Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 38: Hề gia



Đầu năm mọi thứ đều tràn ngập tang thương, nếu không phải có quan binh xuống dẹp loạn và phát gạo. Chỉ sợ sẽ náo loạn khắp nơi. Ngay cả cửa nhà Ngọc Nương bị gõ không ít, nhưng Thẩm Tứ đều đóng chặt không mở.

Thẩm lão gia tử sức khỏe tốt hơn chút, sợ bản thân đi lúc nào không hay. Ngay khi Thẩm gia thôn yên ổn, lập tức gọi mọi người trong Thẩm gia tới. Kêu rằng muốn đón Tết muộn.

Ngọc Nương không vui với Hề thị, nhưng cũng phải nể mặt Thẩm lão gia tử. Nên từ sáng sớm đã qua hỗ trợ, lại để Tài lang cho Lan Nương trông coi. Tài lang lâu ngày không gặp tiểu cô, nhưng vẫn rất gần gũi. Làm La thị trêu ghẹo một đoạn.

“ Ai nha, tiểu tử này cũng thật thân thiết với tiểu cô đấy. Có phải thích tiểu cô lắm hay không?.”

Lan Nương nụ cười trên mặt càng thêm sâu. Bế chặt Tài lang trong ngực, ra sức trêu ghẹo tiểu hài tử.

Ngọc Nương cũng vui mừng, vui mừng vì có người cũng thương Tài lang đáng yêu của nàng. Ấn tượng tốt về Lan Nương cũng tăng thêm. Còn suy nghĩ muốn làm mai cho nàng ấy.

Phù Nương đứng sau cửa nhìn thấy, cũng chỉ cười mỉa. Không biết như thế nào, các em dâu đều nhất trí xa cách để Phù Nương ra rìa. Nhìn nhà mẹ đẻ Hề thị dắt tay nhau đang đi tới, Phù Nương ý cười càng đậm.

Nhà mẹ đẻ Hề thị là Hề gia chuyên bán mì trên trấn. Tay nghề không tồi, nên gia đình khá giả. Phụ mẫu Hề gia đều đã mất, nhưng đại ca Hề gia rất thương tiểu muội là Hề thị. Không ít lần để Hề thị dắt cháu gái lên trấn chơi, còn ở lại vài ngày. Nghĩ cũng biết có bao nhiêu thân thiết.

Hề gia hôm nay tới Hề thíc phụ và Hề a di. Đằng sau còn dắt theo một tiểu cô nương gương mặt trắng nõn, ánh mắt sáng quắc đánh giá xung quanh. Hề a di nhìn dịu dàng dễ gần, nhưng vị muội muội này lại trông khó gần. Nhìn kĩ lại rất giống Hề thị.

Hề thị hớn hở ra đón đại ca đại tẩu, để cho Thẩm Tứ bưng trà tới. Hàn huyền một lúc lâu, ngay cả Thẩm lão gia đối với Hề gia cũng vô cùng kính trọng.

Hiếm khi qua nhà cũ mà không thấy Hề thị chửi rủa. Ba nhi tức Thẩm gia trong bếp thở phào nhẹ nhõm.

Hai bàn tiệc chuẩn bị rất nhanh, rượu rót đầy chén. Ngọc Nương muốn bế Tài lang, chút nữa ăn sau. Thì Lan Nương kiên quyết từ chối.

“ Tẩu tử lâu mới sang đây một lần. Cứ để ta đi.”

Ngọc Nương không còn cách nào khác, ăn nhanh một chút để Lan Nương còn vào nhập tiệc. Những việc này đều bị Hề a di kia xem vào mắt, còn đặc biệt chú ý.

“ Lan Nương thân thiết với tứ tẩu vậy sao?.”

Hề thị ngồi cạnh bà, hừ lạnh.

“ Lan Nương quá thiện lương. Thường xuyên chạy qua đó giúp đỡ. Cũng may Thẩm Tứ yêu thương muội muội, quan tâm lo lắng cho Lan Nương không ít đâu.”

Đối với việc Thẩm Tứ coi trọng Lan Nương, Hề thị coi như được an ủi.

Nhưng trong mắt Hề a di kia, lại khẽ trầm xuống. Bà liếc nhìn nữ nhi Hạnh Nương của mình, ngày xưa nói thế nào bà cũng là mỹ nhân. Nhưng Hạnh Nương lại không giống mình chút nào, tính khí lại lỗ mãng. Ngược lại trông rất giống tiểu cô, nghĩ lại lời bà đỡ trước kia nói. Sắc mặt bà trầm xuống.

Hạnh Nương nhận thấy nương không vui, miễn cưỡng bỏ miếng thịt lớn từ trong miệng vào bát. Môi dính đầy mỡ bóng loáng, khẽ hỏi.

“ Nương, người làm sao vậy nha.”

Hề a di thấy vậy, chán ghét trong lòng càng sâu. Vốn không tin tưởng bà Ngô thị lắm, dù sao đứa nhỏ cũng lớn bên cạnh. Nhưng nhìn hành vi lỗ mãng này, nhà cũng không nghèo. Không hiểu sao Hạnh Nương lại vô cùng ham ăn. Hề a di lại tin tưởng Ngô bà đỡ kia hơn nửa. Liền quay mặt đi.

“ Không có gì.”

Hạnh Nương sửng sốt nhìn nương, nhưng nhanh chóng không để ý. Vì trước mặt nàng đều là thịt và thịt nha. Ngay cả gia cảnh không tồi, cũng không có bữa nào tốt như vậy. Vốn nghĩ tiểu cô dưới quê nhất định nghèo không có gì ăn, không ngờ lại thú vị như vậy. Nhất định phải xuống thường xuyên mới được.

Đối với những lời nương dặn dò trước đó, Hạnh Nương không để tâm. Thịt trước mặt còn không nhanh chóng ăn, để đấy trơ mắt nhìn người khác cho vào miệng sao.

Ngọc Nương cũng bị Hạnh Nương doạ sợ, ban đầu còn nghĩ tiểu cô nương trên trấn này sẽ dịu dàng như Ngọc Nương. Ngoại hình nàng không dám đánh giá, nhưng cử chỉ và tướng ăn quả thực là một Hề thị nhỏ không sai. Không hổ đều là nữ nhi từ Hề gia đi ra.

Ngu thị và Thẩm thị liếc nhìn nhau, tiểu cô nương Hề gia thật đúng là lười biếng. Luôn kè kè bên cạnh nương, một cái ngó cũng không muốn ngó xuống bếp.

Hề thúc phụ định cáo biệt mọi người đưa nương tử và nữ nhi về. Thì bị nương tử lạnh mặt ngăn lại, trầm giọng nói với Hề thị.

“ Đệ muội, có một việc ta muốn điều tra rõ. Để có thể thuận lợi, mong đệ muội đón Ngô bà tử đỡ đẻ lại đây.”

Toàn gia Thẩm thị hai mặt nhìn nhau, Hề a di làm biểu tình rất nghiêm trọng. Sắc mặt âm lãnh, ngay cả Thẩm lão gia tử cũng bị doạ sợ.

“ Đây là có chuyện gì?.”

Hề a di đưa mắt cảnh cáo phu quân bên cạnh chớ làm bừa. Miễn cưỡng đưa mắt nhìn Thẩm lão gia tử.

“ Cứ mời bà đỡ đó đến đi. Đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Hề thị sửng sốt một hồi, cần tay tẩu tử muốn tìm hiểu. Nhưng chỉ nhận lấy được sự trầm mặc. Hề thị đưa mắt nhìn Hạnh Nương dò hỏi. Hạnh Nương mơ màng lắc lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hề a di.

Thẩm Đại không hiểu tình hình ra sao, co chân chạy đi tìm Ngô bà tử.

Tình hình hiện tại của nhà chính Thẩm gia cũ chính là. Tất cả ai đều không về, ngồi trên ghế hai mặt nhìn nhau. Bầu không khí không kém trên từ đường tra hỏi là bao.

Ngọc Nương muốn về để Tài lang ngủ, nhưng bị Hề a di cản lại. Còn nói cái gì mà, sự tình nghiêm trọng. Mọi người đều nên biết mới tốt. Làm Ngọc Nương cũng nhịn không được nổi hứng tò mò.

Vừa dỗ Tài lang trong ngực ngủ, vừa liếc Thẩm Tứ ngồi bên cạnh.

Ngô bà tử chính là bà đỡ đẻ hôm đó cho Ngọc Nương. Vừa vào Thẩm gia, Ngô bà tử dường như đã chuẩn bị tâm lí. Vô cùng bình tĩnh ngồi bên cạnh Hề thị.

Hề a di nhìn Hạnh Nương, lại nhìn Lan Nương ngoan ngoãn xinh đẹp ngồi cạnh Hề thị. Bà trực tiếp vào việc.

“ Đệ muội, muội có nhớ năm đó. Khi muội có thai, ta cũng có thai. Hai ta lại thân như tỷ muội ruột thịt, đón muội lên Hề gia dưỡng thai một thời gian. Vốn nghĩ ta sẽ sinh trước muội nửa tháng, nhưng không ngờ hôm ta sinh. Muội cũng động thai, hai ta liều mạng với Ngô tỷ tỷ sinh đứa nhỏ ra. Hai đứa nhỏ vì thế mà sinh cùng một ngày, cùng tháng, cùng năm. Muội có nhớ không?.”

Hề thị nhớ lại năm đó, vì Thẩm gia có nhiều hài tử nhỏ. Cơm không có mà ăn, vô cùng ghèo khổ. Sau này mới quật khởi, có nhà có ruộng. Khi đó đại ca đau lòng bà, đón bà lên trấn tẩm bổ.

Ngày đại tẩu sinh, Hề thị gấp gáp khẩn trương lo lắng. Không biết chỗ nào, ngã xuống sân bị động thai vỡ ối muốn sinh. Cũng may bà đỡ Ngô thị vừa đỡ đẻ cho tẩu tử, lập tức qua đỡ đẻ cho bà. Nên cả Hạnh Nương và Lan Nương, đã sinh cùng một thời điểm. Thậm chí là sinh cùng một phòng.

“ Ta nhớ. Nhưng có chuyện gì sao?.”

Hề a di không vội trả lời, đưa mắt nhìn Ngoi thị.

Ngô thị chột dạ, nhưng lương tâm vô cùng cắn rứt mấy năm nay. May mắn khi đó gặp Hề gia tới thăm Ngọc Nương, Ngô thị cũng tình cờ tới. Không nhịn được, liền hối lỗi tạ tội nói với Hề a di. Hề a di đương nhiên không tin, còn đuổi bà đi.

“ Năm đó sau khi đỡ đẻ cho Hề muội muội, Thẩm muội muội lại muốn đẻ. Liền dứt khoát đưa Thẩm muội muội vào phòng sinh trước đó của Hề muội muội sinh. Cũng may Thẩm muội muội mặc dù sinh thiếu tháng, nhưng khoẻ mạnh. Hài tử sinh ra cũng không có vấn đề gì. Chỉ là ….”. Nói đến đây, Ngô bà tử chột dạ cúi đầu, không dám nhìn mọi người.

“ Hề muội muội yếu ớt, lúc đó Hề đại ca đã dìu Hề muội muội tới phòng nghỉ ngơi trước. Quay về muốn bế hài tử đi, nhưng lúc đó cửa phòng đóng chặt. Ta bận đỡ đẻ cho Thẩm muội muội. Hai người đều sinh nữ hài nhi, chỉ là lúc Hề đại ca chạy vào. Lại …lại bế nhầm hài tử vốn nên là của Thẩm gia đi. Ta lúc đó không để ý, ra cửa mới phát hiện. Nhưng vì không muốn làm hỏng thanh danh, ta đã không nói ra. Nay ăn năn đã lâu, thật sự cảm thấy rất có lỗi.”

Làm bà đỡ mà còn bế nhầm hài tử nhà người ta, ai còn dám mời bà đỡ đẻ chứ.