Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 47



“Đúng vậy, Hoan Nhi cảm thấy Long ca ca có thể cân nhắc thử, nhất là con hổ vương này, yêu tộc dị biến cực kỳ hiếm có, hơn nữa tiềm lực cực lớn”.

“Việc này… bọn chúng thật sự nghĩ như vậy sao?”, Mục Long cũng rất công nhận thực lực của con hổ vương này, nếu như không phải có thủ đoạn thì e rằng ngay cả Tiết Đoạn Lãng cũng không phải là đối thủ của nó.

Mục Long chậm rãi đến gần đàn hổ, giơ tay ra thử thăm dò, vuốt ve cái đầu cực đại của hổ vương.

Một màn xảy ra tiếp theo khiến Mục Long trợn tròn mắt.

Nó lại nằm xuống đất, giơ bốn móng lên trời lăn qua lăn lại, hơn nữa còn nhe răng nhếch mép, cái đầu cực đại không ngừng cọ vào chân Mục Long.

“Nó đang làm nũng sao? Cái thứ này thật sự là hổ vương ư?”, một giây trước nó còn hung tàn vô song, đại chiến sống chết với Mục Long.

Cảnh tượng này nếu như truyền ra ngoài thì e rằng không có ai dám tin, gặp phải yêu thú ma hổ Phệ Linh U cỡ này mà có thể sống sót đã là được tổ tiên phù hộ hết cỡ rồi, làm nũng ư? Nghĩ quá nhiều rồi!

“Kỳ thực nuôi một đàn hổ trong nhà có vẻ cũng không tệ”, Mục Long sờ mũi. Hắn rất rõ sự tồn tại có thể nói là ác mộng của tu sĩ này nói lên điều gì, cỗ lực lượng này chắc chắn sẽ khiến người ta phải kiêng dè không thôi.

“Ta quyết định sẽ đưa các ngươi về nhà, có điều các ngươi phải nghe lời không được làm loạn đả thương người khác!”

“Rống!”

“Rống…”

Tiếng hổ gầm cao vút liên tiếp vang vọng núi rừng. Ngay sau đó, Mục Long xoay người cưỡi lên lưng hổ vương, dẫn đầu đàn hồ chạy về phía thành Hàn Giang.

Trên đường đi Mục Long cũng làm rõ một chuyện, sở dĩ đàn hổ xuất hiện bên ngoài dãy Nghi Lăng là vì sâu trong dãy núi đã xảy ra đại chiến, yêu vương trong dãy đã nổi giận.

Có điều, Mục Long không quan tâm việc này.

Tốc độ của ma hổ Phệ Linh U đúng là khủng bố, bắt đầu chạy nước đại là tựa như lướt gió mà đi, đoạn đường bình thường mất đúng nửa ngày giờ lại chỉ không đến một canh giờ đã tới nơi.

Trong thành Hàn Giang, mọi người từ xa đã nhìn thấy một đàn bóng đen, trong lòng hồ nghi nhưng khi đàn bóng đen tới gần thì bọn họ lập tức trợn tròn hai mắt, đồng tử co rút kịch liệt.

“Yêu… yêu thú!”

“Ma hổ Phệ Linh U!!!”

“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, thứ quái quỷ này sao có thể xuống núi chứ?”

“Mẹ ơi, sợ là sắp xảy ra triều thú rồi!”

Trên tường thành đã chật cứng lại người, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này thì mọi người cuối cùng phát hiện ra, trên lưng hổ vương đầu cao hơn ba thước, toàn thân đen thùi lùi đó lại có một thiếu niên.

“Việc này… việc này sao có thể?”

“Thiếu niên đó rốt cuộc là ai, không muốn sống rồi sao?”

Ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra khiến bọn họ hoàn toàn trợn mắt há mồm.

“Dừng!”

Trên lưng hổ vương, Mục Long giơ tay ra hiệu cho đàn hổ dừng lại, sau đó hô lên: “Các vị không cần hoảng sợ, đàn ma hổ Phệ Linh U này tính tình hiền hòa, đã bị ta thu phục, sẽ không làm hại mọi người đâu”.