Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 36



195. Gần đây tham dự mấy đám cưới, nhân dịp bạn bè trong lớp thường xuyên tụ tập. Một lần tôi dẫn Từ tiên sinh theo, C Quân dẫn chồng theo, bốn chúng tôi ngồi chung xe, C Quân kể cho hai người nghe về mấy người bạn học của chúng tôi. Đang nói đến lớp trưởng thời cấp 3 của chúng tôi, chợt Từ tiên sinh hỏi tôi: “Có phải cậu ấy từng theo đuổi em không?”

C Quân ngồi ghế sau la lên: “Không phải chứ? Anh cũng biết à? Lúc đó anh rất lạnh lùng kiêu ngạo mà? Lúc anh lên bục phát biểu trước toàn trường, đám nữ sinh chúng tôi đều nói anh đẹp trai thế nào thế nào, chỉ có mình Cố Tiểu Thanh ngủ gật, anh biết không?”

Từ tiên sinh nhìn kính chiếu hậu cười nói: “Khi đó chúng tôi đã là đồng minh cách mạng.”

Tôi cười hỏi: “Nhìn anh có vẻ đắc ý nhỉ?”

Từ tiên sinh lập tức im bặt: “Không có, dù sao thì em cũng là nữ sinh đầu tiên đuổi tới lớp học anh gọi anh ra, nhất định có thể nhớ em cả đời.”

C Quân cười ngã vào lòng chồng, cười nhạo Từ tiên sinh: “Quen biết anh mười mấy năm, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay? Khát vọng sống sót mãnh liệt vậy à?”

Từ tiên sinh hoàn toàn không thấy xấu hổ, thong dong nhàn nhã nói với chồng C Quân: “Lúc nào cũng phải chú ý đến cảm xúc của vợ, nếu làm không tốt thì ngày nào đó bị đuổi khỏi lớp, nếu vẫn không biết thì tình cách mạng này sẽ giải tán.”

Chồng C Quân thành thật phụ họa, “Cô ấy thường xuyên nổi giận mà tôi không biết tại sao…”

Tôi và C Quân bật cười.

196. Chúng tôi là bạn học của chú rể, được xếp ngồi cạnh sân khấu. Mấy bạn học nam đi theo chú rể đón dâu quay về ngồi cùng, phàn nàn đủ thứ về nhóm phù dâu tàn nhẫn. Lớp trưởng đưa con đến trễ, thấy tôi hỏi: “Bà sui, chỉ có mình cậu à?”

Tôi chỉ chỉ C Quân bên cạnh đáp lại: “Bà sui của cậu ở đây này.”

Lớp trưởng cười ha ha: “Con gái cậu ấy mà giống cậu ấy thì có phải tôi hại con trai mình không? Tôi với cậu kết thông gia đi.”

C Quân khịa lại: “Lần trước gặp cậu ấy cậu còn bảo cậu ấy là hoa mãi không nở mà, sao lần này biến thành thông gia rồi?”

Lớp trưởng bế con trai lên: “Con trai tôi ở đây, thế nào? Kém lắm sao? Dù sao tôi cũng là ông ba chồng tốt thế này cơ mà.”

Cả bàn cười ầm lên.

Từ tiên sinh hỏi nhỏ bên tai tôi: “Hồi trung học cậu ấy theo đuổi em cũng tự đề cao bản thân vậy à?”

Tôi cười nói nhỏ với anh: “Hồi trung học cậu ấy đối xử với em rất tốt, vỗ ngực xưng tên nói chắc chắn yêu em nhiều hơn anh.”

Từ tiên sinh chăm chú nhìn lớp trưởng một lúc rồi nghiêng đầu nói bên tai tôi: “Thế mà con trai đã lớn đến thế này rồi, hôm nay chúng ta về cũng sinh con, chắc chắn đẹp trai hơn con cậu ta.”

Đây là lòng hư vinh phát rồ gì?

197. Chồng C Quân là người điềm đạm, C Quân đanh đá, được nửa tiệc thì bắt đầu uống rượu thi với đám bạn. Chồng C Quân rót nước cho cô ấy, nói: “Uống hết ly này thì ngừng, được không?”

C Quân biến thành loli trong một giây, ngoan ngoãn: “Dạ được.”

Lớp trưởng thấy lạ kêu gào: “Ối trời ơi, Tiểu C, không giống cậu nha, có chồng bên cạnh là khác ngay nhể. Cậu xem Tiểu Thanh kìa, vẫn luôn thế kia kìa.”

Liên quan gì tới tôi?

Từ tiên sinh lại nói: “Cô ấy uống ở nhà, tôi khóa rượu trong tủ cô ấy vẫn tìm được.”

What? Không phải đồng minh sao?

C Quân bắt đầu kể về sự tích huy hoàng của tôi, hăng hái: “Lúc nó mới thăng chức quản lý, một mình làm mấy công việc, có bữa tiệc giám đốc đối tác gây khó dễ nó, mấy người đàn ông kia phụ họa, nó giận lên, uống cho cả đám nằm sấp luôn. Tàn tiệc thì tự mình tỉnh táo đi về nhà. Về nhà bình tĩnh kể lại tôi nghe cậu ấy hạ gục cả đám đàn ông.”

Lớp trưởng chỉ tôi, nghẹn cả buổi mới nói: “Tôi tưởng cậu đơn giản.”

Mọi người cười vang.

Tửu lượng tôi thật ra không tốt, duy nhất lần đó, phần sau C Quân không kể, tôi nôn cả đêm, nôn đến mặt không còn chút máu, chật vật không chịu nổi, đến bệnh viện truyền nước hai ngày.

Lớp trưởng quay đầu nhìn Từ tiên sinh cười: “Hai người các cậu yêu đương không dứt, mau nhanh chóng có kết quả đi, tôi còn chờ kết sui gia đấy.”

Từ tiên sinh cười nói, “Tôi đã chính thức nộp đơn đăng ký chờ phê duyệt, cậu chờ chút nữa.”

Người này là ai…

198. Buổi tối về nhà, Từ tiên sinh cực kỳ bám người, nhất định bắt tôi nằm trên đùi anh, như thế tôi lại không xem được TV, Kate Knightley “Kiêu hãnh và định kiến”, Darcy cố chấp, tôi nói với Từ tiên sinh, “Em có thể nhảy điệu này.”

Từ tiên sinh cười nói: “Vậy để anh tìm phòng cho em thử xem?”

“Phong cảnh công viên Peak District tuyệt đẹp.”

Từ tiên sinh cúi đầu hôn lên trán tôi, cười: “Vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở Anh đi.”

Tôi trêu anh, “Bây giờ em nói trăng đẹp thì có phải anh cũng muốn đưa em đi không?”

Anh nói: “Anh không sợ em muốn nhiều, chỉ sợ em muốn ít, anh hận không thể đem tất cả những thứ em muốn cho em, bù đắp tất cả những gì em ao ước trong những năm qua.”

Anh luôn có thể cho tôi nguồn năng lượng vô hạn, tôi không còn khủng hoảng sợ hãi ngay cả khi trải qua chuyện tồi tệ nhất.

Tôi hiếm khi không ngắt lời, vươn tay ôm cổ anh, “Em không thèm nghĩ tới những chuyện đã qua, em chỉ nghĩ tới tương lai.”

Hai người im lặng, tôi chạm tai vào tai anh, đột nhiên anh nói: “Cọ tới cọ lui, cọ một lát thì lửa bùng lên em có dập tắt được không?”

Đúng là, ấm áp dịu dàng không bao giờ quá năm phút…