Yếu Đuối

Chương 3



5

Hà Cảnh Tú đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển bò dậy, để hai chân trần xuống giường đi đến trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm.

Trăng sáng trên bầu trời đêm, ánh trăng rực rỡ như sương, toàn bộ nhà cũ như được bao phủ ở bên trong ánh trăng.

Cậu yên tĩnh đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh sáng như ngân sương, cả người như một bức tượng điêu khắc im lặng.

Lớp mồ hôi mỏng manh ở trên trán cũng từ từ khô, đè nén ở trong ngực Hà Cảnh Tú rốt cuộc cũng chậm lại, lúc này mới xoay người từ bên trong tủ quần áo cầm váy ngủ tiến vào phòng tắm.

Đơn giản tắm rửa một phen, đổi váy ngủ sạch sẽ, Hà Cảnh Tú đi chân đất trở về.

Ngồi ở một bên mạn giường ngẩn người, chờ tóc và chân đều khô, cậu liền kéo chăn ra nằm xuống.

Đột nhiên, cậu liền mở mắt ra, bật đèn hướng một góc nào đó trong phòng nhìn lại, không phát hiện có gì dị thường mới đi ngủ.

Sau khi cậu ngủ, ánh sáng từ chiếc đèn ở đầu giường càng đổi càng thêm tối, cuối cùng dừng ở cường độ ánh sáng thích hợp cho giấc ngủ.

Ở một góc nào đó trong gian phòng, một điểm hồng nhỏ chợt lóe lên, sau đó lại trở về hắc ám.

Trang Tư Nùng uống rượu, lại cùng Thẩm Gia Chân huyên náo không vui, vì vậy liền trở về phòng ở ở Viên Cảnh Đạo tìm Hà Cảnh Tú.

Lật tung phòng ở cũng không tìm được người, bỗng nhiên hắn mới nhớ ra đã đưa Hà Cảnh Tú đến nhà cũ ở.

Biệt thự ở Viên Cảnh Đạo quá trống trải, khoảng không khiến hắn khó có thể chịu đựng được, vì vậy Trang Tư Nùng liền về nhà cũ.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn tắt máy xe, người hầu nhỏ giọng liền ra mở cửa.

Trang Tư Nùng cởi áo khoác, trước khi lên lầu hỏi: "Phòng của Tiểu Cảnh ở đâu?"

Thật buồn cười. Hắn đem Hà Cảnh Tú đưa tới nhà cũ, cũng đến đây mấy lần, nhưng cho tới bây giờ cũng không biết phòng của Hà Cảnh Tú ở đâu.

Người hầu nhỏ giọng trả lời: "Hà tiên sinh ở tại -----"

"Đã về?"

Trang Tư Nùng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang, đối diện với ánh mắt tối đen của Trang Yến Đình, thần kinh theo phản xạ trở nên căng thẳng, lưng thẳng tắp, hơi nhếch môi trả lời: "Con trở về ngủ một đêm. Ba."

Trang Yến Đình: "Cậu gần nhất rất bận?"

Trang Tư Nùng: "Là có chút bận. Gần nhất đang bận một kế hoạch hợp tác với nước ngoài, tư liệu cần phải chuẩn bị quá phức tạp, ngày hôm nay thật vất vả mới bớt được thời gian trở về."

Trang Yến Đình từ đầu cầu thang đi xuống, ngồi ở trên sopha, chân gác lên, kẹp một điều thuốc ở giữa ngón tay.

Cũng không hút, chỉ là nhìn.

Khói thuốc tràn ngập, che khuất khuôn mặt của y, cho nên Trang Tư Nùng không thấy rõ thần sắc của y, hơn nữa có chất cồn thôi thúc, tinh thần cũng dần thả lỏng xuống, khiến hắn càng cho rằng Trang Yến Đình giờ khắc này rất dễ thân cận.

"Ba, con đi lên tìm Tiểu Cảnh trước, em ấy hẳn là cũng nhớ con rồi."

Nghe vậy, Trang Yến Đình nhấc lên con ngươi, ánh mắt xuyên thấu qua làn khói đâm tới.

"Ta muốn biết cậu đến cùng có bao nhiêu bận, bận thế nào, bận đến người bên cạnh cậu chạy đến chỗ ta tố khổ." Trang Yến Đình phủi một ít bụi, chuỗi phật châu quý giá trên cổ tay chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Tiếng vang này phá tan sự yên tĩnh, Trang Tư Nùng trong lòng nhảy một cái, nhất thời khủng hoảng khó giải thích được.

"Ba, có ý gì? Người bên phía con thực sự không hiểu chuyện....Tại sao lại chạy tới quấy rầy ngài?"

Trang Yến Đình không nói lời nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng đều không liếc mắt nhìn hắn một cái. Nhưng Trang Tư Nùng lại sợ đến tê cả da đầu, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, rượu trong nháy mắt bốc hơi sạch sẽ, cả người hắn đều tỉnh hẳn.

Lại bởi vì điều này mà càng cảm thấy hoang mang, hắn gần đây cùng Thẩm Gia Chân liên lụy quá nhiều, thậm chí còn dựa vào danh nghĩa hợp tác cùng Thẩm Gia Chân tiếp xúc, cho nên hoang phế công việc, làm chậm tiến độ.

Sau đó, Trang Tư Nùng bắt đầu oán trách người trong công ty.

Rõ ràng làm việc dưới tay hắn, có bất mãn thì không nói thẳng, lại sau lưng chạy đến chỗ Trang Yến Đình tố khổ. Ngay sau đó, hắn liền sinh ra oán giận mấy năm như một, oán Trang Yến Đình nếu đã đem sự vụ công ty giao cho hắn, thì tại sao không dứt khoát ủy quyền toàn bộ?

Tuy rằng đó bất quá chỉ là một sản nghiệp bên trong rất nhiều sản nghiệp của Trang gia, không đáng để chú ý đến, nhưng tốt xấu gì bề ngoài cũng là cho hắn, không phải sao?

Trang Tư Nùng thấp giọng nói: "Con biết sai rồi."

Trang Yến Đình trầm mặc hồi lâu, mặc kệ Trang Tư Nùng, mạnh mẽ chấn nhiếp hắn một phen sau đó mới mở miệng, lại thông báo thêm rất nhiều công việc cho hắn.

Trang Tư Nùng nội tâm không ngừng kêu khổ, lại nghe Trang Yến Đình nói nhạt: "Đây chỉ là một phần nhỏ bên trong sản nghiệp của Trang gia."

Cho nên?

Trang Tư Nùng không hiểu lý do khiến y nói như vậy.

Trang Yến Đình: "Những sản nghiệp này sớm muộn cũng giao vào trong tay cậu. Một chuyện nhỏ của công ty đều xử lí không tốt, làm sao quản lí được toàn bộ Trang gia?"

Nghe vậy, Trang Tư Nùng sững sờ, lập tức liền rõ ràng Trang Yến Đình lần này là muốn ủy quyền thực sự, chẳng qua là hắn quá kém, không đạt được mức yêu cầu. Mà Trang Yến Đình cũng không từ bỏ, cũng không trách hắn, trái lại càng tín nhiệm hắn hơn, mài giũa hắn.

"Con thật sự biết sai rồi. Con sẽ mau chóng giải quyết những việc này, không khiến ngài phải thất vọng."

"Ừm." Trang Yến Đình cụp mắt, bên trong thần sắc lãnh đạm tựa hồ tiết lộ ra vẻ uể oải: "Đi làm đi."

Trang Tư Nùng trong lòng có một tia chua xót, nhấc chân muốn hướng trên lầu đi.

Không ngờ Trang Yến Đình lại gọi hắn: "Về công ty đi."

Trang Tư Nùng do dự: "....Con muốn nghỉ ngơi một đêm?"

Trang Yến Đình ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liền bắn tới.

Trang Tư Nùng sợ hết hồn, vội vội vã vã nói: "Con đây liền đến công ty."

"Chờ đã." Trang Yến Đình gọi hắn lại cũng nói: "Cậu đem Trình tẩu theo, để cho nàng chăm sóc cậu."

Trình tẩu là lão nhân ở nhà cũ, phi thường giỏi về chăm sóc người khác.

Trang Tư Nùng cảm giác được tình thương của cha mà Trang Yến Đình không bao giờ nói ra, hắn tràn ngập cảm động: "Cảm tạ....Ba."

Chờ người vừa đi, quản gia lại đây: "Ngày hôm nay Hà tiên sinh có hỏi qua ngày về cùng phương thức liên lạc của tiểu tiên sinh, tôi nói tiểu tiên sinh gần nhất thực sự rất bận, không có thời gian trở về."

Trang Yến Đình dụi tắt tàn thuốc, thật hài lòng câu trả lời của quản gia. Y đứng dậy nói: "Hắn lớn rồi, nên học cách đảm đương." Dừng một chút, còn nói: "Nam nhân không nên quá lưu luyến gia đình, hai ngày nữa nếu hắn trở về liền tìm lí do đuổi đi."

"......" Quản gia: "Đều nghe tiên sinh dặn dò."

6

Từng ngày từng ngày trôi qua, Hà Cảnh Tú cũng dần thích ứng với sinh hoạt ở nhà cũ.

Cậu sẽ không mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng hồi nhỏ bị phụ thân đánh, cũng quen căn phòng cùng mùi vị trên giường kia.

Một ngày ăn ba bữa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày, hoa viên phía ngoài cùng hoa trong nhà kính ở nhà cũ hết thảy đều quen thuộc cùng tiếp nhận.

Hà Cảnh Tú luôn luôn tùy ngộ nhi an(*).

(*) là một thành ngữ. Nó có nghĩa là bạn có thể cảm thấy thoải mái trong bất kì môi trường nào. Theo Baidu.

Cậu từng bị mắng là thố ti hoa, không dựa vào người khác liền sống không nổi. Nhưng thực tế là phàm có thể dựa vào, cậu ở nơi nào trải qua cũng đều thư thái.

Hà Cảnh Tú hiện tại không còn tránh né Trang Yến Đình, nhưng lại vẫn như cũ không dám làm càn.

Cậu coi Trang Yến Đình giống như phụ thân, là một loại tồn tại uy nghiêm giống như vậy, dù thế nào cũng không dám lỗ mãng.

Ngày hôm đó, Hà Cảnh Tú lại hỏi quản gia: "A Nùng ở nơi nào?"

Quản gia: "Công ty."

Hà Cảnh Tú: "Hắn lúc nào sẽ trở về?"

Quản gia: "Tiểu tiên sinh gần đây bận kế thừa gia nghiệp, tranh thủ không được thời gian. Hà tiên sinh, ngài đừng quấy rầy hắn."

Hà Cảnh Tú: "Dạ được."

Cậu bất quá cũng chỉ xuất phát từ một chút quan tâm bạc nhược mới hỏi một chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn gặp được Trang Tư Nùng.

Hà Cảnh Tú hỏi thêm mấy lần nữa cũng đều chỉ nhận được đáp án giống nhau, dần dần cậu liền không hỏi nữa.

Quản gia cùng đám người hầu một ngày lại một ngày, đem toàn bộ sinh hoạt và nghỉ ngơi đơn giản đến khô khan, của Hà Cảnh Tú nói lại cho Trang Yến Đình, người này cũng không chê tẻ nhạt, thời điểm nghe tuy không có biểu tình gì nhưng cũng không bảo dừng.

Chứng minh y thực ra là yêu thích nghe, hơn nữa còn nghe đến say sưa ngon lành.

Quản gia không hiểu, nhưng lại không trở ngại ông đoán được chút tâm tư vượt rào này của Trang Yến Đình đối với Hà Cảnh Tú.

7

Bên trong nhà kính trồng hoa còn có một căn phòng, giấu ở trong bụi hoa, chỉ có đi vào bên trong mới phát hiện.

Trong phòng này tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát cả tòa nhà cũ cùng với phong cảnh bên dưới ngọn núi, còn có thể phơi nắng được nữa. Trong phòng còn bố trí rất nhiều thiết bị hiện đại, sinh hoạt phi thường thuận tiện.

Trước đây phòng này có công dụng gì, Hà Cảnh Tú không biết nhưng bây giờ là phòng làm gốm của cậu.

Là quản gia chủ động tới tìm cậu thông báo, ông nói bên trong nhà kính có một căn phòng trước đây dùng để chứa tạp vật, để không cũng cảm thấy lãng phí. Vừa lúc Hà Cảnh Tú lại học làm gốm, liền thẳng thắn thu dọn thành phòng làm gốm cho cậu.

Hà Cảnh Tú tiến vào căn phòng kia vừa nhìn liền biết quản gia đang nói dối, căn phòng kia còn được đặt đệm mềm cùng với trà cụ. Tất cả đều là giá trị xa xỉ, còn có vết tích thường thường được sử dụng.

Cũng không phải là nơi để chứa tạp vật.

Nhưng cậu không nói gì, có người muốn cho cậu, cậu liền nhận, không có quyền lợi từ chối.

Một ngày, vừa vặn trời trong.

Hà Cảnh Tú ở bên trong phòng kính làm đồ gốm, trong phòng còn đang phát một bài nhạc mềm nhẹ, thuần khiết. Phía trước là dương quang xán lạn, phía sau lại tượng trưng cho mùa xuân cùng sinh cơ phồn hoa.

Mà cậu đang chăm chú chế tác đồ gốm, mái tóc hơi dài rũ xuống hai bên má.

Nắng ấm xuyên thấu thủy tinh, rơi vào trên làn da trắng như sứ của cậu. Tro bụi trong chùm sáng bay lên, như là tinh linh vui mừng khôn xiết bên trong chùm sáng.

Hà Cảnh Tú đôi môi khẽ mím, thỏa mãn nhìn đồ gốm mình vừa nặn xong, thời điểm muốn mang đi nung, vừa vặn nhìn thấy Trang Yến Đình đang ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà.

Cậu sợ đến mức tay run một cái, đồ gốm rớt xuống bẹp thành một đống bùn dính.

"Đáng tiếc."

Trang Yến Đình nói nhỏ một câu, nhưng trong giọng nói lại cực kì bình thản, cũng không có bao nhiêu đáng tiếc ý tứ.

Hà Cảnh Tú: "Trang lão tiên sinh...."

Trang Yến Đình gõ gõ bàn: "Lại đây ngồi."

Hà Cảnh Tú chuyển tới, ngồi đối diện y, hoảng hốt phát hiện Trang Yến Đình tiến tới, gần tới mức có thể cách một lớp kính mắt mỏng nhìn thấy hình chiếu rõ ràng của bản thân trong mắt y.

"Tôi rất già?"

Hà Cảnh Tú nuốt nước miếng, liền vội vàng lắc đầu: "Không già."

Xác thực không già.

Cậu không biết số tuổi của Trang Yến Đình, đại khái là bốn mươi mấy, nhưng nhìn qua chỉ cảm thấy y khoảng ba mươi mấy tuổi. Tuổi trẻ, hơn nữa khí chất che đậy dung mạo, tuy rằng y trưởng thành cũng không kém.

"Vậy tại sao luôn gọi tôi lão tiên sinh?"

Hà Cảnh Tú mờ mịt nói: "Vì tôn kính ngài."

Chẳng lẽ không đúng sao? Liên quan tới chênh lệch bối phận, dùng tôn xưng là lễ nghi cơ bản.

"Cậu đem tôi gọi già rồi."

"Xin lỗi." Hà Cảnh Tú dừng một chút, dò hỏi giống như thương lượng: "Vậy tôi gọi ngài....Tiên sinh?"

"Ừm." Trang Yến Đình rất nhanh liền đáp lại cậu.

Hà Cảnh Tú cảm thấy quái quái, thật giống như Trang tiên sinh không thể chờ đợi được nữa vậy. Chỉ thấy dáng dấp nhàn nhã của y, cũng không giống như đang quan tâm tới tuổi tác, có thể là cậu ngầm hiểu sai rồi đi.

Trang Yến Đình: "Biết pha trà sao?"

"Biết."

Hà Cảnh Tú pha được một tay trà ngon, vì nếu tư thế phạm sai sẽ phải chịu đòn. Cứ như vậy, huấn luyện ra kĩ năng pha trà có thể so với trà sư thành danh, động tác nước chảy mây trôi, phong lưu thoải mái. Hơn nữa, người cũng là một mỹ nhân, pha trà cũng biến thành một loại chuyện đẹp hiếm thấy vui tai vui mắt.

Buổi chiều này, Hà Cảnh Tú liền pha một lần trà cho Trang Yến Đình, còn lại tất cả đều là Trang Yến Đình chăm sóc cậu.

Chờ cậu trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên phản ứng lại, Trang tiên sinh làm thế nào xuất hiện ở nơi đó? Thật giống như cũng không bài xích cậu, có lẽ còn có chút yêu thích đi.

Hà Cảnh Tú nghĩ, có thể là công phu pha trà của cậu quá tốt, được Trang tiên sinh yêu thích.

Cậu ngược lại cũng không nghĩ tới lúc xế chiều, vẫn luôn là Trang Yến Đình thay cậu lấy một chút canh bổ than thể, còn pha trà cho cậu, còn thay cậu thêm bùn vào trong thùng đựng dụng cụ cắt gọt.

Tình huống thực tế rõ ràng là ngược lại, cậu mới là người được hầu hạ, được chăm sóc.

8

Ngày nào đó, vừa phải đối phó tình nhân so với việc Trang Yến Đình ném tới một đống sự vụ còn bận rộn hơn, khiến Trang Tư Nùng mệt đến mức sắp tê liệt.

Hắn giờ khắc này cực kì tưởng niệm Hà Cảnh Tú ôn hòa bình tĩnh luôn đợi ở bên cạnh hắn, vì vậy đêm nay hắn kéo thân thể uể oải trở về, lại bị ngăn ở ngoài cửa sắt.

Trang Tư Nùng bối rối trong nháy mắt, lập tức giận tím mặt: "Tất cả đều không muốn làm nữa? Ai cho các người ngăn cản tôi? Có biết tôi là ai không?!"

Bên trong bộ đàm ở cửa sắt truyền đến tiếng quản gia lạnh lùng trả lời: "Tiểu tiên sinh, nhà cũ có giới nghiêm, quá tám giờ đều không mở cửa."

Trang Tư Nùng cảm thấy thực hoang đường: "Ai lập giới nghiêm? Nhà cũ thời điểm nào thì có giới nghiêm?"

Quản gia: "Tiên sinh nửa tháng trước lập."

Trang Tư Nùng: "....."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Trang về nhà liền bị lí do kì quái đuổi ra ngoài.

Lão Trang (thâm trầm): Người trẻ tuổi phải họccách trưởng thành.