Ỷ Thiên Đồ Long Ký Hậu Truyện

Chương 2



Dòng hồi tưởng của hai người lại trôi về ký ức nơi lần đầu gặp mặt. Khi đó Trương Vô Kỵ sau khi lên ngôi giáo chủ Minh Giáo dẫn theo đám người Dương Tiêu, Vi Bức Vương, Ngũ Tản Nhân.. lên Thiếu Lâm hỏi rõ việc Ân Lê Đình bị Đại Lực Kim Cương Chỉ đánh tàn phế chân tay. Mọi người đang đi qua một khu rừng nhỏ thì thấy từ xa có tiếng vó ngựa lộp cộp, một đoàn quân lính Nguyên đang phi ngựa tới dắt theo khoảng trăm cô thôn dân bị trói chạy theo ngựa. Người ngã, người thở không ra hơi, quần áo rách nát, mặt mày lấm lem, thật tội nghiệp không để đâu cho hết. Thấy cảnh bất bình, há lại tụ thủ bàng quan, đám người Trương Vô Kỵ nóng mặt định cho lũ cẩu binh kia một bài học thì nghe có tiếng người từ xa:

- Lũ cẩu tặc quan binh các người mau thả hết những người dân đó ra. Thiên hạ loạn loạn tứ phía như bây giờ toàn bộ là nhờ công của đám quan binh các ngươi hết. Thật là không bằng phường cầm thú. Biết điều thì nhanh thả người, rồi lạy ta ba lạy, ta tha cho cái mạng chó của các ngươi!

Giọng nói này trong trẻo, thanh thoát, rõ là giọng một cô nương trẻ tuổi. Vô Kỵ đưa mắt nhìn về phía giọng nói đó, bỗng thấy trong tim nhói một cái thật đau. Trước giờ chàng đã gặp không ít mỹ nhân, như Chu Chỉ Nhược, Dương Bất Hối, nhưng so với cô nương này thật còn có đôi chút thua kém. Bộ áo gấm nam trang đỏ sẫm làm tôn lên làn da trắng sứ mượt mà không tì vết, được cắt may khéo léo khoe vóc người nhỏ nhắn, thanh tao. Hàng lông mày như lá liễu khẽ nhướng lên làm đôi mắt hồ thu càng thêm thần thái tinh nghịch. Miệng quát cẩu tặc nhưng lại hé nụ cười như hoa hồng mới nở. Bắt gặp Vô Kỵ đang đắm đuối nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt thấp thoáng sau cánh quạt vẽ thủy mặc nhìn lại làm Vô Kỵ luống cuống quay đi nơi khác..

* * *

Triệu Mẫn hích vai Vô Kỵ:

- Lúc đó huynh nhìn muội cười gì thế?

Vô Kỵ lỏn lẻn đáp:

- Nói thật lúc đó đầu óc huynh như trống rỗng, chẳng biết gì cả. Chỉ biết trước mặt huynh là một đại mỹ nhân đang cười. Lúc đó huynh chưa biết tình cảm nam nữ là gì, chỉ thấy tim tự nhiên nhói đau một cái.

Triệu Mẫn nghe vậy thấy cực kỳ hạnh phúc, chỉ biết e lệ cúi đầu cười bẽn lẽn. Có người con gái nào được người thương khen là đại mỹ nhân lại không thích cơ chứ. Vô Kỵ ngừng một lát lại nói tiếp:

- Lúc đấy mấy tên giặc Nguyên buông lời khinh bạc với nàng, ta thấy trong lòng lửa giận bừng bừng. Vốn ta là người rất khó hận người khác, nhưng nhìn thấy bọn họ dám mạo phạm muội, ta chỉ muốn một chưởng đánh chết lũ giặc. Không ngờ Thần Tiễn Bát Hùng tiễn pháp thật là cao minh đã tiễn bọn giặc cỏ về cửu tuyền thật nhanh chóng. Chiêu Phi Yến Triều Dương của muội cũng thật là đáng kinh ngạc.

Triệu Mẫn cười tinh nghịch:

- Lúc đó muội mặc nam trang, làm sao huynh lại có thể thấy muội đẹp được chứ. Thế nếu lúc đó muội thực sự là nam nhân nhưng gương mặt, vóc dáng như nữ nhân thế thì đời này huynh ra sao.

Vô Kỵ ra chiều suy nghĩ lung lắm, sau thủng thẳng đáp:

- Quả thật nếu muội là nam nhân thì đời này ta sẽ không lấy vợ nữa mà sẽ mời muội chén rượu tri kỷ, từ nay sánh vai cùng nhau hành hiệp giang hồ.

Triệu Mẫn cười đỏ cả mặt:

- Huynh ngốc thật. Cứ theo muội hành hiệp giang hồ thế thì mai sau lấy ai nối dõi Trương gia? Chu cô nương xinh đẹp hay Tiểu Chiêu bạch thố nữ?

Vô Kỵ nắm lấy tay Triệu Mẫn, nhìn sâu vào mắt nàng:

- Nếu không phải muội thì cả đời này ta sẽ không lấy ai khác.

* * *

Lại nói sau khi Thần Tiễn Bát Hùng tiêu diệt xong lũ giặc cỏ thì cùng Triệu Mẫn phi ngựa đi mất. Vô Kỵ mắt nhìn theo lưu luyến không rời. Vi Nhất Tiếu là người tinh ý, nháy mắt với Dương Tiêu:

- Xem ra giáo chủ bị hớp hồn mất rồi.

Chu Điên thì bô bô:

- Dương Tả Sứ, lệnh ái vốn là một mỹ nữ, nhưng xem ra so với cô nương kia còn thua một bậc.

Dương Tiêu liếc nhìn bóng hình thanh Ỷ Thiên Kiếm đã rời xa, tuy trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc về thân phận của cô nương kia, lại cũng chưa rõ nguồn cơn tại sao Ỷ Thiên Kiếm của Diệt Tuyệt Sư Thái lại nằm trong tay tiểu cô nương này nhưng cũng vẫn kịp kháy lại Chu Điên một câu:

- Xem ra có những người như Thần Tiễn Bát Hùng kia gia nhập giáo ta thì thật tốt. Ta thấy võ công của họ ít nhiều cũng hơn Ngũ Tản Nhân một bậc.

Mặc cho anh em trong giáo đùa bỡn, Vô Kỵ như người mất hồn. Đến khi Ân Thiên Chính vỗ vai bảo chàng đi tiếp thì mới giật mình lấy lại tinh thần, dẫn đoàn Minh Giáo đi tiếp. Chẳng bao lâu lại gặp lại Thần Tiễn Bát Hùng có lời mời của Triệu Mẫn, mời các anh hùng ghé Lục Liễu Sơn Trang nghỉ chân. Đường xá nắng nôi, Bát Hùng lại nhiệt tình mời mọc, Vô Kỵ cũng đang mong ngóng có dịp gặp lại mỹ nhân, lại cũng hiếu kỳ chuyện tại sao Triệu Mẫn lại có trong tay Ỷ Thiên Kiếm, nên đoàn người đã theo Bát Hùng về Lục Liễu Sơn Trang. Quả nhiên khi đến nơi đã thấy Triệu Mẫn đợi sẵn, tươi cười đón tiếp rất nồng hậu. Cả đoàn đi qua một khu ao cảnh rất đẹp, đầy các loại hoa lạ, đến dự tiệc ở Thuỷ Văn Các. Triệu Mẫn quả là người biết ăn nói, khen Minh Giáo lên tận mây xanh, lại có lời ca tụng Võ Đang cao minh khiến ai ai cũng đều rất vui vẻ. Đang chuyện vui, Triệu Mẫn có lời xin lui về phòng thay quần áo rồi sẽ ra phụng bồi tiếp. Khi đi về phòng vẫn còn để nguyên thanh Ỷ Thiên Kiếm lại bàn tiệc.

* * *

Triệu Mẫn nhướng mày, hỏi đùa Vô Kỵ:

- Minh giáo các huynh cũng táy máy quá nhỉ? Không phải đồ của mình cũng cầm lên xem xét ngắm nghía tới lui.

Vô Kỵ thở dài:

- Phải. Lúc đó nếu không phải Chu Điên hiếu kỳ muốn xem Ỷ Thiên Kiếm, có lẽ huynh đã không phải chạy tới lui vậy.

Triệu Mẫn cười vang:

- Chính là muội đã thấy có Chu Điên nên mới bày ra cái kế đó. Cây kiếm giả bằng Đàn Hương Mộc đó lại thêm hương hoa Tuý Liên Linh Phù thành chất cực độc. Chu Điên nhìn đã thấy có thiên bẩm táy máy, tất sẽ rơi vào bẫy.

Vô Kỵ cười khổ:

- Sau này nhắc lại chuyện đó Chu Điên vẫn còn muốn đốt Lục Liễu Sơn Trang đó. Mà khi đó tại sao muội lại muốn hạ độc bọn huynh?

Triệu Mẫn nhướng mày:

- Huynh là giáo chủ nhiều năm thế rồi mà chuyện này không nghĩ ra sao? Hay lúc đó thấy bản cô nương xinh đẹp, thần hồn chao đảo đến tận giờ nghĩ cũng không ra?

Vô Kỵ xuỳ một tiếng:

- Rõ xấu, ai lại tự nhận mình xinh bao giờ.

Triệu Mẫn cười sảng khoái:

- Đặc Mục Nhĩ ta vốn thẳng thắn. Ta tự biết ta đẹp thì ta nhận thôi. Mà vốn ta cũng chỉ định dùng hảo ý thuyết phục huynh đệ Minh Giáo gia nhập triều đình, nhưng huynh có nói một câu làm ta giận, khiến ta mới linh hoạt thi triển tâm kế.

Vô Kỵ ngạc nhiên:

- Câu nói gì nhỉ?

Triệu Mẫn quay lưng đi:

- Lại còn quên rồi cơ? Lúc đấy ta có hỏi: "Chắc Chu Chỉ Nhược xinh đẹp lắm phải không?". Lúc đấy huynh lại đỏ mặt, chẳng đáp lại gì, rõ ràng có ý thừa nhận cô ta xinh đẹp hơn ta. Ta giận nên ta mới hạ độc đó.

Vô Kỵ sững sờ. Thì ra nữ nhân thật ghê gớm. Có thể chỉ vì một câu nói mà đồ sát cả thiên hạ.. Chàng lầm bầm:

- Lúc đó ta mà nói sớm là muội vô cùng xinh đẹp chắc đã không vất vả vầy..

- Huynh nói gì cơ?

- À không, ta chỉ đang nghĩ lại lúc ở Thiết Địa Lao..

* * *

Nhờ công Chu Điên táy máy, sau khi rời Lục Liễu Sơn Trang đến khu rừng cách đó khoảng năm dặm, cả đám thủ lĩnh Minh Giáo ai ai cũng trúng độc. Trừ Vô Kỵ có thần công hộ thể ra thì ai nấy chân tay bủn rủn, choáng váng mặt mày. May Vô Kỵ đã đọc Độc Kinh, nhanh chóng nhận biết ra độc gì và phương pháp giải ra sao, vội khinh công quay ngược lại Lục Liễu Sơn Trang. Trong lúc đó, thuộc hạ của Ngũ Hành Kỳ cấp báo, quân Nguyên đã bao vây khắp nơi quanh khu rừng. Huynh đệ Minh Giáo ai ai cũng đều than khổ, đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Giặc đến đúng lúc các thủ lĩnh Minh Giáo đều đang bị trúng độc, võ công không thể dùng được. Ân Dã Vương đã định đơn đả độc đấu, thống lĩnh một vài anh em đánh giải vây cho mọi người, nhưng Dương Tiêu xem chừng đã có sắp đặt, giao Minh Giáo Lệnh Bài cho Tiểu Chiêu đứng ra chỉ huy tác chiến. Đã từ lâu, khi Dương Tiêu còn dạy võ công cho Dương Bất Hối, Tiêu Chiêu đứng cạnh hầu hạ thì Dương tả sứ đã nhận ra cô nương nhỏ tuổi này nhất định thân phận không tầm thường nên rất thông thạo ngũ hành kỳ thư, tuy võ công không có nhưng kiến thức về Âm Dương Nhị Khí, Tứ Tượng Bát Quái, Ngũ Hành Tương Sinh đều rất am hiểu. Thời xưa trận pháp đều áp dụng biến hóa của thuyết Âm Dương Ngũ Hành nên Dương Tiêu tin Tiểu Chiêu có bản lĩnh để điều động trận pháp, giải nguy cho mọi người. Quả không sai, trận pháp của Tiêu Chiêu rất cao minh, dùng kế Vô Trung Sinh Hữu, cho Ân Dã Vương và Bành Oánh Ngọc dẫn quân dụ địch vào bẫy mai phục để ngũ hành kỳ luân phiên tác chiến, tiêu diệt quân địch. Tuy Minh Giáo chiếm tiên cơ, nhưng quân Nguyên quả thực không ít nên kháng cự rất quyết liệt, giao chiến một hồi xem ra Minh Giáo có phần núng thế. Trong lúc đó, có một tên lính của Cự Mộc Kỳ liên tục hạ địch, song chưởng múa đến đâu, quân Nguyên ngã đến đấy. Nhưng chỉ đánh ngã khoảng năm sáu tên giặc thì đã thấy hắn chỉ chăm chăm lo né tránh. Ân Dã Vương tuy thấy lạ nhưng cũng nghỉ chỉ là một tên lính trong đội Cực Mộc Kỳ, hẳn có chút võ công nhưng tu vi không cao nên không đánh lâu được, giờ chỉ lo né tránh, có lúc còn quay đầu bỏ chạy, thật hèn hạ. Tên lính hèn đó cứ chạy đến hướng Tây Nam đánh ngã một hai tên giặc, lại chạy sang Đông Bắc cứu viện cho Liệt Hỏa Kỳ thêm dăm ba tên. Hắn chẳng cố định ở vị trí nào nên chẳng ai để ý đến công phu hắn sử dụng rất mạnh mẽ, âm nhu và có phần ngụy dị.. Dần dần hai bên trở lại thế công bằng, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Lại nói về Trương Vô Kỵ khinh công thần tốc đến Sơn Trang thì thấy không một bóng người, chỉ còn Triệu Mẫn thư thả ngồi đọc sách bên Thuỷ Văn Các. Thấy Vô Kỵ đến nơi, nàng tươi cười nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thấy chàng đã hái trên tay một bông hoa Tuý Linh Tiên Phù, biết là chàng đã thạo cách giải độc, Triệu Mẫn vẫn cung kính hỏi:

- Trương giáo chủ đã đi rồi sao vẫn đại giá quang lâm trở lại? Hẳn có điều gì cần phân phó?

Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn cố tình hạ độc, nay còn làm lơ tỏ ra không biết gì, vốn định lập uy đôi câu nhưng lúc này thấy nàng đã thay y phục nữ nhi màu trắng tinh như tuyết, đôi môi mọng đỏ như là một nét chấm phá, như hoa đào nở trong tuyết trắng tinh khôi. Vô Kỵ tự nhiên thấy lòng mình lâng lâng, không thể cất lời thô bạo, đành ôm quyền từ tốn đáp:

- Trương mỗ có việc cần mượn mấy cây cỏ dại của Triệu cô nương. Tại hạ đa tạ. Tại hạ đang có việc gấp xin đi trước.

Nói rồi toan thi triển khinh công thì đã thấy một luồng kình phong đánh tới. Triệu Mẫn rút từ trong cuốn sách ra một con dao ngọc, thuận thế thi triển Việt Nữ Kiếm Pháp, vốn đã bị thất truyền từ khi Hàn Tiểu Oanh qua đời, không hiểu sao Triệu Mẫn lại biết được. Tuy kiếm pháp không quá linh diệu nhưng lại rất thực dụng, nhằm chỗ yếu hại mà tấn công. Chỉ là nội công của Triệu Mẫn còn yếu, chiêu số cũng chưa thực sự tinh thục nên Vô Kỵ thi triển đôi chút công phu Càn Khôn Đại Na Di đã điểm tránh né được, chỉ thấy lạng người một chút, trên tay đã là chiếc trâm của Triệu Mẫn.

* * *

Triệu Mẫn đưa bát rượu sữa dê đã hâm nóng cho Vô Kỵ cười nói:

- Huynh được lắm. Hôm đấy giao đấu với muội mà dám lén lấy trâm cài đầu của muội. Lúc đấy chắc hẳn máu gian tà nổi lên muốn lấy đồ về làm tín vật chứ gì.

Vô Kỵ luống cuống giải thích:

- Quả thật không có ý đó. Lúc đó ra chiêu chỉ là muốn muội biết khó mà dừng, tuyệt không có ý gian tà gì.

Triệu Mẫn tủm tỉm, nhướng mày nói:

- Ta biết chứ. Có cho huynh làm thì huynh cũng không dám.

Vô Kỵ cười khổ, dẫu chuyện đã qua nhưng quả thật người con gái này rất linh hoạt, tuy chàng lấy trâm không có ý xấu nhưng lúc đó cũng bị vu cho cái tội lấy trộm đồ, lại còn lấy hẳn hai viên minh châu trên trâm. Triệu Mẫn tay nướng cái đùi dê, miệng vẫn hỏi chuyện:

- Giáo chủ huynh lúc đấy đang có công việc cấp bách, tính mạng huynh đệ ngàn cân treo sợi tóc. Ta thì lại rõ là có ý muốn hãm hại bọn huynh, sao huynh lại còn quay lại cản ta lúc ta định quyên sinh? Lẽ nào huynh coi trọng ta hơn cả huynh đệ?

Vô Kỵ trầm ngâm, quả thật lúc đó nghe Triệu Mẫn mếu máo bảo mình khinh bạc muội ấy, lại còn toan rút dao ra quyên sinh, chàng không nghĩ được gì, chỉ theo phản xạ lao đến cản lại:

- Thực ra ta không muốn để ai chết trước mặt ta. Huống gì.. huống gì..

- Huống gì sao? – Triệu Mẫn hỏi dồn

- Huống gì lúc đó giọng muội mếu máo, nghe có ba phần oan ức, ba phần tủi nhục lại có bốn phần đáng yêu. Làm sao ta lại không cản muội chứ. Con người muội thật là.. toàn mang cái chết ra dọa người thôi.

Triệu Mẫn nghe vậy lòng rất hoan hỉ, nhưng vẫn cố bồi thêm câu nữa:

- Phải lúc đó mà là Chu cô nương chắc chưa cần mở lời huynh đã lao vào ngay ấy nhỉ.

Vô Kỵ gãi đầu, rất thật thà đáp:

- Ai cũng vậy thôi, dù là Chu cô nương, Biểu muội, Tiểu Chiêu hay bất kỳ anh em nào có ý đó ta đều sẽ cản lại.

Triệu Mẫn nghe xong chỉ cười mỉm. Nàng biết con người Vô Kỵ là vậy, luôn đối tốt với người khác, bảo vệ người khác như bảo vệ bản thân mình. Nàng cũng yêu Vô Kỵ vì cái tính thiện lương đó nên không nỡ dồn thêm câu nữa. Đùi dê cũng đã nướng xong thơm phức, nàng đưa cho Vô Kỵ:

- Ta đền cho huynh nè. Xin lỗi huynh hồi đó đã lừa huynh rơi xuống địa lao.

Vô Kỵ cười:

- Lúc mới rơi xuống, ta quả thật rất phẫn nộ vì lo cho tính mạng huynh đệ trong giáo. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ta nên bị sụp bẫy sớm hơn thì mới tốt.

Triệu Mẫn ngạc nhiên:

- Ý huynh là sao? Rơi xuống địa lao thì có gì tốt?

Vô Kỵ nghĩ thầm: "Lúc rơi xuống đấy ta kéo theo muội. Lại còn vì tức giận mà động thủ. Lúc đó muội vừa khóc vừa mắng mình hà hiếp muội ấy. Tuy là mắng thật nhưng sao chỉ muốn nghe mãi vì dễ thương quá chừng. Đôi môi tựa hoa đào mới nở vậy, ta chỉ muốn hôn một cái thôi lúc ấy cũng đủ thỏa lòng."

Nghĩ bụng vậy chứ nào dám nói ra, không lại bị đánh giá là đồ vũ phu, tiểu dâm tặc ngay. Vô Kỵ bối rối đáp:

- Nếu không có dịp rơi xuống địa lao đó với muội thì làm sao mà hai ta gần gũi được. Tuy là bất đắc dĩ nghĩ ra cái hạ sách lột giày cù chân muội nhưng quả thật đến giờ nghĩ lại.. ta thấy thật tiếc vì không rơi xuống sớm hơn.

Cả hai người không ai bảo ai cùng nhìn xuống chân Triệu Mẫn, mặt đỏ nhừ. Lúc đó trong tay là đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của Triệu Mẫn, lòng Vô Kỵ lâng lâng như uống ngàn chén rượu ngon. Triệu Mẫn thì lúc đó vừa thẹn thùng nhưng trong lòng tự nhiên có một cảm giác yêu thích không sao cưỡng lại được. Nên biết với phụ nữ Trung Quốc ngày đó, bàn chân cũng như tấm thân là nơi luôn được giữ kín đáo. Chỉ có chồng mới được cầm lấy chân của mình thôi. Nay Vô Kỵ cầm chân nàng như thế có khác gì mình đã gả cho chàng đâu. Dù sao nàng vẫn là một cô gái trẻ rực sức xuân, nghĩ đến chuyện này không khỏi bồi hồi, lại có vài phần e thẹn. Ngượng ngùng hồi lâu, Triệu Mẫn mắng yêu Vô Kỵ:

- Tiểu dâm tặc. Nhìn huynh lúc đấy ta lại tưởng huynh định giở trò làm bậy, làm ta sợ muốn chết. Lúc đó ta là cô nương nhỏ tuổi mà huynh dám lột tất, cầm lấy chân ta, có khác gì ép ta phải gả cho huynh. Thật khinh bạc ta hết sức.

Vô Kỵ hôn nhẹ lên má Triệu Mẫn:

- May cho nàng là lúc đó hai ta đều còn ít tuổi. Chứ phải như bây giờ chắc đã là đêm xuân đáng giá ngàn vàng rồi.

Triệu Mẫn thẹn quá, cắn một cái vào môi Vô Kỵ:

- Tiểu dâm tặc..