Ỷ Thiên Đồ Long Ký Hậu Truyện

Chương 5



Triệu Mẫn tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong lều tranh, trời đã xế tà. Bầu trời ngả màu tử kim, mặt trời đỏ như nốt son người thiếu nữ đã chực khuất sau dãy núi xa xa. Đàn ngựa hoang thong thả chạy nước kiệu, nha nhẩn gặm cỏ khi cuối ngày. Bờm ngựa theo gió phất phơ như tắm trong ánh nắng tử hoàng kim rực lên một màu nâu sáng, nhìn thoáng như có ảnh lửa lấp lánh. Tức cảnh sinh tình, Triệu Mẫn ngâm:

Giới mã đà đà bách lý trình,

Thanh Phong lĩnh thượng huyết thư thành.

Kỳ ưng Lưu Nguyễn đào hoa thuỷ,

Bất tự Ba Lăng hán thuỷ thanh.

Dịch:

Trăm dặm đường xa ngựa ruổi rong

Thư đề máu đỏ núi Thanh Phong

Lưu Nguyễn dòng nước hoa đào ấy

Chẳng giống Ba Lăng nước trong lành

Vô Kỵ lúc bấy giờ tay bưng bát cháo mạch bước vào:

- Muội dậy rồi à, ăn cháo đã cho nóng. Ở đây không tìm được gạo tẻ, chỉ nấu được cháo mạch thôi, muội ăn tạm nhé.

Tay bưng bát cháo, Triệu Mẫn mỉm cười. Nhớ lại khi xưa nàng cũng đã nấu cho Vô Kỵ một bát cháo trắng, chỉ là lúc đó là lần đầu Triệu Mẫn vào bếp, bát cháo đã có mùi khê nhưng Vô Kỵ vẫn ăn rất ngon lành, lại còn bảo ngon hơn cả kỳ trân mỹ vị. Triệu Mẫn nếm thử bát cháo mạch thấy quả là độc đáo. Lúa mạch vốn rất cứng, chỉ hợp làm bánh nướng, nhưng qua tài nghệ nấu ăn của Vô Kỵ thì lúc mới đưa vào miệng thấy một hương vị thật mềm mại, nuốt qua cổ họng lại đọng dư âm ngọt thanh thật kỳ lạ. Triệu Mẫn tủm tỉm:

- Muội không ngờ huynh lại nấu ăn khéo đến vậy. Lúa mạch mà huynh cũng nấu được bát cháo ngon thế này.

Vô Kỵ cười:

- Nếu muội thích thì ta nấu ăn cả đời cho muội. Ta tuy tài nghệ không thể cao như ngự trù Mông Cổ nhưng nhất định cũng có một hai thành tựu không nhỏ.

Triệu Mẫn nghe vậy vừa vui, nhưng cũng vừa xấu hổ: "Ta phận nữ nhi mà không nấu được món gì ra hồn, lại phải để huynh ấy nấu ăn cho thì thật đáng trách. Ta cũng phải tập nấu ăn mới được. Nhưng mà nếu để huynh ấy biết nhất định sẽ chê cười, phải nghĩ cách lén lén tập nấu rồi đến khi có thành tựu sẽ cho huynh ấy nếm một bữa ăn thịnh soạn do đích tay ta làm. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngạc nhiên của huynh ấy thật là khoái hoạt quá đi."

Triệu Mẫn vừa ngồi tưởng tượng, vừa cười làm Vô Kỵ sinh nghi:

- Muội đang nghĩ cái gì vậy? Có phải định bày trò gì trêu ta phải không?

Triệu Mẫn xua tay cười cười:

- Không có, huynh đa nghi quá. Muội chỉ nghĩ huynh nấu ăn ngon như vậy nhất định sau này sẽ lấy một người vợ kém nấu nướng.

Vô Kỵ tủm tỉm cười:

- Ta nghe đồn muội nấu ăn cũng không được tốt lắm.

Triệu Mẫn đỏ mặt, biết cái ý tứ chàng rồi nhưng vẫn nghênh mặt:

- Đừng có chê ta, để bữa nào ta nấu cho huynh ăn xem có nuốt cả lưỡi không.

Vô Kỵ chỉ cười hiền, không nói gì, đưa tay bắt mạch cho Triệu Mẫn. Xem ra hàn khí đã không còn phát tác, tuy nó vẫn còn ở đấy nhưng đã bị Cửu Dương Thần Khí phong bế. Chỉ là giờ làm sao để tống được khối hàn khí đó ra ngoài thì cũng còn phải xem xét. Nhìn Triệu Mẫn xanh xao, môi khô sau trận mệt mỏi, Vô Kỵ không khỏi xót xa:

- Thật là ta đúng là số sao chổi. Đi đến đâu gây họa đến đến cho muội. Vừa mới gặp gỡ sau bao năm xa cách đã gây ra vận hạn không tốt cho muội rồi.

Triệu Mẫn cười, dí tay vào trán Vô Kỵ:

- Phải đấy, huynh đúng là sao chổi. Năm xưa mà không nhờ huynh chắc muội cũng không bị một chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Chu Chỉ Nhược đánh bị thương đến mức phải khổ sở đâu..

* * *

- Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Phu thê giao..

- Khoan đã!

Triệu Mẫn khi đó bước vào giữa hôn đường của Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược giữa toàn bộ ánh mắt kinh ngạc có, căm phẫn có, dị nghị có của các anh hùng võ lâm. Trái với những bộ trang phục nữ tính thường ngày, Triệu Mẫn mặc một chiếc áo gấm đoạn đen hoa hoàng vân, vừa có nét cứng cỏi, bất khuất, lại có nét u uẩn, bi thương. Dương Tiêu thấy chuyện không hay bèn đứng ra chặn lại:

- Triệu cô nương, hôm nay là đại hỷ của giáo chủ chúng ta và trưởng môn Nga My. Cô là khách quý đại giá quang lâm, mời ra chỗ Dương Mỗ dự lễ. Lễ xong nhất định Dương mỗ ta kính cô ba ly rượu mừng.

Triệu Mẫn dường như không nhìn thấy Dương Tiêu, nói rất rõ ràng, từ tốn:

- Ta đến đây, có đôi lời muốn nói với Trương giáo chủ. Nói xong sẽ đi ngay.

Dương tả sử mặt đã thoáng có vầng hắc khí, nhưng trấn tĩnh lại ngay, vẫn dùng lễ đáp:

- Chuyện cô nương muốn nói, chi bằng để hành lễ xong rồi nói cũng chưa muộn. Xin tự trọng.

Triệu Mẫn lạnh lùng nói:

- Hành lễ xong đã là quá muộn rồi. Trương giáo chủ, trước kia ngươi có hứa sẽ đáp ứng ta ba điều, ngươi còn nhớ chứ? Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Ngươi không định thất hứa chứ?

Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn đến vừa lo nhưng trong bụng không hiểu sao lại thấy thật thoải mái, nhưng đứng trước mặt anh hào võ lâm không tiện tỏ ra vui mừng, đành giữ lãnh diện, từ tốn đáp:

- Phải, đúng là ta có hứa với cô sẽ làm ba điều nếu không vi phạm đạo nghĩa giang hồ.

Triệu Mẫn khoan thai:

- Phải, việc đầu tiên ngươi đã làm cho ta xong rồi. Bây giờ ta muốn ngươi làm việc thứ hai cho ta. Việc này quyết không vi phạm đạo nghĩa giang hồ.

Vô Kỵ nhíu mày:

- Mong Triệu cô nương nói rõ hơn.

Triệu Mẫn nhìn Chu Chỉ Nhược, thủng thẳng đáp:

- Ta muốn ngươi hôm nay không được bái đường thành thân với Chu Chỉ Nhược.

Câu nói này có khác gì sét đánh ngang tai Chu Chỉ Nhược. Quá đỗi tức giận, Chu Chỉ Nhược hất tung khăn nhiễu, mắt nhìn Triệu Mẫn tóe ánh hung quang, chỉ hận không thể ngay một chiêu đánh chết nàng ta. Thực lòng đôi với cuộc hôn nhân này, Vô Kỵ cảm thấy lo hơn là mừng, có người nay đứng ra nói một câu không đồng ý như vậy quả thật rất hợp ý. Nhưng nếu chỉ vì một câu nói mà hủy hôn thì có khác gì đạp lên chữ "nghĩa", sống như vậy trong giang hồ thì còn ai coi chàng ra gì. Vô Kỵ lúc đó không thể nào đáp ứng được đành trả lời:

- Việc này đi ngược đạo nghĩa giang hồ. Ta đã có hứa hôn với Chu cô nương, không thể hủy hôn được.

Triệu Mẫn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười lạnh:

- Thực sự ngươi không đáp ứng ta? Ta nói cho ngươi hay, nếu hôm nay ngươi không thực hiện điều này mới đúng là người bất hiếu bất nghĩa bất tín.

Vô Kỵ tức giận, gằn giọng:

- Triệu cô nương, mong cô tự trọng. Nếu cô nói xằng bậy, dù là khách quý, ta cũng quyết không nhân nhượng.

Triệu Mân không vì thế mà sợ hãi, cũng chẳng vì thế mà tức giận. Ngược lại, nàng còn khoan thai tiến đến gần Vô Kỵ một bước, tay xòe ra cho riêng Vô Kỵ xem. Trong tay nàng là một nhúm tóc màu vàng nâu, nhất định là của Kim Mao Sư Vương:

- Ngươi vẫn không định thực hiện sao? Không sao, nếu ngươi không thực hiện, ta cũng không cần. Bái biệt.

Nói rồi Triệu Mẫn quay người đi thẳng ra ngoài hôn đường. Vô Kỵ nhìn thấy tóc của Tạ Tốn, biết là chuyến này chắc chắn nghĩa phụ lành ít dữ nhiều nên không thể cam lòng đứng đó, bèn đuổi theo Triệu Mẫn:

- Triệu cô nương, xin dừng bước. Có gì chúng ta cùng bàn bạc.

Triệu Mẫn chân không dừng, nói vọng lại:

- Trương giáo chủ là nam tử hán đại trượng phu, hôm nay, hoặc đi theo ta, hoặc bái đường thành thân với Chu Chỉ Nhược, tùy ngươi chọn. Đừng có lừng khừng như đàn bà vậy.

Vô Kỵ cực chẳng đã, đáp:

- Được, ta theo cô. Hôm nay tạm thời không thành thân.

Lời đã nói ra khác gì mũi tên bắn xuyên qua tim Chu Chỉ Nhược. Chẳng những là đau vì bị từ chối mà mặt mũi nàng từ đây còn dám nhìn ai khi bị bỏ rơi ngay tại hôn đường, trước mặt bao nhiêu đồng đạo võ lâm. Mặt nàng từ xanh chuyển sang đỏ, từ đỏ lại chuyển sang trắng bệch. Nỗi hận này nếu không trả thì làm sao mà sống yên ổn được. Vô Kỵ thấy vậy, chỉ còn biết nói:

- Chỉ Nhược, ta xin lỗi..

Chưa dứt câu đã thấy Chu Chỉ Nhược liệng người đuổi theo Triệu Mẫn, ngủ trảo đầy hắc khí chực chụp lên đầu nàng. Cửu Âm Bạch Cốt Trảo này chụp lên chỗ yếu hại trên cơ thể xuyên qua như đâm đậu phụ, lực chỉ rất mạnh, lại cũng rất âm độc. Người trúng chiêu không chết ngay thì cũng bị âm độc dày vò, đau đớn cùng cực mà chết. Cũng may Vô Kỵ phản xạ linh hoạt, lấy tay hóa chiêu, nhưng chiêu thức của Chỉ Nhược đánh ra hết sức ngụy dị, khó lường nên Vô Kỵ cũng trúng một chưởng vào ngực. May mắn có Cửu Dương Thần Công hộ thể nên chỉ thấy có chút khó chịu. Chỉ Nhược vẫn chiêu tiếp chiêu tấn công Triệu Mẫn. Triệu Mẫn né được một chiêu, hai chiêu, đến chiêu thứ ba đã bị dồn vào thế bí, chỉ kịp tránh đầu không bị trảo thủ đâm trúng thành ra ngũ trảo Chỉ Nhược bấm xuyên năm lỗ sâu trên vai của Triệu Mẫn. Thêm một chiêu nữa chắc chắn Triệu Mẫn về Tây Thiên, nhưng Vô Kỵ sao có thể để Triệu Mẫn chết. Lời tự hứa năm xưa ở đảo Linh Xà vẫn còn nguyên trong tâm trí chàng. Vô Kỵ lấy kình hóa kình, một tay chặn đứng ngũ trảo của Chỉ Nhược, một tay vận Cửu Dương Công phất vào bụng nàng, tuy không gây yếu hại nhưng cũng làm Chỉ Nhược phải thoái lui năm bước. Chỉ Nhược xoay người, lấy lại thăng bằng thì thấy Vô Kỵ đang ôm lấy Triệu Mẫn, gương mặt vô cùng lo lắng. Thấy cảnh này Chỉ Nhược vô cùng bi thương.

Nếu có thước đo nào đo được tình yêu, thì tình yêu Chỉ Nhược dành cho Vô Kỵ so với Triệu Mẫn cũng một chín một mười. Điều chênh lệch duy nhất có lẽ là một người không dám vứt bỏ cái vòng trách nhiệm sư môn để tự do sống cuộc đời của mình, theo đuổi người mình yêu bằng mọi giá. Một người lại bỏ hết tình thù dân tộc, sẵn sàng nhận một đao của gia tộc chứ không từ bỏ tình yêu với người ấy. Tư Đồ Thiên Chung đứng trong đám quần hùng đến dự lễ cưới bất chợt cảm khái ngâm khúc A Kiều Oán:

Vọng kiến uy nhuy cử thuý hoa

Thí khai kim ốc tảo đình hoa

Tu du cung nữ truyền lai tín

Ngôn hạnh Bình Dương công thủ gia

Dịch:

Xa trông cờ thuý đến rợp trời

Nhà vàng thử mở quét hoa rơi

Chốc sau cung nữ đưa tin đến

Ân sủng dành cho kẻ khác rồi

Mỗi câu thơ như xoáy vào tim Chu Chỉ Nhược, mắt liếc về phía Tư Đồ Thiên Chung như sắc như muốn cắt tên say này thành trăm mảnh. Rồi ánh mắt cực kỳ oán hận, nhìn vào mắt Vô Kỵ:

- Vô Kỵ, nếu hôm nay huynh bước chân khỏi lễ đường này thì từ nay ta với huynh ân đoạn nghĩa tuyệt.

Triệu Mẫn cũng xô tay đẩy Vô Kỵ ra, loạng choạng bước ra khỏi lễ đường. Vô Kỵ ánh mắt áy náy nhìn Chỉ Nhược, nhưng cũng đành ôm tay bái biệt:

- Chỉ Nhược muội, ta xin lỗi.

Nói rồi quay người đuổi theo Triệu Mẫn, bỏ mặc Chỉ Nhược đứng chết sững nơi kia cùng tiếng xì xào cũng đám nhân sĩ võ lâm. Chỉ Nhược nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ giây lát ánh mắt trở nên cô lãnh, rút chiếc phượng trâm trên đầu tuyên bố cùng quần hùng:

- Chư vị anh hùng thấy rồi đó. Hôm nay không phải ta bất nghĩa bỏ Trương Vô Kỵ mà là hắn phụ bạc ta, đi theo ả ma đầu kia. Từ nay tình nghĩa ta và hắn như viên ngọc này, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nói rồi chỉ khẽ dùng lực, viên mã não trên chiếc trâm đã bị bóp nát thành bột mịn. Nhìn chỉ lực và công phu kì dị của Chỉ Nhược, Tư Đồ Thiên Chung biết mình đã đắc tội không nhỏ, sau này tất gặp vạ. Nhưng hắn xưa nay chỉ biết có rượu là quan trọng, mặc người đời nghĩ chi nói chi, lại càng chẳng coi cái mạng hắn là quan trọng nên chỉ cười khà khà, nâng bầu rượu quý ực một ngụm rồi từ từ tách khỏi quần hùng đi mất.

* * *

Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn đã ăn xong bát cháo mạch, bèn lấy cho nàng một bát sữa dê ấm, pha thêm chút mật ong để chống hàn khí. Triệu Mẫn nha nhẩn nhấp từng ngụm sữa nhỏ, thưởng thức cái vị ngọt thoảng của mật ong hòa cùng cái ngậy của sữa dê quả thật vô cùng thú vị. Đột nhiên Vô Kỵ tái mặt nói:

- Xin lỗi, ta mạn phép một chút!

Triệu Mẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Vô Kỵ vạch ngay cổ áo nàng đến tận vai, nhìn chăm chăm vào bờ vai nõn nà có năm vết tròn hồng hồng là vết thương do Chỉ Nhược để lại. Triệu Mẫn vô cùng hoảng sợ, nghĩ Vô Kỵ có giống nghĩa phụ lên cơn điên làm điều xằng bậy không. Nàng giữ chặt lấy cổ áo:

- Huynh làm trò gì vậy?

Vô Kỵ mặt mày trầm trọng, sờ lên huyệt Kiên Ngung và Thiên Tông ở vai Triệu Mẫn thấy huyệt đạo dường như có một phản lực rất lớn khi chàng đưa Cửu Dương Khí vào. Thì ra luồng hàn khí đó không phải tiêu tán mà nó chạy bất định khắp cơ thể. Nơi vết thương này trước kia trúng âm độc của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nên luồng khí hàn tập trung ở đấy lâu hơn, để lâu hơn chút nữa sẽ cực kỳ đau đớn, tay sẽ rụng rời, vô lực. Vô Kỵ rút châm, châm lên huyệt Đốc Trì, nặn ra một chút máu rồi áp miệng hút ra ngoài. Máu vào miệng chàng không ấm nóng mà lạnh tanh. Hút vài lần thấy đã đến máu ấm hơn, chàng mới lấy Kim Sang rịt lại cho Triệu Mẫn. Vô Kỵ vừa đắp thuốc vừa lúng túng xin lỗi:

- Mẫn Mẫn, ta xin lỗi. Lúc nãy nhất thời gấp gáp, ta không kịp giải thích cho muội. Sợ để lâu hàn khí kích phá huyệt đạo sẽ hỏng tay không cứu được nên mới mạo phạm. Muội đừng nghĩ ta làm bậy nhé.

Triệu Mẫn lấy tay kéo lại áo, mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười, vuốt má Vô Kỵ:

- Huynh nói linh tinh gì thế. Huynh vừa cứu muội, muội biết ơn còn không hết. Mấy chuyện tiểu tiết có hề gì. Huống gì đây đâu phải lần đầu..

* * *

Sau khi trúng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Triệu Mẫn gắng sức chạy được thêm một đoạn thì ngất xỉu vì âm độc phát tác. Chỉ kịp báo cho Vô Kỵ là nghĩa phụ đã rơi vào tay Thành Côn, tính mạng hết sức hung hiểm. Vô Kỵ vội báo một tên lính Minh Giáo báo cho Dương Tả Sử lên đường trước, còn bàn thân chẳng tị hiềm nam nữ, cứu ngươi là quan trọng, lúc bấy giờ cũng ghé miệng hút hết máu độc ra ngoài cho nàng rồi đắp lá thuốc. Triệu Mẫn biết lúc mặc dù Vô Kỵ rất sốt ruột cho nghĩa phụ nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc cho mình, không có chút nào giục giã thấy rất cảm động:

- Vô Kỵ, huynh..

Vô Kỵ đặt tay lên môi Triệu Mẫn ra ý đừng nói nữa:

- Muội bị thương không nhẹ, cần phải trị thương trước đã. Nghĩa phụ rơi vào tay Thành Côn nhưng nhất định hắn còn phải dò hỏi tung tích Đồ Long Đao, nhất thời chưa hạ độc thủ ngay.

Triệu Mẫn lặng lẽ gật đầu, vết thương mới còn rất đau làm nàng lại thiếp đi. Vết thương như vậy không tiện đi ngựa nên Vô Kỵ mua lấy một chiếc xe bò, bản thân lại lấy quần áo nông dân cải trang cho hai người. Chiếc xe chầm chậm đi về hướng núi Thiếu Thất.

* * *

Triệu Mẫn lại nhấp một ngụm sữa nóng, giả vờ quay sang vặn vẹo Vô Kỵ:

- Lúc muội bị thương, trên đường đi lên Thiếu Lâm, chúng ta đã cải trang thành nông dân rồi thì lấy thân phận anh em cũng được mà sao lúc đó huynh cứ nhất định phải lấy thân phận là phu phụ?

Tưởng Vô Kỵ lúng túng nhưng chàng trả lời như bôi mỡ:

- Đó là do ta muốn thế.

Triệu Mẫn đỏ mặt:

- Huynh nói linh tinh cái gì thế.

Lần đầu tiên Vô Kỵ bị Triệu Mẫn làm khó mà không lúng túng, lại còn làm Triệu Mẫn ngược lại ngượng ngùng nên chàng thấy rất đắc ý, cười nói:

- Chẳng phải nếu là phu phụ thì sẽ tiện cho việc chăm sóc muội hơn, tối có thể nằm chung giường chứ không phải nằm đất. Muội thấy vạn sự thông không?

Triệu Mẫn lườm dài:

- Đầu óc huynh xem ra lúc đấy cũng đen tối gớm nhỉ? Nhưng Đặc Mục Nhĩ ta là ai chứ. Cuối cùng cũng vẫn chọn là anh em đó thôi.

Vô Kỵ nháy mắt:

- Thế ai là người cuối cùng khai với bà chủ nhà chúng ta là đôi tình nhân trẻ bị gia đình phản đối nên bỏ nhà đi trốn?

Triệu Mẫn bị bắt bí, mặt đỏ lên chẳng nói được gì. Quả thật lúc đó bị bà chủ nhà hỏi có phải là tình nhân giả trang anh em đi trốn không, nàng cầm lòng không đặng nên cũng xuôi theo ý đó mà trả lời. Bị bắt trúng tim đen, Triệu Mẫn cuối cùng xụ mặt quay ra:

- Huynh hà hiếp ta nhé, bắt nạt ta nhé. Ta không thèm quan tâm huynh nữa.

Vô Kỵ ôm lấy Triệu Mẫn. Cứ ôm vậy, chẳng cần nói gì cũng đủ tâm tư hai người chạm nhau, hiểu nhau. Cả hai chỉ ước gì phút giây này mãi ngưng đọng lại, vĩnh viễn chẳng chia xa.

* * *

Vô Kỵ và Triệu Mẫn lúc bấy giờ cải trang thành nông dân, trú tạm ở nhà hai vợ chồng nông phu dưới danh nghĩa tình nhân đi trốn. Để tránh bại lộ, hai người cũng phải tỏ ra thân mật một chút ban đầu thì cũng chỉ là nắm tay nắm chân, quyến luyến chút nhưng rồi hý lộng thành chân, hóa mù ra mưa lại thành tình thật. Hai vợ chồng nông phu thấy Triệu Mẫn và Vô Kỵ là cặp tình nhân nên chủ động nhường cho căn phòng nhỏ. Hai người ngồi trong phòng đùa bỡn một lúc cũng thấy tình xuân rạo rực. Vô Kỵ bồng ngay Triệu Mẫn lên, dí sát vào mặt nàng hỏi nhỏ:

- Chúng ta là tình nhân, giờ này chẳng phải đến lúc phải làm chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?

Triệu Mẫn má đỏ hây hây, thì thầm:

- Chúng ta chỉ là đóng giả thôi nhé, không phải thật đâu nhé.

Vô Kỵ hạ giọng:

- Giả vờ thì đến khi nào mới có cháu cho gia gia bồng.

Triệu Mẫn tát yêu Vô Kỵ một cái:

- Tiểu dâm tặc, dám nghe lén ta nói chuyện.

Vô Kỵ nói thì nói thế thôi chứ cũng không dám đi quá giới hạn. Dù sao Triệu Mẫn cũng là quận chúa, nếu muốn thành thân cũng phải được cha nàng và nghĩa phụ hoặc Thái sư phụ đồng ý thì mới được. Vậy nên hai người cũng chỉ dám ôm ấp nhau thôi. Buổi tối Vô Kỵ vận Cửu Dương Thần Công chữa âm độc cho Triệu Mẫn, hiềm một điều là phải cởi áo của nàng để truyền chân khí nên Vô Kỵ phải bịt mắt lại để chữa. Xong xuôi đâu đó, Vô Kỵ lại ra nằm ở võng giữa nhà, nhường giường cho Triệu Mẫn. Đêm khuya, sương xuống lạnh, Triệu Mẫn thân trúng âm độc không khỏi thấy run người, có đắp chăn vẫn không thấy ấm. Nàng lập cập đi ra kéo áo Vô Kỵ, chỉ lên giường, ý là bảo chàng lên giường nằm cùng nhưng xấu hổ quá không nói ra thành lời được. Vô Kỵ thấy thế cũng hiểu, bèn bế nàng lên giường rồi ôm lấy nàng, dùng hơi ấm của Cửu Dương Chân Khí tỏa ra sưởi ấm cho nàng. Triệu Mẫn bấy giờ mới thấy khoan khoái ấm áp, ngủ thật ngon giấc..

Qua ba ngày thì thương thế Triệu Mẫn đã đỡ nhiều, nhưng đi đường xa không tránh khỏi bất tiện. Huống hồ lần này lên Thiếu Lâm tuyệt không cho nữ nhi vào chùa đã mấy nghìn năm nay. Bàn đi tính lại, Vô Kỵ quyết định để Triệu Mẫn ở đây dưỡng thương, bản thân mình sẽ lên Thiếu Lâm dò la tin tức. Trước khi đi, Vô Kỵ dặn dò Triệu Mẫn đủ điều từ ăn uống, uống thuốc đến giữ gìn không động vết thương. Thấy chàng lo lắng cho mình như vậy, Triệu Mẫn vô cùng cảm động. Biết lần này chàng đi vào Thiếu Lâm là vô cùng hung hiểm. Thiếu Lâm xưa nay cao thủ như lâm, lại còn có tên Thành Côn ngấm ngầm thủ đoạn, hẳn sẽ gặp không ít khó khăn, xấu nhất có khi táng mạng. Nghĩ đến đây Triệu Mẫn không khỏi lo sợ, ôm chặt lấy Vô Kỵ:

- Huynh hứa với ta, nhất định phải an toàn trở về nhé.

Vô Kỵ đưa tay chải nhẹ tóc Triệu Mẫn, nói lời tha thiết:

- Muội cứ yên tâm ở đây chờ ta, ta nhất định sẽ trở về cho dù thế nào.

Lúc lâu sau Triệu Mẫn mới bỏ chàng ra, kiễng lên hôn lên má Vô Kỵ. Đôi mắt thu ba long lanh ngấn lệ, làn da còn tai tái vì thương thế càng làm Triệu Mẫn toát lên vẻ mong manh. Vô Kỵ lòng vừa xót xa, vừa yêu thương, thực sự không nỡ xa nàng nhưng vì sự an nguy của nghĩa phụ nên không thể chậm trễ nữa. Chàng ôm siết lấy Triệu Mẫn, trao một nụ hôn thật nồng cháy. Hai người như hòa làm một, thân tâm hợp nhất rồi tan ra trong hồ tình yêu, không nỡ dứt ra. Tấm lòng hai người trước kia là tình trong như đã mặt ngoài còn e, nay nụ hôn này như một lời thú nhận với nhau rằng, từ nay trở đi, mãn đời mãn kiếp, nếu có duyên đến những kiếp sau cũng không có gì chia cắt được đôi ta. Đôi trẻ tình nồng ý mặn chẳng nỡ rời nhưng vì còn việc gấp nên Vô Kỵ cũng đành tạm biệt ra đi..

* * *

Mưa.. Bầu trời thảo nguyên Mông Cổ trong xanh là thế mà thoáng chốc đã vần vũ mây đen. Những giọt mưa nặng hạt sa xuống như thác đổ. Nhớ ngày Vô Kỵ trở về từ Thiếu Lâm, đi tìm Triệu Mẫn thì trời cũng mưa to như thế. Mọi người đang nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ trú mưa. Duy chỉ có một người đứng dưới mưa mong ngóng một người trở về. Từ ngày Vô Kỵ ra đi, Triệu Mẫn ngày nào cũng đứng đây chờ chàng quay lại bất kể nắng mưa, chỉ sợ nếu quay đi một giây lại lạc mất chàng.. Vô Kỵ nay đã trở về, thấy nàng đứng chờ mình thế lòng vừa cảm động, vừa yêu thương nhưng lại xót xa vô cùng vì nàng chưa khoẻ hẳn. Vô Kỵ vẫn nhớ như in ánh mắt Triệu Mẫn nhìn chàng khi gặp lại. Ánh mắt vừa rạng rỡ nhưng lại rưng rưng nước mắt, trong niềm hạnh phúc tột cùng. Ánh mắt chứa biết bao yêu thương, lo lắng, tình yêu dành cho chàng thế. Chỉ cần nàng nhìn chàng như vậy cũng đủ để Vô Kỵ tự hứa sẽ trọn tình trọn nghĩa trọn đời với nàng..

Đây là lần đầu chàng bước chân đến thảo nguyên Mông Cổ, thấy dường như cảnh vật con người ở đây dường như thật hân hoan khi mưa về. Đàn ngựa hoang tung vó phi nước đại làm nước mưa bắn lên theo từng bước chạy và văng lên theo nhịp rung của bờm không khác gì những con thần mã của Hải Vương lên cạn cùng những cơn sóng bạc. Triệu Mẫn thấy mưa xuống cũng lao ra tắm mưa, chiếc váy màu vàng nhạt ướt nước mưa bó sát vào tấm thân nàng vô cùng gợi cảm. Đuôi váy xoè rộng theo nhịp quay người của nàng, nếu nhìn trên cao sẽ thấy như một con xoáy nhỏ màu vàng rất đẹp. Vô Kỵ lo Triệu Mẫn sẽ cảm lạnh định kéo nàng vào lều nhưng Triệu Mẫn vẫn cười, kéo cả Vô Kỵ ra tắm mưa cùng:

- Huynh cũng ra đây tắm mưa đi. Ở nơi này mưa rất ít nên mỗi khi có mưa thực sự là một ngày hội. Huynh nên tận hưởng đi, đừng lo mưa lạnh.

Vô Kỵ nghe vậy cũng không ngần ngại nữa, ôm lấy Triệu Mẫn xoay mấy vòng. Thể hình cân đối của Vô Kỵ nổi lên theo từng hạt mưa tạt vào ép sát lấy tấm thân mềm mại của Triệu Mẫn. Thân thể hai người nóng bừng, Cửu Dương Công tự sinh ra hơi ấm chống lại cái lạnh của mưa làm không khí quanh hai người mịt mù khói nước. Hai người ôm nhau, hôn nhau say đắm dưới mưa trong khói mờ nhân ảnh..