Yên - An Đại Nhân

Chương 7



Ngày thứ 10.

9 giờ sáng.

Tôi lại một lần nữa rời khỏi bệnh viện. Lần này là cái Phương đến đón tôi. Hôm qua nó vừa đáp xuống sân bay đã chạy đến bệnh viện tìm tôi, tôi vốn muốn giấu nó nhưng rồi thông tin của nó nhạy quá tôi cũng không còn cách nào đành phải nghe nó lải nhải mấy hồi.

Phương chở tôi về Yên rồi đi ngay, hiện tại là tháng 4 - tháng cao điểm của dự án mà nó đang phụ trách nên nó không có thời gian chém gió cùng tôi. Tôi mở cửa vào nhà, thay một bộ quần áo mới rồi ra khỏi nhà.

Trong mấy ngày ở bệnh viện, tôi đã tranh thủ tìm được nguồn cung cấp thực phẩm cho Yên, hôm nay tôi hẹn họ ký hợp đồng.

10 giờ 30 phút sáng, tôi đến nơi. Chỗ này khá xa Yên và lúc tìm thông tin cũng khá khó tìm. Tôi phải dùng đến những quan hệ mình có mới tìm ra được, sau đó còn mất kha khá công sức để thuyết phục họ cung cấp thực phẩm cho tôi. Vì đây là một nông trại theo kiểu gia đình, nói gia đình nhưng không hẳn là một nông trại nhỏ. Điểm đặc biệt khiến tôi thích ở nông trại này là thực phẩm hữu cơ rất an toàn và tốt cho sức khỏe.

Tôi đứng ở cổng nông trại một lúc thì có người ra đón, là một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi, tóc đã điểm hoa râm. Bà ấy mặc một bộ quần áo màu nâu sẫm, tôi đoán đây là chủ nông trại. Hôm qua tôi trao đổi qua điện thoại với một người đàn ông nên đến giờ tôi vẫn không rõ ai mới là chủ nơi này.

- Chào cô, tôi là Bình, chủ nông trại này, cô là Mai đúng không? Trợ lý của tôi có báo hôm nay cô sẽ đến. - Bà ấy vừa mở cổng vừa nói.

- Vâng, tôi là Mai. - Tôi cười cười, trả lời.

- Mời cô vào. - Bà Bình nói, chờ tôi vào trong rồi đóng cổng lại. Tôi chờ bà ấy đi trước rồi tôi theo sau.

Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh. Nông trại này nằm ở ngoại ô thành phố nên có vốn đất rất lớn. Tôi đang đi trên một con đường nhỏ được lát gạch, hai bên đường một bên là cánh đồng ngô, một bên trồng khoai mì. Quãng đường này cũng không dài lắm, mất chưa đến năm phút để đến được căn nhà chính bằng gỗ. Tôi theo chân bà chủ vào trong.

- Cô ngồi đi. - Bà chủ nói.

Ngồi xuống cái ghế được đan từ mây, tôi nhìn xung quanh. Từ lúc đứng ở cổng tôi đã cảm nhận được hơi thở thiên nhiên mạnh mẽ của nơi này, nhưng vào trong căn nhà gỗ này thì tôi mới thật sự thấm thía. Căn nhà hầu như không có đồ vật gì bằng nhựa ngoại trừ một số đồ dùng điện tử. Sát tường phải là một tấm phản bằng gỗ được đánh vecni màu cánh gián trông rất nổi bật. Ở giữa căn nhà là bộ bàn ghế tiếp khách mà tôi đang ngồi, được làm hoàn toàn bằng mây, mặt bàn đặt một tấm kính. Phía tường bên trái là một tủ sách lớn và một bộ bàn làm việc. Phần không gian dưới phòng khách được ngăn cách bằng một tấm bình phong được điêu khắc tinh xảo.

Tôi ngồi được một lúc thì bà chủ bưng một cái khay ra, bên trên cái khay là một bộ bình trà làm từ gốm, phía trên trang trí cành trúc. Bà chủ rót cho tôi một li trà rồi ngồi xuống đối diện với tôi.

- Hôm qua để trợ lý của tôi tiếp cô quả thật là lỗi của tôi, mong cô thứ lỗi, tôi có việc đột xuất nên không tiếp cô được.

Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười nhìn bà chủ, chờ bà ấy nói tiếp.

- Chúng tôi rất vui vì có được sự quan tâm của cô. Nhưng có một điều tôi cũng xin phép được nói thẳng là chúng tôi chỉ là một nông trại nhỏ, sản lượng thu hoạch không nhiều, đó là lí do mà trợ lý của tôi ban đầu có ý định từ chối cô. Nông trại của tôi là nông trại hữu cơ nên mọi thứ đều được trồng theo mùa vụ, coa thể xen canh, thâm canh nhưng rất hiếm khi chúng tôi làm vậy. Nhưng tôi thấy khá hứng thú với nhà hàng của cô nên tôi sẽ mở rộng diện tích nuôi trồng để đổi lấy một chân trong nhà hàng của cô, cô nghĩ thêa nào?

Tôi lại một lần nữa bất ngờ. Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt. Ấn tượng ban đầu của tôi khi gặp người phụ nữ này ngoài cổng là bà ấy rất giản dị, ôn hòa. Nhưng khi vào trong nông trại, tôi đã suy nghĩ khác, phải là một người phụ nữ bản lĩnh và có chút gì đó kiên cường mới có thể dựng nên được một nơi như thế này. Đó chỉ là suy nghĩ thôi, bây giờ thì nó thành một sự khẳng định. Tôi nhìn thấy bản lĩnh của một người thương nhân kỳ tài ở người phụ nữ này.

- Nói Yên là một nhà hàng thì tôi thật không dám nhận, chỉ dám nói là một cửa tiệm nhỏ thôi. Nhưng nếu bà chủ đây muốn hợp tác thì tôi thấy cũng khá ổn, vậy bà định sẽ bỏ vốn vào như thế nào? - Trong lòng tôi hiện đang rất vui nhưng tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không tỏ ra quá vui mừng trước lời đề nghị này.

- Tôi sẽ giảm giá 25% cho cô, đổi lại tôi sẽ được 20% lợi nhuận của Yên, tôi không yêu cầu quảng cáo cho nông trại. Tôi sẽ đảm bảo nguồn thực phẩm an toàn nhất, tươi ngon nhất và giao đúng thời hạn cho cô. - Bà chủ vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng ấy. Đây quả thật là một phong cách vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu.

Tôi tất nhiên không lo lắng gì về chất lượng của nông trại. Theo một số thông tin khá chính xác thì nông trại này chỉ cung cấp thực phẩm cho các gia đình quyền quý trong thành phố và xuất khẩu một phần.

- Được.

Tôi vừa dứt lời thì một người đàn ông bước đến đưa cho bà chủ một tập giấy. Tôi đoán đây là người đàn ông đã nói chuyện với tôi ngày hôm qua.

- Chúng tôi đã soạn sẵn hợp đồng. Cô có thể xem, nếu có gì không đồng ý thì chúng ta có thể bàn bạc lại.

Tôi cảm thán trong lòng. Quả nhiên là tư bản, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn. Cũng may tôi có dành thời gian nghiên cứu qua một số vấn đề trong kinh doanh, nếu không thì chắc tôi xong rồi.

Sau khi đọc xong bản hợp đồng, tôi ký tên rồi giao cho bà chủ một bản, tôi giữ một bản. Bản hợp đồng này rất hợp ý tôi, không có điểm nào gây khó cả. Bà chủ giao cho người đàn ông đó rồi mời tôi đi tham quan nông trại.

Căn nhà gỗ là mặt tiền của nông trại, phải ra sau mới thấy được khu vực hoạt động. Phía bên trái là một quả đồi nhỏ, nhìn từ xa có thể thấy được một nương chè xanh mướt trong nắng. Dưới chân quả đồi là vườn rau lớn. Trong vườn phân ra thành hai khu chính là khu vực trồng rau và khu vực trồng quả. Chính giữa, cũng là vị trí ngay đối diện với mặt sau của căn nhà là một căn nhà khác được dùng để bảo quản thực phẩm sau khi thu hoạch. Còn phía bên trái được dùng để chăn nuôi. Tôi thấy có chuồng gà, ao vịt, ngan, ngỗng, bồ câu, chim cút.. còn có bò, lợn.

- Trái cây và lúa tôi trồng ở một vùng khác, đất ở đây không thích hợp cho hai loại cây đó. - Bà chủ đứng bên cạnh tôi, nói.

- Nhân tiện, tôi có chút quà gửi cô, coi như là quà gặp mặt và hợp tác của chúng ta. Thực phẩm sẽ được chuyển đến ngay trong ngày mai. Hôm khai trương tôi sẽ đến, cô sẽ tiếp tôi chứ? - Bà chủ đưa cho tôi một túi quà nhỏ, cười nói.

- Tất nhiên rồi, tôi luôn chào đón những vị khách nồng hậu như bà chủ đây! - Tôi cầm lấy túi quà rồi cười to, trả lời.

Mọi thứ xem như đã thành công được một phần.