thẩm gia nhà cũ, lại qua chỗ Nhị phòng, Tam phòng nhưng lại bỏ sót Tứ phòng.

Nhìn Thẩm Tứ rầu rĩ không vui, Ngọc Nương cũng thở dài. Cuộc sống chính là như vậy, có khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau. Cũng có khoảng thời gian không mấy vui vẻ, chỉ là muốn lựa chọn khoảng thời gian tương lai sẽ như thế nào mà thôi.

Gà vịt trong nhà cũng dần lớn, thức ăn đều là đồ ăn còn dư trong nhà. Những cây nảy mầm trong vườn rau, Ngọc Nương vừa cõng Tài lang trên lưng vừa trồng.

Tài lang ăn khoẻ, sữa Ngọc Nương vì thường xuyên uống sữa bò và tẩm bổ. Nên đã nuôi ra một tiểu hài tử béo núc ních.

Vừa trồng vừa cõng như vậy, Ngọc Nương trồng được vài luống rau liền không chịu nổi. Thậm chí tiểu Tài lang gào mồm khóc vô cùng lợi hại.

10 mẫu ruộng khô và núi bên cạnh, Thẩm Tứ từ sớm đã đặt những cây con đem về trồng. Cây con mỗi lại cao chừng 1 mét, không hề rẻ. Tuỳ từng loại, nhưng mỗi cây không thấp hơn 30 văn.

Hơn hai trăm cây, được trồng khắp quanh núi và vườn. Trên núi cao chủ yếu trồng cam quýt, thấp hơn một chút chính là trồng nho, mận và na.

10 mẫu ruộng khô bên dưới trồng đào, táo, chuối, lê. Chủ yếu đều là những loại quả thường thấy, những loại hiếm thấy như dâu, mít hay dưa hấu … Vùng này không thể trồng, hoặc giống quá hiếm.

Mục đích chính của việc này chính là có nguồn cung cấp cho Trái Vị ký. Còn có thể đem bán cho các cửa tiệm trên trấn. Hơn 1000 gốc, thuê cả nhân công cũng phải tiêu hết hơn 30 lượng bạc. Vì Nhị phòng xây nhà, nên cả Thẩm gia đều tới đó trợ giúp. Việc này làm Ngu thị cảm thấy rất có lỗi, Thẩm Tứ tới muốn giúp. Luôn bị Thẩm Nhị đẩy về.

Trong nhà chỉ có hai phu thê và một đứa nhỏ, để lại một nữ tử và một hài tử vài tháng. Nói thế nào vẫn cảm thấy không yên tâm.