Ỷ Thiên Đồ Long Ký Hậu Truyện

Chương 4



Triệu Mẫn nhìn Vô Kỵ mặc trang phục nam nhân Mông Cổ thì hình ảnh Trương Giáo Chủ có nét văn gia nay đã đổi thành một anh hùng khí khái đầy từng trải. Trang phục có thể thay đổi nhưng ánh mắt trìu mến và nụ cười tươi, lương thiện thì vẫn luôn ở đó, như dành riêng cho nàng. Triệu Mẫn vừa tự mình chỉnh lại trang phục cho Vô Kỵ, vừa nhìn chàng đắm đuối làm Vô Kỵ không khỏi đỏ mặt:

- Nãy ta tắm chưa sạch, mặt còn vết dơ hay sao mà muội nhìn kỹ thế?

Triệu Mẫn mỉm cười:

- Không, chỉ là muội thấy huynh suốt bao năm qua rồi mà vẫn thiện lương quá. Ánh mắt, nụ cười chẳng thấy có gì là thủ đoạn thêm cả. Chắc hẳn khi bôn tẩu giang hồ cũng bị lường gạt không ít.

Vô Kỵ cười trừ:

- Muội lại trêu huynh rồi. Quả thực từ khi ra đời đến giờ huynh bị người khác lừa gạt không ít lần. Mẫu thân huynh trước lâm chung có dặn: "Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dễ lừa người khác"..

Triệu Mẫn ngắt lời, phụng phịu:

- Huynh nói câu này chẳng có đến mấy lần rồi, cứ lần nào nhìn thấy nữ ma đầu ta là lại lôi câu đó ra nói. Có phải huynh ghét ta vì hồi xưa lừa huynh nhiều quá, làm huynh khổ quá đúng không?

Vô Kỵ ôm lấy Triệu Mẫn thì thầm:

- Thế.. không phải là muội cực kỳ đặc biệt xinh đẹp sao. Vậy mới lừa được ta chứ.

Triệu Mẫn trong lòng cực kỳ sung sướng, mặt ửng hồng nhưng vẫn ngênh mặt lên: - Huynh thì hay rồi. Dạo này bôn tẩu giang hồ cũng dẻo miệng lắm. Huynh ỷ ở đây không có Chu cô nương, Tiểu bạch thố với biểu muội nên hết lời khen ta. Đến khi quay về Trung thổ, gặp bọn họ lại cho ta xuống bùn đen có đúng không.

Vô Kỵ giả vờ tỏ ra sợ hãi:

- Huynh mà dám nói thế chắc chắn sẽ bị muội xử phạt ngay, chắc chắn lại cắn cho mà xem.

Triệu Mẫn bĩu môi:

- Lúc đấy muội có ở đấy đâu mà cắn.

Vô Kỵ trang trọng đáp:

- Chẳng phải ta bảo từ giờ sẽ không bao giờ xa muội sao? Nếu ta về Trung thổ thì nhất định sẽ đưa muội đi cùng. Nếu muội không đi nhất định ta sẽ ôm chặt lấy muội rồi đi về, dứt khoát không cho muội chạy thoát.

Triệu Mẫn cười vang:

- Để ta xem huynh bản lĩnh đến mức nào. Mà huynh đưa tay đây.

Vô Kỵ chưa hiểu Triệu Mẫn định làm gì, đưa tay cho nàng. Ngờ đâu nàng chẳng nói chẳng rằng đưa tay liên miệng cắn liền. Vô Kỵ kêu lên:

- Ôi cha!

Triệu Mẫn lườm:

- Dạo này huynh càng có tuổi lại càng nhát gan nhé. Ta đã cắn đâu mà huynh kêu đau. Huynh nhìn xem có gì trên tay không?

Vô Kỵ nhìn xuống bàn tay mới chỉ thấy dấu răng mờ mờ, đối diện với vết cắn cũ từ năm xưa. Triệu Mẫn cầm lấy tay Vô Kỵ, khẽ vuốt ve vết cắn cũ từ năm xưa:

- Nhớ hồi trước ta vì không muốn thua kém biểu muội của huynh mà cũng nhất định phải cắn huynh bằng được. Chỗ ta cắn đã thành vết sẹo chẳng bao giờ mờ, vốn để cho huynh không bao giờ quên ta. Vậy đôi ta xa cách nhiều năm như vậy, có bao giờ huynh quên mất muội chăng?

* * *

- Các ngươi mau chuẩn bị cho ta một con thuyền tốt, trữ đầy lương thực, nước uống rồi ngụy trang thành tàu cá cho ta. Tất cả các thuyền bè khác ở khu vịnh này, trong vòng năm mươi dặm ta không muốn thấy một bóng thuyền nào khác trừ con thuyền đã dặn chuẩn bị. Nếu việc này làm không xong thì ngươi coi chừng cái đầu đấy!

Triệu Mẫn ngồi ngay tại công án của nha môn điều động viên quan huyện đi lo việc. Trước kia Vô Kỵ cũng đã thấy Triệu Mẫn sai phái thuộc hạ, nhưng cái giọng đầy uy quyền này thì đây là lần đầu tiên nghe thấy. Không ngờ một cô gái nhỏ như nàng lại có khẩu khí lớn đến vậy: "Nếu sau này mà nàng nói vậy với mình thì mình phải làm sao?"

Đang ngẩn người nghĩ lung tung thì Triệu Mẫn đã vẫy tay:

- Vô Kỵ, Tiểu Chiêu, các người cũng lên đây ngồi ăn cả đi. Chờ tên huyện lệnh kia lo việc xong rồi chúng ta lên đường.

Tiểu Chiêu tròn mắt:

- Chúng ta lên đường đi đâu?

Triệu Mẫn uống một ly rượu, nói:

- Tất nhiên là đi tìm Tạ Tốn rồi. Trương giáo chủ có hứa với ta sẽ đưa ta đi xem Đồ Long Đao. Ngươi sao quên nhanh vậy?

Vô Kỵ cũng có điểm không hiểu:

- Thế thì chuẩn bị xong tàu bè là đi thôi. Cần gì phải đuổi hết tàu khác ở quanh đây năm mươi dặm?

Triệu Mẫn cười thần bí:

- Cái đó là tiên cơ bất khả lộ. Hai người cứ ngồi đây ăn uống no say đi, lấy sức còn lên đường. Chúng ta cũng còn chờ ba vị khách quan trọng nữa cơ mà.

Vô Kỵ và Tiểu Chiêu nhìn nhau, biết cô nàng này nếu đã không muốn nói tất không thể ép được, bèn ngồi xuống cùng ăn uống. Chưa hết ba tuần rượu đã thấy tên huyện lệnh quay lại:

- Bẩm quận chúa, thuyền đã chuẩn bị xong. Các tàu cá quanh đây năm mươi dặm đã được điều động di rời cả rồi ạ.

Triệu Mẫn vỗ bàn:

- Tốt lắm! Ta sẽ bảo ca ca trọng thưởng. Giờ ngươi lui đi.

Thế rồi ba người cùng nhau đến chiếc thuyền duy nhất còn lại trong vịnh, nhìn chiếc thuyền mà Triệu Mẫn chỉ biết đưa tay ôm đầu: "Chết rồi, chết rồi! Bảo hắn chuẩn bị tàu cá mà thế nào hắn muốn tâng công lại chuẩn bị tàu chiến thế này. Phải nhanh hóa trang cho con tàu này một chút". Nghĩ là làm liền, Triệu Mẫn gọi lũ thuyền phú đến sai phái bảo lấy mấy lưới cá treo che hết những khẩu thần công lại, lại phải đổi buồm, dùng buồm nâu của thuyền cá chứ không dùng buồm tử kỳ của thuyền chiến được. Độ một canh giờ sau, con thuyền đã biến thành thuyền cá. Nàng lại dặn dò người trưởng tàu:

- Nếu có ai hỏi nhất định phải bảo đây là tàu chiến cũ đã hỏng, dân chài mua về để sửa làm thuyền cá nghe chưa.

Trong lúc nàng đang sai phái lũ thuyền phu, Vô Kỵ và Tiểu Chiêu đi xung quanh ngắm nghía thuyền bè. Tiểu Chiêu luôn miệng hỏi thứ này thứ kia, Vô Kỵ cũng nhiệt tình trả lời, ra chiều thân thiết lắm. Triệu Mẫn nhìn thấy hai người dính với nhau như sam, trong lòng như ăn dấm chua, nhưng chỉ hừ khẽ, lườm một cái rồi bỏ đi xuống khoang dưới. Lúc sau Vô Kỵ và Tiểu Chiêu thấy Kim Hoa Bà Bà, Ân Ly dẫn theo Chu Chỉ Nhược lên tàu, trao đổi to nhỏ gì đó cùng thuyền phu. Hai người vội lánh mặt xuống khoang dưới. Ngỡ tưởng Triệu Mẫn dưới này nhưng không thấy Triệu Mẫn đâu, chỉ thấy một thuyền phu quả thật có chút kỳ lạ. Da thì trắng, môi thì đỏ, vóc người lại nhỏ nhắn như thiếu nữ nhưng râu ria lại lún phún như trai mới lớn. Thì ra Triệu Mẫn đã cải trang, mặc quần áo thuyền phu, lại để thêm mấy cọng râu cho ra vẻ nam tử. Vô Kỵ nhìn ban đầu thì quả thực buồn cười, nhưng càng nhìn lại càng ưa nhìn. Triệu Mẫn nhìn thấy Vô Kỵ nhìn mình cười, tưởng là chàng đang có ý chê bai, lại nhìn thấy Tiểu Chiêu đang tròn mắt nhìn mình bèn quẳng cho hai người hai bộ y phục:

- Này, đừng có đứng đấy nữa. Khách chuẩn bị đến, mau thay y phục đi. Này Tiểu Bạch Thố, lần này đi với chúng ta là phải chịu khó bôi vẽ đấy, cô có chịu được không?

Tiểu Chiêu nhất thời không biết nói gì, chỉ gật đầu lia lịa. Triệu Mẫn cười đắc ý rút ra mấy cọng râu giả tỉ mẩn dán lên mặt Tiểu Chiêu. Quả thật hai mỹ nhân tuy có gắn râu giả nhưng gương mặt như hoa như ngọc thế kia không hề khó nhìn đi tí nào. Triệu Mẫn nhìn Tiểu Chiêu quả thực rất xinh đẹp, thở dài:

- Trương giáo chủ, ngươi nghĩ xem, ta là đại ma đầu của triều đình, cả giang hồ nghe tiếng đã chạy dài, chắc hẳn giáo chủ không thích rồi. Nhưng ngươi thích người như thế nào? Có phải thích một cô nương mềm mại, xinh xắn, ôn nhu như Tiểu Bạch Thố đây. Đi cạnh người đẹp như nàng hẳn mới tôn được cái khí phách anh hùng của Trương Giáo Chủ.

Vô Kỵ lặng thinh chẳng nói gì, hầm hầm đi về một góc tĩnh lặng ngồi luyện công. Triệu Mẫn le lưỡi:

- Thôi ta không nói nữa, không thì Trương giáo chủ ghét ta mất.

Vô Kỵ càng luyện lại thấy khí huyết càng không thông. Vận khí đến Đới Mạch là nhưng có một lực cản mãnh liệt không thể đi tiếp được. Nên biết vận khí điều tức kỵ nhất là động tâm. Vô Kỵ nghe gán ghép mình với Tiểu Chiêu từ miệng Triệu Mẫn bỗng thấy lòng có chút bực tức mà không rõ tại sao. Vô Kỵ giật mình tự nhủ: "Hay mình có lòng gì với cô quận chúa này rồi? Hỏng rồi, hỏng rồi, nếu mình phải lòng Triệu cô nương thì làm sao mà toàn vẹn cả nghĩa cả tình."

Vô Kỵ nghĩ mãi chẳng ra ý nào để giải quyết. Còn trẻ tuổi nên chàng không biết vũ trụ rộng lớn như vậy còn có chỗ khuyết, trong chính âm lại có thiếu dương, trong chính dương lại có thiếu âm. Vốn sự vật trong thế giới này không có thứ gì là hoàn mỹ. Nếu cố ý cầu toàn tất sẽ mất cả hai. Chán nản, Vô Kỵ quyết gạt câu hỏi đó ra khỏi đầu, thì dường như trong tâm trí ngập tràn hình ảnh của Triệu Mẫn, từ ánh mắt tinh nghịch, đến cái nhìn thiết tha đầy tình ý, lại có cả nụ cười hé nở như hoa hàm tiếu. Ôi đã lạc vào biển tình đâu dễ thoát ra. Đang trong lúc tinh thần đang bấn loạn, bỗng thấy có người ngồi dựa vào lưng mình. Vô Kỵ lên tiếng:

- Triệu cô nương?

Triệu Mẫn bèn chạy lên ngồi đối diện với chàng, nhìn chàng chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt này quả thật làm Vô Kỵ nửa sợ nửa mừng. Sợ cũng là sợ cô nương này lao vào mình làm điều gì không phải mà cũng chính là mong cô ấy làm điều đó:

- Cô.. cô muốn làm..

Bỗng bất chợt có một cơn sóng lớn làm thuyền rung chuyển, Triệu Mẫn mất thăng bằng ngã đè lên người Vô Kỵ. Mặt sát mặt chỉ cách nhau trong một tấc, hơi thở hai người nóng ấm, hồi hộp, ngượng ngùng hòa vào nhau. Triệu Mẫn khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mọng đỏ run run. Vô Kỵ thực sự cầm lòng không đặng, khẽ nhướn người ghé môi hôn thì..

- Công tử! Chúng ta đã đến đất.. Ôi!

Tiểu Chiêu vừa đi thám thính trên khoang tàu về, bất chợt nhìn thấy cảnh nam dưới nữ trên như vậy quả thật tột cùng xấu hổ, ôm lấy mặt quay đi. Người ngoài xấu hổ một thì hai kẻ trong cuộc xấu hổ mười. Vô Kỵ vội đẩy Triệu Mẫn ra, chỉnh trang lại y phục. Mặt hai người ngượng đỏ chín tưởng như nướng bánh được. Vô Kỵ vờ như không có chuyện gì hỏi:

- Tiểu Chiêu, chúng ta sắp đến Linh Xà Đảo à?

Tiểu Chiêu ấp úng, nghe chừng vẫn chưa hết kinh hoàng:

- Dạ.. dạ vâng.

Vô Kỵ thấy vậy càng thêm ngượng, đành cố hết sức dặn dò:

- Chút nữa ta và Triệu cô nương sẽ bám theo Kim Hoa Bà Bà lên đảo, cô ở đây lên xem tình hình Chu cô nương ra sao nhé. Nhớ dặn thuyền phu chăm lo cô ấy cho tốt.

Triệu Mẫn nghe mấy lời này không khỏi có chút khó chịu nhưng chỉ hậm hực đi ra ngoài.

* * *

Vô Kỵ xoa xoa vết cắn của Triệu Mẫn:

- Giờ ta mới hiểu biểu muội khi xưa dù có tâm thần bất định nhưng cũng không thể nào quên được Trương Vô Kỵ ở Hồ Điệp Cốc. Ta bị muội cắn như vậy, lại còn đổ cả Khứ Hủ Tiêu Cơ Cao lên, càng đau lại càng nhớ muội nhiều. Vết thương đã hết đau nhưng khi muội bỏ đi, nỗi nhớ muội làm tim ta còn đau hơn gấp bội, muội có biết không?

Triệu Mẫn xúc động, cầm tay Vô Kỵ áp lên má mình:

- Muội biết chứ. Chỉ là muội là con người ích kỷ, không muốn chịu đau một mình nên phải làm người khác đau cùng. Lúc đó quả thật thấy huynh chăm lo cho Tiểu Chiêu, lại quan tâm Chỉ Nhược, chỉ có mình muội là không được đối xử tốt nên rất ấm ức.

Nói đến đây, dường như nỗi lòng trào dâng, tuy có kìm nước mắt nhưng giọng Triệu Mẫn vẫn run run:

- Huynh xa muội, huynh nhớ muội, huynh đau lòng đến chừng nào thì muội cũng đau lòng đến chừng đó. Ngày đó khi muội phi kiếm, trả trâm quyết rời xa huynh đi về nơi này, tuy miệng nói là đã thua ván cược này nhưng quả thực lòng muội vẫn luôn hi vọng. Thời gian trôi qua khắc nào là tâm can muội đớn đau lúc đó. Hai năm trôi qua tuy tưởng đã quên được huynh, quên hẳn đi ván cược cuối cùng mình coi như đã thua rồi, nhưng Vô Kỵ à, muội thực sự không thể quên huynh được.

Hỡi ôi, thế gian xoay vần tất có tiên mệnh an bài, cớ gì con người phải cố chấp. Hai kẻ yêu nhau vì nhận lấy trách nhiệm với giang sơn, với gia tộc mà phải chịu đau lòng suốt bao nhiêu năm. Đời người ngắn ngủi, nếu đã là chân ái thì chẳng phải phí quá nhiều thời gian cho nhau rồi sao?

Dù sao Triệu Mẫn cũng là một cô nương hết sức mạnh mẽ, nói đến đây tuy nhớ lại kỷ niệm đau lòng, xúc động cùng cực nhưng thở một hơi dài đã có thể bình tâm lại:

- Thôi, mặt trời đã lên quá cồn cát đỏ rồi, cũng không sớm nữa. Muội và huynh vào trấn chơi đi.

Nhìn Triệu Mẫn mạnh mẽ cứng cỏi như vậy nhưng Vô Kỵ biết nàng vẫn còn buồn lắm. Cái gì cứng thì lại dễ gãy, người mạnh mẽ thường hay gục ngã khi đến hạn. Vô Kỵ tiến lại ôm lấy Triệu Mẫn thật chặt rồi bế bổng nàng lên xăm xăm đi ra chỗ buộc ngựa. Triệu Mẫn có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất thích thú, vừa cười vừa hưởng thụ cái cảnh được người thương bế trong lòng, bao nhiêu cái u ám bị xua tan hết.

Đi đến chỗ buộc ngựa, thấy chỉ có một con mà vết chân loanh quanh cũng chỉ có vậy mới biết nàng đã ở nơi tịch mịch này một mình lâu lắm rồi ít người qua lại. Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn lên ngựa rồi mới lấy ngựa của mình thả gần đó. Hai người phi ngựa đạp cỏ xanh, lướt gió mạnh trên thảo nguyên mùa nắng. Ngựa của Triệu Mẫn đúng là dòng khoái mã, tuy không cao lớn nhưng tốc độ không thua gì Tuyệt Ảnh khi xưa. Triệu Mẫn cao hứng thả mái tóc huyền cho tung bay theo gió. Áo trắng, ngựa ô, tóc huyền hiện lên như một bức tranh thuỷ mạc, âm dương xen lẫn, hòa hợp vô cùng. Ngựa của Vô Kỵ chẳng qua cũng chỉ là loại thường, không thể theo kịp nên chàng thủng thẳng phi nước kiệu, lặng người người ngắm người thương phi ngựa rất thống khoái mà tặc lưỡi: "Đời ta quả là có mấy cái may thôi. Trong đó cái may nhất là gặp được muội."

Bỗng thấy Triệu Mẫn người lảo đảo, tay chân như vô lực, chực ngã khỏi ngựa. Vô Kỵ vội đạp lưng ngựa, khinh công lướt đến đỡ ngay Triệu Mẫn. Chàng dìu Triệu Mẫn ngồi xuống vệ cỏ, hết sức lo lắng:

- Mẫn Mẫn, muội bị đau ở đâu, khó chịu ở đâu à?

Triệu Mẫn một tay ôm bụng, một tay xua xua nói:

- Muội không sao. Chỉ là tự nhiên thấy vết thương cũ ở bụng tự nhiên đau nhói. Chắc cưỡi ngựa nhanh quá nên chạm vết thương thôi. Chỉ lạ là muội cưỡi ngựa cũng nhiều năm nay, những lần khoái hoạt phi phong thế này không phải ít, nhưng lần này tự nhiên mới có chuyện.

Vô Kỵ nhìn vị trí để tay biết ngay là vết kiếm mà nàng dùng thân Đồng Quy Y Tận để cứu chàng lúc trên Linh Xà Đảo..

* * *

Lại nói khi ấy, không hiểu sao Minh Giáo Tổng Đàn ở Bạc Sa hay tin Kim Hoa Bà Bà, vốn là Cẩm Sam Long Vương, là Thánh Nữ của Minh Giáo đang trên Linh Xà Đảo nên truy tìm đến bắt hỏi tội vì đã thất thân với Ngân Diệp Tiên Sinh. Võ công của các sứ giả vô cùng kì dị, bản chất nó là chiêu thức của võ thuật Bạc Sa, thiên về các đòn ôm, cực cận chiến, tận dụng cả nội lực lẫn cả hình thế cơ thể để xuất chiêu, khác hẳn võ công Trung Thổ thiên về sử dụng nội lực làm căn bản, chiêu thức khoáng đạt, liên tục liên hồi như sóng dồn. Các sử giả cũng không trọng luật giang hồ, liên thủ tấn công Vô Kỵ lúc đó đang bảo vệ Tiểu Chiêu, Kim Hoa Bà Bà. Võ công kỳ dị, lại là nhiều người liên thủ, nhất thời Vô Kỵ không trống trả được bị điểm huyệt. Triệu Mẫn lúc đó Ỷ Thiên Kiếm trong tay xuất chiêu liên miên bất đoạn, dùng đủ tuyệt kỹ của các phái đã học được khi ở Vạn An Tự, tạm cũng bảo vệ bản thân mình trước một Huy Nguyệt Sứ, nhưng khi thấy Vô Kỵ rơi vào hiểm cảnh, không khỏi nôn nóng lao vào tương cứu thì đã bị Huy Nguyệt Sứ ôm chặt phía sau. Lưu Văn Sứ và Diệu Phong sứ liên thủ đưa lệnh bài đâm tới. Vô Kỵ tuy bị điểm huyệt nhưng trước kia Tạ Tốn đã dạy phương pháp tự giải, chỉ là nội công tam sứ thâm sâu, cần thời gian lâu một chút để tự giải. Thấy Triệu Mẫn vì muốn mua cho mình một chút thời gian mà đi vào tuyệt lộ quả thật hết sức đau lòng. Vô Kỵ hét lên:

- Không! Mau dừng tay!

Thời gian diễn ra việc này chỉ có vài giây nhưng Vô Kỵ như đang xem một cảnh quay chậm. Vô Kỵ đau lòng nghĩ: "Mẫn Mẫn, ta quả thật xin lỗi muội. Ta bất tài, không bảo vệ được muội lại còn không cứu được bản thân mình lại còn để muội vì ta mà đi vào chốn hung hiểm. Trước kia quả thật ta cũng không trong lòng ta, muội là thế nào. Nhưng giờ ta biết ta đã yêu muội ngay từ ngày ở Địa Lao. Chỉ trách ta ngu muội, vô tâm, làm muội đau lòng không ít. Muội phải để ta đền bù cho muội chứ. Muội có mệnh hệ gì, ta quyết không sống một mình"

Triệu Mẫn thấy trước sau đều bị giáp công, chỉ còn nước dùng chiêu Thiên Địa Đồng Thọ của Võ Đang, tự đả thương mình nhưng cũng đả thương kẻ đứng sau: "Ta đồng quy ư tận, cũng hạ được một tên Huy Nguyệt Sứ. Cũng có thể chịu thêm vài nhát đao, lấy cho chàng thêm chút thời gian để tự giải khai huyệt đạo, cứu lấy mọi người mà đào thoát khỏi nguy hiểm trước mắt. Điều đáng tiếc là đến giờ ta vẫn chưa biết được tâm ý của chàng có hướng về ta không. Nếu như chàng quả thật có lòng với ta thì dẫu chết đi xuống đến địa ngục cũng thấy thỏa lòng."

Hạ quyết tâm, Triệu Mẫn quay ngược mũi kiếm đâm thẳng vào bụng mình xuyên ra phía sau vào thẳng người Huy Nguyệt Sứ. Quá bất ngờ, Huy Nguyệt Sứ cũng bị trọng thương ngã lăn ra đất. Vô Kỵ trợn trừng mắt vì kinh hoàng, huyệt đạo cũng đến lúc vừa kịp giải khai nhưng không kịp để ngăn Triệu Mẫn xuống tay, lúc này vội lao đến, hai tay sử Càn Khôn Đại Na Di tá lực đả lực khiến chiêu của Lưu Văn Sứ và Diệu Phong Sứ lại đâm vào nhau khiến cả hai chân khí nhộn nhạo, hổ khẩu tê rần, suýt rơi cả lệnh bài. Vô Kỵ nhân lúc đối phương còn chưa định thần, lấy tay chộp vào yết hầu của Trí Tuệ Vương đang tham chiến gần đó, uy hiếp lại Minh Giáo Tổng Đàn, an toàn cứu được đám người Kim Hoa Bà Bà, Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn về nơi ẩn náu..

* * *

Vô Kỵ lấy tay đặt lên vết thương cũ trên bụng Triệu Mẫn xót xa:

- Thật tình chỉ trách ta bản lĩnh yếu kém không bảo vệ được muội lúc đó. Đã quyết rằng nếu muội có mệnh hệ gì, ta quyết không sống một mình.

Triệu Mẫn vẫn còn đau, hơi thở yếu ớt, nhưng gượng cười:

- Huynh ngốc thật, lúc đó là tự muội muốn vậy, đâu liên quan gì huynh. Huống gì lúc đó nếu không làm vậy nhất định muội cũng mất mạng dưới tay mấy tên sứ giả đó. Sau này huynh đối xử với ta tốt một chút.. là được..

Nói đến đây Triệu Mẫn tự nhiên lịm đi bất tỉnh. Vô Kỵ vội bắt mạch cho Triệu Mẫn, lại đẩy một chút Cửu Dương Chân Khí vào người nàng, cảm thấy có một luồng khí âm hàn vô cùng mạnh mẽ đang hoành hành cản lại, nhưng chỉ một chốc lát lại hết. Được truyền chân khí vào người, Triệu Mẫn dần hồi tỉnh lại, nhìn thấy Vô Kỵ đang lấy khăn lau mặt cho mình mới biết mình vẫn đang còn ở dương thế. Vô Kỵ mừng rỡ, nhưng vẫn không hết lo lắng:

- Muội tỉnh rồi. Có thấy người khá hơn chưa?

Triệu Mẫn khẽ gật đầu:

- Muội đỡ rồi. Nãy cảm tưởng như có luồng khí lạnh buốt bóp nghẹt lấy tim muội làm muội ngất đi.

Vô Kỵ nhíu mày:

- Thật kỳ lạ là luồng khí đó lúc có lúc không, lúc mạnh lúc yếu. Huynh cũng chưa tìm được ngọn gốc của nó. Nhưng giờ muội phải nghỉ ngơi đã. Nếu để luồng hàn khí này lan ra lục phủ ngũ tạng e là rất nguy hiểm.

Triệu Mẫn hỏi:

- Vô Kỵ ca ca, luồng khí này rất giống luồng khí của tên Băng Tâm truyền cho muội. Có khi nào hắn giở trò chăng?

Vô Kỵ trấn an:

- Nàng yên tâm, dù sao ta cũng đã lấy Cửu Dương Khí phong bế luồng hàn khí rồi. Trước mắt cũng sẽ không nguy hại gì. Ta sẽ tìm cách chữa cho muội.

Triệu Mẫn gật đầu, mệt mỏi ngả vào lòng Vô Kỵ ngủ thiếp đi..