Yêu Thương Giữ Kín Trong Tim

Chương 1



Trung tuần tháng mười, thời tiết phương Nam có chút lạnh, sáng sớm, Tạ Thanh Nịnh vén chiếc màn đen ra, ánh nắng ban mai nhanh chóng chiếu vào trong nhà tối tăm.

Cô bị ánh sáng chiếu vào, có chút không thích ứng liền xoa xoa đôi mắt, bỗng nhiên tiếng chuông của điện thoại đang đặt trên đầu giường, đó là bài “Xe Đạp” của Trần Dịch Tấn*, cô đi qua lấy điện thoại.

Là khuê mật* Trần Thư Hân gọi đến, cô nhấn nhận, giọng nói nặng nề: “Ui, sao lại vui thế?”

(*) Khuê mật: Bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.

Vì ngày hôm qua cô thiết kế bản thảo cả đêm, bây giờ đầu vẫn còn hơi nặng.

Đầu bên kia điện thoại vang lên, giọng nói rất lớn, vô cùng kích động: “Thanh Nịnh, cậu có biết không, mẹ nó, sáng nay thức dậy tớ mới biết được một tin động trời, Hứa Thịnh Ngôn sắp kết hôn rồi!”

“Nếu không phải tớ xem tin từ nhóm lớp tớ cũng không dám tin, cậu nói xem cậu ta rốt cuộc sẽ tìm cô gái kiểu nào, có phải cũng ưu tú giống cậu ta không.”

“Rốt cuộc thành tích cậu ta cũng tốt nhất lớp mình, hơn nữa lớn lên vừa đẹp trai còn ôn nhu, gia thế lại tốt, ca hát lại hay, chơi bóng rổ, chơi đàn violin rồi chơi game cũng tuyệt…”

Trần Thư Hân đầu kia điện thoại cứ thao thao bất tuyệt, mà Tạ Thanh Nịnh sau khi nghe thấy tên Hứa Thịnh Ngôn trong nháy mắt đã tỉnh táo, ánh mắt cô dại ra, đặc biệt là sau khi được tin anh chuẩn bị kết hôn thì lòng như bị cắm một thanh đao, một khắc kia cô mới biết, hô hấp khó khăn khó chịu như thế nào.

Cô ngồi trên giường, có chút khó thở, mà điện thoại trong tay liên tục rung, đôi mắt ngơ ngác nhìn ra không trung xanh thẳm ngoài cửa sổ, âm thanh bên tai cô đều không để ý, mà hồi tưởng lại câu nói kia “Hứa Thịnh Ngôn sắp kết hôn”.

Giờ phút này cô như người rối gỗ, ngốc ngốc, không có sức sống.

Tuy rằng Trần Thư Hân và Tạ Thanh Nịnh quen nhau từ những năm cấp ba, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết cô thích Hứa Thịnh Ngôn, lại càng không biết cô đã thích những chín năm.

Chín năm ấy, đã từng có lần cô muốn nói ra, nhưng yêu thầm mà, cô lại không biết bày tỏ như thế nào.

“Nói như nào nhỉ, hôn lễ cậu ta cậu có muốn đi không, vào thứ năm tuần sau, hơn nữa lớp trưởng hy vọng chúng ta đều có thể đi, dù sao thì chúng ta cũng học với nhau những hai năm.” Trần Thư Hân không biết tình huống hiện tại của cô, tiếp tục nói, “Đi đi, dù sao thì cũng không gặp nhau nữa.”

Không nghe thấy bên kia trả lời, Trần Thư Hân buồn bực, lại lên tiếng: “Bảo bối cậu làm sao vậy? Vừa rồi tớ nói nhiều như vậy cậu có nghe không đó?”

“Ê ê…”

Rốt cuộc, Tạ Thanh Nịnh cũng bừng tỉnh, cô cố nén nước mắt, giọng có chút nghẹn nghẹn: “Được.”

Đầu bên kia nghe ra điều khác thường, Trần Thư Hân hỏi: “Cậu khóc?”

Tạ Thanh Nịnh phản bác nói: “Không phải, là vừa tỉnh ngủ.”

Trần Thư Hân: “Haiz, còn tưởng cậu nghe tin lớp trưởng kết hôn mà khóc chứ.”

Rốt cuộc năm đó Hứa Thịnh Ngôn chiếm được không ít tình cảm từ các nữ sinh, anh như một ngôi sao rực rỡ lấp lánh, vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống.

Sau khi kết thúc điện thoại, không biết Tạ Thanh Nịnh đã ngồi bao lâu, dù có đói bụng cũng chẳng nhúc nhích, mãi đến khi điện thoại lại rung lên, là Trần Thư Hân nhắn tin qua.

Cô mở điện thoại lên, là một lời mời, vừa vặn vài ngày nữa là họp lớp.

Trần Thư Hân: “Lần này họp lớp cậu có đi không, tình hình dịch bệnh ở Miên Thành không nghiêm trọng lắm, hơn nữa lớp trưởng có nói trong nhóm, lần này họp lớp là cậu ấy thanh toán, cậu cũng nên cho Hứa Thịnh Ngôn mặt mũi, cùng đi đi, mấy lần trước họp lớp cậu cũng không đi rồi.”

Đúng vậy, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, tổng cộng đã tổ chức năm lần họp lớp, mà lần nào cô cũng không có đi.

Tạ Thanh Nịnh không mau chóng trả lời tin nhắn của Trần Thư Hân, mà nhấn mở một nhóm cô đã cài đặt không làm phiền “Lớp 6 khối 11, 12”, tin nhắn bên trong rất nhiều.

Cô nhấn vào tin nhắn đầu tiên, là Hứa Thịnh Ngôn gửi vào hai giờ rưỡi sáng, anh tag toàn bộ thành viên, cuối cùng gửi một đoạn tin nhắn.

“Tôi hy vọng mọi người có thể đến dự hôn lễ của tôi! @Tất cả thành viên”

Tạ Thanh Nịnh nhìn đoạn tin nhắn kia, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh được, lòng cô tựa sóng biển vô tình vỗ vào đá, tin nhắn đó thực sự khiến trái tim cô đau đớn, càng kiềm nén càng thêm đau.

Người cô thích thực sự sắp kết hôn rồi…

Cô đã từng nghĩ đến chuyện anh sẽ kết hôn, chỉ không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy, nhất thời làm cô không tiếp thu được.

Cô lấy trong két sắt ra một bưu thiếp màu vàng nhạt, trên đó có ghi mấy dòng chữ, cô ôm nó cuộn thành con tôm nằm trên giường, đắp tấm chăn mỏng, phát ra âm thanh nức nở, nước mắt sớm đã trào ra.

——

23 tháng 10 năm 2021, tình hình dịch bệnh trên cả nước đã được kiểm soát, vẫn còn không ít ca bệnh được ghi nhận trên Weibo, tuy nói Miên Thành đã an toàn, nhưng khi ra ngoài Tạ Thanh Nịnh vẫn mang khẩu trang.

Lần này họp lớp ở KTV Tinh Thành, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cô mặc một chiếc váy cao cổ màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác, mái tóc đen hơi xoăn ngang vai, cô mở cửa xuống xe, chân mang giày cao gót, mặt đeo một chiếc khẩu trang.

Ngay khi vừa xuống xe, cô đã mang theo khí chất lãnh diễm, đường cong yểu điệu, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng và ngây ngô thời niên thiếu.

Vốn dĩ cô không muốn đến buổi họp lớp lần này, nhưng dưới sự thuyết phục của Trần Thư Hân, còn có sự ảnh hưởng của trái tim đang rối bời kia, cô đã đến.

Hàng mi dài che đi vẻ mệt mỏi trong đáy mắt cô, mấy ngày nay cô mất ngủ, cố gắng ngủ nhưng lại không vào được.

Trần Thư Hân và Tạ Thanh Nịnh tới cùng nhau, sau khi xuống xe liền kéo tay Tạ Thanh Nịnh, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình liền hỏi: “Sao vậy, cậu khẩn trương hả?”

Tạ Thanh Nịnh cười khổ: “Không phải, tớ cảm thấy thời gian thật nhanh, lớp trưởng sắp kết hôn, họp lớp cũng đã tổ chức mấy lần.”

Lời này Trần Thư Hân không có nghĩ nhiều, còn nói giỡn lại với cô: “Nhìn cậu nói lời này cứ như là vừa thất tình vậy ấy.”

Tạ Thanh Nịnh bị cô ấy nói như vậy, tim liền thắt chặt, cảm xúc trên mặt có chút thay đổi, nhưng vì cô đeo khẩu trang nên không bị nhìn ra, cũng có phần cố gắng che dấu: “Không phải, mấy ngày có ra mắt mấy mẫu quần áo mới, khó tránh khỏi thức đêm nên tâm trạng tớ không tốt lắm.”

Không nói nhiều nữa, hai cô cũng vào phòng VIP sang trọng, mỗi năm họp lớp đều sẽ thiếu người, lần này cũng vậy, tuy rằng rất muốn nể mặt lớp trưởng, nhưng lo ngại tình hình dịch bệnh và bận việc riêng, họ không thể đến được.

Cho nên Tạ Thanh Nịnh đi vào cũng không thu hút nhiều sự chú ý, cô và Trần Thư Hân chọn một nơi kín đáo mà ngồi xuống.

Trong phòng đèn màu bốn phía, trên bục còn có người đang hát bài “Vân Tay”*, Tạ Thanh Nịnh ngồi một bên chơi điện thoại, lâu lâu còn được Trần Thư Hân đút xoài sấy.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Tạ Thanh Nịnh sau khi bỏ điện thoại xuống vẫn luôn dán mắt vào cửa phòng, như thể đang chờ người nào đó đến.

Thật đáng tiếc, qua một giờ có một người đàn ông mặc tây trang, cao ráo đẹp trai, tươi cười bước vào.

Khi anh nói, tiếng ca hát nói chuyện trong phòng đều ngừng lại, Tạ Thanh Nịnh cũng nhìn anh, nam sinh này cô có chút ấn tượng, thời cấp ba anh chơi khá thân với Hứa Thịnh Ngôn.

Giang Vũ Hoàn trong lòng đang mắng đương sự không tới, còn nhờ anh em đến xử lý hậu họa: “Các bạn, hôm nay vị hôn thê của Thịnh Ngôn không khỏe, lần họp lớp này cậu ta không đến được, kêu tôi tới xin lỗi các cậu, hy vọng các cậu thông cảm một chút.”

Ngay sau đó có người đáp lại: “Được, chuyện này không sao đâu, nàng dâu mới không sao là được rồi.”

“Đúng vậy, mỗi năm đều họp lớp một lần, lần này cũng không tệ.”

“Vài ngày nữa gặp lại mà, không sao cả.”

“Mấy ngày này chăm sóc cô dâu thật tốt, thế mới là người đàn ông hoàn hảo chứ.”



Chẳng mấy chốc trong phòng náo nhiệt trở lại, Tạ Thanh Nịnh thất thần, điều cô mong chờ bây giờ lại thất vọng, cô gục đầu xuống, tiếp tục trốn trong đám người.

Mỗi người cậu một câu tôi một câu, Giang Vũ Hoàn cũng không có nói gì thêm nữa, mà ánh mắt lại chú ý tới một người bạn học cũ đã lâu không gặp, liền đi về phía người đó.

Giang Vũ Hoàn dừng trước mắt cô, chào hỏi cô: “Tạ Thanh Nịnh?”

Tạ Thanh Nịnh lạnh lùng nhìn anh một cái, cũng lễ phép chào hỏi lại rồi kết thúc trò chuyện.

Hai người các cô muốn ngồi yên chờ buổi tiệc kết thúc, nhưng Giang Vũ Hoàn không để cho lần họp lớp này trở thành cảnh cúi đầu chơi điện thoại, anh tận lực tìm chủ đề nói chuyện, vẫn giống như trước, là người năng nổ nhất lớp.

Lần lượt mỗi người đều lên hát, khi đến lượt Tạ Thanh Nịnh, cô chọn bài “Dưới Núi Phú Sĩ” của Trần Dịch Tấn* mà cô đã nghe mấy năm nay.

Bởi vì bài này hát bằng tiếng Quảng Đông*, ở đây khá ít người biết, nhưng Giang Vũ Hoàn lại chủ động đề nghị hát cùng cô, anh nói anh cũng đã nghe lâu rồi, năm đó Hứa Thịnh Ngôn cả ngày đều nghe bài này, dần dà cũng biết hát dù anh chẳng biết nói tiếng Quảng Đông.

(*) Tiếng Quảng Đông: Còn gọi là Việt ngữ, là một nhánh chính của tiếng Trung được nói tại miền Nam Trung Quốc, đặc biệt là hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.

Anh cầm lấy micro, đồng thời lại nhìn Tạ Thanh Nịnh ngồi trong góc khuất, cô nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV, tay cầm micro lắc lắc, không ngờ lúc nhạc vang lên cô lại nhớ tới, ngày đó cô thích bài hát này cũng vì Hứa Thịnh Ngôn thích nó.

Ai ai cũng có một đôi tay

Nhưng chỉ có em là có thứ biệt tài khiến mọi ưu phiền trong anh tan biến bằng một cái ôm ấm áp

Anh thường thơ thẩn bước trên con đường phủ tuyết trắng

Tại sao anh lại khóc vì một chuyện đáng vui mừng?

Ai có thể chinh phục được núi Phú Sĩ bằng tình yêu chứ?*

(*) Lời dịch của mylyric.net



Hát xong trong lòng cô lại thấy áp lực, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, vừa đặt micro xuống, cô liền chạy đến phòng vệ sinh mà trút cảm xúc, đặt tay lên bệ rửa mặt, nước lạnh từ từ chảy xuống lòng bàn tay.

Đối diện với gương, cô bật khóc, cô rõ ràng biết yêu thầm không có kết quả, cô một mình ở trong sơn cốc chẳng ai phát hiện, lại vọng tưởng mình có chút tiếng vang.

Từ nhà vệ sinh đi ra, mọi người lại cùng nhau chơi game, phòng VIP này rất lớn, bàn trà cũng đủ dài, bây giờ mọi người đều ngồi quanh bàn trà.

Vẫn là trò chơi cũ kỹ “Sự thật hay thử thách”, suy xét có nhiều người như vậy, Giang Vũ Hoàn liền đặt một chai rượu rỗng ở giữa, quy định cổ chai quay vào ai thì trúng người đó.

Bởi vì trò chơi này dựa vào tính may rủi, cảm xúc của mọi người đều là khẩn trương, thật nhanh người đầu tiên đã chọn thử thách.

Mãi đến lần thứ tư, cổ chai hướng về phía Tạ Thanh Nịnh, cô nhìn về phía cái chai, vừa ngẩng đầu đó bắt gặp rất nhiều người chuyển sự chú ý sang cô, cô cảm thấy mình bị coi như con mồi.

Thuận miệng nói: “Sự thật.”

Giang Vũ Hoàn không buông tha cho cơ hội lần này, anh lại có chút khẩn trương, tim trong lòng ngực đập mạnh không ngừng, anh cúi đầu lớn tiếng hỏi một câu: “Thời cấp ba cậu có từng thích người nào không?”