Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 31: Sự tình của Hoa Nương (1)



Chu gia thấy Ngọc Nương và Thẩm Tứ tới đây vô cùng kinh ngạc, Hoa thị miễn cưỡng cười nhạt pha trà. Ngôi nhà trước kia vừa sạch sẽ vừa ấm áp, đột nhiên hiện giờ lại lạnh lẽo. Nhay cả Lý lang cũng ỉu xìu chui vào người Hoa thị.

Ngọc Nương không có tâm trạng uống trà, gấp gáp nói.

“ Đại tẩu, có chuyện gì xảy ra?.”

Hoa thị nhìn về phía phòng của Lăng thị đang nằm, thở dài.

“ Là chuyện của Hoa Nương.”

Ngọc Nương cũng đoán được có liên quan tới Hoa Nương, nhưng thật sự không hiểu nổi làm sao lại làm tới mức này.

“ Bà bà có ý muốn vãn hồi lại quan hệ, mời Hoa Nương dẫn hai hài tử tới ăn cơm. Nhưng Hoa Nương lại tới một mình, nói muốn mượn 10 lượng bạc. Bà bà rủ lòng thương đồng ý cho vay ….” Nói tới đây, Hoa thị có chút bực bội nói tiếp “ Sau khi bà bà từ chỗ muội về, Hoa Nương lại khóc lóc chạy tới nói muốn mượn tiếp 20 lượng bạc. Nhưng 10 lượng bạc trước đó đã là tất cả số tiền mà trong nhà tích góp. 20 lượng bạc, làm sao mà có chứ?. Hoa Nương không tin, lén tới lục lọi khắp nơi. Sợ không tìm được, lại kêu phu quân nàng ta tới tìm giúp. Phu quân của Hoa Nương, là dạng người gì chứ. Công công và phu quân tức giận, ba người liền đánh nhau. Làm trong nhà rối tung lên, bà bà cũng vì thế mà ngã bệnh.”

Ngọc Nương há hốc mồm, trong người rầu rĩ thở dài.

“ Là như vậy a.”

“ Tam muội tới rồi a.”

Một giọng nói chanh chua bên ngoài cửa, Hoa Nương dắt theo Mặc Nương đi vào.

Nhìn thấy Hoa Nương, tâm trạng rầu rĩ của nàng càng lớn. Đại tỷ dịu dàng như nương thứ hai của nàng, nay vừa đen vừa gầy. Hốc mắt vì gầy mà lõm sâu xuống, trông vô cùng đáng sợ. Ánh mắt như mùa xuân, giờ trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo đến cực hạn.

“ Đại tỷ …”.

Hoa Nương không để ý hai người, dắt Mặc Nương ngồi xuống ghế. Tự động rót trà uống.

Hoa thị hơi run run thấp giọng nói.

“ Nương đang bệnh, muội đừng quá phận.”

Hoa Nương vờ như kinh ngạc.

“ Ồ, ta đã biết. Nhưng không phải Ngọc Nương ta yêu thương vẫn khoẻ mạnh sao. Vậy là không có đề gì. Đây là muội phu sao? Ngọc Nương nhà ta thật có phúc đấy.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Nương nhìn Ngọc Nương, lại đảo mắt qua nhìn Thẩm Tứ. Giọng nói với giọng điệu tràn đầy trào phúng và khinh thường.

“ Ngọc Nương chắc nhiều tiền lắm nhỉ? Chi bằng nể mặt ta là đại tỷ, cho ta mượn 20 lượng đi. Mặc Nương, mau cảm ơn a di cho ngươi mượn tiền.”

Mặc Nương rụt rè nhỏ giọng kêu.

“ Đa tạ a di.”

Ngọc Nương trầm mặc nhìn tất cả, vẫn không thể tin nhìn Hoa Nương.

“ Tỷ đang làm cái gì vậy?.”

Hoa Nương đột nhiên cười lớn, đập mạnh ly trà lên bàn.

“ Sao? Không phải kêu ta gả qua Mộc gia sẽ trợ cấp cho ta à. Bây giờ muốn làm tiểu nhân lật lọng rồi sao?.”

Hoa thị run rẩy thở dốc, không nói ra được lời nào.

Ngọc Nương nhìn Hoa Nương, ánh mắt hơi đỏ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“ Đại tỷ, thay vì truy cứu chuyện trước kia. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện hay không?.”

Hoa Nương mỉa mai nhếch môi.

“ Đừng phí lời, giao tiền ra đây. Đây là Chu gia các ngươi nợ ta, đừng để ta khinh thường mấy người hơn nữa.”

Lăng thị từ trong phòng đi ra, nước mắt chảy dài. Giọng nói nghẹn ngào không thôi.

“ Hoa Nương, nữ nhi của nương. Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?.”

Hoa Nương quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn bà. Giọng nói nhàn nhạt gằn từng chữ.

“ Các ngươi hứa với ta cái gì. Đều không làm được. Khi ta tự nhủ các ngươi quá bận không kịp nhớ tới ta. Thì các ngươi luôn khinh thường ta, khinh thường các hài tử của ta. Giữa Ngọc Nương và ta, các ngươi chọn Ngọc Nương còn gì. Bỏ rơi ta, hài tử của ta phải mặc áo rách. Nhịn đói đến đau dạ dày, khi các ngươi tắt đèn nghỉ ngơi. Ta còn đang làm thuê cho người ta. Khi ta bị hắn ta đánh vào bụng đến mất đi hài tử, thì các ngươi ở đâu? Hiện giờ còn ra vẻ tội nghiệp trước mặt ta. Ta không tội nghiệp thì thôi, các ngươi xứng sao? Hiện tại, ta cho các ngươi sửa chữa lỗi lầm. Các ngươi lại lật lọng, thật làm người ta chán ghét.”

Lăng thị ôm mặt khóc, lắc đầu không ngừng.

“ Nương không có …..”

Phu quân của Hoa Nương, Mộc Chính lúc này cũng cà lơ phất phơ đi vào. Ánh mắt hung tợn trừng mọi người.

“ Tiền đâu, mau giao ra đây.”

Thẩm Tứ thấy không ổn, vội tới bên cạnh Mộc Chính giữ chân hắn lại. Mộc Chính có một vết sẹo lớn trông rất đáng sợ, cười lạnh nhìn Thẩm Tứ.

“ Tiểu tử a, ngươi còn non lắm.”

Nói rồi lấy từ trong ngực ra một con dao sắc bén trắng loá. Mọi người đều sợ hãi hét lên, Ngọc Nương cũng hoảng sợ. Vội chạy tới kéo tay áo Thẩm Tứ lui ra. Tên này nghe nói từng bị nhốt đại lao, lưu manh có tiếng. Tạm thời không thể giằng co.

Ngọc Nương biết mình trước kia cũng có lỗi trong chuyện này, nhưng hiện tại là muốn lấy mạng người. Không biết vì cảm thấy có lỗi hay cảm thấy đáng thương Hoa Nương, nghẹn ngào nhìn Hoa Nương.

“ Tỷ nhất thiết phải chọn con đường này? Vốn dĩ tỷ có thể thoát khỏi đó, mọi người có thể trợ giúp tỷ hạnh phúc no đủ cho các hài tử. Nay tỷ lại chọn ở lại đó, làm khó bên này. Khoan nói là lỗi của ai, tỷ làm như vậy. Có thấy mệt hay không?.”