Xuyên Về Năm 70

Chương 50



Nhìn cô em gái đang bĩu môi, chàng trai đột nhiên nở nụ cười, anh vỗ vỗ vai cô nhóc kia nói: “Được rồi, anh cũng bị em dẫn chạy đi xa cả.

Năm nay em mới mười bảy tuổi, nghĩ cái này còn quá sớm, em cứ ngoan ngoãn học đi, không được miên man suy nghĩ linh tinh.”

“Anh, đây là em dự trù trước thôi mà, nếu thực sự không gả ra ngoài được, anh và chị dâu phải nuôi em cả đời.” Diệp Uyển Oánh bất mãn trừng mắt nhìn anh trai, mười bảy tuổi thì sao chứ? Đâu phải ở trường học cô không có chỗ đối tượng? Ách, đương nhiên, không ở cùng chỗ với cô là được.

“Yên tâm, vì không phải nuôi em cả đời, anh sẽ nghĩ biện pháp gả em ra ngoài, mau đi vào gọi Nhược Tuyên, đến giờ ăn cơm.” Cầm bả vai em gái, chàng trai giúp cô gái đổi hướng, lại trở về trong phòng.

Thật là, con bé mới mười bảy tuổi đã nghĩ vấn đề này, còn quá sớm.

—— tôi là đường ranh giới ——

Tân niên ở La gia vẫn là ít người giống như trước đây, hai anh em làm một bàn đồ ăn, giống khuông giống dạng mở bình rượu.

Nhìn Nha Nha nâng chén chúc mừng với mình, La Gia Tề vui vẻ nghĩ, có lẽ qua vài năm nữa trong nhà sẽ không cô đơn như vậy, rốt cuộc họ nên sinh mấy đứa nhỏ nhỉ?

Trong lúc anh yy ở bên cạnh, bên kia Nha Nha đang dùng sự thật để chứng minh, rượu phẩm của mình cũng tốt lắm.

Xác định ít nhất muốn sinh hai đứa xong, La Gia Tề vừa quay đầu, gặp hai má cô nhóc đỏ bừng, hai mắt tựa như sương mù ghé vào bàn, bé con đã say rồi à? Mới một ly rượu nho thôi mà?

Nhìn em gái không ầm ỹ không nháo, cười ngây ngô, anh bất đắc dĩ đứng dậy đi qua dỗ người: “Nha Nha, anh đỡ em vào nhà ngủ một lúc nhé, lát nữa chúng ta ăn cơm có được không?”

Nha Nha choáng váng choáng vù vù, nghe được anh trai đưa cô đi ngủ, ngoan ngoãn gật gật đầu, tín nhiệm tựa vào trong lòng đối phương.

Đỡ Nha Nha nằm lên giường, La Gia Tề cảm thấy năm nay có vẻ mình mệnh khổ, gần sang năm mới, một lát nữa anh chẳng có ai để xem tiệc tối cùng.

Giúp em gái đắp chăn xong, anh chuẩn bị đi ra ngoài cất thức ăn đi, chờ Nha Nha tỉnh cùng nhau ăn, dù sao anh cũng chưa đói.

“Anh ——” Tiếng kêu mềm mại, làm cho anh dừng bước, xoay người quan tâm hỏi, “Nha Nha? Làm sao thế? Em khó chịu à?” Theo lý thuyết một ly rượu nho không nên khó chịu mới đúng, nhưng một ly rượu nho càng không làm người khác say, nhưng mà cô nhóc kia vẫn say.

“Anh, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau đón lễ mừng năm mới, anh phải ngoan ngoãn chờ em tốt nghiệp, không được thích người khác, em vĩ đại hơn hẳn các cô nàng khác.” Từ từ nhắm hai mắt, Nha Nha thỏa mãn dặn dò, không biết là nói với La Gia Tề, hay bản thân vụng trộm cười.

Một câu nói khiến trong lòng La Gia Tề mềm thành vũng nước, tất cả buồn bực đều tan biến.

Ngồi lại mép giường, anh cười khẽ sờ sờ mặt Nha Nha, dịu dàng cam đoan: “Yên tâm, anh trai vĩnh viễn sẽ không thích người khác, vĩnh viễn yêu Nha Nha nhất.” Cho dù bé không vĩ đại, bé vẫn là người mình yêu nhất, không ai so sánh được.

Có thể là nghe được lời cam đoan, cũng có thể là cảnh tượng trong mộng quá mức ngọt ngào, khóe miệng Nha Nha mang theo ý cười, cuối cùng bị một ly rượu nho chuốc say.

Nha Nha đang ngủ, La Gia Tề cũng không muốn đi, nhìn đối phương bởi vì say rượu mà khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi môi hồng rực đang cười, trong lúc nhất thời tim anh có vẻ đập nhanh hơn.

Hai người đều nói phải đợi Nha Nha tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng bây giờ cách họ ở chung không khác gì trước kia, không phải anh không muốn Nha Nha, song nhìn đối phương hồn nhiên, anh cảm thấy chính mình quá mức tà ác, hiện tại, Nha Nha đang ngủ, có phải anh có thể…

Như mê hoặc, anh nhẹ nhàng cong người, dán sát vào mặt đối phương.

Hàng mi dài che khuất đôi mắt hoạt bát, mũi khẽ nhúc nhích hít thở có quy luật, hô hấp đều đều, có thể thấy được là cô đang ngủ.

Anh lại gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi rượu nho trên môi bé, hương vị ngọt ngào chua chua hít vào trong mũi, giống như tâm tình anh lúc này, đôi môi hồng hào tỏa ra ánh hào quang trơn bóng, anh nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, mang theo tâm tình kích động, anh chậm rãi lại gần…

“Linh linh linh…” Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, La Gia Tề sợ tới mức bật dậy ngồi ngay ngắn.

Thấy Nha Nha bị tiếng chuông làm cho nhíu nhíu mày, anh bất chấp trái tim đập thình thịch, đi ra ngoài nhận điện thoại.

“Anh Gia Tề, tân niên vui vẻ!” Hóa ra là một nhân viên trong công ty gọi cho mình chúc tết, không biết mặt ông chủ ở đầu bên kia điện thoại đã xanh mét, cậu nhóc cao hứng phấn chấn nói xong lời chúc tết.

La Gia Tề áp chế lửa giận trong lòng, nói xong mấy câu, buông điện thoại xuống, đặt mông ngồi trên sô pha, sờ sờ trái tim còn đang kích động, ngẫm lại anh có chút không cam lòng, chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là hôn được rồi, anh đã chờ bao lâu? Tại sao lại bị cú điện thoại quấy rầy chứ?

Chưa từ bỏ, anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy, chuẩn bị đi xem chăn của em gái có đắp gọn không? Đương nhiên, nếu bé con ngủ thật say, anh có thể làm chuyện khác, kết quả vừa đi hai bước, điện thoại sau lưng lại vang lên.

Sau khi nhận ba cú điện thoại chúc Tết, anh không còn tâm tình gì nữa.

Hóa ra con người ta không nên làm chuyện xấu, xem anh đi, anh chính là minh chứng chính xác nhất.

Trong lòng thanh tịnh đi vào phòng Nha Nha, mở cửa nhìn xem cô nhóc ngủ rất say sưa ngọt ngào, La Gia Tề bất đắc dĩ cười cười, xoay người vào bếp nhồi bột, nửa đêm cần gói bánh trẻo.

Ừm, Nha Nha thích ba loại nhân, anh thích thịt dê, thời gian sung túc, vậy anh sẽ gói cả hai loại?

Nha Nha chỉ cảm thấy giấc ngủ này thật thoải mái, lười biếng vươn người.

Cô vừa mở mắt thì cảm giác không đúng, rõ ràng là cô đang ăn cơm đón năm mới với anh trai, tại sao cô lại chạy vào phòng ngủ rồi?

“Anh, tại sao em lại ngủ?” Gặp anh trai đã cầm cục bột vào phòng khách, cô tự giác đi lấy nhân.

“Anh đang muốn hỏi em, tại sao một ly rượu nho đã làm em say khướt rồi? Nhớ kỹ, sau này em trăm ngàn lần đừng uống rượu ở bên ngoài, không được uống dù chỉ một ngụm.” Giong điệu La Gia Tề rất cẩn thận, bé con uống say là để mặc người ta muốn làm gì thì làm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì ở bên ngoài thì làm sao bây giờ?

“A? Một ly rượu nho em đã say á?” Nha Nha không dám tin nhìn anh trai, cô vốn dĩ không có ấn tượng gì về việc mình đã uống một ly rượu, đây là tửu lượng gì chứ? Đúng là yếu xìu mà.

“Anh à, anh yên tâm, ở bên ngoài em cam đoan không uống một ngụm.” Nếu không với tửu lượng bằng này, chẳng phải cô tự dâng lên cửa làm mồi cho người khác à?

Thấy em gái nghe lời, La Gia Tề gật gật đầu bắt đầu nhào vỏ, thật ra anh sợ Nha Nha uống rượu với bạn học, còn công tác ở công ty nhà mình, có chuyện gì cũng có anh đi cùng, anh có thể yên tâm.

“Anh, anh chưa ăn cơm à?” Đi vào bếp lấy nhân bánh trẻo, Nha Nha nhìn thấy cả bàn đồ ăn, quay đầu hỏi anh trai.

“Chưa, anh chưa đói nên chờ em ăn cùng.” Qua năm mới, làm sao một người ăn cơm một mình được chứ?

Nha Nha thè lưỡi, lùi về phòng bếp cầm hai miếng lạp xường nhét vào miệng mình, lại cầm hai miếng trong tay, rồi mới bê nhân bánh trẻo ra ngoài.

Đặt bát nhân lên bàn, nhét hai miếng lạp xường trong tay vào miệng anh trai, cô lên tiếng: “Hì hì, nhân bánh trẻo thơm quá, em đói meo cả bụng.”

Ăn lạp xường, La Gia Tề cười nói: “Ăn xíu cơm đã uống một chén rượu, em không đói bụng mới là lạ.” Ngoài miệng nói xong, động tác trong tay lại nhanh hơn một chút.

“Anh ——” bất mãn trừng mắt nhìn anh trai, sao anh cứ nhắc lại chiến tích vinh quang của cô thế, thật là mất mặt.

“Không nói, không nói, anh nhanh cán vỏ đi, em đói bụng còn không tăng tốc độ?” Nha Nha nói đói, anh cũng thấy đói bụng.

Cô nhóc kia, mỗi động tác đều nắm bắt đúng cảm xúc của mình, hiện tại ngay cả bụng cũng nghe lời cô, thật sự là không có biện pháp.

“Được rồi, bắt đầu gói bánh trẻo nào.” Tiểu thư Nha Nha xắn cánh tay áo, chính thức bắt đầu gói bánh trẻo.

Ngủ một giấc dậy, Nha Nha rất tỉnh táo, cô lôi kéo anh trai cùng nhau xem xuân vãn.

Gần đến mười hai giờ, hai người còn đi đốt pháo hoa, nhìn pháo hoa sáng rực đầy trời, tựa vào trong lòng anh trai, Nha Nha chỉ cảm thấy mình bị hạnh phúc tràn đầy vây quanh.

Mẹ, bà ngoại, chắc chắn hai người luôn ở bên cạnh bảo vệ con, cho nên con mới hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy…

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, Nha Nha quay đầu cười nhìn anh trai: “Anh, tân niên vui vẻ!” Dứt lời, cô in một nụ hôn thật mạnh lên môi đối phương.

Mặc dù cách điều anh kỳ vọng còn có chút khoảng cách, anh cũng cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu nhìn người trong lòng, trong mắt La Gia Tề có sự dịu dàng không nói nên lời: “Nha Nha, tân niên vui vẻ!”

Có anh trai ở đây, anh sẽ khiến em mãi mãi vui sướng…

—— tôi là đường ranh giới ——

Tân niên trôi qua, công tác bận bịu lại bắt đầu, sứt đầu mẻ trán bận rộn một hồi, La Gia Tề đột nhiên phát hiện nhà mình thiếu máy tính? Thời đại này, mọi người chưa có nhận thức nhiều về máy tính, gần như chưa gia đình nào có, nhưng nhìn Nha Nha thành thạo sử dụng ở công ty, anh cảm thấy mình nên chuẩn bị một cái ở nhà cho em gái, chẳng sợ không có việc gì thì em ấy lấy chơi trò chơi, còn hơn là không có.

Tóm lại một câu, người ta có cái gì, em gái của anh cũng phải có, thứ người ta không có, anh cũng muốn chuẩn bị sẵn cho em gái.

Cho nên hôm nay, anh trai tốt bụng lôi kéo em gái không tình nguyện ra ngoài.

“Anh, có ở công ty thì tốt rồi, trong nhà không cần mua đâu? Em không cảm thấy hứng thú với cái đó.” Nha Nha không biết nên nói với anh trai như thế nào, thật sự không phải cô tiếc tiền, nói lại thì tình hình tài chính trong nhà hiện giờ cũng không cần cô tiếc tiền, chủ yếu là hiện nay cấu hình máy tính quá thấp, cô nhìn mà đau đầu, làm việc còn đỡ, chơi trò chơi xem phim? Coi như thôi đi, cô nên xem tivi thì hơn.

“Cô nhóc ngốc, mua máy tính cho em mà em còn nhăn mặt cau mày, anh biết em sẽ nói máy tính phát triển nhanh, hai năm nữa sẽ tốt hơn, nhưng thứ này luôn đổi mới, chúng ta đâu thể vì bây giờ không tốt sau này tốt hơn thì sẽ chờ đến khi nó đổi mới à? Vậy chờ đến khi nào? Yên tâm, em cứ mua về dùng trước, sang năm đưa cái này đến công ty để cho người khác dùng, chúng ta lại đổi cái mới.” Vừa lái xe, La Gia Tề tốt tính khuyên em gái, thuận tiện nghĩ buổi tối hai người ăn cái gì.

Nếu trốn việc, chỉ có thể ủy khuất Vu Đại Lực đáng thương trấn giữ ở công ty, vì không bị gọi trở về, anh đã tắt điện thoại di động trong túi.

Đi vào một cửa hàng chuyên kinh doanh thiết bị máy tính, hai người xuống xe.

Hiện tại máy tính vẫn là vật phẩm mới xuất hiện, người mua rất ít, nhìn thấy có khách hàng, ông chủ vội vàng mở cửa đón khách.