Yêu Đơn Phương Anh Thật Đau Lòng

Chương 20



Do lêu lỏng bốn năm đại học nên Ngô Sỹ Dương phải nhận lấy báo ứng, như vậy mới không phụ lòng những học sinh khổ học bốn năm, từng giây từng phút cũng không dám lãng phí.

Tên kia tuy tốt nghiệp đại học, nhưng lại không qua được kì thi tư pháp đặc biệt; ngược lại, Tần Tiểu Tuyền đã thi đậu, hoàn thành mục tiêu do bản thân đặt ra.

Nhớ ngày hôm đó, vào buổi công bố kết quả thi, mặc dù anh thi trượt, nhưng lại cười vui hơn bất cứ ai, không biết sao anh lại vui vẻ, bởi vì…cô thi đậu.

Chính mắt anh thấy công sức cô khổ học bốn năm, thành tựu như vậy là cô đáng được có. Đúng là ông trời có mắt!

Còn anh, lâm trận mới mài gươm, chỉ có nửa năm, làm sao có thể thi đậu? Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cạo trọc đi làm lính.

Nhưng Tần Tiểu Tuyền lại không buông tha anh. Mặc dù đi học cực khổ nhưng mỗi ngày cô đều viết thư, gửi sách, tìm một đống tài liệu, hơn nữa còn tự mình ghi chép, chú thích tài liệu rồi gửi tất cả tới trại quân đội cho Ngô Sỹ Dương, buộc anh phải cố gắng học tập, không ngừng động viên anh cố gắng lên.

Anh thật sự không thể không cảm động. Lần đầu tiên anh nghĩ, rốt cuộc vì cái gì mà Tiểu Tuyền lại nguyện ý trợ giúp anh như vậy; lần đầu tiên anh phát hiện vấn đề này không thể dùng "bạn tốt" hay "người bạn tốt nhất" để giải thích.

Có một người luôn ở phía sau không ngừng đốc thúc, khích lệ, nên Ngô Sỹ Dương cũng không dám buông lỏng, đem chính mình lên dây cót, ép mình nhất định phải vượt qua...... vượt qua để đạt được mục tiêu mà cô ấy đặt ra!

Không biết sao, anh chỉ sợ không đuổi kịp cô, chỉ sợ không xứng với cô!

Sau khi xuất ngũ, Ngô Sỹ Dương thuận lợi thi đậu, mặc dù cùng Tần Tiểu Tuyền là bạn học, nhưng hai người lại học ở hai khóa khác nhau, nên trở thành học tỷ, học đệ.

Một lần nữa, vào ngày công bố kết quả thi, đổi lại là cô, cô vui mừng thay cho anh, vui mừng đến nước mắt cũng rơi xuống.

Anh thì ngược lại, chỉ cảm thấy cũng tạm được, có lẽ cái tính tự tin kiêu ngạo lại tái phát. Lúc này, anh lại chú ý cô mặc dù biết nhau đã lâu, nhưng trước kia anh chưa từng nhìn cô như vậy.

Trải qua hơn một năm, trong lúc bất chợt anh cũng không nghĩ về Tiểu Quân nữa. Cô gái đã từng mang nỗi đau cực lớn cho anh, dần dần anh đã không nhớ nổi cô trông như thế nào, không nhớ rõ giọng nói của cô......

Có lẽ bởi vì trong thời gian bọn họ kết giao, cô vốn ít nói chuyện, chỉ toàn im lặng nghe anh nói.

Hiện tại trong mắt anh chỉ chuyên tâm với một người là cô Tiểu Tuyền. Kỳ quái, không phải bọn họ biết nhau đã lâu sao, như thế nào mà anh lại chưa từng nghĩ đến cô?

Cô từng nói qua, ở đại học cô rất thích một nam sinh, thích đến tình nguyện chúc phúc cho anh ta, rốt cuộc người nam sinh kia là ai?

Đáng chết! Anh thật muốn biết là ai......

- -- -----

Ngồi ở vị trí Kiểm sát trưởng, Ngô Sỹ Dương nhìn Thẩm Phán Tần Tiểu Tuyền ở phía trên. Cổ áo đen, tay áo đen, màu xanh dương khảm sọc theo thân áo, khuôn mặt thanh tú của cô chuyên chú nhìn tài liệu, không khí hiện trường dường như rất căng thẳng.

Đang mở phiên toà, không khí dĩ nhiên là nghiêm túc.

Nhưng không hiểu sao Ngô Sỹ Dương lại bật cười, toàn trường nhìn anh. Bị cáo, cậu thanh niên mười tám tuổi, đang ngồi cạnh bên cũng nhìn anh.

Tần Tiểu Tuyền ngẩng đầu, "Kiểm sát trưởng, yên lặng."

"Thật xin lỗi, Thẩm Phán Trưởng."

Người nam sinh kia, là anh sao?

Cô nói cô rất thích một nam sinh, nhưng nam sinh kia lại thích cô gái khác, cho nên cô nguyện ý chúc phúc cho anh ta...... Là anh sao? Là anh sao?

Tần Tiểu Tuyền rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía bị cáo, chính là cậu thanh niên kia, cậu ta phát hiện quan toà đang nhìn mình, không tự chủ mà phát run.

Cô nhìn về hướng những người dự thính, ngồi ở đó là một phụ nữ trung niên, sắc mặt tái nhợt, khóc không ngừng, cầm giấy vệ sinh lau hoài vẫn không thấm hết nước mắt.

Hồ sơ nói, mẹ của bị cáo sinh bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, trong nhà rất nghèo, bị cáo không đi học nữa, mỗi ngày phải làm ba công việc đi đưa báo, làm công ở trạm xăng dầu, làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, một ngày ngủ không được năm tiếng, dinh dưỡng không đầy đủ, nên dù đã mười tám tuổi nhưng cao chưa tới 160 cm, cuộc sống vô cùng khổ cực.

Nhưng vẫn không đủ để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, vì vậy mới phải ra ngoài đường phố cướp giật......

Khó trách Sỹ Dương hy vọng cô có thể cân nhắc mức hình phạt......

Tần Tiểu Tuyền nhìn cậu thanh niên kia đang đứng ở chỗ của bị cáo mà không ngừng phát run. Đột nhiên cô nhớ đến chính mình thật nhiều năm trước, cũng bởi vì mẹ sinh bệnh mà thiếu chút nữa là cô đã thôi học......

Lúc ấy cô có một nhóm lớn bạn tốt giúp một tay, bao gồm anh...... A Dương!

Nếu như không có những người bạn kia, cô cũng không thể nào đi tới hôm nay, trở thành thẩm phán như bây giờ.

Thế nhưng ở trên đời, không phải ai cũng giống như cô, có được may mắn như vậy......

"Tiểu Chí, có biết chính mình làm chuyện gì không?" Âm thanh của cô rất dịu dàng, không có một chút chất vấn hay trách cứ. Có lẽ bởi vì như vậy, khiến bị cáo khóc ngay tại chỗ, nước mắt rơi không ngừng, cái gì cũng không nói được.

Lúc này, ở chỗ ngồi dự thính, một người phụ nữ trung niên khác, không để ý đến quy tắc tòa án, giơ tay lên tiếng, "Thẩm phán, đứa nhỏ này rất đáng thương, tha thứ cho nó đi! Tôi là người bị nó cướp, nhưng tôi không sao, tôi không quan trọng chuyện đó."

Tần Tiểu Tuyền cười, Ngô Sỹ Dương cũng cười.

Cô gật đầu, "Người bị hại có thể khoan hồng độ lượng như vậy là phúc khí của xã hội chúng ta, tôi thay thế bị cáo Cảm ơn bác." Nhìn về phía cậu thanh niên, "Tiểu Chí, bỏ thân phận quan tòa qua một bên, tôi có chuyện xưa muốn nói với cậu."

Bị cáo nhìn cô… hốc mắt cậu tràn đầy nước mắt.

Tần Tiểu Tuyền nói xong, giống như lọt vào trong trí nhớ, "Lúc tôi học đại học, mẹ của tôi cũng mắc căn bệnh giống mẹ cậu, cũng đã một lần tôi nghĩ sẽ tạm nghỉ học, nhưng may mắn là tôi có rất nhiều bạn bè giúp đỡ, bao gồm Ngô Kiểm Sát, hiện tại đang ngồi ở chỗ của Kiểm sát trưởng."

Nhìn anh gật đầu một cái, Tần Tiểu Tuyền nói tiếp: "Tôi không có nghỉ học, nhưng những ngày đó thật sự rất vất vả mỗi sáng sớm năm giờ là phải rời giường, ra chợ dọn hàng giúp mẹ; bảy giờ rưỡi, tôi chạy tới trường đi học; chỉ cần không có lớp, tôi liền trở lại chợ, tiếp tục giúp một tay."

"Buổi chiều tôi phải đi cùng mẹ đến bệnh viện để chạy thận, buổi tối phải về nhà nấu cơm, cả ngày bận rộn, đến cả thời gian học cũng không có, chứ đừng nói là ngủ, nhưng tôi vẫn rất cố gắng, nắm bắt từng phút từng giây, nhiều khi tôi vừa ăn cơm vừa đọc sách, sau đó liền ngủ thiếp đi, thiếu chút nữa là đập mặt vào tô cơm trước mặt."

Mọi người cười, Tần Tiểu Tuyền cũng cười, chỉ có Ngô Sỹ Dương vì cô mà đau lòng không dứt. Những hình ảnh kia, anh đều biết, có những chuyện anh cũng đã từng chứng kiến qua.

"Tôi biết rõ cậu rất vất vả, tin tưởng tôi, tôi có thể nhận thức được điều đó. Mẹ của cậu có thể có người con như cậu, tôi tin tưởng bà ấy rất kiêu ngạo, mà cậu cũng có thể làm cho mẹ mình tiếp tục cảm thấy kiêu ngạo vì mình."

Cậu thanh niên giống như mất khống chế, ngồi ở chỗ của bị cáo khóc rống lên; những người dự thính ở hiện trường sau khi nghe xong đều cảm thấy chua xót, mẹ của cậu thanh niên cũng khóc đến không thể kiềm chế.

"Tiểu Chí, nếu như cậu có khó khăn, có thể đi nhờ người khác trợ giúp. Cũng giống như tôi, tôi đã nhờ Ngô Kiểm Sát giúp đỡ. Tôi tin tưởng, cậu không cô độc, trên đời này người nguyện ý giúp cậu còn có rất nhiều… nhưng tuyệt đối không thể phạm tội!"

Cậu thanh niên dùng sức gật đầu, hối hận không thôi, "Bởi vì hôm sau mẹ sẽ phải chạy thận...... mà trong nhà chỉ còn dư mấy trăm đồng...... cho nên tôi mới......" Nước mắt không ngừng rơi.

"Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu cướp ví da của bác gái này, lỡ đâu bác ấy té bị thương thì làm thế nào? Nếu như bác ấy cũng cần dùng khoản tiền này gấp thì sao? Tiểu Chí, tôi biết cậu là một đứa con hiếu thảo, biết quan tâm chăm sóc, có lẽ cũng sẽ biết nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, phải không?"

"Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"

"Kiểm sát trưởng, vấn đề liến quan tới gia cảnh của bị cáo, có phải nên thông báo với các đơn vị có liên quan hay không?"

Ngô Sỹ Dương gật đầu, "Ngày hôm đó, sau khi hỏi thăm về tình hình bị cáo, Kiểm sát trưởng đã thông báo cho cục xã hội, bọn họ đã bắt đầu cung cấp viện trợ khẩn cấp; nhà bị cáo thuộc dạng thu nhập thấp, nên họ đã trích một khoản tiền để ứng phó một số nhu cầu cấp thiết trước, cục xã hội địa phương cũng đã phát động quyên tiền, ngoài ra chúng ta cũng đang tìm người giúp đỡ mẹ của Tiểu Chí trong thời gian chữa bệnh."

Tần Tiểu Tuyền gật đầu một cái, cô biết nên làm thế nào rồi."Tiểu Chí, tôi tin tưởng trong lòng cậu đang rất hối hận, rất khổ sở, nhưng tôi muốn thành thật nói cho cậu biết, lần này cậu đã phạm sai lầm rồi, luật pháp là luật pháp, không thể vì vậy mà xem như không thấy, nếu không sẽ tương đương với việc chúng tôi đang cổ vũ tội phạm, cổ vũ những người có khó khăn đừng đi theo chính đạo để giải quyết vấn đề, mà hãy đi tổn thương người khác...... Mong cậu thông cảm cho tôi, mặc dù tôi cũng rất không nỡ, nhưng cũng không thể thả cậu."

Cậu rơi lệ, gật đầu, chuẩn bị đón nhận.

"Nhưng … " Tần Tiểu Tuyền nói xong, đột nhiên nghẹn ngào, "Dù hôm nay tôi tuyên cáo cậu có tội, thì cũng không nhất định cậu là người xấu! Cậu có muốn làm người tốt hay không, hoàn toàn do thiện ác trong lòng cậu quyết định, không có ai có thể thao túng; đồng dạng, dù cho tuyên cáo vô tội, đi từ nơi này ra thì cũng không nhất định đó là người tốt; Tiểu Chí, không nên phụ lòng mình, phụ lòng cha mẹ."

"Tôi hiểu......"

Dọn dẹp hồ sơ, Tần Tiểu Tuyền đứng lên, "Tạm thời nghỉ ngơi, hai giờ chiều nay tuyên án."

Mọi người đứng dậy, tiễn quan toà rời đi.