Yêu Đương Cùng Người Lạ

Quyển 1 - Chương 14: Già đi, chết đi, trở thành bù nhìn



Tôi có dự cảm không lành. Hắn cầm điện thoại của tôi nhảy vài cái, nháy mắt đã đứng trên nóc một căn nhà đổ nát bên cạnh, rồi lại tung mình nhảy lên một cái xà nhà, thoăn thoắt trèo lên cao hơn, độ cao phải gần chục mét. Đứng trên xà nhà cao nhất, hắn từng bước đi về phía trung tâm của ngôi nhà, gạch ngói đã rơi vỡ gần hết.

Nhìn hắn như vậy khiến Dương Nghị mong manh phải hét lên sợ hãi: “Trời má ơi, gã nghĩ mình là siêu anh hùng hả? Hay là Kungfu như Hoàng Phi Hồng?”

Lan Tuyết bước tới, che miệng hắn lại: “Đừng có la, tiếng cậu lớn quá, cẩn thận âm thanh lớn vậy lỡ té rồi sao.”

Dương Nghị có vẻ không vui, nói: “Chỉ cần run tay một cái là ngã mất. Thôi đừng ngã, mất công trả tiền bệnh viện.”

Tôi hiện giờ rất lo lắng, hắn đang bước đi ở độ cao khoảng mười mét. Hắn thật sự thấy nó nhẹ nhàng sao? Lỡ hắn ngã xuống rồi sao? Nhưng nghĩ lại hình như tôi đang quan tâm tới hắn quá nhiều. Cũng như nụ hôn đó, tôi quan tâm, nhưng hắn dường như hoàn toàn không hề để tâm.

Đứng ở dưới nhìn lên, những bước đi của hắn vô cùng ổn định, uyển chuyển nhưng vô cùng vững chãi, giống như hắn đang bước đi trên mặt đất bằng.

Trong lúc chúng tôi đều đang lo lắng, thì tiếng của hắn từ trên cao vọng xuống:

“Làm sao mở khóa điện thoại?"

Lan Tuyết nói: “Hắn chụp ảnh bằng điện thoại di động trước, rồi gửi cho Dương Nghị bằng bluetooth, như vậy, hắn sẽ biết số điện thoại của mình.”

Tôi hét với lên trên: “Cửu cung phi tinh!” Điều này, hắn chắc chắn có thể hiểu được.

Nói một cách đơn giản, cửu cung phi tinh là một mô hình thường được sử dụng trong siêu hình học.

Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, Tả Phụ, Hữu Bật, nghiên cứu sự chuyển động của chín ngôi sao này, vận dụng vào Lạc Thư để tính toán. Đây cũng chính là cơ bản của kỳ môn độn giáp, hắn ắt hiểu rõ. Tôi thấy hắn có thể vẽ bùa, nên chắc chắn sẽ hiểu.

Canh Bộ (罡步) có liên quan tới cửu tinh phi phục (九星飞伏), chuyện này rất đơn giản.

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ thì hắn đã chụp xung quanh thành một bức ảnh panorama, và dưới ánh nhìn vẫn còn ngạc nhiên của chúng tôi, hắn đã tung người nhảy khỏi xà nhà và tiếp đất trong một tư thế vô cùng s-o-á-i

Trước sự ngạc nhiên của Lan Tuyết, hắn đưa điện thoại cho tôi. Tôi cũng đang trong trạng thái vô cùng ngạc nhiên khi hắn có thể nhảy từ độ cao đó xuống với tư thế đẹp tới vậy.

“Cửu cung phi tinh của cô chưa chuẩn.” Hắn đứng trước mặt tôi, nhìn một cái rồi đưa trả điện thoại.

Tôi lúc này mới định thần lại, cầm điện thoại lên, có chút ngượng ngùng nói: "Dòng điện thoại này khi thiết lập, không thể đưa về giữa, nếu đầy chín ô thì mở khóa hình kết thúc."

“Không cần giải thích với tôi, cô nhìn xem có dùng được không.”

Dương Nghị nghiêng người trước mặt tôi, nhìn tấm ảnh trên màn hình nói: “Không dùng được, người xài đèn dầu chụp ảnh giỏi ghê.”

Tôi bĩu môi, có chút không vui nói: "Không phải thi chụp ảnh mà, chỉ cần nhìn rõ bố cục ngôi nhà là được rồi."

Đến lần chụp thứ ba mọi chuyện đã trở nên rất đơn giản.

Sau khi có ba bức ảnh về bố cục thì trời đã gần tối, nên chúng tôi quyết định rời khỏi nơi này. Vì nơi này có nhiều thứ kỳ lạ, nên tôi nghĩ chúng tôi nên quay trở ra bìa làng và cắm trại, mặc dù nơi đó sẽ gần đám bù nhìn rơm hơn, nhưng xung quanh tương đối thoáng đãng, việc bỏ chạy cũng sẽ dễ hơn.

Chúng tôi đã đi sâu vào trong làng để chụp ảnh, nên giờ lại đi bộ ra ngoài, gã mặt lạnh lại lạnh lùng dẫn đường, chúng tôi đi ngay sau lưng hắn.

Trời càng lúc càng tối. Con đường trong làng rất hẹp, chúng tôi lại đi ngang qua khoảng sân nhỏ tối qua, trong sân, hai ông lão vẫn đang đánh cờ, cảnh tượng y hệt tối hôm qua.

Hôm qua, tôi chỉ thấy khu nhà này có chút không bình thường, nhưng giờ lại biết những người này có thể là chính chúng tôi bị mắc kẹt nơi này, cảm giác sợ hãi kinh khiếp càng trở nên đáng sợ hơn.

Lúc đi ngang qua khoảng sân nhỏ, chúng tôi khong nói chuyện, cắm cúi đi theo người phía trước.

Nhưng tôi là người đi cuối cùng, không thể không quay đầu nhìn lại.

Trước cổng, một bà lão đang dựa vào khung cửa, khuôn miệng móm nói: “Sao cô lại muốn rời nơi đây đi? Đã lâu lắm rồi không có người từ bên ngoài tới đây, bao giờ cô quay lại? cô sẽ quay lại chứ? Hay cứ ở đây đi.”

Tôi dừng lại nhìn bà ta: “Bà ơi, còn bà thì sao? Tại sao bà lại ở đây?”

“Ta sao?! Ta đã ở đây từ khi còn rất nhỏ. Ta cũng không còn nhớ rõ nữa, ta ở đây từ bé, cứ ở thế mãi thôi.”

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng tôi vẫn có chút bất ngờ. Bà ấy không phải người ở đây, mà cũng như chúng tôi, những người từ bên ngoài đến khi vẫn còn nhỏ, và… chúng tôi không bao giờ có thể ra ngoài nữa. Đam Mỹ Cổ Đại

Bà cụ nói tiếp: “Già mất rồi, ta không còn nhớ rõ nữa, nhưng ta nhớ trước đây ta có tên là Biên Bức – Con Dơi, không biết sao nữa, dơi, dơi, làng này làm gì có dơi…”

Dơi?! Tôi há hốc miệng.

Tên tôi là Lý Phúc Phúc, 李福福 (Lǐfúfú) cũng có nghĩa là Con Dơi -蝙蝠 – biānfú

Trong bát tự của tôi có Giáp Mộc, trong kỳ môn độn giáp chính là Thiên Phúc.

Tôi nghe mẹ kể, hồi tôi một tuổi ông tôi còn làm cho tôi một lệnh bài hình con dơi bằng gỗ gụ.

Tôi nhìn bà già trước mặt, bà ấy chính là tôi!

Ngày hôm qua, những người già đó nói “服饭菜 – Fu Fan Cai – Nghe giống như Phục Vụ Cơm Nước nhưng thực ra chữ Fu đó không phải là phục vụ, mà là Phúc trong tên tôi, Lý Phúc Phúc. Nếu nhu cha mẹ tôi cũng vào thôn này, thời gian trong thôn là một mớ hỗn độn thế này, và bị Kỳ môn độn giáo chi phối, vậy chẳng lẽ cha mẹ tôi cũng ở trong thôn này, hơn nữa đã già rồi, đã chết sao?

"Vậy, có người già nào khác trong làng, rất già, có thể đã... đi không?"

Bà già nhìn ra cổng thôn: “Đúng vậy, bọn họ lớn tuổi lắm, lần đầu tôi ta đây hình như có người, bọn họ còn chào đón mà.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Tôi lo lắng hét lên. Hôm qua, tôi không rõ về mối quan hệ của những người già này, điều này khiến tôi mất đi cơ hội tốt nhất để hỏi họ.

“Phúc!” Lan Tuyết ở phía trước hô to, “Đừng để tụt lại phía sau.” Nó thậm chí còn quay lại và kéo tôi để đuổi kịp những người phía trước.

Bà già lẩm bẩm rất nhỏ: “Ta già rồi, ta sẽ rời đi, một mình ta rời đi, ta trở thành bù nhìn, ta rời đi..."

Bà ấy vẫn còn nói gì đó sau đó nhưng tôi không thể nghe thấy. Trong lòng tôi đang hết sức rối bời. Ba mẹ tôi có phải là người đã chào đón họ khi họ mới tới không? Bà lão đó là không nhận ra cha mẹ mình, hay bà nhận ra nhưng đã quên mất những gì đã xảy ra trong quá khứ?!

Tôi bước nhanh hơn, tôi muốn ra ngoài xem, tôi muốn xem mấy con bù nhìn đó. Có lẽ, những con bù nhìn đó thực sự có cha mẹ của tôi!

Lúc đầu tôi chỉ bước đi nhanh, sau đó chạy, vượt qua Lan Tuyết và Dương Nghị, và cuối cùng vượt qua người đàn ông mặt lạnh và ngọn đèn dầu của anh ta.

Tôi dùng chiếc đèn pin nhỏ soi lên con đường đá và bức tường gạch xanh, rồi chạy về phía bãi đất hoang bên ngoài. Tôi có thể nghe thấy họ gọi tôi sau lưng, nhưng tôi không thể dừng lại.

Tôi lao ra khỏi làng và đứng trước những con bù nhìn ở cổng làng, đèn pin của tôi chiếu vào đám bù nhìn. Một con bù nhìn nồng nặc mùi máu. Tôi không biết làm sao để phân biệt họ với nhau. Tôi không có nhà lúc bố mẹ rời đi, nên tôi không biết họ mặc quần áo thế nào.

Ánh đèn pin của tôi soi vào khuôn mặt gỗ của đám bù nhìn, vẻ mặt họ không hề có vẻ bình yên mà chỉ có sự đau đớn, như thể đều đang vật vã trước khi chết.

Tôi không thể giúp bọn họ, tôi không thể phân biệt họ với nhau. Tôi chỉ biết hét thật to: "Ba, mẹ". Tôi chộp lấy một con bù nhìn và hét vào mặt nó: "Ba? Mẹ? Có phải là ba mẹ tôi đấy không?" Tôi lao đến con bù nhìn thứ hai và hét lên một lần nữa: "Có phải là ba mẹ tôi không? Ba mẹ tôi đến ngôi làng này, nhưng họ đã biến mất. Có phải là ba mẹ tôi không?"

Tôi lao đến con bù nhìn thứ ba: "Mẹ? Mẹ?"

Tôi vừa xem vừa la hét từng người một, hy vọng lũ bù nhìn đó có thể cho tôi manh mối nào đó. Nhưng không, chúng vẫn là những con bù nhìn, vẫn đứng trong gió đêm, thỉnh thoảng xào xạc.

Lan Tuyết bước tới cạnh tôi: “Phúc, đừng làm thế. Mọi người có thể hiểu cảm giác của mày, nhưng mà những thứ này, những con bù nhìn này... bị ma ám..."

“Là ba mẹ tao bị biến thành vậy đó, ba mẹ tao ở bên trong đó! Lan Tuyết à, giúp tao tìm ba mẹ đi, tao đi xa tới tận đây chỉ để tìm ba mẹ tao thôi mà!”

Lan Tuyết đi theo tôi, nói: “Lý Phúc Phúc! Mày không được như vậy!”

“Ba mẹ tao, là ba mẹ tao đã chết và biến thành bù nhìn!” Tôi quay lại hét vào mặt nó, rồi lại quay sang con bù nhìn và nói với con bù nhìn, "Có phải là ba mẹ của tôi không? Có phải ngươi đã từng có một cô con gái tên là Phúc Phúc? " Tôi lao đến con bù nhìn tiếp theo và hét vào mặt nó: "Nói đi! Ông có phải là bamẹ tôi không?"

Tôi sắp ngã quỵ mất. Đúng lúc này, một lực tay mạnh mẽ kéo tôi lên, tôi giãy giụa thì hắn ôm tôi vào trong ngực. Tôi dần bình tĩnh lại trong vòng tay của hắn.



Chương 15

Người đàn ông khiến tôi quan tâm

Giọng nói của gã mặt lạnh từ trên đỉnh đầu tôi vang lên: “Cô đã có thể tự tát mình để bình tĩnh thì tại sao bây giờ lại bồn chồn tới vậy?”

Tôi choáng váng.

Tôi không ngờ hắn lại ôm tôi như vậy.

Chúng tôi vẫn nên là người xa lạ.

Đến cả hai nụ hôn đầu của chúng tôi cũng là tình cờ. Tại sao hắn lại ôm tôi thế này? Toàn thân tôi như hóa đá, không vùng vẫy được, không cử do động được. Chỉ im lặng nằm yên trong vòng tay của hắn, nghiêng đầu, chớp mắt nhìn con bù nhìn bên kia.

Con bù nhìn trước mặt tôi dường như đang khóc. Tôi chớp mắt, nhìn kỹ lại.

Ánh sáng lờ mờ nên tôi không thể chắc chắn. Tôi vẫn còn đang hóa đá, toàn thân trống rỗng, bị hắn ôm như vậy tôi cũng không thể vùng ra mà đi tới trước con bù nhìn mà nhìn được.

Tôi còn đang cố gắng nhìn kỹ hơn để xem đó có phải là nước mắt đang chảy trên khuôn mặt gỗ của bù nhìn không thì đột nhiên khuôn mặt của Lan Tuyết chắn trước mặt tôi.

“Lý Phúc Phúc, cậu tính dọa chết bọn tôi sao? Còn nữa, hai người ôm đủ chưa? Buông ra!”

Sức trên tay hắn lỏng ra, tôi bị Lan Tuyết kéo ra, mắng tôi: “Mọi người biết mày muốn tìm ba mẹ nhưng mà đâu phải mày biết ở đây rất kỳ quái. Mày như vậy… tự nhiên hét lên với rất nhiều… bù nhìn sống, mày… tất cả chúng ta đều sợ hãi. Phúc, mày nói đi, ý mày là, nếu chúng ta không thể ra ngoài, thì chúng ta sẽ già đi ở đây, rồi trở thành bù nhìn hay sao? Nên, những con bù nhìn này thật ra là người sống, chúng chảy máu…”

“Thôi nào!” Tôi ngắt lời. “Đừng nghĩ về việc đó! Đây… chỉ là suy nghĩ của riêng tao mà thôi. Bù nhìn chỉ là bù nhin. Nếu mày nghĩ nó còn sống thì đi chặt đầu một con xem có chảy máu không.”

Tôi nghĩ mình đã có thể bình tĩnh lại rồi, và cũng đã nhận ra việc mình vừa làm là nguy hiểm thế nào, không phải là với đám bù nhìn mà là với chính bản thân chúng tôi. Bây giờ, tôi muốn tạo niềm tin cho mọi người rằng chúng tôi sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.

Sức mạnh của lời khẳng định này phải là 100%.

Trong cuốn sách của ông nội mà tôi đọc được, môi trường sẽ ảnh hưởng tới con người, nhưng chính bản thân con người cũng ảnh hưởng lại môi trường. Nếu chúng ta không có lòng tin vào chính bản thân mình, thì chúng tôi sẽ già đi, và chết ở nơi đây, và chúng tôi sẽ thực sự không thể thoát ra được.

Tôi đi tới chỗ đám ba lô: “Làm gì vậy? Chúng ta không còn mì ăn liền sao? À, mà có cả cánh gà cay nè. Đi nấu ăn đi! Dương Nghị, có ảnh 3D rồi, tối nay tới phiên mày đó.”

Dương Nghị cười tủm tỉm: “Không sao, ăn no rồi tao làm cho.”

Tôi bước tới cùng Lan Tuyết dựng lều, trong lúc đó thì Dương Nghị nấu mì.

Bên kia, gã mặt lạnh vẫn đang đứng trước đám bù nhìn. Hắn cắm một nén nhang lên mỗi con bù nhìn, xem lại lá bùa vàng đã dán, rồi buộc chỉ đỏ lên.

Tôi không biết hắn làm gì, chỉ cảm thấy hắn không muốn những thứ này bị lộ ra ngoài. Mọi thứ đều do người sống thay đổi! Tôi không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Ban nãy, cũng coi như là người ta đã giúp tôi, dù phương pháp không tốt lắm nhưng vẫn hữu ích. Hai lần trước cũng là ngoài ý muốn, nhưng cũng không nên keo kiệt. Tôi bưng mì gói và cánh gà cay của Dương Nghị đi tới.

“Này! Công tử mặt lạnh ngốc, muốn ăn gì không? Hình như hai hôm nay anh không ăn gì.”

Ngày đầu tiên gặp hắn, chúng tôi ăn cà tím xào trong làng, hắn không ăn gì cả, cả ngày cũng chẳng ăn gì. Trên người hắn chỉ có một chiếc túi nhỏ, nhưng hình như chỉ có trang bị này kia, không có chỗ để đồ ăn.

Hắn quay sang nhìn tôi không nói lời nào.

Tôi cười nói: “Đừng để tâm, ban nãy cảm ơn anh, thật ra anh chỉ cần tát tôi một cái là tôi có thể bình tĩnh lại.”

“Cô hay ngốc vậy sao hả? Để người ta tát em, hoặc tự tát bản thân mình hả?”

Nụ cười trên mặt tôi tan biến. Người nay sao độc miệng vậy chứ, thoi, thà cứ câm đi còn hơn. Nhưng tôi từ từ thở ra, cố gắng không nổi giận. Có vẻ như hắn rất mạnh, hôm nay còn trèo lên nóc nhà giúp chúng tôi chụp ảnh.

“Ăn mì gói đi này, chúng tôi vẫn còn. Chúng tôi mang theo cũng khá nhiều, để mang được vậy chúng tôi toàn mua mì gói chứ không mua mì ly đó. Phải nấu mỗi lần ăn, rồi mang cả bát đũa.”

Hắn nhìn tôi, vài giây sau nói: “Cô hiểu Cửu Cung Phi Tinh, nhưng Tịch Cốc thì sao?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là… mông ư? Chuyện gì mà mông? Sau đó, tôi nghĩ lại, kết hợp với tình hình hiện tại, tôi nhận ra hắn nói là Tịch cốc.

Mông: Pìgu – Tịch cốc: Bìgǔ

“À, tịch cốc, anh là đạo sĩ thật à?”

“Còn cô? Học ở đâu?”

“Tôi không có học, hồi bé tò mò đọc ít sách cổ trong nhà thôi, cũng không có lợi hại gì, chỉ xem xem thôi, nhiều thứ tôi cũng không hiểu.”

“Hiện giờ ai là người đứng đầu Nhà cô?”

Tôi nghe nói vậy thì có cảm giác, thật tuyệt, có lẽ tôi sắp moi được mí mật của ngôi làng từ hắn chăng? Ở đây thời gian hỗn loạn, con người không hóa thành tro bụi sau khi chét, có lẽ hắn sẽ có cách biến bố mẹ tôi trở lại từ bù nhìn chăng?

Tôi cầm bát mì, mỉm cười ngồi trên tảng đá, vừa ăn mì, vừa nhìn hắn phân loại mất lá bùa.

“Trong nhà tôi, mẹ là người đứng đầu, cha tôi là một người cuồng vợ, mẹ bảo làm gì cũng làm. Cha tôi thực hiện tất cả mọi chỉ đạo, dù là việc lớn trong nhà như mua nhà, trang trí nhà, hay việc nhỏ như mua rau, rửa chén.

Hắn ngừng lại, đứng đó nhìn tôi, tay vẫn cầm sợi chỉ đỏ định cột lên đám bù nhìn. Tôi nói tiếp: “Đôi khi, tôi cũng được quyết định đó. Ba tôi hay nói ba là người đàn ông khốn khổ nhất trên đời này, hồi bé thì nghe lời mẹ, lớn nghe lời vợ, tới già thì nghe lời con gái.”

Vừa ăn mì, tôi vừa nhìn hắn. Tôi đã kể hết mọi chuyện cho hắn nghe như một người bạn thân, vậy mà hắn vẫn nhìn tôi lạnh lùng vô cảm, như thể muốn đóng băng hết mọi thứ xung quanh.

“Anh… sao anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi quấy rầy anh… buộc mấy con bù nhìn đó sao? Anh lợi hại như vậy, có cách nào biến mấy con bù nhìn đó trở lại không? Hay là… anh cho tôi biết con nào là ba mẹ tôi được không?”

Hắn nhìn đi chỗ khác, rồi lại tiếp tục quay lại buộc chỉ đỏ vào con bù nhìn ban nãy bị tôi lắc.

Con bù nhìn có vẻ bị tổn thương khá nặng sau khi bị tôi lắc. Trời cũng đã tối, hắn chỉ thắp sáng một ngọn đèn dầu để soi sáng. Ngọn đèn dầu rất nhỏ, chiếu sáng được một khu vực rất nhỏ. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là một con bù nhìn sắp rơi mất đầu, vẻ mặt đau đớn, vặn vẹo một cách kỳ lạ. Ngọn đèn dầu chiếu vào khiến cho khuôn mặt gỗ của nó càng có vẻ kỳ quái.

Hắn dùng chỉ đỏ buộc cái đầu con bù nhìn, cố định lại.

Tôi tò mò hỏi: “À, nếu ban nãy tôi lắc mạnh quá phải chăng đầu nó sẽ thật sự rơi ra?”

"Phải."

"Nó sẽ luôn chảy máu chứ?"

“Ừ”

Tôi nuốt nước bọt, may mà lúc nãy hắn đã ôm tôi lại, không để tôi làm như thế. Hoặc là… Tôi hạ giọng: “Nếu như đây là ba mẹ tôi, ban nãy… nếu tôi lắc rơi đầu xuống, vậy… chẳng lẽ là tôi... giết ba mẹ sao?"

Hắn thắt gút sợi chỉ đỏ, thắp nhang rồi nói: “Chuyện nhà cô không phải do mẹ cô quyết định đâu.”

Tôi hoang mang, sao hắn lại đổi chủ đề nữa rồi?

Dương Nghị đằng kia đang bắt đầu làm việc với máy tính bảng của mình. Thằng nhóc ấy nói rõ to: “Phúc Phúc, hay mày bán thân luôn đi, rồi mình về luôn khỏi phải suy nghĩ.”

Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng. “Đừng có nói nhảm, làm việc của mày đi.”

Tôi nhìn gã mặt lạnh đang cắm nhang.

Đến thời điểm này, hắn đã cho tôi quá nhiều lần đầu tiên. Nói là tôi không cảm thấy gì đặc biệt với hắn thì không đúng. Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về hắn! Hay nói một cách khác, người đàn ông này đã khơi dậy được sự quan tâm của tôi.