Yêu Diễm Chủ Bá Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 2: Ngươi là đệ đệ của ta



Du Tịch luống cuống, đã từng là tiểu thiếu niên người gặp người thích hiển nhiên cậu không thể tiếp thu được hoàn cảnh hiện tại của chính mình:"Cảm nhận ác ý thật sâu của thế giới". Người khác xuyên tới trở thành một Đại lão lợi hại chinh phục trò chơi phó bản, ngươi cũng không thể chỉ cho ta một thân phận rách nát tung tóe để cậu đánh quái nha, lý nào lại như vậy?

Ở trong lòng kêu vài tiếng hệ thống, Du Tịch giống như đồ ngốc kêu vài tiếng 666 cũng không có ai đáp lại, cậu cuối cùng cũng nhận ra, cái hệ thống này là đang giả chết.

Thở dài một hơi liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, sau đó là một âm thanh rất quen tai: " Này, người đâu?"là hộ sĩ kia trở lại.

Du Tịch điều chỉnh tốt biểu tình rồi mau chóng chạy ra ngoài, nói với nàng:"Nga, ta vẫn ở đây. Xin lỗi, chỉ là ta đi toilet một chút thôi,"

Hộ sĩ oán trách nói: “Không phải nói đừng chạy loạn rồi sao, mau trở lại nằm xuống, ngươi vẫn chưa sử dụng thuốc đâu.”

Du Tịch sửng sốt, lúc này mới nhìn tới chiếc hộp nhỏ mà hội sĩ mang vào, vội vàng nghe lời mà phối hợp ngồi xuống giường.

Nuốt vào dược tề, Du Tịch cảm thấy một trận ghê tởm, thiếu chút nữa nôn khan.

Tiểu hộ sĩ cũng không nghĩ tới lúc cậu tỉnh lại sẽ phối hợp nghe lời như vậy, hiện giờ liền có điểm không đành lòng, vỗ vai cậu nói:" Có hơi khó chịu đúng chứ nhưng cũng không có biện pháp, do ngươi nghĩ quẩn dùng thuốc ngủ. Cũng may liều lượng không nhiều lắm, hiện tại ngươi lại tẩy dạ dày còn dùng dược xác thật sẽ như vậy. Ngươi..ngươi dù gì cũng là một omega, lại... Lại đi làm cái loại giải phẫu này, thân thể chịu không nổi suy yếu, chịu không nổi việc lăn lộn..."

Du Tịch: “……”

Vì cái gì mà ngữ khí vị hộ sĩ tỷ tỷ này lại dùng giọng điệu việc giải phẫu và phá thai như nhau? Tuy rằng tiểu điểu điểu của ta nhỏ nhưng ta vẫn là một nam hài tử nha!

“ω? Tốc độ góc?” Du Tịch khó hiểu.( Cua:Kí hiệu tốc độ góc trong vật lí í, tui lười học mấy công thức này cực)

Tiểu hộ sĩ: “……”

Ánh mắt của hộ sĩ nhìn mình như thiểu năng trí tuệ, Du Tịch thức thời không hỏi nữa, nói nhiều sai nhiều. Nếu để hộ sĩ biết mình không phải là linh hồn của thân thể này mà là một nhân loại thời kỳ cổ, nói không chừng sẽ lập tức bị bắt đi giải phẫu.

Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiến bước chân từ xa, người tiến vào, một người trong đó khi vừa thấy tiểu hộ sĩ đối với Du Tịch bối rối, ngữ khí người này trào phúng nói một câu:" Ca ca quả nhiên đi đến đâu cũng chọc cho người khác yêu nha"

Du Tịch: "....." Nếu không phải ta vừa mới biết được giá trị âm cực lớn từ hệ thống thì có lẽ ta đã tin tưởng câu chuyện ma quỷ này của ngươi.

Tiểu hộ sĩ mặt đỏ lên vội vàng ngồi dậy, hoang mang vội vàng cầm lấy hộp dược tề nghiêng người ra khỏi phòng.

Người vừa nói là một thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, cùng với khí chất của cậu không giống nhau, thiếu niên có một mái tóc thẳng thoạt nhìn thật vô hại.

Diện mạo của thiếu niên cũng rất ưa nhìn, đôi mắt hạnh tròn xoe còn hơi rũ xuống, thoạt nhìn thực vô tội. Đặc biệt là đôi má của hắn phì ra như trẻ con, thoạt nhìn không có tính công kích, là bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

Nếu nói dung mạo của Du Tịch là đồ đê tiện, dung mạo của người kia chính là một đóa tiểu bạch liên trong nước, một cỗ Bạch Liên ập vào trong mặt khiến Du Tịch hơi say.

Nhưng lời của hắn nói làm Du Tịch không cảm thấy nhiều thiện ý, hắn còn gọi mình là ca ca?

Sắc mặt Du Tịch lãnh đạm xuống, đôi lông mày tán khốc mà mạc xanh lãnh diễm," Ngươi là ai?"

Thiếu niên kia ngẩn ra, không đợi hắn nói chuyện, nam nhân đi cùng hắn ta đã sinh khí:" Du Tịch, ngươi sao lại nói chuyện với Du Lương như vậy, cậu ấy là đệ đệ của ngươi, còn hảo tâm với xem người xuất viện."

Cá lương?Du Tịch nghẹn cười, đây là tên người ư. Bất quá nguyên chủ cùng cậu chung một tên sao, hơn nữa tên Du Lương này tựa hồ thật sự cùng cậu có quan hệ huyết thống, vì thế có hơi buông lỏng cảnh giác,:"trêu đùa cậu ta mà thôi, người gấp cái gì."

“Ngươi……” Nam nhân tựa hồ thực kinh ngạc Du Tịch sẽ phản bác lời nói của hắn, nhất thời không nói nên lời.

Đôi mắt Du Lương ( Cua: tiểu trà xanh) vô tội mà bịt kín một tầng hơi nước,:"Ca ca, ta không trách ngươi, ta tin tưởng ngươi không phải cố ý. Tử Khải, người không cần tức giận ca ca, hắn, hắn cũng chỉ là quá khổ sở."

Du Tịch: “……” Ngọa tào, nước mắt này nói như thế nào tới liền tới? Người này làm từ nước sao? ( Cua: edit mà rợn cả óc)

Du Lương lau đi nước mắt, đi lên trước nắm lấy tay Du Tịch, bộ dáng thực chân thành, “Ca ca, ta cùng Tử Khải là thật tình thích nhau, ngươi không cần bởi vì cái này cùng ta xa cách có được hay không? Ta cùng Tử Khải đã nói qua, nếu các ngươi đã có hôn ước thì phải hảo hảo đối đãi ngươi, chính là…… Loại cảm tình này nói thế nào cũng không thể ngăn cấm được. không phải có câu, dưa hái xanh không ngọt sao. Ngươi có thể hay không thành toàn cho ta và Tử Khải?

Phương Tử Khải thấy bộ dáng Du Lương hèn mọn như vậy, đau lòng đến hỏng rồi, cả giận nói:" Ngươi cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì, cậu ta biết cũng sẽ không thông cảm cho ngươi." Nói xong cũng đi lên tới nhìn thẳng Du Tịch mà nói:" Ta cùng ngươi đã nói, ta không thích ngươi. Huống hồ hiện tại ngươi lại làm giải phẫu bỏ đi tuyến thể, tuy rằng nhà ta có điều kiện, ngươi nghĩ ta sẽ tiếp nhận một omega không thể sinh sản sao?"

Du Tịch: “……???” Gì? Lượng tin tức quá lớn đi...

Nguyên chủ có một vị hôn phu, còn bị đệ đệ của chính mình cho đội nón xanh ( ngoại tình, cắm sừng í),nguyên chủ thể sống sao?!! Ngoạ tào, ta không phải có tiểu điểu điểu sao?!

Bộ dáng Du Tịch hỗn độn ở trong mắt Phương Tử Khải chính là dầu muối không ăn, hắn tức giận kéo tay Du Lương: " Đi thôi, ta thấy hắn sinh long hoạt hổ còn có thể đem người khác bức khóc, cũng không cần ai đón đưa!"

Du Tịch: “……”

Vô pháp câu thông, từ lời của bọn họ thì người bị hại không phải là nguyên chủ sao? Đệ đệ bạch liên vì cái gì không lên tiếng, chỉ bằng cậu ta sẽ khóc sao? Nguyên chủ đã từng tuyệt vọng như thế nào mới lựa chọn việc tự sát để xong hết mọi chuyện, Du Tịch liền khó có thể đối với bọn họ sinh ra hảo cảm.

Hắn kéo kéo khóe miệng, “Các ngươi đi đi, không tiễn.”

Du Lương nhu nhược đáng thương mà nhìn hắn, “Không được, Tử Khải, hắn là ca ta nha.” Một mặt nói như vậy, một mặt nắm tay Du Tịch lại thành thật buông ra.

Du Tịch trợn trắng mắt, nhịn xuống những hành vi không văn minh, tủm tỉm cười nói:" Ân, ngươi chính là đệ đệ ta."

Lời này vừa nói ra, biểu tình Du Lương trong nháy mắt cứng đờ. Tuy rằng lời này nghe tới không thành vấn đề, vất quá tổng cảm giác không phải là lời nói hay gì.

Phương Tử Khải không muốn nhiều lời, lôi kéo Du Lương đi nhanh khỏi phòng bệnh.

Du Tịch đem mấy cái ôn dịch tiễn đi ( Cua:này tui thêm dô đó) rồi mới hội nhân viên y tế xử lý thủ tục xuất viện, thu thập xong đồ đạc lại đứng khó khăn ở cửa sở trị liệu.

Cậu cảm thấy hoang mang, ở cái thế giới tương lai này tựa hồ di động là vật chứng minh thân phận, mỗi công dân đều có, đây là việc cậu quan sát được.

Thời điểm trả tiền, ký giấy chứng nhận mua thuốc, bọn họ đều sẽ lấy một cái vòng sáng kia tích điểm ra sau đó giống như thao tác của tiểu hộ sĩ kia, không trung sẽ xuất hiện một quang ảnh, bên trên ghi rõ địa chỉ gia đình và thông tin cá ngân linh tinh. Vừa rồi thời điểm khi Du Tịch làm thủ tục, cậu đã ghi nhớ kĩ thông tin nhưng cũng không lộ ra sơ hở gì quá lớn.

Nhưng việc khó khăn chính là, đang ở nơi nào, làm như thế nào mới có thể trở về nhà? Hệ thống chết tiệt kia một chút nhắc nhở cũng không có, khi xuyên qua cũng không chuẩn bị kí ức truyền cho cậu, làm hại cậu hai mắt luống cuống.

Khi hắn đang trông mong nhìn người đang ngồi trên huyện phù xe của chính mình nghênh ngang mà đi kia, một người nam nhân cao lớn tóc bạc xuất hiện trước mặt hắn.

Khuôn mặt của người này vô cùng anh tuấn tuy nhiên biểu tình lại rất lạnh nhạt, đôi đồng tử màu vàng kim giống như đá quý làm người ta không dám tiếp cận. Nhưng mà hắn chủ động mở miệng hướng Du Tịch nói,: " Ngươi là....Du Tịch, nhi tử của Du giáo sư?"

Bị người nhận ra Du Tịch cũng không cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc gương mặt này rêu rao như vậy,khẳng định không đến mức đại chúng, lại từ giá trị cấp fans mà phỏng đoán, Nguyên chủ hơn phân nửa là nhân vật bị người hận đến nổi danh, bị nhận ra cũng bình thường. Vì thế cậu thành thật gật đầu.

Đôi mắt của nam nhân híp lại, hỏi cậu: " Người đứng ở chỗ này làm gì?"

Du Tịch lộ vẻ khó xử, ngượng ngùng mà nói: " Ta không có xe, ngài có thể đưa ta về một đoạn được không? Ta có thể trả ngươi tiền."

Nhung Địch kì thật vừa mới ở trên lầu nhìn thấy cậu, Quân bộ có một ít đồ cần chuyển giao, thời điểm từ trên lầu đi xuống liền thấy thiếu niên đứng ở cửa lẻ loi. Nghiêng đầu qua lại nhìn người khác rời đi, tóc con lại vô thức ẩn hiện, rất giống một tiểu nhung thú.

Nhung Địch không thể nói mình thích lông xù hơi bị chọc vào điểm manh, đi xuống mới phát hiện là vị gần nhất làm huyên náo đến ồn ào. Vốn định quay đầu chạy lấy người, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên quẫn bách, không biết vì cái gì vẫn đi tới. Thôi vậy, coi như là cho giáo sư Du một cái mặt mũi đi.

Nghe Du Tịch nói xong, đáy mắt bình tĩnh của Nhung Địch gợn len một chút sóng nhỉ bé,: "Xe Ngươi? Nếu ta không tính sai, ngươi hắn là chưa đến 25 tuổi, Đế Quốc quy định tròn 25 tuổi mới có thể thi bằng lái, ngươi quên rồi sao?"

Du Tịch bị vả mặt: “……”

Nam nhân hiện lên một ít ý cười khó phát hiện, tay ấn một cái, một chiếc xe huyền phù màu xám nhdnh chóng bay đến trước mặt hai người," Đi thôi "

Đầu Du Tịch gục xuống, rầu rĩ nói cảm ơn rồi bò lên trên xe.

Lên xe, cảm xúc xấu hổ của Du Tịch thoáng chốc bay đi, mớu lại mà nhìn đông tây.

Xe của tương kại đều không cần thắt dây an toàn, khi cậu ngồi xuống, chỗ tựa lưng liền tự động có hai cánh tay máy móc kéo thành hình chữ thập chặt chẽ chế trụ thiếu niên.

Du Tịch có chút kinh ngạc cảm thán một tiếng, giất tiếp theo cậu liền biết vì sao dây an toàn lại vững chắc như vậy. Bởi vì tốc độ xe thật sự quá nhanh! Không biết tốc độ này là do xe vốn dĩ nhanh như vậy hay là nam nhân lái xe luôn luôn lái xe nhanh như vậy, một chút cũng không lưu tình, ngoài cửa sổ cảnh vật đều không thấy rõ, chỉ còn lại hư ảnh.

Không đến mười phút, xe liền ngừng ở tầng hầm trên không của nhà Du Tịch,đáy xe mở ra một bặc cầu thang dài rộng lớn, đáp xuống mặt đất để cậu đặt chân.

Mặt Du Tịch trắng bạch, khống chế mình không được nhìn xuống dưới, mạnh mẽ để cho mình không rụt rè, đi đến nhà mình mới thở phào một hơi, quay đầu lại cùng người cảm ơn.

“Cảm ơn ngươi, tiền ta sẽ chuyển cho ngươi, phiền toái ngươi rồi.”

“Đế Quốc tệ? Không cần.” Nam nhân nói cực kỳ ngắn gọn, nói xong nóc huyền phù xe liền chậm rãi khép lại, cậu vừa xuống xe đã không thấy tăm hơi đâu.

Bên trong xe Nhung Địch âm thầm nghĩ, người nọ tựa hồ cũng không giống trong lời đồn của người khác, ngang ngược vô lý.

_______

Một ngày tốt lành nha mọi người (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Edit chương này muốn đột quỵ luôn á ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ