Yêu Đương Cùng Người Lạ

Quyển 1 - Chương 7: Phát hiện quỷ dị



Tôi lao vào căn nhà nhỏ, trong lòng đầy hoài nghi. Đó chỉ đơn giản là một gian bếp, và không có ai ở trong đó.

Tôi vẫn không bỏ cuộc, quay người sang căn phòng bên cạnh. Khu vườn không lớn, nên tôi đi rất nhanh. Không có ai! Nơi này chỉ có bốn người già này, không có bất cứ ai khác. Không có ba tôi, cũng chẳng có mẹ, thậm chí còn không có hành lý, không có bất cứ dấu vết nào của họ.

Tôi đã phải cố gắng hết sức lần theo manh mối để tới tận đây, và nhận ra mọi thứ đã sai ngay từ đầu. Ba mẹ tôi hoàn toàn không có ở đây!

Tôi lê đôi chân ra khỏi căn nhà, mũi tôi cay xè, tôi muốn khóc!

Bao ngày qua tôi đã nhịn khóc, kể từ khi biết rằng ba mẹ mất tích. Giờ đây, bao nhiêu hy vọng của tôi đã hóa thành nỗi thất vọng lớn lao, lớp vỏ bọc mạnh mẽ của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi vẫn không khóc, lê bước ra khỏi khoảng sân.

Trước cổng, người đàn ông lạnh lùng đứng đó nhìn tôi. Hai chân tôi bỗng mềm nhũn như không còn sức lực. Hắn lao tới, ôm lấy tôi, giữ cho tôi không ngã quỳ xuống đất.

Hắn ôm tôi rất chặt. Vì hắn cao hơn tôi nhiều, nên đầu tôi dựa vào ngực hắn, xung quanh chỉ còn tiếng nhịp tim mạnh mẽ của hắn mà tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Chà, có lẽ do tôi đã giả vờ mạnh mẽ quá lâu, nên hậu quả là tôi bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là mùi thơm, mùi cà tím xào thơm nức mũi khiến tôi tỉnh ngay lập tức. Đừng cười tôi, bạn cứ thử hai ngày không có dầu, không nước xem, món cà tím xào này dù không có thịt cũng thành món ăn ngon nhất thế giới.

Tôi ngồi dậy, dưới lưng là chiếc giường mỏng manh bằng tre đặt trong phòng khách của ngôi nhà xây bằng gạch lam cũ kỹ. Nhìn chiếc giường có vẻ đã rất cũ nên tôi không dám cử động mạnh, chỉ sợ mình lắc thêm vài cái chiếc giường sẽ gãy mất.

Tôi thận trọng bước xuống giường, bên ngoài nhìn thật hài hòa. Trong mảnh sân nhỏ, dưới ngọn đèn khi tỏ khi mờ, có một chiếc bàn tròn bày 4 món ăn, món nào nhìn cũng ngon mắt.

Có 8 người đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, 4 người già, 2 nam và 2 nữ. Người trẻ tuổi là Lam Ninh, Lan Tuyết, Dương Nghị và người đàn ông lạ mặt kia. Nhắc mới nhớ, trước khi tôi ngất đi, là hắn ta đã ôm lấy tôi, không biết tôi được bế kiểu bế công chúa hay vác lên vai vứt lên giường nữa.

Nhìn Lam Ninh, Dương Nghị và Lan Tuyết kìa, trên mặt là nụ cười toe toét, dường như bị đám đồ ăn trên mặt bàn chinh phục.

Người đàn ông lạnh lùng là người đầu tiên để ý tới sự xuất hiện của tôi, hắn thấy tôi đứng ở cửa phòng và vẫn không lên tiếng. Nếu lúc trước không nghe hắn nói thì tôi sẽ tin rằng hắn bị câm.

Mặt tôi nóng bừng vì việc được ôm trước khi ngất xỉu. Tôi gãi đầu bước tới: "Này!" Mọi người nghe thấy thì quay sang nhìn tôi, từng người một lên tiếng.

"Phúc Phúc, tỉnh rồi, qua đây ăn nào, cà tím nè, món mày thích đó!" Lan Tuyết nói.

"Qua đây ngồi cạnh tôi này, tôi có để ghế cho em." Lam Ninh lên tiếng.

Dương Nghị thì khóc lóc kiểu: "Phúc, mày tỉnh rồi, tao còn tưởng là mày..."

Thôi bỏ đi, bảo nó chảy nước mắt thì chi bằng nhớ lại cảnh nó ban nãy đang chảy nước miếng trước đám đồ ăn, ánh mắt của nó không khác gì lúc ngắm gái đẹp nhảy nhót. Hồi học cấp ba, nó lén xem clip trong giờ học bị giáo viên bắt gặp, lúc đó, nước miếng nó cũng nhễu nhão như thế này.

"Bộ nghĩ là tao chết rồi hả?" Tôi tức giận nói, ngồi xuống. Một bà lão đặt chiếc bát sứt mẻ xuống trước mặt tôi. Trong văn hóa của chúng ta, việc dùng bát mẻ có ý nghĩa khá đặc biệt, tôi liếc nhìn chỗ mẻ trên bát, bà lão có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của tôi nên nói: "Ta biết, dùng chén mẻ đãi khách, nhưng ở đây chỉ có bốn người già chúng ta, ngày thường cũng chỉ dùng có bốn cái bát, hôm nay cũng phải tìm lâu lắm mới tìm ra đám chén bát này."

Nghĩ đến những người già sống nơi đây neo đơn và đáng thương biết bao, tôi vội cười nói: "Con cảm ơn bà ạ! Không sao đâu bà ơi, tụi con mấy hôm nay đã không được ăn uống đàng hoàng rồi."

Tôi vừa dứt lời, gã mặt lạnh khoanh tay lại, hắn ngồi đối diện với bàn đồ ăn, dường như không có ý định ăn uống gì cả.

Tôi cũng nhìn lại hắn. Sợ gì chứ? Xét về lực lượng, chúng tôi có 4 người, không thua kém. Còn nữa, ban nãy tôi còn hôn hắn cơ mà, dù sao thì, cũng là lợi dụng thôi, nên tôi sợ gì chứ.

Hắn lên tiếng, giọng nghe cũng khá hay: "Dù sao đời này cũng không thoát ra được, thì cái bát mẻ cho tử tù thôi mà, có gì đâu!"

Lam Ninh là người phản ứng nhanh nhất. Hắn đặt chiếc bát mẻ trên tay xuống, tiếng bát va vào đĩa đồ ăn trên mặt bàn kêu lên khá lớn. Hắn nói: "Nói gì vậy?"

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, cầm chén lên, cắn một miếng cà tím, tức giận hỏi: "Tại sao anh nói chúng tôi không thể ra ngoài?"

Hắn thờ ơ nhìn tôi, như thể phần trí nhớ về nụ hôn với tôi đã bị rơi mất. Suy nghĩ này khiến trong lòng tôi có chút nhộn nhạo, nụ hôn đó sao có thể quên nhanh vậy, hắn mất trí nhớ chọn lọc, vậy tôi cũng sẽ quên có chọn lọc.

Tôi bực mình, vung đũa hét lên: "Ăn đi! Ăn đi! Đừng có nghe hắn nói nhảm."

Lam Ninh nhìn chúng tôi ăn cơm, rồi hắn ta cũng làm theo. Trong bữa ăn, tôi cũng hỏi bốn người già xem có ai ở đây không, tôi bảo rằng chúng tôi tới để tìm kiếm người có tài năng này nọ.

Bốn người nói với tôi rằng trong làng chỉ còn bốn người bọn họ, những người khác đi đâu thì bọn họ già quá rồi, không nhớ nổi. Không đi ra ngoài làm việc thì chắc cũng tìm cơ hội phát triển gì đó, làng này đã rất lâu rồi chẳng còn ai khác.

Nghe bọn họ nói vậy, tôi cau mày. Thật sự quá nhiều điểm kỳ quái, từ từ tìm hiểu sau vậy.

Một cụ già lên tiếng: "Ta đã dọn phòng rồi, phòng đầu tiên bên trái có hai tấm trải giường, mấy đứa cứ kéo cái chõng tre ở phòng khách vào mà ngủ đi."

"Bọn con không ở lại đây!"

“Chúng ta không ở lại đây!"

Tôi và gã mặt lạnh lên tiếng cùng lúc.

Nói xong, cả hai liếc nhìn nhau, Lan Tuyết cũng tò mò nhìn hai chúng tôi.

Dương Nghị thì tru lên: "Tao cần sạc điện thoại đó! Sao không được ở lại chứ?" Hắn ta là loại người không thể sống nếu không có điện thoại di động.

Lam Ninh cũng phụ họa: "Nước tắm nữa, hai hôm nay không được tắm rồi!"

Dương Nghị nói tiếp: "Trời ơi, người tao như đang trồng nấm rồi!"

Chu Lan Tuyết cố ý nói bằng giọng nũng nịu: "Tôi và Phúc Phúc, hai đứa con gái không nói gì thì thôi! Hai người bảo rằng hai người muốn cho chúng tôi thấy đàn ông là thế nào mà, phải như hai người cơ mà."

Mọi người quay sang cà khịa nhau, tôi vẫn nói: "Chúng ta sẽ không ở lại đây!"

Lúc tôi nói chuyện với mọi người, liên tục nhấn mạnh việc này, tôi thấy gã mặt lạnh kia cong môi, nhìn tôi, không hiểu ý của hắn là thế nào.

Cuối cùng, chúng tôi đi đến thỏa hiệp. Dương Nghị sẽ sạc điện thoại và máy tính bảng, chúng tôi lần lượt đi tắm, sau đó sẽ ra ngoài thôn để cắm trại, không ngủ lại trong làng này.

Ông già chỉ biết thở dài khi nghe chúng tôi quyết định, ông nói: “Lâu lắm rồi không có ai đến đây”.

Ngôi làng này rất nhỏ, và ngôi nhà còn nhỏ bé hơn. Chỉ có một bức tường ngăn, không có cửa, không có mái che, nhà tắm giặt lộ thiên.

Lúc mọi người đang thay phiên nhau tắm thì tôi đứng ở cửa sân nhìn vào con ngõ tối om. Tôi chỉ thấy được mọi thứ trong khoảng cách chừng một hoặc hai mét.

Trên trời không có trăng, cũng chẳng có sao, nhìn ngắm hồi lâu tôi chợt có cảm giác chúng ta đang ở trong bóng tối, và trong bóng tối chỉ có khoảng sân này, tất cả mọi thứ khác đều không tồn tại.

(Đọc tới đoạn này, chợt Mèo nhớ tới không gian tối mà Tông Thịnh tạo ra, hoặc đôi lúc bạn trẻ Thị Tử tạo ra được)

Hai thằng nhãi sau lưng tôi đang thì thào bàn tán về thân hình phụ nữ, không nghi ngờ gì, đối tượng được bàn tán của bọn hắn là Lan Tuyết.

Sau lưng tôi chợt lạnh đi, tôi quay ngoắt đầu lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của gã mặt lạnh. Bước chân của hắn dừng lại cách tôi khoảng nửa mét, hắn đút hai tay trong túi quần rồi nói:

"Cô rất mẫn cảm."

Hắn nói vậy là có ý gì? Sao tôi cảm thấy khó chịu tới vậy?

Tôi cáu giận, quay sang hét to với Lan Tuyết đang ở trong nhà tắm: "Lan Tuyết, nhanh lên! Ánh mắt của hai thằng nhãi ngoài này đang sắp xuyên thủng tường rồi!”

Gã mặt lạnh không quan tâm tới sự khó chịu của tôi, hắn đứng bên cạnh tôi nhìn ra bóng tối bên ngoài: "Tại sao không muốn ở lại đây?"

"Tôi và anh có liên quan gì tới nhau đâu!"

"Cô cũng phát hiện nơi này nguy hiểm, tại sao vẫn cứ đi vào?"

Tôi quay người lại cười với hắn: "Vì anh đẹp trai nên tôi kiếm cớ để hôn anh, hôn rồi, tôi lại hối hận nên muốn rời đi." Nói xong, tôi quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía phòng tắm: "Chu Lan Tuyết, mày xong chưa? Tới phiên tao đó!"