Yêu Thương Giữ Kín Trong Tim

Chương 3



Trong lúc viết, giáo viên tiếng Anh có nhấn mạnh việc viết nặc danh, tất nhiên cũng có thể ghi tên.

Tạ Thanh Nịnh trộm nhìn về phía Hứa Thịnh Ngôn, cô thấy anh cầm bút lên, mình cũng cầm bút lên viết, Trần Thư Hân ngồi cùng bàn liền quay sang hỏi: “Cậu tính viết gì vậy?”

“Nghĩ gì thì viết đó thôi.” Tạ Thanh Nịnh giả vờ nói.

Những dòng chữ ấy nhanh chóng xuất hiện trên tấm bưu thiếp:

Stars are love letters from the Milky Way to the Moon, you are a gift from the world to me.

Sao sáng tựa thư tình Ngân Hà gửi đến trăng, và cậu là món quà thế giới gửi đến tớ.

Cô viết một câu tiếng Anh liền lên nộp nặc danh, mọi người đều nghĩ giáo viên tiếng Anh sẽ mang đi cất giữ, ai ngờ lại xào lên như xào bài, phát lại ngẫu nhiên cho các bạn.

Tạ Thanh Nịnh nhận được một tấm bưu thiếp nặc danh, bên trên chỉ viết tám chữ to vô cùng đơn giản:

Kim bảng đề danh, sớm ngày sung túc.

Trần Thư Hân dựa lại, nhìn thấy không cười chứ thật ra là đang cười, cô ấy cũng không biết mình nhận được của ai, bên trên nét chữ rõ ràng, giữa các dòng như những dòng suối trong vắt.

Cô liếc một cái liền biết bưu thiếp này của ai, trên đó viết một đoạn thơ ngắn:

Tương lai không phải sợ,

Quay đầu không phải khóc.

Đường của cậu khác tôi,

Hẹn nhau trên đỉnh núi.

Tạ Thanh Nịnh đọc xong, thấp giọng ra đề nghị nho nhỏ với Trần Thư Hân: “Hân Hân cậu thích cái này không? Có thể đổi tớ bưu thiếp kia không?”

Sau này tấm bưu thiếp vàng ấy được cô cất giữ như bảo bối gần sáu năm, cô không đành lòng vứt, sau này dù biết con đường của cô và anh khác nhau cô vẫn giữ, mỗi lần đau khổ lại lấy tấm bưu thiếp ấy ra tự an ủi mình.

——

Sau khi thi đại học, cô có chiếc điện thoại đầu tiên trong đời, sau đó lớp cũng lập nhóm QQ* riêng, sau ngày cô tham gia nhóm chính là ngày tổ chức lễ tốt nghiệp.

(*) Tencent QQ (gọi tắt là QQ) là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent, ra mắt lần đầu vào tháng 2 năm 1999. 

Cô đã chờ ngày này từ lâu, vẫn luôn muốn gửi cho Hứa Thịnh Ngôn một bức thư tình, muốn thử tỏ tình, hoàn thành tâm nguyện thời niên thiếu, cô lấy dũng khí viết suốt một đêm, đêm đó không biết cô đã xé bao nhiêu tờ giấy, mãi đến khi hừng đông mới viết được một bức thư tình hoàn hảo.

Lần đầu tiên trong đời cô viết thư nên có chút khẩn trương, mà sở dĩ cô dám viết còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là dù Hứa Thịnh Ngôn có tính từ chối thì anh vẫn sẽ nhận lá thư đó.

Cho nên cô không hối hận, hơn nữa thời cấp ba anh cũng có nói chỉ muốn chăm chỉ học hành, bây giờ thi đại học xong rồi, dù có thất bại cũng coi như cho thanh xuân của mình một đáp án.

Vậy mà… Hôm tốt nghiệp ấy Hứa Thịnh Ngôn không đến, có người nói anh đã rời đi Miên Thành đi Thâm Quyến, tức khắc hai chân cô tựa như bị rót chì không thể động đậy.

Cô cầm bức thư tình chưa gửi đi, tâm tình không tốt, rất khổ sở, cùng với đó là sự tiếc nuối và không cam lòng, đôi mắt chờ mong hóa ảo não, không có ánh sáng.

Có phải cô chủ động muộn quá rồi không?

Khi có kết quả thi đại học, cô thật sự đậu vào Đại học Công nghệ Hoa Nam, đêm khuya hôm ấy, hình như đã 1 giờ rưỡi, cô chủ động kết bạn QQ Hứa Thịnh Ngôn.

Chưa có kết bạn nên bài viết của anh đều bị khóa, mấy ngày này cô nghĩ tới nghĩ lui, coi như anh đã rời thành phố này đi, cô vẫn không muốn tình yêu của mình lặng yên như thế, cô muốn cho Hứa Thịnh Ngôn biết được.

Khi anh đã chấp nhận kết bạn, trước hết là cô xem hết các bài viết của anh, cô lướt đến dưới cùng, phát hiện anh đăng tổng cộng năm bài viết, bài thứ nhất là khi anh đoạt giải chơi violon và ca hát, bài thứ hai là khi tuyết rơi, bài thứ ba là khi thi đại học xong, bài thứ tư là chiến thắng khi chơi Liên Minh Huyền Thoại, bài thứ năm tương đối đặc biệt, là hình một con hamster nhỏ, trên đó viết “Đã lâu không gặp, hy vọng tương lai còn dài”.

Khi đó cô thấy còn tưởng anh chỉ nuôi hamster, sau này trước khi anh kết hôn mấy ngày cô mới biết khi đó anh đã sớm thích một người, chẳng qua là gần đây cô mới biết được.

Hứa Thịnh Ngôn chấp nhận lời mời kết bạn của cô sau đó không nói gì, ngược lại là Tạ Thanh Nịnh bên bàn phím hồi lâu, cuối cùng một chữ cũng không gõ được.

Cô nghĩ tới khi gửi tin nhắn này đi cô sẽ thế nào, nếu thành công họ sẽ có một mối quan hệ dài, nhưng anh lại không biết tình cảm của mình.

Yêu thầm thật sự là một vấn đề binh hoang mã loạn, muốn nói cho cả thiên hạ nhưng lại sợ anh biết.

Tạ Thanh Nịnh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện màu đen trong điện thoại, cô vẫn cứ băn khoăn không biết có nên gửi không, rõ ràng đã biết kết cục sẽ tệ, nhưng vẫn ôm ý định muốn thử.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn gửi tin nhắn cho Hứa Thịnh Ngôn: “Cậu có thích nữ sinh nào không?”

Cô không cho mình thể hiện tình yêu quá rõ ràng, chọn cách này để nói ra, đại khái qua nửa tiếng mà chưa nhận được tin nhắn của anh, cô nghĩ bây giờ đã muộn, không nên quấy rầy, nhắm mắt lại, kiềm chế mình không xem anh trả lời.

Ngày hôm sau anh trả lời lại lúc 6 giờ rưỡi sáng, bên kia chỉ nhắn một chữ: “Có.”

Một chữ này có lực sát thương rất lớn, như sét đánh giữa trời quang, trực tiếp phá tan mong đợi của Tạ Thanh Nịnh,  trong lòng không cam lòng nhưng cô không dám hỏi nhiều, chỉ biết tình yêu này chỉ có thể yên lặng.

Nhưng QQ anh chưa bao giờ có bài viết về nữ sinh anh thích, sau lần họp lớp đầu tiên thì họ lập nhóm WeChat*, năm đó cô có việc nên không đi, là được Trần Thư Hân mời vào nhóm.

(*) Wechat Là một ứng dụng đa mục đích: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội và thanh toán di động được ra mắt lần đầu vào năm 2011 bởi tập đoàn Tencent. 

Bốn năm đại học, cô không quan tâm đến những động thái của Hứa Thịnh Ngôn nữa, QQ không có tin tức của anh, WeChat cô cũng không kết bạn, cũng không biết anh và người anh thích còn bên nhau không.

Mà cô cũng có thử đi yêu đương, nhưng cuối cùng vẫn không được, người theo đuổi cô không ít, cô cũng có cân nhắc họ, sau đó quên đi Hứa Thịnh Ngôn, ai ngờ khi cô tiếp xúc với người đầu tiên, họ chưa bên nhau cô đã từ chối.

Cô vẫn không quên được Hứa Thịnh Ngôn, biết rõ anh có người mình thích nhưng vẫn không khỏi nghĩ về anh, biết rõ tình yêu của mình yên lặng, mà cô cũng không muốn nói ra.

Thời cấp ba gặp được người thiếu niên quá mức hoàn hảo, cô rất khó chấp nhận những nam sinh khác, cô cũng muốn giải thoát mình, nhưng nó như cái động không đáy, đi thế nào cũng không ra được.

Trần Thư Hân thấy cô tự hỏi hồi lâu, dùng khuỷu tay chọc cô một chút, Tạ Thanh Nịnh mới thoát khỏi hồi ức, cô nhàn nhạt nói: “Có.”

Thời học sinh yêu thích một người là chuyện thường tình, trò chơi nhanh chóng được tiếp tục, chỉ không ngờ lần này lại là cô.

Giang Vũ Hoàn lại buột miệng nói ra, lời nói của anh có chút tự tin, trên mặt lại có chút sợ hãi, không để cho mình quá kích động, anh đơn giản hỏi một câu: “Người cậu thích tên gì?”

Lời này vừa nói ra, có người ồn ào, có người đoán mò, có người ăn dưa, nhưng không có ai đoán sẽ là Hứa Thịnh Ngôn.

Tạ Thanh Nịnh: “Họ Hứa.”

Đúng vậy, người cô thích thật sự chỉ có thể giấu trong lòng, không nói được thành lời.

——

Hôm hôn lễ Hứa Thịnh Ngôn, bọn họ đã nhận được thiệp mời từ mấy ngày trước, nghe nói thiệp mời là do chính tay anh viết suốt mấy ngày, trên thiệp màu đỏ là một đôi uyên ương rất đáng yêu, còn có từng dòng chữ màu vàng.

Sảnh hôn lễ thật long trọng làm theo chủ đề “Thế giới hải dương” mà cô dâu thích, được Hứa Thịnh Ngôn tự mình bố trí hơn hai tháng, anh thiết kế thật sự mộng ảo và xinh đẹp, hệt như trong những câu chuyện cổ tích.

Hôm nay khách quý tới rất nhiều, Tạ Thanh Nịnh và Trần Thư Hân ngồi cùng nhau, cô nhìn xung quanh, suy nghĩ muôn vàn, theo bản năng cắn môi, trong lòng ẩn ẩn đau, mỗi một chỗ ở đây đều là do anh tự tay làm, anh thật sự thích cô gái kia.

Trên mặt Trần Thư Hân đầy vẻ hâm mộ, tuy rằng cô ấy đã coi hình của cô dâu trên QQ của Hứa Thịnh Ngôn nhưng hôm nay mới được tận mắt nhìn.

“Thanh Nịnh, tớ thấy chuyện xưa của Hứa Thịnh Ngôn rất giống tiểu thuyết ngôn tình, cấp ba họ tuy khác trường lại thích nhau, thi đại học xong liền ở bên nhau, sau đó ghi danh vào cùng trường đại học, hơn nữa hai bên gia thế không tồi, quả thực chính là từ tiểu thuyết bước ra đời thực.”

Tạ Thanh Nịnh nhớ tới lần cô muốn tỏ tình sau thi đại học, bây giờ ngẫm lại thấy mình có chút buồn cười, anh đã có người mình thích, nếu khi đó cô nói thì thật mất mặt.

“Đúng vậy, họ trong chuyện xưa thật xứng vai nam nữ chính.”

Hôn lễ chính thức tiến hành, ba cô dâu dắt tay cô dâu đưa lên lễ đường nơi chú rể mặc tây trang mang giày da đang đứng, mà giờ phút này trong mắt Hứa Thịnh Ngôn đều là hình bóng cô dâu, miệng anh còn lộ ra nụ cười hạnh phúc. 

Ánh mắt Tạ Thanh Nịnh dán vào hai người họ, ngoài mặt tươi cười cùng mọi người, có chút miễn cưỡng, nội tâm lại đầy tiếc nuối và khổ sở, nhưng cô không thể biểu lộ ra trước nhiều người như vậy.

Cô đến dự hôn lễ anh, tình yêu yên lặng của cô, cũng chỉ có thể tiếp tục yên lặng.

Lúc này cô bất chợt nghĩ đến bài “Khách mời”* do một cô gái hát, trước kia khi nghe cô không nghĩ sẽ có ngày mình cũng như vậy.

Cảm ơn em đã đặc biệt mời tôi

Tới chứng kiến tình yêu của em

Tôi luôn tự nhủ lòng, đừng trốn tránh

Cầm thiệp mời trên tay tôi bước đến từng bước

Sảnh cưới được anh ta bố trí tỉ mỉ

Đáng tiếc đây là phong cảnh thuộc về em

Còn tôi chỉ là khách mời*

(*) Lời dịch của Moah – Nhạc Trung Channel

Cô thực sự chỉ là một người khách quý, cũng như trong chuyện xưa của anh chỉ là người qua đường, có lẽ từ lúc bắt đầu anh đã không chú ý tới cô, mà cô lại sa vào, từng bước mê muội, cuối cùng người không thể thoát ra chỉ có bản thân mình.

Hôn lễ tiến hành được một nửa thì cô gửi một bao lì xì đỏ rồi rời đi trước, nhìn thấy anh đã kết hôn cô cảm thấy mình nên đi khỏi, không đủ dũng khí kiên trì đến khi hôn lễ kết thúc.

Cô tìm một lý do mình có việc để đi trước.

Ai ngờ sau đó Trần Thư Hân cũng đi ra theo, Tạ Thanh Nịnh che miệng, cổ họng như bị nghẹn lại, hô hấp dồn dập, cái mũi ửng đỏ, sau khi ra khỏi khách sạn, nước mắt không nhịn được mà tràn ra, cô nhẹ giọng nghẹn ngào.

Trần Thư Hân nhìn thấy Tạ Thanh Nịnh như thế, lông mày nhẹ nhăn, cô ấy từ nơi tổ chức hôn lễ đi xuống phát hiện Tạ Thanh Nịnh đã chạy đi, hơn nữa là chạy rất nhanh.

“Thanh Nịnh, có phải cậu không khỏe chỗ nào không?”

Tạ Thanh Nịnh nghe được giọng nói của Trần Thư Hân từ phía sau, trong lòng hơi khó chịu một chút, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó đeo khẩu trang lên, xoay người giả vờ cong cong mi mắt.

“Không sai lắm, hơn nữa hôm qua tớ ngủ không ngon.” Cô tùy tiện chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác, “Sao cậu lại ra đây, không ở lại chút nữa rồi về?”

Trần Thư Hân gật đầu, bình tĩnh nói: “Tớ đi với cậu.”

“Được, nếu không chúng ta về trường Trung học Thực Nghiệm xem chút đi, đã lâu cũng không về.” Tạ Thanh Nịnh chủ động đưa ra yêu cầu này.

Trung học Thực Nghiệm mấy năm nay thay đổi không ít, cổng đã được sửa sang lại, xây thêm mấy khu dạy học, sân thể dục cũng được tu sửa, nhưng tổng thể thì vẫn như cũ.

Hôm nay là thứ năm, trường học không mở cửa cho bên ngoài vào, hai cô chỉ có thể đi dạo xung quanh.

Hai người đi dưới hàng ngô đồng, lá cây trên đầu đã ngả vàng, có không ít lá còn đang chầm chậm rơi xuống, Tạ Thanh Nịnh vừa đi vừa nhìn kiến trúc trong trường.

Cô nhẹ giọng cảm khái: “Thời gian trôi nhanh quá, nhoáng đã qua mấy năm.”

Trần Thư Hân cũng nhìn vào trong với cô, tình cờ thấy mấy học sinh đang học thể dục, cô ấy thuận miệng đáp lại: “Đúng vậy, nhanh như cái nháy mắt, trong đó từng là chúng ta, bây giờ là họ.”

Đã qua vài phút, Trần Thư Hân nhớ tới lời nói thật của Tạ Thanh Nịnh trong KTV, cô thử hỏi: “Nói như nào nhỉ, hồi cấp ba cậu thích một nam sinh họ Hứa mà tớ lại không biết, giấu cũng lợi hại đấy.”

Tạ Thanh Nịnh nghe cô ấy nói như vậy, cúi đầu nhẹ giọng cười khổ: “Đến cậu mà cũng không biết, chứng tỏ tớ giấu rất khá.”

Trần Thư Hân: “Sau đó thì sao?”

Cô thở dài, mí mắt khép hờ, ánh mắt rã rời, nghĩ đến hôm nay anh cùng người mình thích đi vào lễ đường, trong mắt là sự dịu dàng sủng nịch, mới hoàn toàn hiểu rõ đó giờ cô chỉ là người ngoài cuộc, anh chưa bao giờ biết được tình yêu của mình.

“Về sau cũng chẳng nói ra, đá chìm đáy bể.”

Cô tiếp tục đi về phía trước, cho dù tình yêu thầm lặng, vẫn muốn chúc phúc anh từ tận đáy lòng, năm tháng bình an, trăm năm hạnh phúc.

Lần yêu thầm này là việc của riêng cô. Chuyện xưa, cô chỉ là vai phụ, chẳng phải là vai chính.

—— Hoàn chính văn ——