Yên - An Đại Nhân

Chương 5



Ngày thứ tư.

7 giờ 45 phút sáng.

- Tôi cho cô ba phút để suy nghĩ. Hoặc là cô quay lại với tôi, hoặc là tôi sẽ giết chết cô.

Trên tay gã là một con dao phẫu thuật. Sáng, bóng, phản chiếu gương mặt gã.

Cô co người sát vào góc tường. Mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Cô nhìn người đàn ông đứng cách mình chỉ một bước chân. Một gã trai xa lạ. Đây là người mà cô từng yêu sao? Đây là người mà cô từng xem là cả bầu trời sao?

Tròng mắt gã hiện lên những tia máu đỏ rực.

Người cô run bần bật.

- Cô còn ba mươi giây để quyết định. Mai bé nhỏ của anh, chẳng phải em rất yêu anh sao? Ngoan nào.. quay về với anh, mình sẽ lại như ngày trước.. - Gã rê mũi dao dọc theo sườn mặt cô, chầm chậm kéo xuống chiếc cổ trắng nõn.

* * *​

"Choang!"

Tôi bật người dậy.

Tôi nhìn xung quanh, bàng hoàng. Chiếc ly đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Là gã! Chồng cũ của tôi.

Dạo gần đây, gã liên tục xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.

- Mai, mày sao vậy?

Tôi ngẩng mạnh đầu lên, là Phương. Nó đứng trên cầu thang, nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt.

Tôi lắc đầu, ánh mắt dường như dại đi, trước mắt tôi không còn là căn phòng khách ấm áp nữa. Dường như tôi thấy được gã đang tiến đến gần tôi, trên tay gã là một con dao phẫu thuật dính đầy máu. Tôi mình xuống cổ mình, một mảng đỏ rực.

Phương chạy tới. Nó giữ lấy hai vai tôi, lắc mạnh.

- Mai, mày nói đi, mày đừng làm tao sợ! Tỉnh lại đi Mai, đừng để cơn ác mộng đó nhấm chìm mày nữa.. Mai, nghe tao nói..

* * *​

2 giờ chiều.

Tôi mở mắt. Ánh sáng làm tôi cảm thấy hơi choáng. Tôi vừa đưa tay lên định che mắt thì rèm cửa được kéo lại, che đi ánh sáng chiếu vào trong phòng.

Trắng xóa.

Tôi biết, tôi đang nằm ở bệnh viện, trên tay là kim truyền nước.

Phương quay lại nhìn tôi, mắt nó đỏ hoe. Nó ngồi xuống cái ghế được đặt cạnh cửa sổ, nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Mai, sao mày không nói cho tao biết là mày bị trầm cảm?

Tôi cười yếu ớt.

- Tao không biết nữa, chỉ là tao.. sợ..

- Mày sợ cái gì? - Phương ngắt lời tôi. - Tao với mày làm bạn bao nhiêu năm rồi? Đến tao mày cũng giấu, nếu hôm nay tao không ở nhà mày thì mày sẽ như thế nào? Mày có còn xem tao là bạn không? - Giọng nó to dần, rồi cuối cùng nó tựa lưng vào tường, khóc nức nở.

Phương chỉ biết chuyện tôi gặp ác mộng. Tôi đã giấu nó việc tôi bị trầm cảm và chán ăn từ lúc còn sống bên Đức. Sau khi li hôn, tôi dường như khép mình với tất cả mọi người, tự nhốt mình trong vỏ ốc. Thật sự mà nói thì tôi cũng không biết mình đang sợ điều gì. Có quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một chớp mắt, tôi không còn có thể kiểm soát sự việc xảy ra với bản thân mình nữa.

- Phương, có lẽ tao chưa đủ mạnh mẽ để đi qua thất bại của cuộc hôn nhân này. Nhưng mày biết sao không, được về nước, được ở cùng với mày trong cùng một thành phố là tao vui lắm rồi. Tao sợ bệnh của tao sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vủa mày, tao biết mày nhiều việc, một khi tao nói ra tao có bệnh thì làm sao mày yên tâm làm việc được, đúng không?

Tôi vừa dứt lời thì cái Phương khóc dữ hơn.

- Ai cần mày quan tâm tao! Lo cho cái thân mày đi, mày xem xem bây giờ mày có khác gì con ma ốm không? - Nó gào lên, tôi nhìn nó, nước mắt làm mascara của nó chảy xuống trông tèm lem trông như con mèo hoa.

Tôi biết, nó tha thứ cho tôi rồi. Cái tính cách trẻ con chưa bỏ được của nó lắm lúc khiến tôi phát rồ.

- Phương, sau này tao có gì đi nữa thì mày cũng phải nhớ là tao luôn ổn, mày phải lo cho công việc và gia đình của mày, đừng quá bận tâm đến tao, khi nào tao cảm thấy không ổn tao sẽ tự tìm đến mày, mày phải hiểu, được không?

Tôi vừa dứt lời thì nó ngẩng mạnh đầu nhìn tôi, chết tiệt, lại sắp giở trò trẻ con rồi!

- Phương, mày..

Ngay lúc nó định gào lên mắ tôi thì cửa phòng mở ra, một bác sĩ bước vào. Phương đứng lên rời khỏi phòng bệnh, trước khi đóng cửa nó cũng không quên lườm tôi.

***​

Ngày thứ sáu.

9 giờ sáng.

Tôi thanh toán viện phí rồi ra khỏi bệnh viện. Tôi đứng trên vỉa hè chờ chuyến buýt tiếp theo. Hôm nay cái Phương đi công tác nên không thể đưa tôi về được.

Về cơ bản thì tình hình sức khỏe của tôi vẫn ổn, bác sĩ nói chỉ cần tôi không bị kích động bởi gã chồng cũ thì sẽ không có gì đáng quan ngại.

Tôi nâng mắt nhìn đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố ở phía xa xa, ừm, cách chỗ tôi đang đứng khoảng bốn, năm con đường. Chín năm, chín năm qua thành phố này đã có sự thay đổi rất lớn. Khi tôi còn học cấp ba, ở đây chỉ là những con đường nhỏ với những dãy nhà cấp bốn, hoặc ai có giàu lắm thì cũng chỉ lên được hai, ba tầng lầu là hết cỡ. Cuộc sống ban ngày hay về đêm cũng rất buồn tẻ.

Quả nhiên, thời gian là thứ tốt nhất để chứng minh cho một sự thay đổi. Tôi rút điện thoại ra chụp lại khung cảnh trước mắt.

Tôi vừa giơ điện thoại lên căn chỉnh khung hình thì có một tiếng hét lớn vang lên. Tôi giật nảy mình, điện thoại rơi thẳng từ trên tay xuống đất. Tôi định cúi xuống nhặt thì thấy một đứa trẻ chạy qua đường, theo sau là một người phụ nữ tóc vàng, trông cô ta có vẻ chật vật, lúc này đèn đỏ chưa hết nhưng có một chiếc bán tải chạy đến chỗ cậu bé. Và chiếc xe không có dấu hiệu đi chậm lại.

Tôi không kịp suy nghĩ liền chạy thẳng đến chỗ bé.

Thứ cuối cùng tôi thấy được là một dòng máu đỏ rực chảy dọc theo con đường.