Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 20



122. Sau khi tôi về tới nhà, hôm sau ba mẹ đến đúng như đã hẹn. Tôi với chị đi đón.

Hành lý nhiều mà hai người không có bạn bè, cũng không biết làm sao mà nhân viên tàu lại cho họ lên, nếu biết trước thế tôi đã về đón họ.

Về đến nhà, mẹ lại nói nói nói! Nói còn không tính, còn dọn dẹp.

Tôi với chị đã có khoảng thời gian thoải mái.

Chị suốt ngày trực ở bệnh viện, phẫu thuật, khám bệnh ngoại trú, về nhà ngủ vài giờ. Còn tôi thì không ở nhà nhiều. Trong nhà như cái nhà kho, bụi đóng vài lớp.

Tuổi lớn rồi, có phần được chăng hay chớ, không còn tích cực như trước.

Nhưng mà mẹ già đâu có hiểu, mắng thê thảm.

Đến giờ nấu ăn, tôi vào bếp dạo một vòng, tiêu rồi! Không có tí thức ăn.

Mẹ già vừa nhìn là biết tôi nói ăn uống ngon như thần tiên đều là thổi phồng.

Tôi nháy mắt với chị ra hiệu đi mua đồ ăn, chị bị mẹ lôi lại dạy dỗ là sao mà cách xa anh rể đến tận nửa vòng trái đất, sao mà không suy xét cho tương lai vân vân…

Tôi đành phải tìm ba. Ba tôi rất biết cách hành động, nói với mẹ ông bị đau lưng, bảo bà xoa bóp cho ông.

Có thể trị mẹ già của tôi, chỉ duy nhất một người là ông ba.

123. Hai chúng tôi đã lâu rồi không đi mua sắm cùng nhau.

Đứng trong siêu thị cười như hai kẻ điên.

Khi còn nhỏ rõ ràng là ước nguyện trưởng thành sẽ như một tiên nữ.

Nhưng nhìn lại trước mắt, khi còn bé thật to gan, cái gì cũng dám ước, thật không biết trời cao đất rộng…

Chị tôi cười nói: “Khi còn nhỏ hạ quyết tâm phải cưới tổng tài bá đạo!”

Đáng tiếc đại tiểu thư vẫn như trước, không phân biệt được thịt ba chỉ với thịt chân giò sau.

“Sao chị lại sống sót được nhiều năm vậy? Không biết mua thức ăn, không nấu ăn, chỉ biết làm phẫu thuật?”

Chị nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Gần như vậy. Nhưng mà mắt nhìn đàn ông của chị chuẩn.”

Hiếm khi tôi nổi tính nhiều chuyện: “Rốt cuộc thì khi nào anh rể về? Nói xem, chị đâu giống người tính tình lạnh nhạt? Không thấy chị gọi điện thoại cho anh rể? Chẳng lẽ bác sĩ các người đều như thế à?”

Chị giễu cợt: “Chị không có thời gian. Ví dụ như mấy hôm nay đi, đêm trực cấp cứu phải phẫu thuật suốt đêm, ca sáng thì khám ngoại trú, tiếp theo lại có ca mổ, 48 giờ không chợp mắt, mệt gần chết. Hơn nữa, công việc của chị là mở đầu óc ra, không phải chuyện đùa, không dám phân tâm dù chỉ một phút. Đương nhiên anh rể phải xếp phía sau.”

Sau đó chị nói thêm, “Thực ra, chị biết, ngoài việc bác sĩ thì xem như chị còn xứng với chức danh, những chuyện khác hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Mấy năm tồi tệ nhất của nhà chúng ta, thậm chí chị không dám nghĩ mọi người chịu đựng như thế nào. Chị không dám nói tới, nhưng nghĩ đến số tiền mấy trăm nghìn học phí ba đã đưa cho chị, không nhận được bằng tốt nghiệp chị không có mặt mũi nào gặp lại ông, chị không dám không chăm chỉ học hành. Sau đó kết hôn, thực ra chị cũng không phải là người bạn đời đủ tư cách, mỗi lần cãi nhau anh rể đều hận không thể bóp chết chị, bị chị làm tức gần chết rồi. Chị thu dọn hành lý về nước, anh giận tới nỗi nằm lăn ra đất, không nói với chị một lời. Không biết bao lâu nữa anh ấy mới về, đúng là người cứ im ỉm, không biết có phải bị chị làm cho tức chết rồi không.”

Ngài miêu tả cảm giác hình ảnh quá mạnh mẽ, nằm lăn trên sàn…

“Hóa ra chị về lâu vậy vẫn chưa liên lạc với anh ấy?”

Sao hai người quái dị này lại tồn tại bên nhau? So với hai vị này thì tôi rất bình thường.

Chị giả vờ thành thạo lựa rau, chống chế: “Chị gửi mail báo rồi nha, gửi ảnh phẫu thuật với ảnh chụp trong nhà nữa. Thời gian không thích hợp để điện thoại nên gửi mail. Nói thật chị lâu rồi không viết thư tình hay trò chuyện với người khác. Chắc ảnh còn giận, không thèm để ý tới chị. Em nói xem nếu anh ấy lầm đường lạc lối sa chân, có phải chị phải quay lại xử lý ảnh? Vé máy bay đắt quá.”

Cái nết này của chị sớm muộn gì cũng bị quả báo.

124. Quả báo tới quá nhanh, ngăn cũng không được.

Ngày anh rể về, chị còn trực ở bệnh viện.

Anh rể mang theo quà tới cửa, tôi ra mở cửa sửng sốt. Anh ấy cười hỏi: “Tiểu Thanh phải không?”

Tôi dán lên cửa, ngập ngừng: “Anh rể?”

Anh rể này của tôi không tệ, mày rậm mắt to, vóc dáng còn cao hơn Từ tiên sinh một chút. Từ tiên sinh đã 1.84m.

Ba mẹ tôi đã ra ngoài, tôi không biết tiếp đón thế nào, nhanh chóng quy hàng: “Chị trong bệnh viện, có cần gọi chị không ạ? Sao anh rể không báo để mọi người đi đón.”

Anh rể nhìn xung quanh phòng, cười nói: “Chị gái em biết, chắc quên mất rồi. Nhà anh ở thành phố này, khu vực phía Đông.”

Đó là khu nhà giàu. Không thể tin được.

Không biết chị dùng thủ đoạn gì mà khiến một thanh niên tài giỏi tuấn tú ngoan ngoãn dưới tay mình.

Tôi nhận ra, chị tôi về không ổn rồi.

Mẹ về, gặp anh rể thì cực kỳ hài lòng, vui mừng không giấu nổi cả đêm.

Ba tôi nhìn qua cũng rất vui, tôi đoán chừng trong lòng ông đã chuẩn bị tinh thần là chị tôi đã lén ly hôn.

Tính tình chị tôi nóng vội, làm chuyện gì cũng không lý trí. Có lẽ ông cho là chuyện gì chị cũng dám làm.

Khi chị về, vừa vào cửa thấy anh rể ngồi trong phòng khách, chửi to: “Con mẹ nó gặp quỷ rồi…”

Ba chúng tôi đều xấu hổ.

125. Anh rể tôi làm kỹ thuật, chuyên ngành vật lý.

Tôi không thể không cảm thán, gu dân kỹ thuật đặc biệt thật, chỉ số bị ngược quá cao.

Chị tôi ngoan hẳn, từ tối về đến giờ không dám nói nhảm, không kể chuyện cười bậy bạ trong phòng mổ.

Dáng vẻ mẹ tôi cho thấy đã thu dọn hành lý đơn giản, tống cổ chị đi ngay trong đêm.

Có vẻ anh rể đến đón chị về nhà.

Đột nhiên có cảm giác ba chúng tôi vứt bỏ chị.

Đang giữa lúc náo nhiệt, Từ tiên sinh điện thoại đến. Tôi đứng trong bếp nghe điện thoại, trong nhà tiếng trò chuyện, tiếng TV rất ồn ào, bên kia Từ tiên sinh rất quạnh quẽ, không biết anh đang ở đâu mà giọng nói có tiếng vang.

Anh hỏi: “Em có gì vui à?”

“Rõ ràng vậy sao?”

“Vui gì vậy?”

“Anh rể em đã về.”

“…”

Ơ, sai rồi, nghe quái quái ra nghĩa khác.

“Nhà em cuối cùng xem như đoàn tụ. Nhà em xa cách hơn mười năm rồi.”

Anh bật cười, giọng trầm thấp.

“Vậy chúng ta khi nào đoàn tụ? Cũng mười mấy năm.”

“Hahahaha. Anh ở đâu vậy?”

Sao anh hài hước vậy? Tôi bị anh chọc cười.

“Tầng hầm để xe, mới tan làm.”

“Vậy được, anh về nhà chú ý an toàn, em không quấy rầy anh.”

“Quan tâm anh chút đi, anh còn chưa ăn cơm.”

Ai chà, đây là cầu an ủi hả?

“Vậy anh về đi, bây giờ em gọi cơm hộp, đến lúc anh về đến nhà thì thức ăn cũng đến.”

“Vậy thôi, muốn tới ăn ké cơm của em.”

“Cách anh xa quá, không em đến thăm anh.”

“Vậy à, vậy anh gọi điện thoại cho chị em.”

“Được được, bây giờ em ra cửa, anh về nhà thì em cũng tới nơi.”

Anh vô liêm sỉ.

Anh cười: “Được rồi, anh phải lái xe, em nghỉ ngơi sớm đi. Đừng thức tới nửa đêm.”

Mẹ bước vào hỏi: “Con gọi cho ai mà nói lâu vậy?”

“Dạ không, đang nói chuyện với tư vấn thiết kế nhà, mấy hôm nữa chúng ta có thể dọn qua.”

Mẹ tôi ờ, rót nước rồi đi ra.

Từ tiên sinh giọng mỉa mai: “Cô Cố, anh Từ nhân viên tư vấn thiết kế hỏi cô khi nào chuyển nhà?”

“…”

Gần đây chắc ăn nhiều quá nên chỉ số thông minh không đủ dùng.

- -------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hai ngày trước, tôi nhận được một tin nhắn trên Weibo, một cô gái tỏ tình với chị gái tôi, nói rằng ngoài đời cô ấy rất đẹp.

Cô gái, bác sĩ phẫu thuật thực sự không có đạo đức, và chuyện cười người lớn đến một cách ngẫu nhiên.

Ví dụ:

Đang đeo găng tay trước khi phẫu thuật, một y tá sử dụng găng cỡ 8.0 đã lấy nhầm một đôi găng tay cỡ 7,5 và đeo vào.

Y tá nói: "Bộ này nhỏ, của tôi lớn quá không nhét vào được. Nhìn này, hỏng rồi. Còn chưa khởi động, cái này sẽ vỡ."

Tôi muốn làm tài xế già, nhưng bằng lái của tôi đã bị tạm giữ, nên tôi chỉ có thể lái máy kéo...

- ------

Bộ tranh Chị em gái của tác giả Paper Fly - Hàn Quốc