Ỷ Thiên Đồng Nhân Văn

Chương 2



Nhân sinh giống như mới gặp, chúng ta xa nhau có phải đến một đời...

Biệt ly tới không kịp thổ lộ, chúng ta lo lắng không biết có oán hận hay không...

(chỉ cần tỷ nhớ ta, bị những người khác quên cũng không sao)

Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, cô không biết mình sống như thế nào, không biết làm sao không thẹn với lương tâm, rốt cuộc tìm không thấy tin tức của nàng.

(Nếu như ta thẹn với lòng)

Có người cười một tiếng vạn cổ xuân, có người khóc vạn cổ sầu, Chu Chỉ Nhược của nàng vào ngày đại hôn với Trương Vô Kỵ nói câu này vẫn chưa có đáp án chính xác.

Triệu Mẫn ngồi trong khách điếm, bỗng nhiên cười một tiếng " Nàng đến cùng là vì ai mà thẹn với lòng?"

Một người hoa nở, một người hoa rơi, cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, từ đầu tới cuối, không có ai trả lời cô.

Nhưng cô còn nhớ rõ thuở thiếu thời lần đầu gặp mặt, là nắng xuân lưu luyến nhu tình, là trời trong mây trắng mặt trời rực rỡ nhất.

oOo

Nhiều năm trước...

"Vãn bối Thanh Thư kính chào sư thái, kính chào các vị tiền bối"

"Vãn bối Ân Lê Đình kính chào sư thái"

Thanh âm trầm thấp bên trong truyền ra, bên ngoài liền có tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên.

Có lẽ đây chính là gió lùa vô ý, hết lần này đến lần khác đều là duyên phận...

oOo

"Mệt chết bản công tử" Một đường đi thẳng đến Trung Nguyên, ngựa không dùng vó, cô xác thực rất mệt mỏi, sau đó trực tiếp nháy mắt với người bên cạnh " Còn không đi nhanh"

Lời vừa ra khỏi miệng, A Đại đã như mũi tên, phi nhanh về phía trước.

Chẳng mấy chốc, chỉ thấy người kia trầm mặc trở về bẩm " Thưa quận chúa..." Thấy Triệu Mẫn trừng mắt, A Đại nhún vai, cúi người " Công tử, thuộc hạ đi thăm dò thấy có một đám người, đại khái tầm mười người, còn nghĩ rằng khách điếm lớn như thế chắc hẳn cũng không đông, nào ngờ chủ khách điếm có tiền không chịu kiếm, bảo khách điếm hôm nay đã bị người đặt trước, muốn chúng ta đến chổ khác trọ"

Mắt thấy sắc trời cũng sắp tối, nếu lại tìm khách trọ sợ sẽ bị trễ lộ trình đi Hồng Mai Sơn Trang, còn nữa, cô là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, có thể nào bị nói đi chỗ khác liền tuỳ tiện đi được.

"Ta muốn ở chỗ này" chỉ thấy người kia lóe lên một tia sáng vi diệu trong mắt, sau đó nước chảy mây trôi nhảy xuống ngựa, lập tức nhanh chân đi về phía khách điếm

Tám người đi theo cô liền hiểu ý, nắm chặt đuôi kiếm, khí thế đi ở phía sau.

Lúc nàng đi vào, không nói hai lời liền đi về phía chưởng quỹ mở miệng bảo " Chuẩn bị cho đại gia ta mấy gian thượng hạng"

Chưởng quỹ trừng mắt, chỉ cảm thấy người trước mặt tướng mạo dị thường tuấn mỹ, giữa lông mày còn có khí chất hoa quý ung dung không thể che dấu, không giống thiếu hiệp võ lâm, ngược lại càng giống công tử đại hộ nhân.

Nếu là người lục đại môn phái, liền có thể giống như bọn người Tống Thanh Thư, để cho họ tá túc một đêm.

Nếu không phải thì khách điếm này đã được phái Nga My bao trọn, cũng chỉ có thể mềm giọng khuyên bọn họ đi chỗ khác " Vị công tử này, tối nay bản tiệm đã bị người khác bao hết, thực tế không còn phòng trống cho các vị ở lại"

Lời này nói ra chui vào tai Triệu Mẫn lập tức tiếng xếp quạt liền vang dội khắp phòng, rồi làm bộ hạ giọng nói " Bản công tử ra giá cao gấp ba lần, không bao hết khách điếm nhà ngươi, chỉ cần mấy gian thượng hạng là được"

"Cái này..." Chưởng quỹ chậm rãi chần chừ, lúng túng nhìn quanh.

Nhóm người Nga Mi nhiều lắm cũng ở mười mấy gian, phòng trống khẳng định là vẫn còn, mặc dù thỏi bạc lập loè xác thực mê người, nhưng người làm ăn coi trọng nhất chữ tín

Sau khi dừng lại suy nghĩ hồi lâu, chưởng quỹ vẫn cảm thấy không nên ngoại lệ, hắn cười đến êm tai, khiêm cung nói " Vị công tử này, thật ngại quá, bản điếm không còn phòng"

"Phải không?" Thanh âm Triệu Mẫn ẩn chứa ý vị sâu xa, chưởng quỹ nghe âm thanh liền cười giả lả, hời hợt gật đầu, ngay sau đó ánh mắt cô trong một thoáng chốc nhìn về bốn phía bồi hồi, ước chừng suy nghĩ một khắc, mới tăng âm lượng cười nói " Ai đã bao hết khách điếm này?"

Nhóm Nga Mi cùng Tống Thanh Thư và Ân Lê Đình đang bàn bạc chuyện đánh Quang Minh đỉnh, lại bị Triệu Mẫn cắt ngang, liền có chút khó chịu.

Lần này thì tốt rồi, nghe được tiếng Triệu Mẫn đột ngột lớn, tính tình nóng nảy là Đinh Mẫn Quân lập tức nộ khí hỏa tinh, muốn nghiêm nghị quát lớn, nào có thể đoán được bị Diệt Tuyệt sư thái bên cạnh ngăn lại, ra hiệu không thể bại lộ thân phận, cũng không thể quá hấp tấp.

Sau đó bà đứng dậy, nở nụ cười hàm ẩn nhẹ nói " Vị công tử này, bần ni cùng đồ nhi đã giao phó với chưởng quỹ, ở đây trọ một đêm, mong rằng công tử thông cảm"

Sau lưng vang lên thanh âm ngọc lang, Triệu Mẫn lập tức nhếch miệng, tươi cười mở quạt ra, chậm rãi quay lại.

Nhưng lúc cô nhìn lại, chợt sửng sốt

Hồi nhỏ gặp được nàng, có chút thê lương, chỉ biết nàng họ Chu.

oOo

"Ngươi có sao không?"

Tiểu Triệu Mẫn bị thương, trong lúc hoảng hốt nghe thấy có người đang nói chuyện với cô, cô cố gắng nâng mí mắt nặng nề, chỉ thấy một nữ hài nhìn mình, quần áo rách nát, ước chừng mười tuổi, dung nhan tú lệ, lớn lên chắc chắn trở thành một đại mỹ nhân.

Cô nghĩ lại nghĩ, ý thức một lần nữa mơ hồ, liền nhắm mắt lại.

Một đêm mê man, lúc tỉnh dậy sắc trời đã sáng rõ, mở to mắt không còn giống như ngày hôm qua đau đớn nặng nề, có thể thấy tiểu Chỉ Nhược chăm sóc vết thương tốt đến thế nào.

Cô nhìn đống lửa đã bị dập tắt, khói trắng lượn lờ quẩn quanh, phí sức ngồi dậy, liền thoảng qua một cơn gió mang đến chiếc khăn người kia ở trước mặt cô.

Trên đó thêu duy nhất một chữ

...Chu.

Chữ đó nằm ở góc dưới mảnh khăn thêu, làm cô sững sờ, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

Bên ngoài tuyết đầu mùa rơi lã chã, từ vết nứt mái nhà phất phơ xuống, phủ lên từng tấc đất bên dưới, bay vào miếu đổ nát, cũng bay lên người cô

Hàn ý vốn lạnh lẽo đìu hiu se lạnh, đôi mắt lúc chạm vào chiếc khăn kia, bỗng nhiên dâng lên một dòng nước ấm áp

(Ngươi có phải rất lạnh không? ta ôm ngươi như vậy, có thấy đỡ hơn không) Có ai mơ hồ ôn nhu ở bên tai cô truyền đến âm thanh, như là hoàng oanh trong ngày xuân từ cành cây cao bay xuống, xuyên qua đêm yên tĩnh, cũng xuyên qua đêm lạnh lẽo, vụng trộm uyển chuyển hót giòn tan dễ nghe, làm cho toàn bộ trời đông trở nên ấm áp

Cô giống như cho tới bây giờ chưa từng nghe tiếng chim hót nào êm tai như vậy, liền mơ màng nhắm mắt lại, trong thoáng chốc không tự giác mở to mắt ra nhìn, trời đất ấm áp bao lấy, đây là hoa hồng mùa xuân đẹp nhất thế gian.

Khi đó dung mạo tiểu nữ hài non nớt bị cô khắc sâu, in dấu, vĩnh viễn ở trong tim cô.

Lúc này cô trông thấy người bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái, thanh tú như hoa lan, trong vắt như giọt sương, thanh nhã diễm lệ, còn tỏa ra một cảm giác quen thuộc như từng quen biết qua.

Cô liền nhớ lại mộng đẹp đêm đông năm nào.

"Công tử" A Đại khẽ gọi cô một tiếng, cô lúc này mới tỉnh thần trong thế giới ầm ĩ.

Trong lúc nhất thời, đại đa số người tại đây theo âm thanh hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, chỉ thấy quạt xếp che nửa khuôn mặt bạch ngọc chậm rãi buông xuống, tóc mai lượn lờ, gương mặt tuấn lệ, góc cạnh cùng má lúm đồng tiền càng thêm rõ ràng, lại chợt nghe thiếu niên công tử kia nói " Đã như vậy, bản công tử liền không quấy rầy"

Thanh âm cô thanh thuý, vừa kiều hoặc vừa non nớt, lúc phát ra âm thanh đều khiến mọi người ngẩn người.

Rõ ràng vừa mới cứng rắn đòi muốn ở chỗ này, nào có thể đoán được, thay đổi trong nháy mắt.

"Chúng ta đi" Triệu Mẫn ra lệnh, tám người lĩnh ý theo sát phía sau ra khỏi khách điếm.

Mà cô không biết, thiếu nữ ngồi sau lưng Diệt Tuyệt sư thái, bị cô tĩnh lặng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng cũng khẽ run lên.

Người đó nhìn ta làm gì?

Đầu ngón tay vuốt ve Ỷ Thiên Kiếm đặt bên cạnh bàn, câu hỏi kìm lại ở tản ra trong lòng ấm áp

oOo

Núi xa ảm đạm, ánh trăng thanh sáng.

Ẩn trong tầng tầng bóng tối, là một bóng người nằm trên mái nhà, hai tay chống cằm, ánh mắt tràn ngập khuôn mặt đẹp đẽ ở giữa trời đông tuyết đầu mùa lất phất, hoà tan một nửa xuân thuỷ một nửa hoa vũ.

"Chu sư muội, muộn như vậy, muội còn chưa nghỉ ngơi sao?" Trong viện một người mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú ngẩng đầu ngắm trắng, thì nghe động tĩnh sau lưng, quay đầu hướng Tống Thanh Thư cười nhạt một tiếng.

"Không có gì, chỉ là có chút buồn bực, ra ngoài hít thở chút không khí"

Từ khi gặp mặt ở Võ Đang, Tống Thanh Thư cảm thấy rất vui vẻ khi gặp Chu Chỉ Nhược, ở lâu thì tâm tình bấn loạn, nữ tử ôn như dịu dàng ở trong mắt hắn chính là trăng tròn giữa tinh không.

"Chu sư muội..." Tống Thanh Thư còn chưa nói hết, liền có 1 hòn đá nhỏ nhanh chóng bay đến chạm vào huyệt đạo của hắn

"Là ai?" Chu Chỉ Nhược nhìn thấy trên nóc nhà lướt qua một bóng người, bỗng nhiên cảm thấy trầm xuống, cầm lấy thanh Ỷ Thiên, trong nháy mắt đuổi theo.

Một làn gió trong đêm lướt qua mịt mù, chuyển sang rừng cây đen kịt, Chu Chỉ Nhược thấy người kia đi chậm lại, liền hỏi " Ngươi là người phương nào?"

Gió lạnh cùng tiếng thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nhưng người kia dường như có chuẩn bị, nhẹ nhàng linh hoạt lách mình né ngang, lại dùng tốc độ sét đánh chưa kịp che tai, dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy mũi kiếm của Chu Chỉ Nhược, sau đó như hoa tuyết múa bay đầy đất.

"Vị cô nương này, nàng không nhớ ta sao" chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, Chu Chỉ Nhược dưới ánh trăng sáng nhìn rõ mặt mũi người kia, chính là vị công tử nhìn thấy buổi chiều trong khách điếm.

" Là ngươi?" Chu Chỉ Nhược hơi kinh ngạc, lại nghĩ tới lúc nãy Triệu Mẫn lén la lén lút trốn ở trên nóc nhà, giống như ăn trộm, cảm thấy không khỏi nghi ngờ.

Nàng lập tức nhu hoà tiếng nói mà hỏi " Ngươi là người phương nào? vì sao đánh lén Tống sư huynh? vừa rồi tại sao xuất hiện ở khách điếm?"

Triệu Mẫn như cũ một bộ gió nhạt mây nhẹ, cười đáp " Cô nương hỏi 1 lần nhiều vấn đề như vậy, bản công tử nên trả lời cái nào đây? nếu không ta hỏi cô nương trước, cô nương có thể nói tên của mình cho ta biết không?"

Chu Chỉ Nhược nghe cô nói kiểu này, trong mắt càng thêm âu sầu " Ngươi trả lời từng vấn đề là được"

Thấy Chu Chỉ Nhược đẩy qua cho mình, Triệu Mẫn cũng không lo lắng, chỉ dùng nội lực truyền vào ngón tay, đem kiếm trong tay Chu Chỉ Nhược ép lại, nở nụ cười ý vị sâu xa, nói lớn " Thứ nhất tại hạ người làm ăn, họ Triệu tên một chữ Mẫn"

Triệu Mẫn tới gần hơn một bước lại nói " Thứ hai, cô nương chắc là hiểu lầm tại hạ, ta không có đánh lén hắn, chẳng qua trượt tay, hòn đá nhỏ kia không biết vì sao liền bay ra tới"

Chu Chỉ Nhược nghe lời bậy nói vô cùng chính nghĩa, có chút buồn bực, nhưng người kia mảy may không cảm thấy sự khác thường của mình, lại hoàn toàn bước thêm một bước nữa " Về câu hỏi cuối, chờ cô nương nói tên cho tại hạ biết, thì ta trả lời"

Chu Chỉ Nhược liếc mắt không nhìn thẳng người ở sát gần bên " Ta không nói cho ngươi"

"Thật không nói cho ta sao?"

Lần này Chu Chỉ Nhược cảm thấy triệt để nghi ngờ, người này nửa đêm vào khách điếm, lại cố ý dẫn dụ mình ra đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn biết tên của mình

Nàng có chút khó tin tưởng gật gật đầu " Không muốn nói cho ngươi biết"

"Thôi được" cũng không thể làm khó, Triệu Mẫn trong mắt bất đắc dĩ nhìn lên ánh trăng nói " Cô nương, không định thu hồi kiếm của mình sao?"

Nghe vậy, Chu Chỉ Nhược quay đầu về phía khác, lại chạm phải ánh nhìn ôn nhu lưu luyến, chẳng biết từ lúc nào, Triệu Mẫn lại yên lặng di chuyển.

Lần này thật gần có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình trong mắt đối phương, bóng đêm vô tận đều làm hai người trong phút chốc ngây ngốc, càng không biết phải làm sao.

Mùa xuân ba tháng, tuy đêm dần lạnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gió xuân ấm áp, lại như một con bướm đêm ở trong khoảng tĩnh lặng nhỏ giọng, vụng trộm hỏi (Cô nương tên là gì)

Mà tiên tử thanh lệ linh tú kia ngước mắt xem xét, chỉ cảm thấy công tử tuấn mỹ như tượng khắc, quan ngọc tỏa sáng, không giống như lúc Trương Tam Phong đưa nàng lên Võ Đang, nhìn thấy nam tử Võ Đang đều hùng hồn dứt khoát, ngược lại có mấy phần âm nhu nhanh nhẹn của nữ tử.

Có lẽ đây chính là tuyệt sắc thứ ba bên cạnh bóng đêm cùng ánh trăng, ảo giác dư quang.

Chu Chỉ Nhược kịp phản ứng, hơi xấu hổ, thanh âm rung động nói " Triệu công tử, người có thể buông tay trước được không?"

Triệu Mẫn lúc này mới ý thức được, lập tức buông tay, lại lui về phía sau khiêm cung hữu lệ cúi đầu " Tại hạ vừa rồi cử chỉ vô ý, mong rằng cô nương không trách"

Thấy Triệu Mẫn buông kiếm của nàng ra, Chu Chỉ Nhược bỏ kiếm vào bao nói " Triệu công tử cũng không phải cố ý, Chỉ Nhược sao có thể trách tội?"

Nghe tới hai chữ Chỉ Nhược, Triệu Mẫn bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy lúm đồng tiền lưu luyến trong gió bay vào mắt cô, vô cùng ôn nhu, cô lại không tự giác hỏi thăm lần nữa " Chỉ Nhược cô nương họ gì?"

Danh tự trong lúc vô tình đã nói ra, thì cái họ cũng không có gì để giấu, Chu Chỉ Nhược ánh mắt như trăng rằm, đáp " Họ Chu"

Sau đó nàng nghĩ trời đã tối, nếu bị sư phụ phát hiện mình nửa đêm không ở trong phòng, chắc chắn bị quở trách một phen.

"Triệu công tử, trời cũng đã tối, Chỉ Nhược không nên ở lâu, liền về khách điếm trước" Lời này vừa nói ra, liền phủi phủi bụi bặm trên người, tóc như thác nước phất phơ trong gió, một hình ảnh kiều diễm động lòng, cành liễu rủ xuống, như cố nhân trong lòng cô lại xuất hiện

...Chu Chỉ Nhược.

Người vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bỗng nhiên đáy lòng thì thầm ba chữ.

oOo

Chu Chỉ Nhược lúc nhỏ bởi vì bị Nguyên binh truy sát mà mất cha, được Trương Tam Phong cứu, đưa đến Võ Đang, tuy được Trương Tam Phong bao bọc nhưng vẫn là thân đơn lực bạc, lẻ loi hiu quạnh.

Từ nhỏ cô đơn sống qua ngày, nhất là thê lương ăn nhờ ở đậu, để nàng từ đầu tới cuối đều thiếu cảm giác an toàn, loại cảnh ngộ này cũng khiến nàng hiểu rõ, rất nhiều thứ không có tư cách yêu cầu, chỉ có thể âm thầm giấu trong đáy lòng, không tranh không đoạt, cỏ cây héo úa, không được niềm vui lớn cũng không có nỗi mất mát đau đớn.

Sau đó nàng được đưa đến Nga Mi, trở thành đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái, bởi vì thiên tư thông minh, có phần được sư phụ coi trọng cùng yêu thích, nhưng nàng vẫn hy vọng mình chỉ là tiểu sự muội bình bình thường thường của phái Nga Mi,chỉ thế thôi

Năm nay nàng mười chín tuổi, phương hoa chính thịnh, lại sẽ xảy ra chuyện gì đây?

"Sư phụ, phía trước là Hồng Mai Sơn Trang" nhóm người Nga Mi vất vả nửa ngày, mắt thấy Hồng Mai Sơn Trang, các đệ tử vui mừng nhướn mày, chợt lên tiếng.

"đừng giày vò khốn khổ, đi nhanh lên" một nữ đệ tử khác ở bên cạnh thấp giọng thì thầm một tiếng

Đang lúc đi, chợt nghe tiếng vó ngựa truyền đến, đám người hiếu kỳ quay lại, lại bị thổi một trận gió cát.

Bởi vì đại đa số đệ tử Nga Mi trời sinh hoa dung nguyệt mạo, sợ những kẻ phong lưu ngấp nghé, muốn ngắt hoa dập liễu, thâu hương thiết ngọc, cho nên đều phải che mạng kín mặt.

Mà giờ khắc này, thời tiết ấm áp dễ chịu, gió thổi phần phật, dưới trời nắng gắt lại thổi bay mạng che mặt của Chu Chỉ Nhược vào tay người kia

"Chu cô nương, khăn che mặt của nàng"

Chu Chỉ Nhược quen thuộc động tác xếp quạt của cô, quen thuộc ý cười trong gió, quen thuộc âm thanh uyển chuyển.

Người này chính là Triệu công tử tối qua hỏi tính danh của nàng, Chu Chỉ Nhược nhận lấy mạng che mặt, nhanh nhẹn nói lời cảm tạ " Tạ ơn"

"U...đây không phải cái tên mặt dày mày dạn ở trong khách điếm đòi phòng chưởng quỹ sao?"

Trong nhóm người thì tiếng của Đinh Mẫn Quân rất dễ phân biệt, Triệu Mẫn nghe tiếng liền nhỏ giọng than nhẹ một tiếng, cũng không muốn so đo nhiều lời, hoà khí nói " Tại hạ là người làm ăn, một đường sương gió mệt mỏi, chỉ muốn một chỗ để tá túc qua đêm"

Diệt Tuyệt sư thái vốn không quen biết Triệu Mẫn, tự nhiên cảm thấy hiểu ý, không muốn gây phiền toái không cần thiết, chỉ là vừa nãy nghe thấy Triệu Mẫn gọi Chỉ Nhược là Chu cô nương, cảm giác kỳ quặc, trừ lần gặp nhau ở khách điếm cũng chưa từng gặp lại, như thế nào biết họ nàng?

Sư thái cười nhìn vào mắt Triệu Mẫn " Vị công tử này nói có lý" sau đó nháy mắt cho Chu Chỉ Nhược, ra hiệu nàng đi đến bên cạnh bà.

Triệu Mẫn tâm sáng như gương, nhìn ra được sư phụ Chu Chỉ Nhược không phải đèn đã cạn dầu, liền không cần nhiều lời, cung kính cúi đầu, lại lạch cạch thu hồi cây quạt rồi giẫm lên chân yên ngồi xuống mình ngưa, biến mất trên đường phố vắng người

Tình trường ngắn ngủi, đại đa số gặp mặt đều không phải như sóng thần lướt núi, mà chỉ như con đò nhàn nhạt đi ngang qua, đứng ở trên bờ nhìn nhau.

Về phần đáp án là gì? cuối cùng quyết định cái gì?

....mới biết sau này cũng không nói cho đối phương rõ.